Địch Vân không chủ động tìm Tịch Lạc Ninh, anh đương nhiên cũng không chủ động đi tìm Địch Vân.
Dự xong tiệc sinh nhật, Tịch Lạc Ninh liền trực tiếp về nhà của mình, không đi bất cứ nơi nào nữa, cũng không lên mạng, giống như ngăn cách hoàn toàn với thế giới ngoài kia.
Đến tận khi Địch Vân viết kịch bản xong, Chương Tiết cũng xem qua và cảm thấy khá hài lòng, lúc này mới đưa cho Tịch Lạc Ninh. Anh cũng không có ý kiến gì. Tuyên truyền của “Thần Thám” cũng đã được tổ chức kha khá rồi, chuẩn bị khởi quay, tổ chức buổi ghi hình chọn nhân vật chính. Đến lúc này mà Tịch Lạc Ninh vẫn không lộ diện thật sự là không được nên anh mới không thể không vì công việc mà trở về thành phố S.
Trong khoảng thời gian đó, ngay cả một cú điện thoại Địch Vân cũng không gọi qua.
Tịch Lạc Ninh tất nhiên vô cùng tức giận, cho nên sau khi về thành phố S anh về thẳng nhà mình, ném luôn Địch Vân ra sau đầu.
Ngày thứ hai sau khi trở về, Tịch Lạc Ninh phải đi đến nơi làm việc để tuyển diễn viên. Tịch Lạc Ninh đi thẳng vào thang máy nội bộ lên tầng. Khi anh đến, Địch Vân đứng ngay cửa thang máy, xem ra đã đợi khá lâu rồi.
Tịch Lạc Ninh có chút kinh ngạc. Anh không nghĩ tới Địch Vân sẽ ở nơi này. Bước chân Tịch Lạc Ninh hơi chậm lại, chờ Địch Vân lên tiếng nhưng anh ta chỉ mặt lạnh đứng bên cạnh nhìn anh, cũng không chủ động tới bắt chuyện với anh.
Tịch Lạc Ninh nhìn lại anh ta, tất nhiên cũng không chủ động nói chuyện.
Hai người lướt qua nhau.
K
hương Tá đột nhiên lớn tiếng nói: “Ngài Tịch, ngài tới rồi.”
Tịch Lạc Ninh dừng lại, quay người khẽ gật đầu nhìn Khương Tá. Sau đó lại ngó qua chỗ Địch Vân. Nếu Khương Tá đã nói vậy, có nghĩa là Địch Vân biết rõ lộ trình của anh, cũng cố ý chờ anh ở đây. Còn việc hỏi ai hay bảo người điều tra chắc chắn không cần nghĩ cũng biết.
Địch Vân lúc này rốt cuộc di chuyển, đi tới trước mặt Tịch Lạc Ninh nói: “Rốt cuộc bò về rồi.” Mặc dù giọng điệu không hẳn là chỉ trích, chất vấn nhưng cũng chẳng khác gì lắm.
Tịch Lạc Ninh nghe xong liền hừ lạnh một tiếng, “Sống chết của một người ngoài, sao dám phiền Địch đại tác gia quan tâm chứ.” Một cú điện thoại cũng không gọi, Địch Vân không chịu nhường anh cũng ngu gì đi dán mặt nóng vào mông lạnh.
Mặt Địch Vân lập tức tối đen.
Tịch Lạc Ninh châm chọc nói: “Làm sao? Tôi nói sai hả! Ở đây không có chén đũa để anh ném đâu.”
Đôi môi Địch Vân giật giật, một câu cũng không nói ra, tức giận xoay người đi về phía thang máy.
Tịch Lạc Ninh hừ lạnh, tự nhiên xoay người, đi vào phòng làm việc. Trợ lý Chương Tiết đang ở bên trong chờ anh.
“Ngài Tịch, xin chờ một chút. Chương Đạo diễn lập tức đến ngay đây.”
Tịch Lạc Ninh ừ một tiếng, ngồi trên ghế salon trong phòng tiếp khách. Trợ lý Chương Tiết liền pha trà, mời anh uống. Tịch Lạc Ninh bưng trà uống một hớp, không cẩn thận bị nóng đầu lưỡi, cái cốc ‘không cẩn thận’ rơi xuống đất, bể tan tành!
Trợ lý nho nhỏ bị dọa sợ đến thiếu chút nữa nhảy dựng lên. Vừa lúc đó Chương Tiết trở về, nghe được tiếng cái cốc vỡ nát dưới đất.
Chương Tiết phi như bay vào phòng làm việc, thấy là Tịch Lạc Ninh thì có chút sửng sốt. Hắn ta còn tưởng là Địch Vân lại nổi giận chứ. Thấy cái cốc đã nát bét trên đất, mới quay qua hỏi trợ lý: “Làm sao vậy?”
Trợ lý vẻ mặt đưa đám lắc đầu.
Tịch Lạc Ninh phất phất tay nói: “Không có việc gì. Trượt tay chút thôi.”
Chương Tiết im lặng nhìn cái cốc bể cách hắn ta tới tận một mét kia, nhưng vẫn bảo trợ lý đi ra ngoài.
Tịch Lạc Ninh chủ động nói: “Chọn sao rồi?” Bộ phim này rất đỏ, rất nhiều người muốn đi cửa sau, nhưng lúc trước Tịch Lạc Ninh đã nói, cái anh muốn không phải một diễn viên đi cửa sau. Cho nên trừ anh, một trong hai nhân vật chính ra, toàn bộ đều phải thông qua thử giọng mới được.
Đỏ: một cách để gọi sự nổi tiếng. Càng nổi tiếng càng đỏ. Cực kì nổi tiếng sẽ được tả là đỏ đến phát tím ^^ cách gọi trên mạng.
“Nam thứ vẫn chưa hoàn toàn chọn được.” Chương Tiết nói mơ mơ hồ hồ.
Tịch Lạc Ninh ngẩng đầu nhìn hắn ta nói: “Dự bị có mấy người?” Nam thứ trong bộ phim chính là Tạ Khánh Văn. Tịch Lạc Ninh biết rõ nhân vật này nếu diễn tốt thì rất khó tìm diễn viên vừa ý. Cái khó tìm nhất chính là phong cách tự nhiên sẵn có.
Chương Tiết nói: “Hàn Lập Dương cùng Chu Cảnh Hiên.” Trên lý thuyết, có thể sẽ nâng được địa vị của bọn họ trong ngành giải trí. Chỉ là nếu ở trước mặt Tịch Lạc Ninh mà nói cái gì mà ngôi sao đang hot, tiểu thiên vương các loại, chẳng khác gì quá khoe mẽ, còn không bằng trực tiếp nói tên luôn.
Tịch Lạc Ninh từ chối luôn: “Bọn họ không được.” Thật ra thì, trong lòng anh đã biết rõ một người vô cùng thích hợp, chỉ là người nọ không thuộc giới giải trí.
Chương Tiết thiếu chút nữa không thở nổi. Trong ngành giải trí hai người này là diễn viên thích hợp nhất đóng vai Tạ Khánh Văn. Hơn nữa, trong số những người khá nổi tiếng hiện nay, hai người dự bị vừa đọc cho Tịch Lạc Ninh kia coi như được nhất. Bây giờ lại còn phải suy nghĩ đến việc thi hay không thi nữa.
“… Tôi có thể hỏi vì sao không?” Chương Tiết có chút do dự hỏi. Lẽ ra không nên hỏi lại nhưng từ chối hai người này, trước mắt hắn ta không biết tìm ai nữa.
Tịch Lạc Ninh nghiêng mắt liếc hắn ta, thản nhiên nói: “Tôi không thích công tư không phân minh.”
“À?” Chương Tiết sững sờ, sau một lúc mới phản ứng nói: “Tôi không có ý kia.” Hắn ta biết rõ hiện tại Tịch Lạc Ninh với Địch Vân đang cãi nhau rất ghê gớm. Chu Cảnh Hiên, Hàn Lập Dương lại có chút quan hệ với Tịch Lạc Ninh. Hai người này mà tham gia sẽ khiến quan hệ giữa Tịch Lạc Ninh và Địch Vân càng trở nên gay gắt hơn.
Mặc dù lo lắng hai người cãi nhau sẽ tai bay vạ gió đến người vô tội nhưng Chương Tiết thật sự chưa từng nghi ngờ việc Tịch Lạc Ninh vì sợ chia tay với Địch Vân mà không chọn bọn Chu Cảnh Hiên. Dù sao Tịch Lạc Ninh thật sự rất nghiêm túc trong công việc. Điều này phải công nhận như thế. Địch Vân có vẻ cũng là một người cuồng công việc.
Tịch Lạc Ninh khẽ nở nụ cười yếu ớt: “Là tôi đã đánh giá cao chỉ số thông minh của anh rồi.”
Chương Tiết: “…” Cho nên, phải nghi ngờ mới có thể chứng minh chỉ số thông minh của hắn ta sao?
Tịch Lạc Ninh đứng lên, nói: “Tôi đi trước.”
“…” Anh còn chưa cho tôi biết lí do vì sao không chọn hai người kia nữa mà! Nhưng tiếc là Tịch Lạc Ninh đã sải bước rời đi, rất nhanh thì biến mất trong tầm mắt.
Tịch Lạc Ninh xuống tầng, lúc đi thang máy có vô tình cố ý nhìn thử xem bên người mình có ai không.
Kết quả không có bóng người nào cả.
Tịch Lạc Ninh về nhà cái liền lên trò chơi luôn. Địch Vân không online nhưng anh bị đám người trong bang kéo lại nói chuyện phiếm trong chốc lát. Đơn giản là nói Địch Vân nhớ anh đến nỗi thành oán phu rồi, còn sử dụng trò tập kích cực kì độc ác với bọn họ nữa.
[Bang] [Cà Phê Mất Khống Chế]: Vì anh zai Thương Hải mặc niệm ba giây
[Bang] [Công Tử Phong Lưu]: Kết hôn là việc vui mờ. Mặc niệm cái gì chứ?
[Bang] [Cà Phê Mất Khống Chế]: Thì là cuộc sống độc thân vui vẻ đã sắp kết thúc đó
[Bang] [Từng Qua Thương Hải]: Đang chuẩn bị trường kì kháng chiến nè.
Một đám người lại vô cùng nhiệt tình bát nháo chuyện xem mắt vui vẻ như thế nào, thiếu chút nữa từ vấn đề xem mắt bay thẳng đến sự sinh tồn của nhân loại.
Tịch Lạc Ninh vẫn luôn không hiểu, tại sao một đám đàn ông cũng có thể có những suy nghĩ vớ va vớ vấn như vậy. Nhưng không thể không đồng ý, nói chuyện phiếm thú vị hơn xoát chiến trường cả tiếng đồng hồ. Thời gian cũng qua rất nhanh.
[Bang] [Tớ Thích Crayon Shin – chan]: Báo cáo đại thần, chị dâu đã về rồi.
[Bang] [Đẹp Zai Quá Muốn Hủy Dung]: Cuối cùng đã kết thúc cuộc sống ngày ngày đến Kính Hồ cắm chốt rồi.
[Bang] [Công Tử Phong Lưu]: Có phải nên mua pháo hoa đi Lạc Xuyên ăn mừng tập thể không nhỉ?
[Bang] [Đóa Hoa Sen Trắng Thuần Khiết]: Chắc chắn rùi. Nhưng bọn Tàn Thuốc hôm nay không online.
[Bang] [Từng Qua Thương Hải]: Bọn họ đi đâu vậy?
[Bang] [Tớ Thích Crayon Shin – chan]: Bọn Tiểu Nhu cũng không có.
[Bang] [Tiếu Nhi Bất Ngữ]: Dụi mắt Người ta nhìn thấy gì vậy?
[Bang] [Công Tử Phong Lưu]: Tiếu Tiếu, Tại sao lại hoảng hốt thế?
[Bang] [Tiếu Nhi Bất Ngữ]: –||| Tui thấy đại thần đến Kính Hồ rồi.
[Bang] [Tớ Thích Crayon Shin – chan]: WTH!!!!!!
[Bang] [Đẹp Zai Quá Muốn Hủy Dung]: Chị dâu, hai người cãi nhau sao?
Tịch Lạc Ninh trực tiếp nhấn nút tắt máy đã giữ rất lâu trước đó. Màn hình thoáng cái tối đen.
Tịch Lạc Ninh nhìn màn hình đen xì, phiền lòng đi qua đi lại trong phòng. Cuối cùng quyết định đến quán bar uống một trận thỏa thích thì thôi.
“Ngài Tịch, Tiêu Tổng gọi tới.”
Tịch Lạc Ninh không nghe máy, giơ cao cái cốc rỗng nặng nề đặt xuống phía Văn Hữu, nói: “Rót rượu cho tôi.”
Văn Hữu do dự rót đầy rượu cho anh.
Tịch Lạc Ninh cầm chén rượu lên, ngửa đầu, một hớp uống hết. Văn Hữu nhận cốc rỗng, rót tiếp cho anh. Tịch Lạc Ninh như uống nước lã, vài phút đã uống xong nửa chai.
Đáy mắt Văn Hữu ẩn chút lo lắng, nhìn điện thoại vẫn đang kết nối, không khỏi lại nói một lần nữa, “Ngài Tịch, điện thoại của Tiêu Tổng.”
Tịch Lạc Ninh rốt cuộc ngoắc ngoắc ngón tay, Văn Hữu nhanh chóng đưa điện thoại ra.
“Chuyện gì?”
Tiêu Duyệt ở đầu bên kia thở dài nói: “Cậu rốt cuộc chịu nhận điện rồi.”
Tịch Lạc Ninh không nói gì, giơ cốc rượu lên, quơ quơ trước mặt Văn Hữu. Y vốn đã định giả vờ không nhìn thấy mà đi ra ngoài nhưng nhìn thấy ánh mắt càng ngày càng lạnh của Tịch Lạc Ninh, y không thể chịu đựng được.
“Tức giận lâu như thế cũng nguôi ngoai sao?” Tiêu Duyệt ở đầu bên kia bất đắc dĩ nói.
Tịch Lạc Ninh giễu cợt nói: “Bảo mẫu Tiêu, định làm thuyết khách hả?”
“Bởi vì một bữa cơm, mấy cái bát mà giận lâu vậy hả? Vì muốn tìm cậu, cả thành phố S dường như đều bị Địch Vân lật tung lên rồi đó.” Tiêu Duyệt thật sự bất đắc dĩ. Hắn sợ nhất là nhúng tay vào vấn đề giữa Tịch Lạc Ninh và Địch Vân. Hai con người đều bướng như bò này, vẫn luôn muốn đối phương cúi đầu, kết quả lại cãi nhau đến nỗi những người bên cạnh đều sốt ruột.
Tịch Lạc Ninh lạnh lùng nói: “Một người ngoài mà phải khiến anh ta để tâm vậy sao?”
“Một câu nói lẫy đáng giá cậu để ý vậy hả?”
“Hừ!” Tịch Lạc Ninh đương nhiên biết Địch Vân nói lẫy. Anh ghét chính là thái độ không chịu nhận lỗi, đã thế còn dám không gọi điện thoại.
Tiêu Duyệt bất đắc dĩ nói: “Các cậu cũng sắp quá ba mươi rồi, không phải những cậu nhóc choai choai mới chỉ đầu 20 nữa rồi. Có việc muốn đánh nhau cũng được nhưng phải nói rõ ràng để hai bên còn hiểu ý nhau chứ cứ đụng chuyện cái là bỏ nhà ra đi. Con nít ranh ba tuổi giờ cũng không làm trò này nữa rồi! Nếu không phải tôi cản cậu ấy, với tính cách của Địch Vân sẽ loạn đến thế nào biết không hả. Cậu ta thiếu chút nữa đến nhà cậu, bắt cậu về đó. Với cái tính tình thối tha kia, đến đó có thể sẽ khiến người nhà cậu khó chịu. Sau này hai người làm thế nào được ở chung với nhau nữa.” Hắn lo chết đi được.
Nói như vậy Địch Vân luôn luôn biết anh ở đâu nhưng một cú điện thoại cũng không thèm gọi. Sau khi trở về còn dám làm bộ không quan tâm! Tịch Lạc Ninh cứ nghĩ đến những điều này là lại tức giận. Tịch Lạc Ninh thờ ơ nói: “Bảo mẫu Tiêu tại sao không bảo ông chủ của mình ngậm miệng lại?”
Tiêu Duyệt dừng lại, rít lên: “Ai nói là tôi không bảo! Hai người các cậu đều là cá mè một lứa, người tám lạng kẻ nửa cân.”
Tịch Lạc Ninh bị hét mà sững sờ, chỉ sợ thật sự Địch Vân làm phiền hắn rất nhiều. Lần đầu tiên nghe được Tiêu Duyệt nói như vậy.
“Mặc kệ thế nào, trước cậu đừng uống nữa. Dạ dày của cậu đã không tốt, cậu muốn Địch Vân ngày ngày trông mình uống thuốc sao?”
Tịch Lạc Ninh nghĩ lại những vị thuốc bắc kia, không khỏi nhíu mày, nói: “Một người ngoài thôi mà.”
“Mời cậu đi chết đi!” Tiêu Duyệt vô cùng nóng nảy.
Tịch Lạc Ninh không nhịn được, cười rộ lên: “Bảo mẫu Tiêu, rốt cuộc hết kiên nhẫn rồi?”
Tiêu Duyệt không lên tiếng, vào lúc Tịch Lạc Ninh cho rằng sắp ngắt điện thoại, Tiêu Duyệt mới ngờ ngờ nói: “Cậu uống say rồi hả?”
“Mời cậu mượt mà cút đi.” Bây giờ anh rất tỉnh táo.
“… Đã vậy, tự cậu nghĩ cách xử lí đi.” Tiêu Duyệt vô cùng tiêu sái cúp điện thoại.
Vừa dập điện thoại xong nó lại ing ỏi kêu.
Tịch Lạc Ninh nhìn thì đó là điện thoại Địch Vân gọi đến, liền đưa cho Văn Hữu nói: “Cứ nói tôi không có ở đây.”
Văn Hữu im lặng nhấn nút nghe, nói hai câu, quay qua nói Tịch Lạc Ninh: “Trợ lý Địch Vân hỏi chúng ta ở đâu. Có nói cho hắn ta không?”
Tịch Lạc Ninh nheo mắt lại, “Trợ lý?” Ngay cả tự mình gọi cũng không muốn sao?
“…Phải.” Đây nhất định là trợ lý gọi. Nếu như là Địch Vân chỉ sợ đã bắt anh tự mình nghe rồi.
Tịch Lạc Ninh không nói hai lời, cướp lấy điện thoại, ném thẳng vào tường. Điện thoại lập tức thành cái xác năm bảy phần, rơi đầy đất. Những người xung quanh hoảng sợ nhìn Tịch Lạc Ninh, trong mắt như đang thầm hỏi Tịch Lạc Ninh lại giận cái gì đó. Tịch Lạc Ninh giống như chẳng có chuyện gì xảy ra, lại bắt đầu cầm một cốc rượu, một cốc tiếp một cốc uống cạn. Chỉ có Văn Hữu ở rất gần đó mới có thể thấy Tịch Lạc Ninh bóp chặt quả đấm.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT