Lý Anh Tú trở về thư phòng liền lấy giấy ra bắt đầu ghi chép. Thực ra lúc trước hắn cũng rất ham tìm tòi mày mò các loại khoa học, học các môn tự nhiên cũng khá giỏi, chỉ là khả năng thực hành quá nát (đây là thực tế của tác giả T.T) nên dần dần bị lệch sang ban xã hội.
Vấn đề của Đại Việt bây giờ chính là nền tảng cơ sở quá kém cỏi. Dù sao Đại Việt cũng chỉ mới lập quốc chưa đầy một năm, tất cả mọi thứ đều thiếu thốn. Lý Anh Tú biết bây giờ muốn đất nước phát triển chỉ có thể đầu tư vào giáo dục, mà hắn thân là người đi trước thời đại cần phải phổ cập giáo dục cho dân chúng. Mặc dù kiến thức chuyên sâu hắn không thể biết nhưng kiến thức cơ bản thì vẫn nắm được, Đại Việt không thiếu nhân tài, không thiếu nhà bác học, chỉ là họ bị kiềm chế bởi hệ thống giáo dục Nho học mà thôi.
Hồ Nguyên Trừng chế tạo ra được Thần cơ hỏa sang chính là một vũ khí tiên tiến của thời đại nhưng với Lý Anh Tú hiện tại nó không phù hợp lắm. Thao tác một khẩu đội thần cơ ít nhất cũng phải mất sáu người, chưa kể thần cơ quá nặng, vận chuyển khó khăn. Nếu vậy Lý Anh Tú thà từ bỏ pháo lớn thay bằng thủ pháo và hỏa thương, thay vì dùng pháo lớn hắn sử dụng hỏa khí cỡ nhỏ sát thương sinh lực địch còn tốt hơn, còn nếu muốn công thành thì thần cơ hỏa sang quá nặng, không tiện vận chuyển đi xa cũng đành xếp xó. Nhưng Lý Anh Tú tin tưởng với sự giúp đỡ của hắn không bao lâu Hồ Nguyên Trừng sẽ lại phát minh ra một hỏa pháo lợi hại hơn.
Lý Anh Tú hướng con đường quân đội Đại Việt đi lên sử dụng hỏa khí làm chủ yếu thì phải giải quyết hai vấn đề cơ bản nhất, thứ nhất là luyện kim, thứ hai là thuốc súng. Luyện kim tạm thời vô kế khả thi, chỉ có thể nhập khẩu. Thuốc súng Đại Việt dùng hiện tại vẫn là thuốc nổ đen, uy lực quá yếu, lại khó bảo quản, dễ bị ướt nên ngày sưa súng hỏa mai mà gặp trời mưa thì xem như vô dụng.
Lý Anh Tú khi trước đọc truyện người khác xuyên không đều có thể chế tạo ra thuốc nổ, chế tạo ra súng trường, đại pháo các kiểu, nhưng đến khi hắn bắt tay vào làm mới thấy không dễ chút nào. Lý Anh Tú muốn chế tạo ra TNT nhưng lại không biết tìm các chất để điều chế ở đâu, hắn không phải là một nhà vũ khí chuyên nghiệp. Nên cái hắn hướng đến bây giờ chính là thuốc nổ không khói, tuy nhiên kỹ thuật của hắn quá nát, chỉ có thể viết ra công thức sau đó ném cho đám giáo sư bên Quốc Tử giá tự nghiên cứu thôi.
Vấn đề tiếp theo Lý Anh Tú muốn đưa máy móc vào trong sản xuất. Lò rèn hiện tại khó tạo ra các vật nhỏ là bởi vì tất cả mọi hoạt động đều dùng sức người để làm, sức người có hạn, bị giới hạn bởi kỹ thuật, đa số sản phẩm làm ra đều dựa vào đúc sau đó mới gia công lại, do đó như vật thể nhỏ làm rất mất thời gian.
- Người đâu, gọi công bộ thượng thư đến gặp Trẫm.
Lát sau Cao Lỗ đến thì Lý Anh Tú cũng đã vẽ xong. Hắn nói.
- Cao Lỗ, lại đây xem cùng Trẫm.
Cao Lỗ tò mò đi đến nhìn tờ giấy trên bàn lại là rất nhiều vật có hình dáng kỳ lạ. Lý Anh Tú nói.
- Đây là các linh kiện cơ học như ròng rọc, bánh răng, tay đòn,…sử dụng những thứ này lắp ghép lại sẽ trở thành máy móc.
- Máy móc?
Cao Lỗ tỏ vẻ khó hiểu. Lý Anh Tú nói.
- Ví dụ như ngươi chế tạo máy bắn đá, đó chính là máy móc sử dụng nguyên lý đòn bẩy, treo vật nặng một đầu để cánh tay đòn ném tảng đá đi. Máy móc chính la như vậy.
Cao Lỗ gật gù tỏ vẻ đã hiểu. Lý Anh Tú lại lấy ra bản vẽ thứ hai, lần này là hai sơ đồ máy móc đơn giản. Hắn nói.
- Đây là Trẫm thiết kế là máy nén khí và máy dập chạy bằng sức nước.
Thực ra nói là sơ đồ máy nhưng cái hắn vẽ chỉ là những sơ đồ đơn giản vẽ theo nguyên lý, còn hoàn thiện cũng phải cần đến Cao Lỗ và các công tượng đi nghiên cứu, với tư chất SSS của Cao Lỗ Lý Anh Tú tin hắn sẽ làm được.
Vốn Lý Anh Tú còn muốn vẽ ra cả máy hơi nước, nhưng hắn cũng không nhớ quá rõ ràng sơ đồ, chỉ biết nguyên lý thôi, hơn nữa bộ phận quan trọng nhất của máy hơi nước là nồi hơi thì Đại Việt vẫn chưa đủ sức để chế tạo.
Được Lý Anh Tú giải thích bề bánh răng, ròng rọc, bít-tông, lại thêm nguyên lý hoạt động truyền động lực Cao Lỗ rất nhanh liền tiếp thu được, hắn không khỏi than thở nói.
- Bệ hạ đúng là thiên tư không ai sánh bằng, lại có thể phát hiện ra những điều thần kỳ đến vậy.
Lý Anh Tú dự định chính thay vì sử dụng ống bể kéo bằng tay, hắn sẽ dùng một máy nén khí lớn, đủ để cung cấp không khí cho lò rèn, như vậy có thể khử gang trở thành thép. Còn chất lượng thép có tốt hay không Lý Anh Tú còn chưa dám tính đên. Hắn không quá tham vọng, chỉ hi vọng Đại Việt đầu tiên sẽ dựa vào các nguyên lý chế tạo ra các máy móc cơ bản, sau đó mới đi dần lên phức tạp, quá trình này cần rất nhiều thời gian.
Lý Anh Tú nói.
- Những thứ này ngươi có thể đem về nghiên cứu một chút, thử nghiệm cần tiền bạc liền báo cáo lên hộ bộ, Trẫm phê chuẩn.
Đương nhiên Lý Anh Tú biết nghiên cứu là một việc rất đốt tiền, nhưng nó đáng để đầu tư.
Ngày hôm sau Lý Anh Tú nghe công bộ báo cáo xây dựng Thần cơ doanh đã hoàn tất. Dưới sự lao động không biết mệt mỏi của ba trăm công tượng Đại Việt và buff của hệ thống, chỉ trong vòng chưa đến một ngày công trình đã hoàn tất. Lý Anh Tú liền gọi lên Phạm Tu chạy đến Thần cơ doanh.
Thần cơ doanh được xây dựng phía Nam cách Thăng Long ba dặm đường. Thần cơ doanh chiếm diện tích cũng không quá lớn, chỉ bằng một sân bóng đá mà thôi, tuy nhiên nó có một trường bắn bên cạnh rất rộng, lại dựa vào một quả núi. Lý Anh Tú cũng vô cùng vui vẻ. Nếu đặt ở thời hiện đại chỉ riêng tội phá rừng xây công trình của hắn thôi cũng đủ đem ra tử hình mấy lần, giam xác chung thân cũng có thể, nhưng ở đây là Tử Vong rừng rậm, sẽ không ai quản hắn đốt cháy bao nhiêu diện tích rừng, có khi hắn mà đánh thông, dọn quang rừng rậm lại còn được khuyến khích đấy. Nhưng Lý Anh Tú cũng không muốn vì mình phá rừng mà vùng Tử Vong rừng rậm tập thể trở thành đồi trọc. Ngoại trừ khu lâm trường và các khu xây dựng ra Lý Anh Tú là cấm tuyệt đối chặt phá rừng. Hơn ai hết Lý Anh Tú biết địa thế Đại Việt ở phía trên cao, diện tích đa phần là đồi núi, nên nếu cây cối mất sạch lũ lụt tuyệt đối sẽ tìm đến Đại Việt.
Thần cơ doanh: Nơi đào tạo binh lính Đại Việt sử dụng súng đạn. Binh sĩnh huấn luyện: Pháo thủ, thương thủ. Lưu ý, binh lính đào tạo có thể sử dụng tân binh hoặc lính binh chủng khác để nắm giữ kỹ năm thứ hai, có thể đào tạo binh sĩ người bản địa.
Pháo thủ: Binh sĩ sử dụng các loại hỏa khí lớn.
Thương thủ: Binh sĩ sử dụng hỏa khí cá nhân.
Lý Anh Tú nhìn chức năng Thần cơ doanh khá vui vẻ. Các binh lính đi ra từ trại lính hoặc đã được huấn luyện có thể đưa vào đây để đào tạo nắm giữ thêm kỹ năng súng ống, nhưng quan trọng hơn chính là Thần cơ doanh có thể đào tạo binh sĩ người bản địa. Bình thường huấn luyện binh sĩ người bản địa Lý Anh Tú cần phải để các võ tướng thao luyện bọn họ rất lâu, nhất là lúc bọn hắn là tân binh, nhưng hiện tại có thần cơ doanh có thể đưa bọn họ vào đây huấn luyện kỹ năng sử dụng hỏa khí trước, sau đó mới đào tạo kỹ năng cận chiến, rút gọn được rất nhiều thời gian khi Đại Việt cần nguồn lính gấp gáp. Hơn hết là huấn luyện bọn họ trong Thần cơ doanh không cần phải hao phí đạn dược. Đừng nghĩ đạn dược không đáng kể, để huấn luyện ra một binh sĩ sử dụng hỏa khí thành thạo con số đạn dược tiêu hao cũng là con số trên trời.
Lý Anh Tú hỏi Phạm Tu.
- Khanh thấy để binh sĩ sử dụng hỏa khí như thế nào?
Phạm Tu nói.
- Sử dụng hỏa khí quân đội sẽ có sức công phá mạnh hơn, nhưng điểm yếu của hỏa khí cũng rất rõ ràng, thần cần phải lần nữa thay đổi lại phương thức tác chiến phù hợp cho hỏa khí.
Lý Anh Tú gật đầu. Ưu điểm của hỏa khí rất rõ ràng, có thể xuyên giáp ở bất kì khoảng cách nào, là khắc tinh của trọng trang binh lính, huấn luyện nhanh thế như hạn chế cũng rất rõ ràng. Tầm bắn hỏa khí xa, nhưng đường đạn đi rất tào lao, chỉ khi ở khoảng cách gần thì độ chính xác mới được đảm bảo, tốc độ bắn chậm, lại không thể bắn được địch sau vật che chắn. Nên phối hợp giữa hỏa khí và cung nỏ sức mạnh của quân đội sẽ được nâng lên một tầm cao mới. Không thể loại bỏ bất kì một loại nào ra khỏi biên chế được.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT