Đêm khuya, tại Hân Tuyết Viên, trong phòng ngủ của hoàng hậu, sau khi Tuyệt Ảnh hướng Ly Nhật Diệu báo cáo tình huống trong ngày của Tiếu Mạch xong liền trở lại bên cạnh Tiếu Mạch.
“Chủ nhân!” Hoàng hậu, hiện tại hẳn nên gọi hắn là Chấp Ảnh, Chấp Ảnh gọi nhưng Ly Nhật Diệu không đáp lại, vì thế hắn im lặng đứng ở một bên. Dưới ngọn đèn, khuôn mặt Ly Nhật Diệu vẫn điềm tĩnh như cũ, nhưng thân là bóng dáng của hắn, Chấp Ảnh cũng rất rõ ràng, chủ nhân tức giận , thứ đang để lộ ra ở chỗ sâu trong đáy mắt hắn chính là một thứ tin tức nguy hiểm.
“Ảnh Sát!” Ly Nhật Diệu gọi.
“Chủ nhân!” Một nam tử toàn thân hắc y giống như Tuyệt Ảnh, mặt mang mặt nạ xuất hiện quỳ gối trước người Ly Nhật Diệu.
“Đem Diệp Minh Hoa lại đây cho trẫm!” Ly Nhật Diệu hạ lệnh.
“Vâng!” Ảnh Sát nhận được mệnh lệnh rời đi, không đến một khắc sau lại xuất hiện trước người Ly Nhật Diệu, trên tay còn mang theo một người.”Ba!” Tùy tay đem Diệp Minh Hoa vứt trên mặt đất, Ảnh Sát đi đến một bên chờ đợi chỉ thị của Ly Nhật Diệu.
“Ngẩng đầu lên!” Ly Nhật Diệu ra lệnh, đó là một thanh âm lạnh như băng không hề mang theo một chút cảm xúc. Chính là người này khiến cho tiểu gia hỏa cảm thấy hứng thú, Ly Nhật Diệu nheo lại mắt.
Diệp Minh Hoa nghe lời ngẩng đầu, đến khi thấy rõ người trước mắt “Hoàng, hoàng thượng! Nô tài khấu kiến hoàng thượng!” Hoảng sợ quỳ ở trên mặt đất, trái tim Diệp Minh Hoa kịch liệt nhảy lên. Kia, người nọ là do hoàng thượng phái tới. Diệp Minh Hoa hơi hơi ngẩng đầu nhìn Ảnh Sát sau lại quay đầu nhìn Ly Nhật Diệu, nhưng khi ánh mắt tiếp xúc đến y bào màu vàng của Ly Nhật Diệu thì lại cúi đầu.
“Ngươi gọi Diệp Minh Hoa.” Ly Nhật Diệu nói, ánh mắt nhìn người quỳ trên mặt đất giống như xem một con kiến.
“Khởi bẩm, khởi bẩm hoàng thượng, là, đúng vậy!” Diệp Minh Hoa run rẩy trả lời, trước mặt Ly Nhật Diệu, hắn đã không còn thứ kiên trì khi đối mặt Ly Duyệt.
“Trẫm muốn ngươi làm thị vệ của ngũ hoàng tử, bảo hộ hắn an toàn, ngươi có bằng lòng hay không!” Ly Nhật Diệu ngữ khí giống như đang hỏi nhưng cũng không cho kẻ khác cơ hội phản đối.
“Cái, cái gì?!” Diệp Minh Hoa kinh ngạc ngẩng đầu, bất khả tư nghị nhìn Ly Nhật Diệu, mệnh lệnh bất ngờ làm hắn tạm thời quên mất sự sợ hãi đối với Ly Nhật Diệu.
“Như thế nào! Ngươi không muốn? !” Trong ánh mắt nhìn Diệp Minh Hoa bịt kín sát ý, nếu như Diệp Minh Hoa dám tỏ ra có chút không muốn, kia Ly Nhật Diệu sẽ không chút do dự giết hắn.
“Không, nô tài nguyện ý, nô tài nguyện ý!” Diệp Minh Hoa vội nói. Ly Nhật Diệu không che dấu sát ý, Diệp Minh Hoa không có khả năng không phát hiện, nhưng lý do hắn đáp ứng càng nhiều chính là bởi vì Tiếu Mạch. Tuy rằng Tiếu Mạch hai lần đều không phải là có ý nguyện trợ giúp Diệp Minh Hoa, nhưng thái độ ôn hòa của Tiếu Mạch đối với hắn cũng là thứ mà Diệp Minh Hoa chưa từng cảm nhận được từ những người khác ở trong hoàng cung này, trong lòng hắn, Tiếu Mạch đã cùng mọi người bất đồng, cho dù Ly Nhật Diệu không hạ lệnh, hắn cũng hy vọng tương lai có thể đi theo bên người Tiếu Mạch.
“Tốt lắm!” Ly Nhật Diệu xoay người ngồi xổm trước người Diệp Minh Hoa, ngón tây thon dài xoa mặt hắn, trong lòng bàn tay hồng quang chợt lóe.
“A. . .” Diệp Minh Hoa kêu lên thảm thiết, té ở trên mặt đất quay cuồng run rẩy, giống như đang thống khổ vô cùng.
“Trẫm ban thưởng cho ngươi chú văn sức mạnh cường hóa thân thể, đến tình hình đặc biệt sẽ có thể làm cho thân thể trở nên cứng rắn hơn cả sắt thép. Quá trình cùng chú văn đồng hóa phi thường thống khổ, sau khi qua đi ngươi chính là thị vệ của ngũ hoàng tử, nếu không, thứ chờ đợi ngươi chỉ có tử vong!” Hoàn toàn không để ý đến Diệp Minh Hoa đang thừa nhận bao nhiêu đau đớn, ngôn ngữ lãnh khốc của Ly Nhật Diệu đã quyết định vận mệnh của hắn. Đến khi Diệp Minh Hoa dần bình ổn “Ngươi đã cùng chú văn đồng hóa, từ nay bắt đầu, ngươi chính là tấm chắn của ngũ hoàng tử, đến lúc tất yếu dùng thân thể của ngươi bảo hộ ngũ hoàng tử!” Đây mới là nguyên nhân mà Ly Nhật Diệu cấp chú văn cho Diệp Minh Hoa, vì muốn hắn trở thành bia đỡ đạn cho Tiếu Mạch.”Còn có, ngàn vạn lần không cần vọng tưởng phản bội ngũ hoàng tử, ban thưởng ngươi chú văn đồng thời trẫm cũng ở trên người ngươi hạ cấm chế, từ nay về sau sinh mệnh của ngươi đều phải đặt mệnh lệnh của ngũ hoàng tử lên vị trí thứ nhất, an toàn của ngũ hoàng tử là quan trọng nhất, hết thảy mọi thứ có quan hệ với ngũ hoàng tử đều phải đặt lên trên hết. Nếu như làm không được, cấm chế trên người ngươi sẽ làm cho ngươi chịu đến thống khổ vạn tiễn xuyên tim, nếu là ngươi phản bội ngũ hoàng tử. . . . . . Ngươi sẽ thống khổ đến chết, hiểu chưa!”
“Nô tài hiểu rõ!” Quỳ rạp trên mặt đất, Diệp Minh Hoa suy yếu trả lời, bản năng nói cho hắn biết, hắn tuyệt đối không cần cãi lời Ly Nhật Diệu.
“Ân!” Ly Nhật Diệu thực vừa lòng đáp án của Diệp Minh Hoa “Ảnh sát!”
“Chủ nhân!”
“Đợi hắn vết thương tốt hơn, mang đến bên người ngũ hoàng tử, ngươi phụ trách huấn luyện hắn, cần phải trong thời gian ngắn nhất làm cho hắn luyện thành võ công tối thượng, không từ thủ đoạn!” Có Tuyệt Ảnh bảo hộ, an toàn của tiểu gia hỏa cơ bản không thành vấn đề, nhưng còn chưa đủ, trẫm không thể để cho tiểu gia hỏa có gì sơ xuất.
“Ảnh Sát nhận lệnh!” Ly Nhật Diệu phất tay, Ảnh Sát mang theo Diệp Minh Hoa rời đi.
“Kế tiếp, Ly Duyệt. . . . . .” Dưới ngọn đèn, trong mắt Ly Nhật Diệu chợt lóe lên ánh sáng nhiếp người .”Vọng tưởng thương tổn tiểu gia hỏa của trẫm, trẫm phải trừng phạt ngươi như thế nào đâu!”
Cái này, cửu hoàng tử thảm! Nhạ ai không nhạ lại cố tình nhạ ngũ hoàng tử tối bảo bối của chủ nhân, chết chắc rồi, chết chắc rồi. Chấp Ảnh ở trong lòng vì Ly Duyệt trăm triệu đồng tình, nhưng ngoài mặt vẫn là một bộ xem kịch vui bộ dáng.
“Tiểu gia hỏa!” Ly Nhật Diệu đi đến trước cửa sổ nhìn lên ánh trăng sáng bên ngoài “Trẫm nhớ ngươi , ngươi có nhớ trẫm không? Tiểu gia hỏa!” Đăng bởi: admin
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT