Phạm Tu phò tá Lý Nam Đế đánh đuổi giặc Bắc, xây dựng lên nhà nước Vạn Xuân hùng mạnh, nhưng tiếc vận nước không bền, chẳng bảo lâu Vạn Xuân cũng tan thành mây khói, Phạm Tu cũng hi sinh theo thành Tô Lịch, không ngờ lần này sống lại, phò tá cũng vẫn là một vị vua họ Lý, không biết đây có phải là định mệnh hay không.
- Cũng nhờ ngài mà ta mới có thể tiêu diệt được đám sơn tặc này. Ngài không biết tên Key này rất giảo hoạt, trốn tránh vào rừng núi làm ta thực không có cách nào. Không ngờ lần này lại chết tại đây, phía Tây còn có vài toán sơn tặc nhỏ nhưng không làm nên trò trống gì, sẽ sớm bị tiêu diệt.
Phạm Tu hôm nay rất vui vẻ, nổi lo được giải quyết An Bang có thể tập trung phát triển. Lý Anh Tú cũng đã định khi An Bang ổn định thì gọi Phạm Tu trở về Cổ Loa. An Bang đã phát triển đến mức cực đại, hai bên Đông và Tây đều là núi cao không thể vượt qua, phía Bắc là biển rộng, hiện tại Đại Việt muốn phát triển chỉ có thể đi về phía Nam là xứ Goldland mà thôi. Lý Anh Tú nói.
- Nếu Key đã bị tiêu diệt, những toán sơn tặc còn lại có thể chiêu an bọn chúng được không? Dù sao An Bang quá ít người, sinh mạng bọn chúng hẳn phải được sử dụng trên chiến trường cho chúng ta mới đúng.
- Chiêu an được thì tốt, nhưng chưa chắc bọn hắn đã đồng ý.
Phạm Tu suy nghĩ nói, dù sao bọn sơn tặc này có thành kiến khá lớn với Đại Việt, không dễ gì quy hàng. Lý Anh Tú lắc đầu nói.
- Không có kẻ địch vĩnh viễn, chỉ có lợi ích vĩnh viễn mà thôi. Hiện tại đã vào Đông, bọn hắn nếu không đầu hàng hẳng sẽ bị chết đói. Ta sẽ thành lập một lần nữa quân đoàn Lê Dương, cho bọn chúng đãi ngộ tương xứng, tin tưởng bọn hắn sẽ đầu hàng. Còn ai không đầu hàng thì cứ giết.
Phạm Tu sáng mắt lên nói.
- Việt vương anh minh.
Vài ngày sau cả vùng phía Tây vang vọng tiếng trinh sát Đại Việt thông báo chiêu an tất cả các sơn tặc, những ai quy hàng sẽ trở thành binh lính Đại Việt, được đãi ngộ công bằng, mười ngày sau ai còn không quy hàng, Đại Việt sẽ cử đại binh đến tiêu diệt. Nhất thời trong nội bộ các toán sơn tặc xảy ra nội chiến, bởi vì bọn chúng quá đói rồi, không đầu hàng cũng chỉ vì sợ hãi bị quân Việt giết, nay Đại Việt chiêu an, không đầu hàng còn chờ đến khi nào nữa. Đánh nhau trong nội bộ sơn tặc phe đầu hàng chiếm phần đông lập tức chém đầu những kẻ cố thủ đem nộp cho quân Đại Việt. Kết quả chỉ trong vòng một tuần quân Việt thu nhận hơn hai trăm năm mươi người tổ kiến lên Lê Dương quân đoàn, ngoài ra còn có hơn một trăm dân thường đi theo sơn tặc cũng được chiêu an phân chia về các làng mạc. Vũ khí ngược lại sung túc không làm Lý Anh Tú phải đau đầu, bọn lính Lê Dương này vẫn bị xếp theo chế độ tự cung tự cấp vũ khí, áo giáp phải trải qua lớp “giáo dục chính trị” do Phạm Tu thuyết giảng mới hợp cách.
Lý Anh Tú biết đám binh lính này đầu hàng vốn cũng chỉ là do không còn đường đi, trong tâm phần nhiều vẫn còn chưa quy thuận nên hắn rất kiên nhẫn huấn luyện bọn chúng, Lý Anh Tú tin tưởng với phương pháp “tẩy não” hằng ngày, cùng với điều kiện sung túc, rất nhanh bọn hắn sẽ quy thuận Đại Việt.
Nhưng đó là việc sau này, còn hiện tại Lý Anh Tú dưới sự hộ tống của Thiên Tử quân trở về An Bang, Phạm Tu còn ở lại vài ngày để phụ trách việc chiêu an. Lý Anh Tú vừa tắm rửa, thay xong quần áo liền được thông báo Cao Lỗ và Lữ Gia cầu kiến, hắn cười khổ. Xem ra nghe một trận lải nhải là không thoát được.
- Việt vương, ngài thực làm chúng thần lo lắng.
Quả nhiên vừa mới vào Lữ Gia liền dần đầu tố khổ, Lý Anh Tú liền sử dụng trò cũ nhận lầm, kèm theo thề hứa các kiểu con đà điểu Lữ Gia mới bằng lòng cho qua. Quan hệ của Lý Anh Tú và Lữ Gia vừa là quân thần vừa là sư đồ, nếu gọi Lữ Gia là đế sư cũng không sai. Phò tá ba đời vua Lữ Gia dạy Lý Anh Tú rất nhiều về trị quốc cùng đế vương thuật.
Sau khi nói xong chuyện tư Lữ Gia bắt đầu nghiêm túc nói.
- Bẩm Việt vương, thần đã cho rà soát lại hộ khẩu cả xứ An Bang, dân số ước chừng bốn ngàn người, trong đó hơn một ngàn người ở thành An Bang, những người còn lại phân chia vào ba mươi ngôi làng. Đất đai xứ An Bang quá cằn cỗi, trước mắt chưa phát hiện ra tài nguyên. Thần cũng Cao phủ xứ đã bàn bạc kiến nghị năm sau đối với An Bang khai phá một ngàn mẫu ruộng tốt, xin Việt vương ân chuẩn.
Một ngàn mẫu ruộng tốt tiêu tốn ước chừng sáu vạn đơn vị gỗ, không phải là một con số nhỏ, tốc độ khai thác của cả Việt quốc hiện tại một tháng bất quá cũng chỉ được bốn ngàn đơn vị, còn phải chi vào các khoản xây dựng, đóng tàu, một ngàn mẫu là con số quá lớn. Tuy nhiên phần lớn đất đai tại An Bang là không thể trồng trọt, nếu không đầu tư vào thực sự không tạo được giá trị gì cả. Lý Anh Tú nói.
- Một ngàn mẫu chi phí quá lớn, với tốc độ khai thác của chúng ta hoàn toàn không đủ nhu cầu.
Cao Lỗ lúc này lên tiếng.
- Thần cùng Lữ Tổng Quản đã lên kế hoạch, trước mắt sang mùa xuân sẽ cấp mỗi làng mười mẫu, tổng tất cả là ba trăm mẫu, tiêu tốn một ngàn tám trăm đơn vị gỗ. Bảy trăm mẫu còn lại An Bang sẽ cố gắng khai thác nộp tài nguyên lên thủ phủ để được xin cấp. Một ngàn mẫu dự kiến xong mùa hè sẽ hoàn thành để dân chúng kịp trồng vụ thu đông.
- Chuẩn tấu.
Lý Anh Tú nghe vậy cũng không còn gì để nói liền chuẩn tấu. Hắn nói tiếp.
- Thông báo với Hoa Hồng Đen thương hội ngày mai vào bàn luận việc giao thương, việc này Lữ Gia hoàn toàn phụ trách, chúng ta phải nhanh chóng giải quyết cuộc làm ăn này theo hướng có lợi cho chúng ta nhất.
- Thần tuân mệnh!
Sáng hôm sau Elina liền dẫn theo Swits đi vào thủ phủ gặp mặt Lữ Gia cùng Cao Lỗ. Lý Anh Tú đóng vai một Thiên Tử quân đứng bên cạnh Lữ Gia, hắn đeo khăn che mặt nên ngược lại cũng không làm hai người chú ý.
Hôm nay Elina ăn mặc một thân hắc sắc váy dài, bên ngoài khoác một chiếc áo lông, làn tóc đen nhanh xõa xuống sau lưng, nhìn nàng vô cùng cao quý lại có một chút vẻ dịu dàng. Lý Anh Tú trong lòng thầm khen thật xinh đẹp. Đối với Elina hắn rất có hảo cảm, từ lúc gặp, cho đến nàng quyết định ở lại chống sơn tặc, thế nhưng nói đến tình yêu lại quá sớm, hai người có lẽ là bằng hữu thì đúng hơn.
Elina bị thu hút bởi Lữ Gia cùng Cao Lỗ nên không hề để ý đến Lý Anh Tú, qua một hồi khách sáo nói chuyện nàng nhận ra Lữ Gia kiến thức rất kinh người, con người này là một tay chính trị lão luyện, vô cùng xảo quyệt không hổ là đại thần chỉ dưới vua của Đại Việt. Cuối cùng Lữ Gia vào đề chính nói.
- Nghe nói Elina tiểu thư định dùng một tin tình báo để đổi lấy cơ hội mua sắm hương liệu, không biết liệu có thể nói ra chúng ta cùng trao đổi.
Elina biết cuối cùng cùng đến liền nói.
- Không biết với tin tình báo ngài có thể đưa ra hạn mức giao dịch là bao nhiêu.
Lữ Gia cười cười đưa ra một ngón tay. Elina trừng mắt nói.
- Là một trăm cân sao?
Một ngàn cân với giá cả bán bên phương Tây ngược lại là món lời rất lớn, chuyến đi này cũng xem như có lãi. Lữ Gia lắc đầu nói.
- Là một tấn, nếu đổi theo các ngươi ước chừng là hai ngàn cân.
- Một tấn! Hai ngàn cân!
Elina không giấu được sự kinh hãi, hai ngàn cần thực sự vượt quá dự liệu của nàng, không ngờ Đại Việt lại hào phóng đến như vậy. Thực ra Lữ Gia và Cao Lỗ chỉ định giao thương nửa tấn là tối đa, nhưng Lý Anh Tú quyết định tăng lên gấp đôi, không còn cách nào khác đành thuận theo. Thấy Elina định nói gì Lữ Gia liền nói tiếp.
- Người Việt ta có câu ăn khế trả vàng. Một tấn đã là thành ý lớn nhất của Đại Việt ta đối với Bravia vương quốc, cũng là cảm tạ sự giúp đỡ của tiểu thư đối với dân chúng Đại Việt.
Elina cười khổ, quả nhiên là lão hồ ly, chặn hết mọi đường tiến của nàng, Elina nói.
- Tạ ơn đại nhân đã chiếu cố, ta rất vui lòng với cuộc giao dịch này.
Lữ Gia thấy Elina tức thời cũng hài lòng gật đầu nói.
- Vậy không biết tin tức của tiểu thư là gì?
Elina hít một hơi sâu liền chầm chậm nói.
- Hẳn đại nhân còn nhớ Đại Việt đã xử tử Hắc Mộc lãnh chúa?
Cao Lỗ gật đầu.
- Đúng là có chuyện như vậy. Nhưng thế thì có việc gì? Hắc Mộc lãnh chúa xâm phạm Đại Việt, đến chết còn chưa hết tội.
Elina cười khổ nói.
- Đúng là như vậy, nhưng Hắc Mộc lãnh chúa là Nam tước do Crow Công tước tại quần đảo Sắt sắc phong. Nghe tin Hắc Mộc lãnh chúa bị xử tử Crow Công tước vô cùng tức giận liền ra nói muốn san bằng Đại Việt, dự tính mùa xuân sẽ xuất binh.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT