Lý Anh Tú xử lý xong mọi việc thì cũng đã đến chiều, Lý Anh Tú liền như thường lệ đi Minh Nguyệt cung để dùng bữa cùng với Ỷ Lan. Hôm nay đặc biệt còn có cả An Tư. Bình thường An Tư đều vừa điều giáo cung nữ trong cung, vừa phải đi xưởng rượu hoàng gia để đôn đốc việc nấu rượu. Lại nói rượu của Đại Việt tại các nước khác vô cùng được hoan nghênh đây, nhất là những vùng xứ lạnh như ở Bắc Hải, một ngụm rượu Đế đi vào bụng cũng có thể ấm lòng chiến sĩ. Ngoại trừ rượu gạo, rượu nếp xưởng rượu do An Tư nghiên cứu cũng điều chế ra các loại rượu trái cây giành cho nữ sĩ bán cũng rất chạy, đặc biệt là giới quý tộc các tiểu quốc Bắc Hải. Rượu sản xuất ra đều bán trực tiếp cho Tập đoàn thương mại, sau đó thông qua tập đoàn mới đưa đi nơi khác. Lý Anh Tú thực sự không có tinh lực để để ý sang mảng kinh doanh.

- Bái kiến bệ hạ.

Hai người thấy Lý Anh Tú đi vào liền chào hỏi. Lý Anh Tú cười nói.

- Mẹ, An Tư ngồi đi, đã nói bao nhiêu lần rồi, chúng ta không cần đa lễ như vậy.

Hậu cung như nhà hắn vậy, chỉ có tại đây hắn mới có thể tự nhiên thoải mái. Ỷ Lan nói.

- Tự nhiên thì tự nhiên nhưng lễ vẫn phải có. Hôm nay An Tư có tin vui muốn báo cho con đây.

Lý Anh Tú nghe vậy liền vui vẻ hỏi.

- Không biết An Tư có tin gì vui báo cho ta đây.

Tại Minh Nguyệt cung Lý Anh Tú nói với An Tư xưng ta mà không phải là Trẫm, quan hệ hai người vốn là gần không ít. An Tư nghe vậy liền đặt lên một chiếc lọ sứ nói.

- Mời bệ hạ xem qua.

Lý Anh Tú cầm lấy lọ sứ, bền ngoài làm rất tinh mỹ, lớn chỉ bằng hai ngón tay, miệng được đậy bằng một nút vải đỏ. Lý Anh Tú mở nút lọ ra liền ngửi thấy được một mùi hoa hồng thoang thoảng, Lý Anh Tú kinh ngạc nói.

- Đây là…nước hoa?

- Bệ hạ anh minh. Bệ hạ giao công thức cho An Tư từ năm ngoái, An Tư cùng các thợ thủ công dày công nghiên cứu đến giờ cuối cùng cũng tạo ra được một bản mẫu, ước chừng một tháng nữa liền có thể tạo ra thành phẩm rồi.

An Tư trả lời làm Lý Anh Tú bất ngờ. Thực ra Lý Anh Tú nói đến điều chế nước hoa chỉ là vì hứng chí nhất thời mà chính hắn cũng đã quên, không ngờ An Tư lại một mực nhớ rõ mà đem đi nghiên cứu. Đây quả là một tin đáng vui mừng. Nước hoa giá trị khác rượu, nó có thể bán với giá cực cao mà không một nữ nhân nào có thể từ chối nó được. Có hai thứ mà nữ nhân không bao giờ tiếc tiền, một là son môi và thứ hai chính là nước hoa, đối với bọn họ hai thứ này có bao nhiêu cũng không đủ đây. Lý Anh Tú xoay xoay chiếc lọ sứ liền nói.

- Thứ như thế này không thể đựng trong lọ sứ được, phải dùng lọ thủy tinh để đựng, phải trang trí thật xinh đẹp.

Thực ra thủy tinh không xa lạ gì với người Việt như đa phần người hiện đại nghĩ. Từ thời Bắc thuộc người Việt đã có thể chế tạo được thủy tinh, nhưng lúc đó thủy tinh có rất nhiều tạp chất, không được trong suốt, bên trong lại có nhiều bọt khí, đồ gốm Đại Việt lại rất phát triển nên người ta ưa thích sử dụng đồ gốm hơn là thủy tinh, do đó thủy tinh dần dần mai một đi. Buồn cười chính là sau này chính các quý tộc Đại Việt lại bỏ ra hàng ngàn quan tiền để mua lại những thứ đồ thủy tinh làm bằng đất cát đây. Ngược lại kiếp này vùng Bắc Hải bởi ở vùng ven biển, có nguồn tài nguyên tại chỗ, thủy tinh thủ công nghiệp ngược lại rất phát triển, bọn hắn còn biết sử dụng ống thổi để tạo thành hình thủy tinh đây, chỉ là độ trong suốt của thủy tinh vẫn chưa được cao, vẫn còn bị ám màu xanh một chút. Lý Anh Tú hấp thu nhiều vùng đất, dân cư cũng học được làm thủy tinh, chỉ là một mực không được trọng dụng mà thay vào đó là đồ sứ mà thôi.

- Nàng lấy tiền từ trong xưởng rượu đi thành lập một xưởng đúc thủy tinh, dành riêng cho đựng nước hoa và rượu trái cây. Lấy giấy bút đến, ta sẽ vẽ cho nàng xem hai cơ cấu.

An Tư vâng lời đi tìm giấy bút đến. Lý Anh Tú liền vẽ ra hai thứ đầu nút khác nhau, một loại dùng bi lăn, một loại khác là dùng bình phun. Lý Anh Tú nói.

- Loại này đầu nút hình bi lăn, chỉ cần lăn trên cơ thể hoặc quần áo, trên người liền sẽ dính được nước hoa, loài này là bình phun, thứ xoắn này gọi là lò xo, dùng kẽm làm càng nhỏ càng tốt, dùng đầu nút gắn vào, nó sẽ tạo áp lực hút nước hoa từ dưới lên và phun ra.

An Tư cái hiểu cái không gật gù như gà mổ thóc, tai lắng nghe, tay thì không ngừng viết vào sổ con những gì Lý Anh Tú nói. Nhìn hai người chụm đầu vào thân mật như vậy Ỷ Lan không khỏi thầm vui vẻ. Hai đứa nhỏ rõ ràng ưa thích lẫn nhau nhưng sao lại cứ bị một đạo ngăn cách đây.

Lý Anh Tú giảng giải xong cũng mất đến nửa giờ, cơm nước đều đã soạn sẵn, ba người chỉ việc dùng bữa mà thôi. Trong bữa cơm An Tư vẫn còn suy nghĩ làm sao để phát triển nước hoa đây, xong bữa nàng liền vội vã đi làm việc, Lý Anh Tú chỉ kịp nói nàng cẩn thận một chút An Tư liền mất bóng. Ỷ Lan cười nói.

- Anh Tú, con không cân nhắc đến việc tuyển An Tư làm phi hay sao?

Lý Anh Tú ngạc nhiên, bình thường Ỷ Lan chỉ là ám chỉ, nói thẳng như thế này vẫn là lần đầu tiên đây. Lý Anh Tú nói.

- Hiện tại con chỉ muốn chăm lo cho Đại Việt, ít nhất cũng phải đợi hai năm nữa.

Ỷ Lan lắc đầu nói.

- Không phải là tại mặc kẹt Elina đi. Chuyện của hai đứa mẹ không xen vào, nhưng An Tư rõ ràng là ưa thích con, đã âm thầm lâu nay như vậy, nếu con không cho nàng một công đạo thì đừng nhìn mặt mẹ.

Thấy Ỷ Lan có dấu hiệu nổi bão Lý Anh Tú ngay lập tức cầu xin tha thứ.

- Được rồi, con biết rồi. Con sẽ suy nghĩ. Con về nghỉ ngơi đây.

Nói rồi cũng liền co giò chạy thẳng. Ỷ Lan lắc lắc đầu. Người trẻ tuổi thật là, luôn làm người lớn phải phí tâm đây.

Lý Anh Tú buồn bực trở về điện Long An, hắn yêu thích An Tư là có thật, đàn ông có năng lực ai chẳng muốn có năm thê bảy thiếp đây, nhưng nếu chưa thể giải quyết được Elina hắn tuyệt đối không dám lập phi.

- Trần Thư.

Lý Anh Tú buồn bực kêu gọi. Nhưng kỳ lạ lần này Trần Thư lại không có lên tiếng mà đi vào lại là viên Bách hộ. Lý Anh Tú kỳ lạ hỏi.

- Trần Thư vẫn chưa trở về sao?

Buổi chiều lúc Lý Anh Tú đi sang điện Minh Nguyệt Trần Thư liền xin phép hắn rời đi một chút, không ngờ đến giờ vẫn chưa trở lại. Viên Bách hộ nghe bệ hạ hỏi liền bối rối một chút, cuối cùng cắn răng nói.

- Bẩm bệ hạ, Trần Đô chỉ huy sứ bị đánh nhập viện, hiện tại đang nằm tại bệnh viện đa khoa đây.

- Cái gì?

Lý Anh Tú sửng sốt. Trần Thư vậy mà bị đánh đến nhập viện? Ai lại có thể đánh hắn đến mức vậy? Phải biết dù gì Trần Thư cũng là nhất lưu võ tướng đi. Nghĩ đến đây Lý Anh Tú nói.

- Thay y phục đi bệnh viện, đừng làm quá rầm rộ.

Nửa giờ sau một chiếc xe ngựa chạy ra khỏi Tử Cấm thành thẳng đường đến bệnh viện đa khoa Đại Việt. Bệnh viện lớn nhất Đại Việt này hiện tại được dân chúng Thăng Long vô cùng hoan nghênh, bởi bọn họ đi vào đây đều được những thầy thuốc cấp ngự y cứu chữa, lại được giảm giá nhờ bảo hiểm y tế đây, bọn hắn cảm thấy đồng tiền mình bỏ ra đáng giá vô cùng. Lý Anh Tú đi vào bệnh viện rất nhanh tìm đến khoa ngoại, Trần Thư được đặc cách nằm một phòng riêng biệt, bên trong còn có cả Phạm Công Bân. Hai người nhìn thấy bệ hạ mặc thường phục đi vào liền vội cúi chào.

- Bái kiến bệ hạ.

- Miễn lễ.

Lý Anh Tú khoác tay đi đến bên cạnh giường bệnh. Trần Thư không bị gì nặng lắm, chỉ là mắt trái bị bầm đen như gấu mèo, tay phải treo lủng lẳng trước ngực. Lý Anh Tú hỏi.

- Phạm khanh, hắn như thế nào?

Phạm Công Bân liền đáp.

- Bẩm bệ hạ, Trần Đô chỉ huy sứ cũng không bị gì nặng lắm, bị trầy xước ngoài da, tụ máu một số nơi, cánh tay cũng bị trặc xương một chút, chừng hơn một tuần sẽ tốt lên.

Lý Anh Tú nghe vậy cũng triệt để yên tâm. Trần Thư đi theo hắn từ lâu, là người chống đao cản thương cho hắn, phải nói rằng là tâm phúc chỉ đứng dưới ba vị đại Công của Đại Việt mà thôi. Nghe nói Trần Thư tổn thương Lý Anh Tú tâm cũng vô cùng lo lắng.

==================================++

Hôm nay cho phép ta lười một chút để cày mấy bộ phim nhá anh em. Còn 1 chương nữa nha.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play