Với các nước phương Tây mà nói kỵ binh hạng nặng chính là đại biểu cho thực lực của một quốc gia. Ngàn quân, vạn quân bộ binh cũng không bằng một trăm kỵ sĩ, mỗi kỵ sĩ hạng nặng đều là tài nguyên quý giá của một quốc gia, do đó thân phận của mỗi kỵ sĩ cũng kèm theo tước vị, thấp nhất cũng phải là tước sĩ.

Elina than thở nói.

-Thực lực của Đại Việt đã có thể sánh ngang với một số vương quốc tầm trung rồi.

Ở lại Đại Việt lâu ngày đương nhiên Elina cũng hiểu được một phần nào đó thực lực của Đại Việt. Nhưng ngày hôm nay Đại Việt mới chính thức hướng ra thế giới khoe lấy cơ bắp của mình. Pavong sắc mặt vẫn bình tĩnh, thực ra hắn đang suy nghĩ một chuyện khác. Pavong nói.

- Nghe nói tại Franzt đế quốc đã phát minh ra một loại vũ khí mới có thể bắn xuyên được giáp của trọng trang kỵ sĩ.

Elina nghe vậy kinh ngạc hỏi.

- Vũ khí gì lại có thể bắn xuyên qua được giáp của trọng trang kỵ sĩ. Chẳng lẽ thời đại kỵ sĩ sắp tàn lụi sao?

Pavong lắc đầu.

- Không hẳn. Nếu nói vũ khí bắn xuyên giáp thì thập tự nỏ của Bravia chúng ta cũng có thể bắn xuyên qua giáp kỵ sĩ được. Nhưng loại vũ khí mới này Franzt đế quốc giữ rất bí mật, các thám tử của nước ta còn chưa thể khám phá.

Elina khẽ gật gật đầu.

- Cũng đúng, dù sao Franzt đế quốc là cổ quốc đã xưng bá tại phương tây rất lâu. Hiện tại cũng chỉ có bọn họ đủ khả năng để đi giao thương với Đại Hán quốc, hẳn cũng tiếp thu được nhiều thành tựu bên phương Đông.

Pavong gật đầu. Nếu nói tại phương Tây này quốc gia nào có thể uy hiếp đến được Bravia vương quốc thì tuyệt đối chỉ có Franzt đế quốc. Franzt đế quốc là một cổ quốc có lịch sử hàng trăm năm, khác với Bravia xuất thân ban đầu chỉ là một nước nhỏ thì Franzt vốn đã là một nước lớn. Từ cuộc chiến Đông-Tây Franzt vương quốc trở thành kẻ thắng lợi cuối cùng thu phục các nước xung quanh trở thành cường quốc số một tại phương Tây này, thậm chí giáo hội cũng phải nể mặt bọn họ.

GREEET!

Bỗng nhiên một tiếng gầm thét vang lên làm cho các sứ thần sắc mặt trở nên trắng bệch. Bốn mươi con chiến tượng xếp thành một khối lập phương như những quả núi nhỏ chậm rãi tiến vào quảng trường.

- Chính nó, chính những con quái vật này đã hoàn toàn đánh tan đội kỵ sĩ của Wilson tử tước.

Một tên hộ vệ quý tộc đã từng tham gia vào chiến tranh của quần đảo Sắt và Đại Việt run rẩy nói. Ký ức của trận chiến tại Tam Điệp bọn hắn vẫn không hề quên, đội hình hai trăm kỵ sĩ hạng nặng vậy mà như tờ giấy bị đàn voi xé nát không thương tiếc. Wilson bại trận, đám chiến tượng này lùa liên quân chạy như vịt trở lại thành An Bang.

Duyệt binh qua đi Lý Anh Tú cũng không triệu kiến các sứ thần. Mục đích của hắn đã đạt đến, biểu dương cơ bắp của Đại Việt, dằn mặt các sứ thần, các sứ thần cần phải có thời gian để tiêu hóa sự thị uy này. Đến lúc đó trên bàn đàm phán Đại Việt sẽ đạt được lợi ích lớn nhất.

Các sứ thần chứng kiến sức mạnh của Đại Việt có người vui đương nhiên cũng có kẻ buồn. Các sứ thần đến từ các gia tộc tại quần đảo Sắt mặt như đưa đám, Đại Việt càng mạnh, cái giá bọn hắn phải bỏ ra lại càng nhiều. Trong khi sứ thần tàn dư của vương quốc Celt lại vui vẻ khi bọn hắn quyết định dựa vào Đại Việt. Ai trở về Đại sứ quán cũng âm thầm tìm đối sách cho mình.

Lý Anh Tú trở về hoàng cung buổi chiều liền gọi các đại thần vào ngự thư phòng để bàn luận việc lớn. Lý Anh Tú hỏi Lê Văn Thịnh.

- Các sứ thần về Đại sứ quán biểu hiện như thế nào.

Lê Văn Thịnh đảm nhiệm chức Hồng lô tự liên hệ trực tiếp với các sứ đoàn đương nhiên nắm giữ tình hình rất rõ ràng. Lê Văn Thịnh nói.



- Bẩm bệ hạ, các sứ thần sau khi trở về có sự chuyển biên thái độ rất lớn. Các sứ thần ở quần đảo Sắt dâng thư xin phép được gặp lãnh chúa của họ, các nước vùng duyên hải có ba nước dâng quốc thư xin đặt quan hệ ngoại giao. Còn có một sứ đoàn nói đến từ Lazson công tước xin trở thành phụ thuộc của nước ta.

Nghe vậy Lý Anh Tú liền hứng thú hỏi.

- Muốn đầu nhập vào chúng ta? Vì sao?

Lê Văn Thịnh bình tĩnh trả lời.

- Thần đã điều tra rõ ràng, Lazson công tước là tàn dư của Celt vương quốc, đối thủ của bọn hắn là Crow công tước. Hằng năm Lazson vẫn bị Crow đè lên đầu đánh ngóc dậy không nổi, phải cố thủ tại vùng cực Bắc của quần đảo Sắt. Hẳn là thấy chúng ta đánh bại được Crow liền tỏ ý muốn đầu nhập vào chúng ta đi.

Lý Anh Tú suy nghĩ một chút nói.

- Khanh làm sao có thể điều tra kỹ đến như vậy?

Lê Văn Thịnh dửng dưng nói.

- Thần chỉ hỏi các sứ đoàn của quần đảo Sắt một chút liền có kết quả, dù hai bên đánh nhau cũng không phải là ít, rất rõ ràng về đối phương.

Lý Anh Tú mỉm cười nói.

- Vậy sao khanh không thử thăm dò xem các gia tộc quần đảo Sắt như thế nào để chúng ta còn tiện đường đòi tiền chuộc?

Lê Văn Thịnh sửng sốt một chút sau đó liền khom mình cung kính nói.

- Bệ hạ anh minh, thần sẽ đi thăm dò ngay.

Lữ Gia, Phạm Tu, Chu Văn An nghe Lý Anh Tú nói vậy cũng âm thầm cười trộm, cảm thấy xót thương thay cho những gia tộc quần đảo Sắt. Lý Anh Tú lại hỏi.

- Linh Triệt, Quốc Tử giám hiện nay như thế nào rồi?

Chu Văn An nói.

- Bẩm bệ hạ, các học sĩ cũng đã ra sức học tập, giảng dạy cho học sinh, nhưng bởi vì kiến thức có hạn nên các bộ môn mới còn tiến triển rất chậm. Ngược lại tứ thư, ngũ kinh bên Nho học lại tiến triển nhanh hơn rất nhiều.

Quốc Tử giám sau khi được hệ thống ban thưởng Lý Anh Tú quyết định chọn xây ở ngoài thành để các học sinh có thể yên tĩnh học tập, không bị ảnh hưởng bởi chốn kinh đô ồn ào. Bởi vì không muốn các học sinh phải học tập như chương trình Nho giáo phong kiến Lý Anh Tú tự mình soạn ra những kiến thức tự nhiên phổ thông như toán, lý, hóa, sinh,…sau đó lại giao cho Hàn Lâm viện biên soạn lại cho khoa học hơn phổ cập dạy học trong Quốc Tử giám. Bởi vì là bộ môn mới nên các học sĩ muốn giảng dạy cũng phải tự mình nghiên cứu học trước, trong đám này thậm chí có cả những quan lại bên Công bộ như Hồ Nguyên Trừng, Nguyễn An chạy đến học tập. Lý Anh Tú còn phát hiện Quốc Tử giám vậy mà còn mang theo giáo dục quầng sáng, học sinh học tập trong Quốc Tử giám trở nên thông minh, và linh hoạt hơn rất nhiều so với trước kia.

Lý Anh Tú nói.

- Không vội, cứ từ từ giảng dạy, cục diện Đại Việt trước mắt vẫn còn rất ổn định. Tuy nhiên năm sau Trẫm muốn tổ chức khoa thi đầu tiên, Hàn Lâm Viện cùng Quốc Tử giám chuẩn bị một chút.

- Tuân lệnh bệ hạ.

Lý Anh Tú hài lòng lại nói tiếp.

- Bên Binh bộ chuẩn bị kỳ thi võ như thế nào rồi?

Lý Anh Tú một mực muốn tổ chức kỳ thi võ nhưng bởi vì các loại công việc nên chậm trễ rất lâu. Hiện giờ đất nước hòa bình đương nhiên phải bổ sung các võ tướng một chút. Phạm Tu nói.

- Bẩm bệ hạ, hiện tại mọi thứ đã chuẩn bị xong. Chỉ chờ lệnh của bệ hạ.

Lý Anh Tú gật đầu nói.

- Rất tốt, vậy hai ngày nữa tổ chức cuộc thi tuyển võ tại điện Giảng Võ, Lễ bộ mới các sứ thần đến dự xem.

Lý Anh Tú cũng không quên lần nữa lộ ra ý muốn lần nữa khoe cơ bắp với các sứ thần.

- Bẩm bệ hạ, công bộ Tả thị lang cầu kiến.

Viên bách hộ đi vào nói. Sau khi duyệt binh kết thúc Trần Thư lại trở về Diễn võ trường, bên cạnh Lý Anh Tú tiếp tục là viên Bách hộ. Lý Anh Tú nói.

- Truyền vào.

Lát sau Hồ Nguyên Trừng liền đi vào ngự thư phòng, mặt mũi có chút lấm lem, nhưng trên mặt tràn đầy sự vui mừng.

- Bẩm bệ hạ, thần đã chế tạo được Thần cơ hỏa sang.

“Đinh, phát minh ra thần cơ hỏa sang, mở khóa kiến trúc Thần cơ doanh”.

Lý Anh Tú trong lòng vui mừng. Hồ Nguyên Trừng phát minh ra thần cơ hỏa sang là điều đương nhiên, nhưng không ngờ lại có thể mở khóa ra kiến trúc mới. Lý Anh Tú nói.

- Truyền lệnh xuống Công bộ, dồn toàn bộ lực lượng xây lên Thần cơ doanh cho Trẫm, trẫm muốn ngày mai phải thấy nó hoàn thành.

Hồ Nguyên Trừng sửng sốt, hắn cứ nghĩ bệ hạ nhất định sẽ phải vui mừng hỏi hắn thần cơ hỏa sang như thế nào chứ, nào ngờ lại bảo đi dựng thần cơ doanh. Lý Anh Tú nhìn vẻ mặt hắn liền bật cười nói.

- Được rồi, giờ các ngươi đi cùng Trẫm xem thần cơ hỏa sang là như thế nào.

---------++-----

Các bác đọc tạm hôm nay 1 chương, tuần sau sẽ bạo chương trả cho các bác. Các bác thông cảm khi nay đang mùa thi. Ta còn phải soạn đề cương rồi học bài để thi a.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play