Lần thiết triều đầu tiên diễn ra cũng không quá lâu. Đến trưa liền xong việc, các quan lại cũng có thể trở về dùng cơm sau đó buổi chiều lại đến các bộ để làm việc. Lý Anh Tú cũng trở về điện Long An, trong khuôn viên điện này cũng là thủ phủ.
“Đinh, ký chủ hoàn thành giai đoạn hai nhiệm vụ xây dựng vương quốc, mở ra giai đoạn ba: Tuyển hoàng hậu”.
Chỉ một dòng ngắn ngủi nhưng lại làm khó độc thân cẩu hai mươi mấy năm Lý Anh Tú. Thực ra hiện tại làm Đại Việt chi chủ chỉ cần Lý Anh Tú một lệnh vừa ra sẽ có hàng ngàn thiếu nữ đầu nhập đến tranh nhau vỡ đầu muốn làm vợ hắn đi. Nhưng với tư cách người hiện đại xuyên không hắn muốn người mình cưới, làm bạn với mình đến bạc đầu phải là người hắn yêu và từ đối phương cũng vậy. Nên nhiệm vụ này có thể sẽ không thể hoàn thành một sớm một chiều được.
Lý Anh Tú lắc lắc đầu một mình đi đến thủ phủ, hắn vẫn còn nhớ mình còn một lượt triệu hoán chưa sử dụng đến. Thế nhưng trong bệ đá cổ lúc này lại ngồi đó một người đàn ông thân trên cởi trần, màu da cổ đồng, tóc dài đến vai, trên đầu còn đính ba chiếc lông chim. Đây chính là người đã mang hắn đến đây. Lạc Long Quân.
- Thanh niên, ngươi đã đến.
Nhìn thấy hắn Lạc Long Quân mỉm cười nói. Lý Anh Tú kinh ngạc hỏi.
- Sao ngài lại có thể đến đây, không phải ràng buộc pháp tắc ngài không thể đến nơi này sao?
Lạc Long Quân vẫn nhẹ nhàng cười nói.
- Đây chỉ là một tia thần thức của ta nằm trong hệ thống mà thôi. Khi ngươi hoàn thành xong giai đoạn hai của nhiệm vụ liền có thể thấy được ta.
Lý Anh Tú đột nhiên bổ nhào vào lòng Lạc Long Quân khóc lớn.
- Ngài không biết nha. Đem ta vứt bỏ tại nơi này, ta thật cực khổ. Đám dân bản xứ liên tục ăn hiếp ta. Ta ủy khuất, cầu an ủi, cầu ban thưởng.
Lý Anh Tú như một vị thiếu phụ ủy khuất khóc lớn làm Lạc Long Quân da gà nổi lên đạp hắn một cái lăn ra khỏi bệ đá cổ. Lạc Long Quân ho một tiếng nói.
- Ta chỉ muốn nói ngươi đã làm rất tốt. Khục. Thanh niên, cố gắng lên, Việt tộc trông cả vào người.
Vừa nói xong liền biến mất như sợ Lý Anh Tú lại bổ nhào vào hắn lần nữa. Lý Anh Tú hậm hực xì một tiếng. Quá keo kiệt nha, lâu lắm mới xuất hiện lại không thể ban thưởng một chút. Lý Anh Tú lại kêu gọi hệ thống.
“Đinh, xác định triệu hoán?”
- Triệu hoán.
“Đinh, chúc mừng ký chủ triệu hoán thành công Linh Nhân hoàn thái hậu Ỷ Lan”.
Oanh.
Trong đầu Lý Anh Tú vang lên một tiếng nổ lớn. Hắn vậy mà triệu hoán đến thái hậu Ỷ Lan. Nếu nói trong lịch sử Việt quốc top mười người phụ nữ quyền lực nhất tuyệt đối sẽ có Ỷ Lan. Hai lần nhiếp chính, một tay chèo chống ổn định triều đình khi vua còn nhỏ để Lý Thánh Tông có thể bình Chiêm, để Lý Thường Kiệt có thể phá Tống. Tuy có nhiều ẩn tình đến thời hiện đại có nhiều tranh cải nhưng không thể phủ nhận trong thời thế vua còn nhỏ tuổi, quân giặc lăm le xâm lược Ỷ Lan đã có công không nhỏ để bảo vệ giang sơn nhà Lý.
Từ trong bệ đá cổ bước ra một người phụ nữ thân mặc Địch y (Huy Địch), trên đầu đội mũ phượng, dung mạo vô cùng xinh đẹp dù đã đã gần bốn mươi những vẫn vô cùng quý phái. Thế nhưng nhìn Ỷ Lan Lý Anh Tú trong lòng lại tràn lên một cảm xúc nghẹn ngào. Hắn không nhịn được liền hô lên.
- Mẹ.
Dung mạo của Ỷ Lan vậy mà vô cùng giống với mẹ hắn. Lý Anh Tú đã ở dị giới này gần một năm, rời xa gia đình vĩnh viễn, hắn lại không nhớ mẹ hắn sao? Có chứ, chỉ là làm một đấng nam nhi gánh trên vai trọng trách của cả một dân tộc hắn không thể bày tỏ ra vẻ yếu đuối của mình. Nhưng trong sâu trong tâm hắn hắn thật sự nhớ nhà, nhớ cha mẹ của mình.
Ỷ Lan từ trong bệ đá cổ bước ra nghe Lý Anh Tú gọi mình một tiếng mẹ, nhìn kỹ lại nàng lại không khỏi hô lên.
- Càn Đức.
Càn Đức là tên của vua Nhân Tông, con trai của Ỷ Lan. Nhưng rất nhanh Ỷ Lan ý thức được điều không đúng liền hành lễ.
- Ỷ Lan bái kiến bệ hạ.
Ỷ Lan hành lễ cũng làm Lý Anh Tú triệt để tỉnh lại, hắn biết đây là Ỷ Lan mà không phải mẹ hắn. Mẹ hắn không thể nào đến đây được. Lý Anh Tú hít sâu một hơi nói.
- Thái hậu miễn lễ. Thực xin lỗi, dung mạo của thái hậu thật quá giống mẹ Trẫm.
Ỷ Lan cũng mỉm cười nói.
- Thật kỳ lạ, dung mạo của bệ hạ cũng rất giống Càn Đức đây.
Vua Nhân Tông là một tay Ỷ Lan giáo dục lên. Nàng đối với vua Nhân Tông vô cùng nghiêm khắc nhưng cũng vô tận tình thương của mẹ. Lý Anh Tú cười nhẹ nói.
- Có lẽ cũng bởi vì ta là con cháu của dòng họ Lý, còn xót lại chút gen nào đó đi.
Hắn chính là con cháu đời thứ n của dòng họ Lý, Ỷ Lan chính xác là tằng tổ tiên của hắn, hai thế hệ cách biệt gần một ngàn năm. Lý Anh Tú bắt đầu quan sát thông tin của Ỷ Lan.
Ỷ Lan: Vợ vua Lý Thánh Tông, mẹ của vua Nhân Tông, người phụ nữ tài giỏi có thể thay vua tạm thời chưởng khống cả triều đình. Tư chất (SS). Kỹ năng: Nhân tâm.
Nhân tâm: Người có kỹ năng này hiểu rất rõ về lòng người, biết thu mua lòng người để nhận được sự tôn kính từ họ.
Lý Anh Tú không khỏi gật đầu, kỹ năng này đúng là phù hợp với Ỷ Lan. Nàng khi còn sống vô cùng được các đại thần trọng vọng, sau khi chết đi nhân dân khắp nơi thờ phụng.
Lý Anh Tú sắp xếp cho cho Ỷ Lan nghỉ ngơi lại điện Nguyệt Minh, lại gọi An Tư tuyển gấp một số cung nữ đến hầu hạ nàng, dù sao người ta cũng đường đường là thái hậu, không thể giống như hắn suốt ngày quần nhau với đám tráng hán Cấm quân. Phi, không đúng, là xung quanh hắn đều là Cấm quân hầu hạ. Cũng không đúng. Cảm thấy kỳ lạ liền không nói nữa.
Lý Anh Tú suy nghĩ một chút, hắn triệu hoán văn thần võ tướng cũng có, công chúa cũng có, thái hậu giờ cũng có. Hắn đột nhiên nghĩ liệu hắn có thể triệu hoán đến hoàng đế không? Trong lịch sử không thiếu những vị vua tài năng như vua Thánh Tông, vua Quang Trung nhưng những người đó liệu có tuyệt đối trung thành với hắn hay không? Hoàng đế lại có thể chịu phục tùng một vị hoàng đế khác sao?
- Hệ thống, ta liệu có thể triệu hoán đến hoàng đế không?
“Đinh, về mặt lý thuyết mà nói ngài sẽ không triệu hoán ra hoàng đế.”
- Vì sao?
“Đinh, giống như một núi không thể có hai hổ vậy. Các văn thần võ tướng có thể phục tùng ngài vì trên người ngài có mang long mệnh, dưới sự ảnh hưởng của bản hệ thống đương nhiên bọn họ sẽ vô cùng trung thành. Nhưng các vị hoàng đế lại khác, trên người bọn họ cũng mang long mệnh, bọn họ luôn có tư tưởng bá quyền sẽ không chịu làm bề tôi của ai bao giờ, hệ thống tuy có ảnh hưởng đến tâm lý của danh nhân triệu hoán nhưng không thể thay đổi hoàn toàn suy nghĩ của họ. Do để tránh những phiền phức có thể xảy ra. Từ khi đức Lạc Long Quân sáng tạo ra hệ thống đã thêm vào điều hạn chế.”
Lý Anh Tú gật đầu, Lạc Long Quân không hổ là thủy tổ của Việt tộc, suy nghĩ đều rất rõ ràng, kỹ càng. Buổi chiều hôm đó Lý Anh Tú ăn mặc thường phục đi ra bên ngoài. Chùa Diên Hựu được hắn chọn xây dựng rất gần với kinh thành, tại một hộ nước nhỏ, bên trong có hoa sen, chùa được xây dựng trên một cây cột lớn, các mai ngói vươn ra như một đóa hoa sen nở giữa trời đất vậy. Lý Anh Tú đặt Diên Hựu tự ở ngoài thành, chỉ có một vị sư đến từ Khai Quốc tự trông coi để người dân kinh đô đến hành hương.
Chùa Diên Hựu rất nhỏ nên người vào một lần cũng chỉ hơn mười người, những người còn lại phải xếp hàng phía dưới đứng thành một hàng dài. Lý Anh Tú không chen vào mà đứng phía ngoài ngắm nhìn nó. Đây mới chính là bản gốc của chùa Diên Hựu, mang đậm nét kiến trúc thời Lý. Không phải là chùa Diên Hựu mà những người hiện đại thường thấy, nó chỉ là bản phục dựng mà thôi, bản gốc đã bị Tây Dương đặt mìn nổ sập từ năm 1954 trước khi chúng rút đi rồi.
Diên Hựu tự: Được vua Lý Thái Tông xây dựng khi cầu nguyện có được hoàng tử nối dõi. Kỹ năng: Gia tăng sức sinh sản cho hoàng đế. Người dân đến đây cầu nguyện có khả năng cao sinh được con cái.
Lý Anh Tú cạn lời. Hệ thống, ngươi có biết ta vẫn là một độc thân cẩu không. Lại đem một cái công trình gia tăng sức sinh sản cho ta làm gì. Còn nữa, ta là nam nhân, nam nhân nha, nam nhân sẽ không sinh. Vì sao ngươi lại nói gia tăng sức sinh sản. Ta XXXOOO mẹ nhà ngươi. Hệ thống tuyệt nhiên im lặng không trả lời hắn rồi.
Đi du lịch mà nhìn cái thành nội Huế muốn nản, đẹp thì có đẹp nhưng mà cung điện thấp lè tè, không được bề thế uy nghi như hoàng thành Thăng Long. Tương truyền anh Ánh bị sĩ phu Bắc Hà ghét bỏ nên không dám đặt đô tại Thăng Long mà phải đặt đô tại Phú Xuân, ảnh thù sĩ phu Bắc Hà nên kéo sập luôn cái hoàng thành Thăng Long đem về Phú Xuân xây cho bỏ ghét. Anh con của anh Ánh lại bá hơn, đánh thành Gia Định không được vì thành được xây bằng gạch quá chắc chắn, phải vây cho quân Lê Văn Khôi chết đói, sau đó con anh Ánh cho nổ luôn cái thành bằng gạch xây lại cái thành bằng đất để sau này Pháp nó đánh cho dễ. Đến cạn lời với hai cha con nhà này.
p/s: Thực sự ta rất tiếc cái hoàng thành Thăng Long, nếu có giữ được thì độ bề thế nguy nga của nó không thua gì Tử Cấm Thành bên Trung. Bên trang Cá Ướp Muối ta có tìm thấy một bản phục dựng 3d hoàng thành, anh em qua đó xem để dễ hình dung
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT