Rất nhanh chiến cuộc liền kết thúc. Tất cả binh lính Hắc Mộc thành đều buông vũ khí đầu hàng. Lê Chân dẫn theo hơn tám mươi tên lính thủy đến trước Lý Anh Tú cúi chào.
- Bầm Việt vương, thần may mắn không làm nhục mệnh.
Lý Anh Tú vội xuống ngựa cởi áo bào khoác lên người Lê Chân nói.
- Tốt, tốt, Chân tướng quân vất vả.
Nói rồi hắn quay sang các lính thủy nói.
- Các ngươi làm rất tốt không làm nhục danh Đại Việt ta, quả không hổ là con cháu Lạc Hồng.
- Đại Việt vạn tuế.
Các binh sĩ đồng loạt hô lên. Trong lòng Lý Anh Tú không khỏi xúc động, đây chính là binh lính của hắn, là những anh hùng của Đại Việt.
- Đi phủ thành chủ, những người còn lại dọn dẹp chiến trường.
Lý Anh Tú dẫn theo gần hai trăm người tiến về phủ thành chủ, đây là một tòa lâu đài nhỏ nằm bên trong thành bảo được xây dựng bằng đá, diện tích cũng chỉ tầm hai trăm mét vuông, có ba tầng, cao nhất là một lầu nhỏ hình chóp nhọn. Người bên trong lâu đài đã chạy hết, để lại khung cảnh trống vắng tiêu điều. Nhưng dù gì nó cũng đã từng là một tòa lâu đài, chỉ cần dọn dẹp tý liền có thể ở được. Không cần Lý Anh Tú ra lệnh, các binh sĩ Tĩnh Hải quân đã tự động lục soát tòa lâu đài. Lý Anh Tú dẫn theo Lê Chân và Cao Lỗ đi đến một căn phòng lớn, trên cao có một cái ghế sắt phủ lên da hổ, xem ra đây chính là nơi mà Hắc Mộc lãnh chúa hay làm việc. Lý Anh Tú đi lên ngồi vào ghế, hơi sửa sửa tư thế một chút. Ghế sắt có hơi thô sơ góc cạnh, nhưng da hổ ngược lại rất mềm, ngồi rất thoải mái, thảo nào kiếm trước hổ lại vào sách đỏ. Nhưng cũng lúc hắn ngồi lên ghế hệ thống liền vang lên thông báo.
“Đinh, chúc mừng ký chủ chiến thắng một tràng chiến dịch, chiếm lĩnh một tòa thành thị (nhỏ) ban thưởng hai trăm điểm chiến công”.
“Đinh, ký chủ chiếm lĩnh được tòa thành thị (nhỏ) đầu tiên mở rộng lãnh thổ Đại Việt ban thưởng Thiên tử quân (50), nhà xay bột (1), chuồng gây giống (1), bò (6), dê (8), một lượt triệu hoán danh nhân.”
"Đinh, mở ra nhiệm vụ thành lập vương quốc. Điều kiện: Sở hữu hai tòa thành thị"
Lý Anh Tú kinh hỉ, không ngờ chiếm được một tòa thành nỏ lại ban thưởng nhiều đến như vậy. Nhà xay bột không cần kể đến, nhưng chuồng gây giống chính là có tác dụng lớn.
Chuồng gây giống: Chỉ áp dụng với các loài gia súc. Tăng cường khả năng thuần hóa, và khả năng sinh sản cho các loại gia súc được đem vào nuôi.
Ở Cổ Loa và Giác Long cốc nông dân cũng có bắt một số loài gia súc, gia cầm về thuần hóa, nhưng chung quy vẫn rất chậm, có chuồng gây giống cư dân Đại Việt sẽ sớm có nguồn thực phẩm phong phú hơn. Lại đến Thiên Tử quân cũng giống như Tĩnh Hải quân. Thiên Tử quân hay còn gọi là quân Túc vệ có thể gọi là đội quân Cấm vệ đầu tiên của nước Việt do vua Lê Đại Hành tổ chức sau Thập Lộ quân của triều Tiền Lê. Những binh sĩ Thiên Tử quân là những binh sĩ trung thành với nhà vua, dày dạn trận mạc đặc biệt tinh nhuệ được tuyển từ Thập Lộ quân về kinh thành để bảo vệ cung điện và nhà vua. Có thể nói dưới triều Tiền Lê thì Thiên Tử quân chính là đội quân tinh nhuệ nhất, được trang bị tinh lương nhất mà nhà Tiền Lê có. Cuối cùng vẫn là một lượt triệu hoán Lý Anh Tú quyết định để dùng sau.
- Việt vương, có việc gì khiến ngài vui vẻ sao?
Thấy Lý Anh Tú sắc mặt vui mừng Lê Chân không kiềm được hỏi. Lý Anh Tú rời khỏi hệ thống cười nói.
- Cũng không có gì, chỉ là ta xem chừng các ngươi chuẩn bị sẽ có đồng bạn thôi.
Nghe vậy Cao Lỗ và Lê Chân cũng kinh hỉ, phải biết hiện tại dưới trướng Lý Anh Tú người có thể dùng thực sự không quá nhiều. Chỉ có Cao Lỗ và Lê Chân đủ đảm đương một phía, Lê Chân thường xuyên ở Giác Long Cốc, Cao Lỗ ở Cổ Loa, nhưng nếu viễn chinh cả hai người cùng đi thì hậu cứ không có ai trấn thủ.
Thực tế thì hiện tại Đại Việt vẫn còn đang sử dụng Bồ Chính từ thời Văn Lang để xử lý nội chính trong làng. Những người già được triệu hoán đến tuy không có sức lao động, nhưng cái họ mang đến thế giới này chính là kinh nghiệm sống, kỹ năng của các ngành nghề, chính vì vậy mà dù không trực tiếp sản xuất ra của cải vật chất nhưng địa vị của các cụ già đều rất cao, một số người được bầu làm các Bồ Chính dẫn đầu là Thạch Tiến trợ giúp Cao Lỗ và Lê Chân xử lý nội vụ. Nhưng khi Cao Lỗ và Lê Chân đều không có thì những Bồ Chính này lại không thể tự quyết được một số việc. Nên Đại Việt bây giờ rất cần người tài như hai vị tướng quân vậy.
Lát sau binh sĩ đã dọn dẹp xong lâu đài, Lý Anh Tú lệnh cho một nữ nô theo hầu Lê Chân đi tắm rửa, dù sao ngâm mình một buổi dưới biển rất dễ sinh bệnh. Lý Anh Tú và Cao Lỗ theo chân một binh sĩ đi xuống nhà kho của Hắc Mộc thành, là một tầng hầm phía bên dưới lâu đài. Đi xuống một con dốc bậc thang tầm năm mét, nơi đây chỉ được chiếu sáng bằng những ngọn đuốc hai bên vách tường, hiện ra trước mặt Lý Anh Tú là hai gian nhà kho. Lý Anh Tú mở ra cửa nhà kho thứ nhất, từng bao tải được chồng chất lên cao đến nửa người hiện trước mặt hắn. Lý Anh Tú vạch bao ra xem lại là những hạt lúa mạch vàng óng, bên cạnh là có những túi nhỏ hắn cũng mở ra lại là bột mì trắng tinh, lương thực ngược lại không hề ít, ước chừng có đến nửa tấn, xem ra Hắc Mộc lãnh chúa muốn chính là đánh lâu dài với quân Đại Việt nhưng hắn không ngờ Đại Việt quá mạnh mẽ, Hắc Mộc thành không chịu nổi một kích. Một góc của kho lương là những bình gốm nhỏ, nhìn rất thô sơ, so với trình độ làm gốm bây giờ của Đại Việt hẳn là kém hơn một bậc. Lý Anh Tú mở nắp bình gốm ra một mùi hương quen thuộc bay đến mũi hắn. Là mật ong, Lý Anh Tú nhịn không được chấm tay mút một cái. Thật ngọt. Đây là mật ong nguyên chất không hề có pha nước đường như ngày trước hắn hay mua phải. Tổng cộng có đến mười bình mật ong như vậy. Lại có thêm một ít muối và hương liệu, tất cả đều về tay Lý Anh Tú.
Đến căn phòng thứ hai, nơi này bày ra từng thùng gỗ lớn, hai bên là các loại vũ khí, cung tên, thuẫn bài. Xem ra đây chính là kho vũ khí của Hắc Mộc thành. Lý Anh Tú mở ra những cái rương kia, không nghi ngờ chính là quặng sắt cùng một số kim loại phụ gia. Những thứ này Lý Anh Tú cũng quyết định đem về Cổ Loa.
Thu hoạch lần này là không nhỏ nhưng Lý Anh Tú biết vẫn còn một kho báu nữa, hắn không tin một lãnh chúa lại không có đến một đồng vàng. Trở lại trên điện công tác dọn dẹp chiến trường cũng hoàn tất, binh sĩ đến báo cáo cho hắn. Trận chiến này bọn hắn tiêu diệt bảy mươi ba binh sĩ Hắc Mộc thành, tù binh hơn ba mươi người, quân Đại Việt tổn thất năm lính thủy và ba khinh bộ binh, hơn mười người khác bị thương nhẹ, thiệt hại nặng nhất vẫn là nông nô, có đến hơn tám mươi người chết và năm mươi người khác bị thương, Lê Dương quân trực tiếp bị thiệt hại gần một nửa.
Nghe xong chiến báo Lý Anh Tú nói.
- Những binh sĩ hi sinh hỏa táng đem về quê hương, nông nô chết đi cũng hậu táng, người thân nhận được một túi bột mì. Chăm sóc người bị thương cẩn thận. Lấy từ trong kho lương những người tham gia chiến đấu được ban thưởng hai ký lúa mạch. Còn lại để nói sau.
Lý Anh Tú dự định đi nghỉ ngơi một chút liền có một binh sĩ khác đi vào, lần này là binh sĩ của Tĩnh Hải quân.
- Bẩm Việt vương, có một người tên Swits đến cầu kiến.
Lý Anh Tú hơi ngạc nhiên, hắn vừa mới đánh hạ tòa thành này lại có người đến muốn cầu kiến. Hắn hơi tò mò một chút liền nói.
- Gọi hắn vào, còn nữa, gọi cả thông dịch viên đến.
Lý Anh Tú thở dài, xem ra lúc nào đó cũng phải học ngoại ngữ, nếu không mỗi lần nói chuyện đều cần nhờ đến thông dịch viên, quá phiền phức. Lát sau Swits liền bước vào điện nhìn thấy Lý Anh Tú ngồi trên ghế cao liền rất ngạc nhiên, không ngờ quốc vương lại trẻ đến như vậy, gương mặt vẫn chưa hết vẻ ngây thơ nhưng lại tỏa ra khí chất cao quý, thịnh vượng. Swits đánh giá Lý Anh Tú thì hắn cũng đánh giá người bản xứ này. Chỉ cần nhìn vào quần áo liền biết Swits là người giàu có, đôi mắt sáng nhưng sâu làm người khác không biết hắn nghĩ gì, mũi cao, môi mỏng, hơi nhếch về phía trái lại làm hắn có vẻ là người mưu mẹo gian xảo. Lý Anh Tú trong lòng không thể không nghĩ đến hai từ: Gian thương. Nhưng hắn không biết là hắn lại đoán đúng, Swits chính là gian thương.
---------
Ta đang trong quá trình tích chương truyện, hi vọng được lên bảng
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT