Lần đầu tiên ra trận Type 02 toàn thắng. Toàn bộ kẻ địch đều bị bắn gục, các học viên nhanh chóng chia làm hai đội, một đội kiểm tra bắt giữ những tên sát thủ còn sống sót, một đội khác nhanh chóng cứu chữa những người bị thương.
Lê Phụng Hiểu vội vàng dẫn theo Trần Thư và Trần Quốc Toản chạy đến trước mặt Lý Anh Tú, hai tên này còn chưa tốt nghiệp nên vẫn phải theo đám học viên học tập đây này. Lý Anh Tú vừa thấy sắc mặt của hắn liền biết có chuyện không may, quả nhiên chưa kịp ngăn cản thì Lê Phụng Hiểu đã quỳ xuống.
- Thần cứu giá chậm trễ, mong…
Rầm.
Lê Phụng Hiểu chưa nói hết câu liền bị Trần Thư đè xuống bịt miệng. Trần Thư hướng Lý Anh Tú và Elina cười nói.
- Lê thị lang ý là mong Lý Thiếu úy thứ lỗi bọn thuộc hạ đến chậm.
Lê Phụng Hiểu là binh bộ thị lang chức quan tòng tam phẩm, còn nhỏ hơn Thiếu úy đến ba cấp đây. Phải nói rằng Lữ Gia để Lý Anh Tú đảm nhiệm chức quan này vô cùng hợp Lý. Mà Elina cũng kinh ngạc, chức quan Lý Anh Tú lớn đến đâu nàng không biết nhưng Lê Phụng Hiểu nàng biết cũng là một rường cột trong triều, không ngờ còn phải tạ lỗi với Lý Anh Tú.
Lý Anh Tú thấy Trần Thư phản ứng nhanh cũng thở phào nhẹ nhõm nói.
- Không có việc gì, các ngươi mau đi dọn dẹp chiến trường đi.
Hắn còn muốn mau đuổi Lê Phụng Hiểu đi đây này. Trần Thư như được đại xá nói lớn.
- Tuân lệnh Thiếu úy.
Nói rồi liền ra dấu với Trần Quốc Toản, hai tên thanh niên lực lưỡng vừa bịt miệng vừa khiêng Lê Phụng Hiểu chạy đi.
Elina nhìn theo ba người đi lại hỏi Lý Anh Tú.
- Anh Tú, chức quan của người rất lớn sao? Đến binh bộ thị lang còn phải chạy đến xin lỗi?
Lý Anh Tú vuốt mồ hôi nói.
- Không có gì, ta chức quan chỉ lớn hơn hắn một chút. Nàng có bị kinh hãi không?
Elina lắc lắc đầu. Lý Anh Tú liền nói.
- Hiện tại ta sẽ phái người đưa nàng về trước. Việc này triều đình sẽ điều tra rõ ràng.
Elina biết hiện tại hắn có việc cần phải làm nên cũng không hỏi thêm mà dẫn theo các hộ vệ lên ngựa đi về, Lý Anh Tú còn đặc biệt cử thêm bốn mươi học viên đi theo hộ vệ nàng trở về đến tận kinh thành.
Elina đi rồi Lý Anh Tú mới lạnh lùng tìm đến Lê Phụng Hiểu nói.
- Lê Phụng Hiểu, ngươi có biết tội của ngươi không?
Lê Phụng Hiểu tất nhiên đã được Trần Thư giải thích tất cả mọi việc, mặt già xấu hổ nhưng da dày lại không đỏ gãi đầu nói.
- Bệ hạ thứ tội, thần vì quá lo lắng lại không biết quan hệ của bệ hạ và phó hội trưởng Hoa Hồng Đen thương hội nha. Quả nhiên là mắt thần mù rồi, cặp kim đồng ngọc nữ vậy mà nhận không ra.
Nhìn Lê Phụng Hiểu vỗ mông ngựa Lý Anh Tú hỏa khí không khỏi bị dập tắt.
- Tốt, phạt ngươi một tháng bổng lộc để trị bệnh mù mắt đi.
- Tạ ơn bệ hạ chữa bệnh cho thần.
Tiền lương của hắn rất cao, lại chỉ có một người nền phạt bổng một tháng cũng không quá lớn, đây chỉ là cảnh cáo hắn vì suýt nữa làm lỡ việc bệ hạ tán gái thôi. Lý Anh Tú lại không quan tâm hắn quay sang Trần Quốc Toản hỏi.
- Thống kê thương vong thế nào?
Trần Quốc Toản nói.
- Bẩm bệ hạ Cấm quân hi sinh bốn người, bị thương ba người, hộ vệ đội Hoa Hồng Đen thương hội chết mất ba người, bị thương tám người.
Cấm quân sở dĩ hi sinh nhiều hơn Hoa Hồng Đen thương hội hộ vệ không phải vì bọn hắn kém hơn mà về cơ bản bọn hắn không được trang bị áo giáp, đối mặt với mũi tên, trường kiếm của đối phương bọn hắn cũng chỉ có một thanh đường đao để chiến đấu mà thôi. Lý Anh Tú nói.
- Những người hi sinh tăng lên một cấp, xét duyệt liệt sĩ cho gia định bọn hắn, bồi thường mỗi nhà năm quan tiền.
Trần Quốc Toản ghi nhớ liền nói tiếp.
- Chúng ta tiêu diệt hai mươi tám tên sát thủ, bắt sống hai tên bị thương đã giải về binh bộ. Còn có chúng ta thu được hai mươi bộ nỏ, tám mươi mũi tên đặc chế, ba mươi bộ giáp da, ba mươi thanh trường kiếm rất lạ.
Lý Anh Tú hừ lạnh nói.
- Nghiêm tra, nhất định phải điều tra cẩn thận cho Trẫm. Gửi chiếu chỉ đến cho Tinh Thiều hỏi rõ vì sao lại có một lượng lớn vũ khí như vậy được truyền vào nước ta. Bọn hắn cảng thị làm ăn như vậy à? Đến sau này Trẫm bị ai kề đao vào cổ cũng không biết.
- Bệ hạ bớt giận.
Nguyên đám binh tốt vội vàng quỳ xuống tạ tội. Trần Thư bên người Lý Anh Tú lâu nhất vừa nhìn liền biết bệ hạ nổi giận rồi. Nhất định triều đình sẽ có một hồi gà bay chó chạy, thậm chí ở An Bang cũng sẽ không yên lành. Hắn theo bệ hạ lâu nay còn chưa thấy hắn khi nào nổi giận đến vậy đấy.
- Về cung.
Elina được học viên Diễn Võ trường hộ vệ về đến tận thương hội, hộ vệ thương hội thấy đồng nghiệp bị thương cũng vội vàng đem người vào cứu chưa. Nghe nói con gái mình bị ám sát Pavong vội vàng tìm đến phòng Elina. Lúc này nàng vẫn còn chìm trong suy nghĩ đây.
- Con gái, con không sao chứ?
Pavong tông cửa xông vào vội vàng nói, thật khó tin một vị thân vương cẩn trọng liên quan đến con gái mình lại xung động đến vậy. Elina lắc đầu nói.
- Con không sao, Anh Tú bảo vệ con rất tốt.
- Anh Tú?
Pavong kỳ quái, Elina vội nói.
- Là một người bạn.
- A…là bạn.
Pavong chắc chắn Anh Tú chính là tên của tên thanh niên chiếm lấy trái tim con hắn đây. Thật muốn tìm hắn đánh một trận.
- Hắn đưa con về sao?
- Không có, hắn còn phải ở lại để điều tra hiện trường.
Elina lắc đầu liền kể lại mọi chuyện cho Pavong nghe. Đến lúc nói binh bộ thị lang còn xin lỗi Lý Anh Tú Pavong kỳ quái nói.
- Chức quan của hắn còn lớn hơn cả binh bộ thị lang?
Elina gật đầu.
- Hắn là Thiếu úy, không biết lến đến mức nào nhưng những người gặp hắn một mực rất cung kính.
Pavong cố nhớ lại trong hàng ngũ mời rượu hắn hôm trước hình như không có một vị tướng quân nào trẻ đến như vậy, lại còn Thiếu úy, hình như không có. Pavong lắc lắc đầu cũng không thèm nhớ nữa, hắn lại quan tâm đến chuyện khác hỏi.
- Con nói Đại Việt binh sĩ sử dụng một thứ vũ khí như thanh gỗ lại phát ra tiếng nổ lớn đám sát thủ liền bị bắn hạ.
Elina thành thực gật đầu.
- Đúng vậy, bọn hắn còn có cả loại ngắn và loại dài, sức công phá rất mạnh, ta thấy được giáp da của bọn sát thủ bị đục một lỗ rất dễ dàng như một tờ giấy không hề có sức phòng ngự vậy.
Pavong nghe vậy như nghĩ đến điều gì liền nói.
- Là nó, chính là nó, ta cần phải vào cung một chuyến.
Thế nhưng Pavong đi vào hoàng cung Thừa Mệnh hoàng đế cũng không tiếp kiến hắn. Trong triều bây giờ chính là một phen gà bay chó chạy đây. Đầu tiên chính là Trung thành binh mã ty lang tướng Đỗ Cung bị bệ hạ mắng một trận vì canh gác trị an kinh thành kém cỏi, nhưng ai cũng biết là không phải tại hắn đấy, đơn giản là Đỗ Cung quá xui xẻo là người đầu tiên gặp mặt bệ hạ khi bệ hạ vào triều mà thôi. Tiếp theo chính là hình bộ Lý Anh Tú hạ lệnh trong vòng ba ngày phải bắt hai tên sát thủ khai ra tin tức hữu dụng. Tiếp theo là công bộ Lý Anh Tú yêu cầu phải nghiên cứu cho Cấm quân một bộ giáp trụ khi theo hắn ra ngoài. Cuối cùng là An Bang phủ sứ Tinh Thiều bị hắn cho một lá chiếu chỉ trong vòng nửa tháng phải cho bệ hạ một lời giải thích về việc sát thủ đem theo đại lượng vũ khí đi vào cảnh nội, nếu không điều tra được thì chờ về triều nhận tội đi.
Lý Anh Tú hỏa khí rất lớn không ai dám ngăn cản hắn, đến Lê Văn Hưu, Chu Văn An thấy Đỗ Cung bị mắng cũng không ngăn cản, vẻ mặt ngó đông ngó tây. Bọn ta cũng không có bị ngu.
- Bệ hạ, ngài bớt giận. Ăn một chút chè hạt sen đi.
An Tư từ bên ngoài đem một chén chè đi vào điện thấy Lý Anh Tú trên mặt mày vẫn buồn bực liền nói. Lý Anh Tú nhìn thấy An Tư cũng không phát hỏa. Hắn đồng ý mình có chút háo sắc nhưng không ai có thể nổi giận với một cô gái đẹp và dịu dàng như thế đúng không?
- Để đó cho Trẫm, chút nửa Trẫm sẽ ăn.
An Tư nhẹ nhàng đặt chén chè bên cạnh hắn. Nàng hỏi.
- Bệ hạ có việc gì buồn phiền có thể chia sẻ cùng An Tư không?
Không hiểu sao ngửi thấy mùi hương thơm nhàn nhạt trên người nàng Lý Anh Tú tâm tình đột nhiên có chút thoải mái hơn. Hắn nói.
- Trẫm thực sự muốn tổ chức một cơ cấu mật thám trải khắp cả nước và cả nước ngoài. Nhưng trong tay thực sự không có người để dùng.
Đúng vậy, Lý Anh Tú nhận thấy sự thiếu thốn của Đại Việt bây giờ chính là mạng lưới tình báo đủ mạnh. Mọi thông tin ngoại giới Đại Việt hoàn toàn mù mịt, lâm vào thế bị động. Lý Anh Tú cơn tức giận qua đi cũng nghĩ lại đám sát thủ nhất định là lợi dụng sơ hở của Hải Đông quân để lọt vào cảnh nội bởi vì Hải Đông quân là một lực lượng ngoài sáng, vậy nếu như hắn có đủ một lực lượng mật thám ở trong tối giám sát cảnh nội thì sao? Hắn rất muốn tổ chức lên mạng lưới tình báo, nhưng trong tay không có nhân thủ. Theo ý của hắn thủ lĩnh của mạng lưới này phải đủ mưu mô thủ đoạn, phải đủ tàn nhẫn. Nhìn lại hàng ngũ quan lại trong triều tuyệt đối không có đủ tiêu chuẩn đó.
An Tư suy nghĩ một chút liền thở dài nói.
- Thực sự trong triều không có người đủ tiêu chuẩn của bệ hạ. Nếu Trung Vũ đại vương có thể đến thì bệ hạ có lẽ không cần phải lo lắng điều này rồi.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT