Gần đây Công Tử Phong Lưu luôn cùng một chỗ với Quấn Chỉ Nhu. Quan hệ với Đẹp Zai Quá Muốn Hủy Dung càng bết bát hơn.
Shin – chan hiểu rõ tình cảm của Công Tử Phong Lưu, cho dù Công Tử Phong Lưu không nói rõ ràng. Anh cũng có thể nhìn thấu qua biểu hiện mà. Bọn họ đều hiểu cho Công Tử Phong Lưu, biết rõ cậu ấy thất tình cần không gian cùng thời gian, nhưng giằng co như vậy thật sự quá khó khăn.
Hai bên đều là bạn tốt. Hai người chơi cứng như thế, bọn họ bị kẹt ở giữa thật khó chịu.
Công Tử Phong Lưu ở thành phố S. Đẹp Zai Quá Muốn Hủy Dung đi đến đó, thật sự nên gặp nhau. Không làm người yêu thì có thể vẫn là anh em.
Chỉ là liệu Đẹp Zai Quá Muốn Hủy Dung có muốn gặp hay không và Công Tử Phong Lưu có thể không khống chế được tình cảm của chính mình. Hai người gặp mặt có thể hay không không hòa giải được. Những cái này cũng không phải chuyện nhỏ gì.
Shin – chan đột nhiên nói như vậy, chỉ sợ cũng xoắn xuýt đến không có biện pháp nào nữa.
[Mật] Bạn nói với [Tớ Thích Crayon Shin – chan]: Nếu như Tiểu Sửu không từ chối, thì cứ gặp thử xem sao!
[Mật] [Tớ Thích Crayon Shin – chan] nói với bạn: Chỉ sợ cậu ta không đồng ý. Cơ hội tốt khó gặp được. Gần đây thấy hai người ở cùng một chỗ, em còn phải đi đường vòng nữa đó. Không khí đó rất lạnh! Còn không bằng cứ cãi nhau một trận cho rồi
[Mật] Bạn nói với [Tớ Thích Crayon Shin – chan]: Cậu nhất định có cách
[Mật] [Tớ Thích Crayon Shin – chan] nói với bạn: –||| Chị dâu, chị không thể vứt bỏ người ta không để ý như vậy!
[Mật] Bạn nói với [Tớ Thích Crayon Shin – chan]: Nếu như nhóc đổi các xưng hô, anh đây sẽ suy nghĩ một chút %%
[Mật] [Tớ Thích Crayon Shin – chan] nói với bạn: Chị dâu, chị tha mạng cho em đi! Chị không biết đâu. Đại thần đã ra lệnh rồi, không gọi chị dâu, giết không tha!!!!
[Mật] [Tớ Thích Crayon Shin – chan] nói với bạn: T^T em rất sợ chết, chị cũng hiểu mờ!
Gần đây nghe đã quen, Tịch Lạc Ninh ngược lại không cảm thấy gì lạ.
Chẳng qua không nghĩ tới trong này còn có điều bí mật. Vẻ mặt Tịch Lạc Ninh có chút phức tạp.
Chơi nhiệm vụ vợ chồng, cần như vậy sao?
[Mật] [Tớ Thích Crayon Shin – chan] nói với bạn: Chị dâu, đại thần thật sự yêu chị sâu đậm rồi
[Mật] [Tớ Thích Crayon Shin – chan] nói với bạn: Ngày hôm qua, khi chị chưa onl ấy, bang chủ login tức giận lắm đó. Nói đại thần không nghỉ ngơi mà đặc biệt cùng chị thăng cấp. Em cũng bị cảm động nè.
[Mật] Bạn nói với [Tớ Thích Crayon Shin – chan]: T^T giống như có rất nhiều chuyện tôi không được biết ấy nhờ? Hửm!
[Mật] [Tớ Thích Crayon Shin – chan] nói với bạn: Chị dâu, đừng ngạo kiều như thế!
[Mật] Bạn nói với [Tớ Thích Crayon Shin – chan]: Cơ thể cậu lại muốn hạ giá sao? Lần này chuẩn bị đại hạ giá hả?
[Mật] [Tớ Thích Crayon Shin – chan] nói với bạn: ^^ Chị dâu, em sai lầm rồi.
[Mật] Bạn nói với [Tớ Thích Crayon Shin – chan]: Vặn eo Chị dâu muốn mua chuộc em làm điệp viên sao? Không có điện viên không công đâu nha Uy hiếp cũng vô dụng.
[Mật] Bạn nói với [Tớ Thích Crayon Shin – chan]: ^^ Xem ra có rất nhiều bí mật tôi không biết.
[Mật] [Tớ Thích Crayon Shin – chan] nói với bạn: Em kiên quyết không nói cho chị biết. Hôm nay đại thần mua hoa hồng rồi.
[Mật] [Tớ Thích Crayon Shin – chan] nói với bạn: Phí điệp viên chính là hình chụp lúc đại thần cầu hôn
Tịch Lạc Ninh im lặng. Rõ ràng đã sớm có âm mưu. Sợ rằng trong bang đã sớm thảo luận tốt rồi, phái cậu bé làm đại biểu.
Một đám người e thiên hạ không loạn.
Chẳng qua chỉ là … cầu hôn thôi mà?
Tịch Lạc Ninh lại có chút mong đợi.
Tịch Lạc Ninh kêu người đưa cà phê đến, một cốc cà phê đá là thích hợp nhất. Mong đợi cái gì, thật không phải điềm tốt.
[Mật] [Tớ Thích Crayon Shin – chan] nói với bạn: Há há, thật là nhanh. Nhớ rõ phải chụp ảnh đó.
Shin – chan nói những lời không đầu không đuôi. Tịch Lạc Ninh thế mà hiểu.
Nhanh chóng quay lại nhìn tin tổ đội.
[Tổ đội] [Vũ Trụ Thần Thoại]: Ba người đều thoát đội đi
[Tổ đội] [Đẹp Zai Quá Muốn Hủy Dung]: Mới 1h thôi mà
[Tổ đội] [Vũ Trụ Thần Thoại]: Ừ
[Tổ đội] [Đóa Hoa Sen Trắng Thuần Khiết]: Tiểu Sửu, cậu thật sự quá đần. Đại thần muốn cùng chị dâu hẹn hò đó!
[Tổ đội] [Đẹp Zai Quá Muốn Hủy Dung]: Hự…
[Tổ đội] [Vũ Trụ Thần Thoại]: Tốc độ
Sau đó chính là tin tức ba người liên tiếp thoát khỏi đội.
[Tổ đội] [Mộng Hồi]: … Hự
Tịch Lạc Ninh đổ mồ hôi. Anh cũng không biết lúc nào thì ra khỏi chiến trường.
Vũ Trụ Thần Thoại thật ra không giải thích gì, chỉ là mời anh cùng cưỡi.
Thói quen Tịch Lạc Ninh chọn đồng ý. Đồng ý xong mới thấy thói quen thật sự là vật đáng sợ.
Lại là đất tuyết.
Bên trong lần này thật sự hấp dẫn hơn. Còn có động vật rất giống gấu Bắc Cực, so với trước kia còn có sức sống hơn.
[Tổ đội] [Mộng Hồi]: Không biết sau này nơi đây sẽ biến thành thế nào
[Tổ đội] [Vũ Trụ Thần Thoại]: Rất đẹp
[Tổ đội] [Mộng Hồi]: Cảnh rất đẹp
[Tổ đội] [Vũ Trụ Thần Thoại]: O (∩∩)O
Vẻ mặt thật sự đáng yêu. Tịch Lạc Ninh không nhịn được lạnh run người.
[Hệ thống] người chơi [Vũ Trụ Thần Thoại] tặng 999 đóa hồng cho [Mộng Hồi], thề yêu [Mộng Hồi] vĩnh viễn. [Mộng Hồi] cảm động dâng lên nụ hôn đầu tiên.
Tịch Lạc Ninh nhìn chằm chằm hình ảnh xinh đẹp trên màn hình, khóe miệng co giật.
Chung quanh toàn màu hường phấn, bé mục sư kiễng mũi chân, đỏ mặt hôn kị sĩ áo trắng. Hình ảnh còn cố tình đặc tả khóe môi hai người dính chặt vào nhau…
Hôn phải đến một phút đồng hồ.
[Tổ đội] [Mộng Hồi]: Người sáng tạo trò chơi nhất định là đọc tiểu thuyết ngôn tình rất nhiều
Còn dâng lên nụ hôn đầu tiên nữa chứ. Tịch Lạc Ninh đổ mồ hôi như mưa.
[Tổ đội] [Vũ Trụ Thần Thoại]: Đừng thẹn thùng
[Tổ đội] [Mộng Hồi]: (╰╯)# ai thèm thẹn chứ
Tịch Lạc Ninh chết cũng không thừa nhận. Trái tim bản thân quả thật có chút không đều. May là còn có cà phê đá giúp ổn định tinh thần.
Thật nhiều năm rồi chưa trải qua cảm giác như thế này.
Mười năm trước, khi anh còn là một cậu nhóc non nớt thì đừng nói đi. Mười năm sau, cũng thua trong tay một người. Lại còn là môt nhân vật trong trò chơi nữa chứ …
Tịch Lạc Ninh uống xong một cốc cà phê đá cũng không giảm buồn phiền trong lòng cùng tiếng tim đập rộn ràng.
[Tổ đội] [Vũ Trụ Thần Thoại]: Anh yêu em, gả cho anh nhé!
Một đấm vừa đập thẳng vào mặt, giờ thêm một đấm còn nặng hơn nữa.
Hơn nữa còn đánh dấu chấm câu, tựa hồ có thể nhìn thấy ở phía bên kia màn hình vẻ mặt người đối diện vô cùng chăm chú.
[Tổ đội] [Mộng Hồi]: ++ Chơi nhiệm vụ vợ chồng không cần chăm chú như vậy đâu!
[Tổ đội] [Vũ Trụ Thần Thoại]: Anh yêu em, gả cho anh nhé!
[Tổ đội] [Mộng Hồi]: –||| Không được bỏ qua tôi!
[Tổ đội] [Vũ Trụ Thần Thoại]: Anh yêu em, gả cho anh nhé!
[Tổ đội] [Mộng Hồi]: (╰╯)# Không được bỏ qua tôi!
[Tổ đội] [Vũ Trụ Thần Thoại]: Anh yêu em, gả cho anh nhé!
[Tổ đội] [Mộng Hồi]: … Được rồi!
Tịch Lạc Ninh vô lực. Nếu như tiếp tục nói, chỉ sợ anh ta sẽ xoát một màn hình toàn “Anh yêu em, gả cho anh nhé!” mất thôi.
Mặc dù anh có thể đại khái thực sự có chút mong chờ những thứ gì đó tràn đầy màn hình… Nhưng tốt nhất vẫn không nên nếm qua. Tịch Lạc Ninh cảm thấy thực sự rất nguy hiểm.
[Hệ thống] người chơi [Vũ Trụ Thần Thoại] muốn ngài mang nhẫn [tình bỉ kim kiên]. Ngài có đồng ý hay không?
Trò chơi khiến cho người ta cảm
giác rất thật. Tịch Lạc Ninh giật khóe miệng, chọn đồng ý.
[Hệ thống] chúc mừng người chơi [Vũ Trụ Thần Thoại] cầu hôn thành công.
[Hệ thống] người chơi [Vũ Trụ Thần Thoại] cùng người chơi [Mộng Hồi] tối thứ sáu tám giờ cử hành hôn lễ ở Điện Tơ Hồng, mời bạn bè khắp nơi tới tham gia.
Hai tin tức hệ thống này đồng thời phát ở kênh cá nhân cùng kênh thế giới.
Tịch Lạc Ninh không cần nhìn, cũng biết hiện tại kênh bang phái vô cùng náo nhiệt.
[Tổ đội] [Mộng Hồi]: T^T tại sao phải có tin tức hệ thống chứ? Hoa Sen kết hôn cũng không có mà!
[Tổ đội] [Vũ Trụ Thần Thoại]: Chắc vì chiếc nhẫn
[Tổ đội] [Mộng Hồi]: –||| Đúng rồi, tại sao có chiếc nhẫn kia được vậy?
Hơn nữa chưa nói đến cái nhẫn, chỉ riêng việc một người đàn ông bị cầu hôn, thật sự rất xoắn xuýt mà.
[Tổ đội] [Vũ Trụ Thần Thoại]: Bí mật
[Tổ đội] [Mộng Hồi]: Không nói, tôi liền li hôn!
[Tổ đội] [Vũ Trụ Thần Thoại]: Đeo nhẫn tình bỉ kim kiên rồi thì vĩnh viễn sẽ không thể li hôn được
[Tổ đội] [Mộng Hồi]: …
Lần đầu tiên nghe nói trong trò chơi không thể li hôn được. Anh ta rốt cuộc lôi từ đâu ra một cái nhẫn cực phẩm như vậy?
Thật sự là không để ý một cái liền bị lừa lên thuyền giặc rồi.
Nhớ ngày đó luyện acc nữ cũng thế. Nếu nói cái gọi là một lần sảy chân tiếc hận nghìn đời đại khái chính là cảm giác này đi.
Vũ Trụ Thần Thoại lại giao dịch trang bị tới.
[Tổ đội] [Vũ Trụ Thần Thoại]: Thử các đồ này xem có thích không
[Tổ đội] [Mộng Hồi]: Làm gì?
[Tổ đội] [Vũ Trụ Thần Thoại]: Chọn một bộ mặc đi kết hôn
[Tổ đội] [Mộng Hồi]: Kêt hôn không phải có trang bị hôn lễ rồi sao?
[Tổ đội] [Vũ Trụ Thần Thoại]: Những cái này toàn bộ đều là lễ phục
Chẳng qua phải cần tiền mua mà thôi. Tịch Lạc Ninh yên lặng bổ sung trong lòng một câu anh ta chưa nói xong.
Tịch Lạc Ninh im lặng bắt đầu thử -lễ phục.
Sau đó anh phát hiện.
Anh thay một bộ, Vũ Trụ Thần Thoại cũng sẽ thay một bộ.
Tịch Lạc Ninh lúc này mới kịp phản ứng, lễ phục hôn lễ tự nhiên là phối hợp với nhau, đều có đôi có cặp. Vũ Trụ Thần Thoại mặc, thì khác gì anh mặc chứ? Đã như vậy, tại sao anh ta không đổi? Cần gì phải giao dịch tới giao dịch đi phiền phức vậy.
[Tổ đội] [Mộng Hồi]: Anh mặc không phải được rồi à, tại sao anh không thay
Chẳng lẽ anh ta không chỉ lười đánh dấu câu mà ngay cả mặc quần áo cũng lười sao?
Tịch Lạc Ninh im lặng, cảm thấy Địch Vân thật sự là người có thể vì lí do đó mà làm như vậy.
[Tổ đội] [Vũ Trụ Thần Thoại]: Đợi chút nữa nói cho cậu biết
Tịch Lạc Ninh không thể làm gì khác là đành phải tiếp tục thử quần áo. Còn có mỗi lần thay đều bị Vũ Trụ Thần Thoại chụp hình.
Đợi đến khi anh biết được mọi chuyện thì đã không kịp hối hận nữa rồi.
Thử qua tất cả trang bị, Vũ Trụ Thần Thoại bảo Tịch Lạc Ninh lên QQ.
Thấy ảnh chụp, nháy mắt Tịch Lạc Ninh hiểu rõ tính toán của anh ta.
Phía trên tất cả đều là tin tức hệ thống. Vị hôn thê của ngài vì ngài thay từng bộ lễ phục nào đó… Đây không phải là kiếm được lợi thì anh sao?
Cà Phê Mất Khống Chế: Anh quá vô sỉ rồi!!!
Tịch Lạc Ninh giận lắm. Địch Vân rõ ràng đã nghĩ cách này từ lâu, chỉ chờ anh mắc câu.
Vũ Trụ Thần Thoại: Vợ ơi, đừng giận
Cà Phê Mất Khống Chế: Đừng nói chuyện với tôi, không muốn nhìn thấy cái bản mặt của anh nữa
Vũ Trụ Thần Thoại: Chồng ra ngoài cửa chờ vợ nha
Cà Phê Mất Khống Chế: –|||
Tịch Lạc Ninh nói chuyện với anh ta cả buổi, thời gian cứ thế im lặng trôi qua.
Ở trong trò chơi Shin – chan gọi anh một lúc lâu, thấy anh không có phản ứng, trực tiếp lên QQ quấn lấy anh đòi hình chụp.
Tịch Lạc Ninh hoàn toàn đã quên chuyện ảnh chụp này. Vũ Trụ Thần Thoại có ảnh chụp, cũng đều gửi cả qua cho anh nhưng anh nhất định sẽ không công khai ảnh chụp, để đám người trong bang vây xem.
Đám người trong bang quả thật quá hung hãn, để bọn họ nhìn thấy, về sau còn không biết trò đùa sẽ biến thành cái dạng gì nữa.
Tịch Lạc Ninh đột nhiên cảm giác bản thân ở trong trò chơi thật sự quá vô danh, quá hiền lành, thế cho nên không thể tạo nên uy hiếp gì cả.
Những người kia hoàn toàn không để anh vào mắt. Căn cứ chính xác là thái độ hoàn toàn khác biệt so với Vũ Trụ Thần Thoại.
Tịch Lạc Ninh lo lắng hiện tại tạo dựng oai nghiêm liệu còn kịp không … Sau đó anh phát hiện địa vị thần thánh của Vũ Trụ Thần Thoại trong lòng bọn họ đã sớm ăn sâu bén rễ rồi. Dù anh có cố gắng như thế nào, chỉ sợ cũng không thể đuổi kịp được.
Trò chơi thôi mà, Tịch Lạc Ninh làm không được cái vẻ nghiêm túc như vậy.
Người nào trong bang khi bị bắt nạt, Vũ Trụ Thần Thoại đều sẽ ra mặt giúp đỡ, mệt chết người không đền mạng. Tịch Lạc Ninh lại không làm được như vậy.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT