Như Phong và Chi Tinh đang trên chiếc taxi từ sân bay trở về. Sau khi
có một chuyến du lịch vòng quanh châu Âu, họ đã sang Canada làm
lễ đính hôn vì bố mẹ của Chi Tinh đang ở bên đó..còn bố mẹ
của Như Phong thì đã mất từ lâu do một tai nạn, nên từ nhỏ anh
đã sống với Thiên Kỳ chung một mái nhà..
Gần đây, qua một số thông tin từ Internet họ mới biết đã có
biến cố xảy ra với Hào Lệ và họ quyết định trở về để trợ
giúp Thiên Kỳ ..
- Thật là không thể ngờ, Thiên Kỳ lại có một người anh
em sinh đôi. Thì ra anh ta chính là người tên Tiểu Ngư ở thôn Đào Hoa..tại sao em đã biết điều này mà em không cho anh biết..- Như Phong nói giọng điệu như có vẻ trách Chi Tinh.
- Em xin lỗi vì đã giấu anh, nhưng đây là lời hứa của em
với bác gái nên em không thể làm khác được, quả thật khi lần
đầu tiên em biết về sự thật này em cũng rất đỗi kinh
ngạc..nhưng điều em không thể ngờ tới được là chúng ta chỉ mới đi khỏi Hào Lệ có vài tháng thôi mà mọi thứ đã thay
đổi..thật không ngờ Hạng Thiên Cường lại…
- Thôi dù sao mọi chuyện cũng đã xảy ra, bây giờ chúng ta sẽ đến thôn Đào Hoa trước, nhất định Thiên Kỳ đang ở đó, Thiên Kỳ xảy ra chuyện nhất định Tiểu Bối sẽ không thể làm ngơ
được..- Như Phong nói chắc như đinh đóng cột..
- Ừm..!- Nghe lời Như Phong nói Chi Tinh gật đầu tỏ ý đồng tình..
- Tôi đã nói rồi, nhất định không được. Phó tổng Cừu
chẳng lẽ anh không biết tập đoàn N-S vốn là một tập đoàn làm
ăn phi pháp, họ chỉ trá hình việc kinh doanh khách sạn là để
che đậy cho việc rửa tiền.. anh muốn biến Hào Lệ thành một nơi như vậy sao? Hay là N-S đã cho anh thứ gì hả phó tổng Cừu..
- Cường tổng, đề nghị anh cẩn trọng với lời nói của
mình, anh không sợ tôi sẽ kiện anh vì tội vu khống sao?
- Vu khống ? Phó tổng Cừu..tôi có vu khống hay không anh
là người rõ nhất, anh đừng tưởng những chuyện anh làm có thể
che mắt được người khác. Tôi luôn muốn tạo cho anh cơ hội để anh lấy công chuộc tội, nhưng hình như lúc nào anh cũng muốn cố
tình chống đối tôi? Hào Lệ cũng là một phần do ba anh gầy
dựng nên chả lẽ anh muốn phá hủy nó ?- Tiểu Ngư giương mắt
nhìn Cừu Nham ra vẻ thách thức..
- Được lắm, Hạng Thiên Cường- là anh muốn trở mặt với
tôi..nói cho anh biết nếu chống đối lại tôi thì cuối cùng
người chịu thiệt chính là anh đó..- Cừu Nham cũng giương mắt
nhìn Tiểu Ngư ra lời đe dọa..
- Anh không dọa được tôi đâu, tôi cũng muốn xem anh có thể làm gì được…- Tiểu Ngư đáp..
Cừu Nham hậm hực bỏ đi…
“ Đồ thằng nhãi ranh, mày được lắm. Tao sẽ cho mày biết rốt
cuộc là mày ngốc hay tao thông minh …” Rồi anh ta nhấn vào nút
gọi trên màn hình chiếc iphone..
- A lô, cho tôi gặp phóng viên Trần..
“ Cừu Nham…anh muốn làm gì…tôi sẽ không để anh làm hại Hào Lệ
đâu, dù Hạng Thiên Cường này trăm ngàn lần hận cái Hào Lệ
này, nhưng hàng trăm nhân viên làm việc ở đây đều sống dựa vào
nó nên tôi sẽ không để cho kế hoạch của anh thành công đâu..”
Thế nhưng, Tiểu Ngư với bản chất lương thiện và ít kinh nghiệm
trên thương trường, anh đã không lường được những kế hoạch mà
Cừu Nham đã vạch ra. Dù từ lâu đã nhận ra Cừu Nham là một
người đầy dã tâm, nhưng bản tính thuần hậu của Tiểu Ngư đã
khiến anh thiếu một chút cảnh giác và Tiểu Ngư không hề biết
rằng sắp có sóng gió xảy ra đối với anh và cả Hào Lệ…
………………………………….
Chiếc xe dừng lại trước quán Hảo Tái Lai..
Qua cửa xe Như Phong và Chi Tinh đã nhìn thấy Tiểu Bối..cô đang
bước từng bước từ biển trở về, dáng điệu trông rất mệt mỏi..
Như Phong mở cửa xe bước xuống trước, sau đó là Chi Tinh..
Rồi anh cất tiếng gọi :
- Lưu Tiểu Bối..
Nghe thấy tiếng gọi từ một giọng nói rất quen, Tiểu Bối giật
mình quay lại. Và cô ngạc nhiên vô cùng khi nhìn thấy Như Phong
và Chi Tinh..
- Như Phong, Chi Tinh hai người đi du lịch về rồi sao..-
Tiểu Bối chợt reo lên vui mừng nhưng rồi cô nhanh chóng trở lại
khuôn mặt đầy buồn bã..
- Anh và Chi Tinh nghe chuyện xảy ra với Thiên Kỳ là lập
tức trở về ngay đây..vậy Thiên Kỳ đâu rồi, em nói cậu ấy ra
gặp anh và Chi Tinh đi.
Nghe thấy Như Phong nhắc đến Thiên Kỳ, nỗi đau trong tim Tiểu Bối lại dấy lên..cô rưng rưng mắt và ấp úng nói:
- Thiên Kỳ ..anh ấy..anh ấy….
Nhìn thấy bộ dạng ấp úng của Tiểu Bối, Như Phong và Chi Tinh không khỏi lo lắng. Sốt sắng giục..
- Thiên Kỳ làm sao..không lẽ có chuyện gì xảy ra sao? – Chi Tinh hỏi..
- Thiên Kỳ anh ấy đã bỏ đi khỏi đây rồi..tôi đã đi tìm
khắp nơi nhưng vẫn không thấy một chút tin tức nào..- Tiểu Bối
thút thít nói..
Tiểu Bối chỉ nói vỏn vẹn có mấy chữ là vì Tiểu Ngư rồi cô
òa khóc nức nở. Như Phong và Chi Tinh cảm thấy có lỗi khi vô
tình chạm vào nỗi đau của cô..Hai người họ chỉ khẽ im lặng
không nói gì.
Mãi một lúc sau, họ mới cùng Tiểu Bối ra bãi biển nhưng cả ba cũng lại im lặng..Mỗi người đều đang đuổi theo dòng suy nghĩ
riêng của mình. Sau cùng, Như Phong và Chi Tinh nói với Tiêu Bối
họ sẽ giúp cô tìm Thiên Kỳ..
Lần này, Tiểu Bối không từ chối nữa..cô đồng ý..
Có lẽ sự trở về của Như Phong và Chi Tinh sẽ là giúp cho Tiểu Bối có một điểm tựa chắc chắn hơn để cô tìm ra Thiên Kỳ. Bời vì đối với Như Phong và Chi Tinh, cả hai đều cùng lớn lên với
Thiên Kỳ cho nên cô tin tưởng vào những nhận định và sự thấu
hiểu của họ về Thiên Kỳ..
……………………..
…………………………………………
Ngày hôm sau. Trên trang đầu của mọi tờ báo và trên phương tiện
truyền thông đều nhất loạt xuất hiện một thông tin gây xôn xao
lớn trong dư luận, liên quan đến người đứng đầu của tập đoàn
Hào Lệ, một tập đoàn lớn tầm cỡ quốc tế có ảnh hưởng sâu
sắc đến nên kinh tế quốc gia..
Giá cổ phiếu của Hào Lệ rớt giá một cách trầm trọng, hàng
loạt các nhà đầu tư bất ngờ rút vốn. Các cổ đông trong công ty đều trong trạng thái xào xáo..
- Cảm ơn em Hiểu Phong, không ngờ lúc này vẫn còn có em
ở bên cạnh anh. Thật không ngờ, tên khốn Cừu Nham đó lại ra tay
nhanh đến như vậy. Hắn ta lại còn lôi cả thôn Đào Hoa vào cuộc, anh nhất định sẽ không để cho hắn ta tác oai tác quái
nữa..nhưng tại sao em vẫn giúp anh, em không thắc mắc về những
điều mà bài báo đó nói ?..
- Đừng hỏi em lí do, bây giờ không phải là lúc để anh
nghĩ đến điều đó, chỉ cần anh hiểu là em thực sự muốn giúp
anh và em cũng muốn cho bản thân mình thêm một cơ hội. Điều em
lo ngại nhất bây giờ chính là nếu anh xuất hiện ở Hào Lê, e
rằng sẽ gây ra một làn sóng phản ứng mạnh mẽ từ phía các cổ đông và nhân viên trong công ty, có thể họ sẽ làm anh bị thương, em sẽ nhờ vài người vệ sĩ đến để bảo vệ anh..
- Không cần đâu, chuyện này là do anh gây ra, anh phải có
trách nhiệm với nó. Chuyện ở Hào Lệ, em cứ để cho anh. Còn
thôn Đào Hoa, Hiểu Phong à, anh cảm phiền em có thể đến đó để
bảo vệ họ có được không…anh không muốn chốn làng quê thanh bình ấy lại bị cánh phóng viên làm cho xáo động..- Tiểu Ngư khẩn
thiết nói..
Hiểu Phong nghe những lời của Tiểu Ngư mà cô cảm động vô cùng,
Tiểu Ngư vẫn chính là Tiểu Ngư mà. Trong anh vẫn là một con
người tình cảm, vẫn luôn lo lắng đến những gì đã gắn liền
với cuộc sống của mình.
Trong khi đó, Như Phong và Chi Tinh vẫn đang ráo riết tìm cho
được Thiên Kỳ để khuyên anh trở lại, bởi trong lúc này, chỉ có Thiên Kỳ mới có đủ sức để đấu lại Cừu Nham..
Tại thôn Đào Hoa, Tiểu Bối cùng với mẹ của mình và những
người dân trong thôn cũng đang ra sức để đối phó với những
phiền nhiễu do cánh phóng viên gây ra..
Tại một nơi khác, Thiên Kỳ cùng bố mẹ của anh cũng đã theo
dõi sự việc qua ti vi..và trong lòng họ cũng rất đỗi căm phẫn
và không khỏi xót xa..Thiên Kỳ rất muốn rất muốn quay trở lại, thế nhưng…
-“ Không ngờ Hạng gia lại có uẩn khúc phức tạp đến thế..ba mẹ bỏ rơi con, anh em trở mặt nhau vì tình..”
Những lời nói chướng tai ấy không ngừng văng văng bên tai của
Tiểu Ngư, nghe đến đâu là ruột gan anh sục sôi đến đó. Anh ước
mình có thể giết chết những tay phóng viên đã viết những lời
lẽ cay độc kia..
Thế nhưng, sau khi được sự che chắn của các vệ sĩ, lúc Tiểu
Ngư đã vào được sâu bên trong của Hào Lệ, thật không ngờ, khi
vừa đến trước cửa phòng làm việc của mình. Anh đã bị họ bao
vây, thì ra họ đã án ngữ ở đó hòng chờ anh xuất hiện, cuối
cùng sự kiên trì của họ cũng đã thành công, khi họ nhác thấy
Tiểu Ngư..
Họ liên tiếp đưa máy ảnh lên chụp hình anh lia lịa..
Rồi tới tấp là những câu hỏi đầy ác ý..
- Hạng Thiên Cường anh có thể cho chúng tôi biết tại sao anh lại bị bỏ rơi không?
- Tổng giám đốc Hạng Thiên Cường có phải anh và em trai
song sinh của mình cùng yêu một cô gái nên mới khiến hai người
trở thành kẻ thù với nhau không?
- Hạng Thiên Cường, thông tin anh từng sống nghèo khổ ở
thôn Đào Hoa với cái tên Lưu Tiểu Ngư có phải là thật không?...
…………..
…………………
Tiểu Ngư chưa bao giờ vấp phải một sự đả kích lớn đến như thế này…
Anh suýt chút nữa là ngã quỵ xuống..nhưng rất may lúc ấy, có
một người đã xuất hiện và đã dẹp tan được đám phóng viên kia
đó là một thanh niên với khuôn mặt tuấn tú và khôi ngô, và
cũng khá nhẵn mặt với giới truyền thông, chỉ bằng một câu nói anh đã đẩy lui được họ.
- Anh không sao chứ? – Người thanh niên đó hỏi.
- Cảm ơn anh, tôi vẫn ổn. Anh là Quý Như Phong đúng không?
- Đúng là tôi..
- Anh là bạn của Hạng Thiên Kỳ mà, tại sao lúc này anh lại giúp tôi?
- Bởi đơn giản vì anh là anh trai của Thiên Kỳ, bác trai
và bác gái đã nuôi tôi từ nhỏ, cho nên tôi nhất định sẽ không
để ai làm hại những người nhà họ Hạng cả.
- Nhưng chính tôi đã đuổi Hạng Thiên Kỳ và ba mẹ của hắn đi, đấy không phải là nhà họ Hạng sao, tôi chỉ giống hắn ta
thôi chứ đâu phải là hắn ta đâu, tại sao anh lại..
- Trời đất, một thứ quan trọng như vậy tại sao lại bất
cẩn như vậy chứ, thôi được rồi để tôi tìm cùng anh..Nói rồi,
cả hai lại tiếp tục tìm, họ lục tung từng tập hồ sơ, tìm
kiếm ở mọi ngóc ngách trong căn phòng nhưng tuyệt nhiên chẳng
thấy chiếc USB đó ở đâu cả.
Căn phòng này bình thường chẳng có ai vào, mỗi khi ra ngoài
Tiểu Ngư đều khóa cẩn thận, chỉ có anh và thư kí Cao có chìa
khóa..vậy mà tại sao..? Không lẽ thư kí Cao đã lấy nó đi, không phải chắc chắn không phải, anh đối xử với cô ta không tệ chút
nào, chẳng lẽ cô ta lại phản bội anh..
- Này hai anh bạn, có phải đang tìm cái này không?- Giọng của một người thanh niên cất lên
Cả hai ngẩng đầu và nhìn thấy trước mặt mình là Cừu Nham, anh ta đang đứng trước mặt họ với thái độ giương giương tự đắc,
tay cầm chiếc USB màu xanh của Tiểu Ngư..
- Ngoài cách tìm được Thiên Kỳ và mang anh ấy trở về
thì không còn cách nào cả. Tôi cũng đã nhờ người của tôi đi
tìm anh ấy, hi vọng sẽ sớm nhận được tin tức từ họ..
- Như Phong và Chi Tinh cũng đã đi tìm rồi, tôi tin..họ
nhất định sẽ tìm được Thiên Kỳ, bởi họ là hai người bạn tốt
nhất của Thiên Kỳ, họ chắc chắn sẽ khuyên được Thiên Kỳ trở
về, tôi tin là như vậy. Còn cô và tôi bây giờ, nhiệm vụ của
chúng ta là phải thật mạnh mẽ, tôi sẽ bảo vệ thôn Đào Hoa, cô
thì cùng Tiểu Ngư bảo vệ Hào Lệ..cùng nhau cố lên..- Tiểu Bối kiên cường, tay ra hiệu thể hiện sự quyết tâm đồng thời khích
lệ tinh thần cho Hiểu Phong.
Và chính tại thời khắc này, cô mới cảm thấy thực sự khâm
phục Tiểu Bối, cô ấy quả là một cô gái rất mạnh mẽ, rất kiên cường, là một người con gái luôn có niềm tin và có cái nhìn
lạc quan về mọi thứ, trông bề ngoài cô ấy có vẻ rất bình
thường nhưng nội tâm của cô ấy rất đáng để người khác ngưỡng
mộ, giờ thì cô đã hiểu tại sao cô gái bình thường này lại
cùng lúc chiếm được tình cảm của hai chàng hoàng tử họ Hạng…
…………..
……………
Trong khi đó, tại Hào Lệ, trước tình trạng giá cố phiếu tiếp
tục tuột dốc, các cổ đông vì lo cho sự an toàn của mình, cũng như số cổ phàn của mình sẽ tiêu tan nếu chẳng may Hào Lệ bị
phá sản, và họ đang dần dần bị Cừu Nham điều khiển, hơn một
nửa số cổ đông đã tán đông việc anh ta sáp nhập Hào Lệ với
N-S…
Hào Lệ đang ở trong tình trạng ngàn cân treo sợi tóc…
……………….
……………………….
“Thông tin mơí nhận.. “ Trước những biến cố xảy ra đối với Hào Lệ, hiện nay các cổ đông đang nghiêng về phía Cừu Nham, người
đang nắm giữ chức vụ phó tổng giám đốc của tập đoàn này,
Hào Lệ sẽ được sáp nhập với N-S một tập đoàn tại Mỹ trong
nay mai…” ..Thiên Kỳ nghe thấy những lời của biên tập viên phát
trên ti vi mà lòng anh như đau thắt lại, anh quả thật không cam
lòng nhìn Hào Lệ sụp đổ, ông Chấn Thiên và cả bà Vu Tịnh
cũng như chết lặng đi khi nghe những điều này..
Họ cố gắng gạt đi, rồi lại tiếp tục với công việc bán tạp
hóa…thế nhưng không tài gạt ra được, họ không ngừng nghĩ về
Hào Lệ..
. …………………………….
Hiểu Phong đang trên đường trở về Hào Lệ cô đã nghe được thông
tin bất lợi về Hào Lệ, vừa lúc ấy thì tiếng chuông điện
thoại của cô reo lên..Hiểu Phong bắt máy..
- Sao đã tìm được rồi sao? Cảm ơn anh, cảm ơn anh rất
nhiều..- Cô tỏ ra vô cùng vui mừng khi nhận được cuộc điện
thoại ấy..thế rồi cô nhấn ga tăng tốc quay về khách sạn thu
dọn đồ đạc và trở về Thượng Hải..trước khi rời khỏi cô không
quên căn dặn viên quản gia một điều gì đó…
Hôm ấy, Thiên Kỳ đang cùng bố mẹ bán hàng ở tiệm tạp hóa nhỏ
thì có hai người đến tìm, nhìn thấy họ anh ngạc nhiên nhưng
cũng không kém phần vui mừng vì đã lâu rồi anh không gặp hai
người bạn thân nhất của mình, thời gian mà họ đi khỏi đã xảy
ra quá nhiều chuyện, thế nhưng khi đoán được tại sao họ lại
đến tìm mình, Thiên Kỳ liền thay đổi sắc mặc, anh tỏ ra như
không quan tâm nói :
- Hai người đến đây tìm tôi không phải là để khuyên tôi
trở về Hào Lệ đấy chứ, nếu vậy thì tôi xin lỗi, tôi đã hứa
với Tiểu à hứa với Thiên Cường là sẽ ra đi và không còn bất
cứ mối quan hệ nào với Hào Lệ nữa và tất cả…
- Thiên Kỳ, tôi và cậu cùng lớn lên từ nhỏ, không lẽ cậu nghĩ gì tôi lại không biết, tôi biết những lời cậu nói đều
không phải là lời thật lòng và tôi không trách cậu vì những
lời nói này. Nhưng không lẽ cậu cam lòng nhìn Hào Lệ rơi vào
tay kẻ khác sao, không lẽ cậu muốn cơ nghiệp cả một đời của
những người đi trước, là ước mơ của ba chúng ta tan như bọt
biển sao, bây giờ ngoài cậu ra thì chẳng còn ai có đủ sức ngăn cản Cừu Nham được nữa..nghe tôi đi, Thiên Kỳ.
Hôm ấy, viên quản gia của nhà họ Đường hẹn gặp riêng Tiểu
Ngư..vừa đúng lúc anh cũng đang muốn hỏi ông ta về Hiểu Phong,
đã hơn một ngày rồi anh không nhìn thấy cô, anh muốn tìm cô để
hỏi về tình hình ở thôn Đào Hoa, hay chính do sự thiếu vắng đi cô khiến lòng anh trống trải..
- Đường quản gia, hôm nay bác hẹn cháu ra đây là có
chuyện gì vậy? À sao cả ngày hôm nay, cháu không thấy Hiểu
Phong đâu cả, gọi điện thì không thấy cô ấy bắt máy..có chuyện gì rồi sao ??- Khuôn mặt anh tỏ vẻ rất lo lắng..
- Cường tổng à, cậu thật lòng quan tâm đến tiểu thư nhà tôi sao?
- Cậu cứ yên tâm, mọi chuyện đều đã được thu xếp ổn
thỏa, tiểu thư nhà tôi một khi đã ra tay thì chuyện gì cũng
xong cả. Hơn nữa, cô gái tên là Lưu Tiểu Bối ở cái thôn ấy
cũng đúng là một cô gái kiên cường đấy.
- Vậy à..vậy thì cháu yên tâm rồi, thế bây giờ Hiểu Phong đâu rồi ạ?
- Tiểu như nhà tôi trở về Thượng Hải rồi, cô ấy trở về là vì cậu đấy..- Viên quản gia nói..
- Là vì cháu ư? Ý của bác là..không lẽ Hiểu Phong trở
về là muốn nhờ ba của cô ấy dùng thế lực của tập đoàn Đường thị cứu Hào Lệ..?- Tiểu Ngư hỏi như không hỏi..
- Cậu thông minh lắm đấy Cường tổng ạ..
- Nhưng tại sao..tại sao cô ấy lại tốt với cháu như vậy?
- Điều đó thì cậu không nên hỏi tôi, cậu hãy hỏi chính
bản thân cậu..cậu đừng cứ ép buộc trái tim mình như thế, ai
cũng từng ít nhất trải qua nỗi đau và bị tổn thương trong tình cảm nhưng cái cốt yếu nhưng chúng ta đâu có thể sống mãi với
quá khứ được.Cậu thông minh như thế, có lẽ cậu sẽ hiểu những
điều tôi nói. Còn đây, là thứ mà tiểu thư nhờ tôi đưa tận tay
cho cậu, tôi không biết nó là cái gì nhưng tiểu thư nhà tôi đã
vất vả vì nó lắm đấy..-Viên quản gia vừa nói vừa đặt lên bàn trước mặt Tiểu Ngư một chiếc phong bì..trong chiếc phong bì đó có một thứ gì đó...
Nghe những lời viên quản gia nói, anh chỉ ngồi lặng lẽ không nói gì cả.
- Thôi tôi có việc, phải đi trước, cậu về sau nhé., Tiểu
thư nhà tôi là một cô gái rất lương thiện và nhiệt tâm, cậu đã làm tan chảy trái tim của cô ấy thì mong cậu hãy sưởi ấm
nó….- Viên quản gia đặt lên vai Tiểu Ngư cái vỗ vai đầy trìu
mến..nói rồi ông quay lưng cất bước.
Đến lúc này thì Tiểu Ngư biết anh không thể tự dối lòng mình
được nữa, vậy là những phán đoán, những cảm nhận của anh đều đã đúng, bấy lâu nay Hiểu Phong đã dành trái tim cho anh, vậy
mà anh hết lần này đến lần khác đều cố ý gạt bỏ nó..mỗi
khi trái tim anh bị lay động anh cũng tự nhủ với mình không
được như thế..nhưng đến giờ thì anh đã hiểu cái gì gọi là
“tình cảm của con tim thì không thể kìm nén được”giờ thì anh
đã hiểu tại sao Thiên Kỳ không thể kìm nén được tình cảm với
Tiểu Bối..
Anh cầm chiếc phong bì lên..rồi bước lên xe…anh lái xe đến ven
chiếc cầu ở trung tâm thành phố, nơi mà mỗi lúc tâm trạng không vui thì anh lại tìm đến..
“ Tiểu Ngư à, hôm ấy, cái hôm Lưu Tiểu Bối đến tìm gặp anh vì
Thiên Kỳ, em tình cờ đã nghe thấy hết những điều anh và cô ấy
nói với nhau. Và em đã đến tìm gặp cô ấy và đã biết tất cả
về anh. Khi biết hết tất cả rồi, em lại càng thấy khâm phục
anh hơn. Em cũng đã nhận ra tại sao anh lại yêu Lưu Tiểu Bối
nhiều đến thế. Nhưng em đã nói rồi, anh đang đi lệch hướng, em
không thể đứng nhìn anh ngày càng chìm sâu trong oán thù như
vậy được, em phải giúp anh tìm lại chính bản thân mình, hơn
nữa em muốn tạo cho anh một cơ hội để bắt đầu một tình cảm
mới, và em cũng muốn cho mình một cơ hội nữa để mở cửa trái
tim mình. Trong chiếc USB này có chứa đoạn băng ghi âm lại đoạn
nói chuyện giữa bác sĩ và bố mẹ của anh hơn hai mươi bảy năm
về trước ban đầu họ muốn ghi lại đoạn băng này để sau này khi
tìm lại anh, để anh có thể hiểu được tại sao họ lại làm như
thế nhưng không hiểu sao đến khi tìm thấy anh họ lại không nhớ
đến đoạn băng này, cả mấy tấm giấy này chính là những dòng
nhật kí của người vú nuôi đã chăm sóc anh từ lúc mới sinh cho
đến khi một tháng tuổi, người vú nuôi ấy đã mất nên khi em đến tìm, là con của bà ấy đã đưa cho em. Em hi vọng sau khi nghe
xong đoạn băng này và đọc những dòng nhật ký anh sẽ thôi không
còn oán hận bố mẹ của mình nữa, và sẽ sớm đoàn tụ với
họ..Hơn tất cả là em muốn đánh thức Tiểu Ngư trong tim của
Thiên Cường. Mong anh hiểu cho sự chân thành của em. Hiểu Phong”
Đọc xong những dòng chữ của Hiểu Phong, hàng loạt những dòng
cảm xúc thay nhau kéo đến trong tâm trí Tiểu Ngư, anh rất hồi
hộp không biết đoạn băng ghi âm mà Hiểu Phong nói có chất chứa
bí mật gì.
Anh trở vào trong xe và cắm chiếc USB vào đầu máy DVD ở trong
xe…đoạn băng bắt đầu chạy, giọng nói của một người bác sĩ
chứa đầy sự thông cảm khi phải nói cho một đôi vợ chồng trẻ
về những gì xảy ra đối với hai đứa con sinh đôi mới tròn một
tháng của họ..
“ Ông bà Hạng à, tôi rất tiếc phải báo cho ông bà một tin, là
đứa bé sinh ra sau, tức là đứa em đã bị một chứng bệnh lạ và đã lây sang đứa anh của nó, do cả hai đứa bú chung một bầu
sữa..nếu tình trạng này cứ tiếp tục thì tôi e rằng ông bà sẽ mất cả hai đứa con trai. Cho nên, cách tốt nhất là hai ông bà
hãy tách đứa bé khỏe mạnh này ra thì mới hi vọng..còn chúng
tôi sẽ cố gắng chữa khỏi bệnh cho đứa bé này..nhưng hi vọng
ông bà trong thời gian này tuyệt đối không để hai đứa bé ở gần nhau..”
Đôi vợ chồng trẻ chết lặng đi khi nghe bác sĩ thông báo về
tình hình hai đứa con của mình..Bà mẹ trẻ òa khóc..
- Vậy bác sĩ bảo tôi phải làm sao, tôi làm sao mà có
thể cách ly con của tôi được, tôi phải làm thế nào cho được
đây?..chẳng lẽ ông bảo tôi phải đem con tôi bỏ đi sao..
- Em..bình tĩnh lại đi..-Người chồng trấn an vợ..Rồi quay sang hướng bác sĩ hỏi ..thì được bác sĩ trả lời “ Vừa nãy,
có một đôi vợ chồng hiếm muộn đang muốn tìm một đứa con nuôi,
đây là địa chỉ của họ, ông bà có thể đến tìm họ, nhờ họ
nuôi dưỡng đứa con của mình một thời gian, trong lúc chờ đợi
tôi chữa trị cho đứa bé còn lại, ngoài cách đó ra thì không
còn cách nào cả..họ là người tốt, nên hai người cứ yên tâm họ sẽ không ngược đãi đứa bé đâu..”
Hai hàng lệ lăn dài trên bờ má của Tiểu Ngư khi anh nghe đoạn
băng ghi âm ấy, và rồi Tiểu Ngư đọc những dòng chữ trên mấy tờ giấy cũ nát, thời gian đã làm nét mực trên đó nhòe đi, hầu
hết những chữ viết trên đó đều đã không thể đọc được
nữa..chỉ còn lại mấy hàng chữ.. “ Bao năm làm vú nuôi, chưa bao giờ mình lại cảm thấy một cảnh tượng mẫu tử chia ly xót xa
đến thế, một đứa bé đang khỏe mạnh nhưng buộc phải rời xa bố
mẹ của nó..đôi vợ chồng trẻ này thật quá bất hạnh, hai đứa
con kháu khỉnh như thế, một đứa thì mắc bệnh lạ, một đứa thì phải chia ly..còn nỗi đau nào lớn hơn…”
Đọc đến đây thì Tiểu Ngư nức nở..Giờ thì anh đã hiểu được
tại sao năm ấy bố mẹ lại cho anh đi chứ không phải là Thiên Kỳ, thì ra chính là để bảo toàn tính mạng cho anh. Bố mẹ đã
phải chịu những đau khổ, giằn vặt đến thế, vừa mất đi sự
nghiệp, hai đứa con sinh ra lại có chuyện..thì thử hỏi làm sao
họ chịu đựng nổi. Vậy mà tại sao họ lại không cho anh biết
điều đó, họ không cho anh biết rõ nguyên nhân để rồi anh bỗng
nhiên trở thành một kẻ lạnh lùng và tàn nhẫn, đang tâm hãm
hại những người thân yêu nhất của mình. Thì ra, khi mới sinh ra
Thiên Kỳ em trai của anh đã phải chịu bệnh tật giày vò, và có lẽ phải thật sự may mắn lắm mà Thiên Kỳ mới vượt qua được
vậy mà anh đã làm gì với em trai của mình? Anh đã dồn đứa em
trai duy nhất của mình vào chân tường. Anh luôn cho rằng mình
gặp bất hạnh khi phải sống cuộc sống vất vả ở thôn Đào Hoa,
nhưng anh cũng quên rẳng Thiên Kỳ cũng đã lớn lên trong sự khắc
nghiệt của người cha bởi ông lúc nào cũng muốn em trai mình
đảm nhiệm luôn phần của cả hai anh em. Anh đã quên rằng, chỉ vì thương nhớ đến đứa con trai đã bị cho đi mà họ luôn tạo áp
lực lên đứa con trai còn lại…
- Ba mẹ..con xin lỗi, Tiểu Ngư bất hiếu đã không hiểu nỗi đau khổ của ba mẹ..Thiên Kỳ, anh xin lỗi. Anh là anh mà đã
không hiểu được em trai mình đã phải chịu đựng những gì..- Anh
đưa tay gạt dòng nước mắt trên mặt mình rồi lái chiếc xe đi
đến thôn Đào Hoa..
Tiểu Ngư đậu xe cách một quãng khá xa, rồi anh ngồi lặng trên
chiếc xe nhìn vào ngôi nhà là nơi mà ba mẹ cùng đứa em trai
của anh đã từng ở đó, nhưng giờ thì đã không còn nhìn thấy
họ nữa..họ đã đi đâu rồi chứ..?
Một lúc sau, Chi Tinh dần dần tỉnh lại..mở mắt ra cô nhìn xung
quanh chẳng nhìn thấy một ai ngoài cô và Như Phong, khung cảnh
căn phòng vẫn còn nguyên một mớ hỗn độn...Cừu Nham đâu ? Thiên
Kỳ và Tiểu Bối đâu ??..Chuyện gì đã xảy ra vậy.. ?
- Như Phong, anh tỉnh dậy đi. Thiên Kỳ và Tiểu Bối biến mất rồi!- Chi Tinh lay gọi Như Phong..
Lúc này Như Phong cũng đã bừng tỉnh…biết được có chuyện không
hay đã xảy ra với Thiên Kỳ và Tiểu Bối ..họ mau chóng đứng
dậy chạy đi tìm người hỗ trợ, họ nhấn nút gọi điện cho Tiểu
Ngư nhưng điện thoại của anh đang bận, điện thoại của Hiểu Phong thì lại không ai nghe máy..
Tiểu Ngư đang trên chiếc xe một mình tớ sở cánh sát, lẽ ra
Hiểu Phong đã đi cùng anh. Nhưng ba cô đã bất ngờ đế Bắc Kinh
tìm cô, để bàn chuyện về nhượng cổ phần cho cô. Lúc ấy, Tiểu
Ngư không còn cách nào khác phải để Hiểu Phong đi..còn anh đến
sở cảnh sát một mình..
Ông Đường Kỳ Khang đã đồng ý nhường cổ phần của Hiểu Phong
tại Đường thị để cô cứu lấy Hào Lệ, sau đó ông đã nhanh chóng lên máy bay trở về Thượng Hải.
Tạm biệt ba mình xong..cô liền lấy máy gọi cho Tiểu Ngư..nhưng tuyệt nhiên không thể nào liên lạc được với anh.
Khi nhìn thấy trên máy có đến mấy chục cuộc gọi nhỡ từ số
của Như Phong và Chi Tinh, cô đang định bấm số gọi lại thì lần
này Như Phong lại gọi đến cho cô..
Hiểu Phong bắt máy..
- Hiểu Phong, cuối cùng cô cũng nghe máy rồi. Sao rồi, cô
và Tiểu Ngư đã đưa chiếc USB ấy cho cảnh sát chưa? Thiên Kỳ và
Tiểu Bối mất tích rồi…
- Tên Cừu Nham kia, ngươi hết hại Thiên Kỳ rồi đến Tiểu
Ngư, Tiểu Ngư nhất định sẽ không mặc mưu ngươi đâu...đồ con cẩu,
đồ con gián..- Tiểu Bối chửi..
- Mày im đi con ranh kia, mày nói ai là con gián hả? Đợi
thằng nhãi ấy đến đây, tao cho ba đứa bây chết luôn một
lần..-Cừu Nham bị xúc phạm nên đã cung tay tát Tiểu Bối một
cú thật mạnh..
- Không được đánh cô ấy, tên khốn ai cho mày đánh cô ấy??- Nhìn thấy Tiểu Bối bị Cừu Nham đánh, Thiên Kỳ xót xa, anh tức giận hét toáng lên..
- Mày đau lòng hả thằng nhãi…lát nữa thằng anh mày đến
đây..để tao xem giữa mày và con nhỏ này nó sẽ chọn ai…
Nhìn thấy em trai và cô bạn tri kỷ của mình đang bị trói..mà anh xót xa vô cùng..anh khẽ bước đến và nói:
- Tôi đã đến rồi đây, không có ai cả chỉ có mình tôi
thôi..Giờ anh muốn làm gì tôi thì cứ làm, nhưng làm ơn thả em
trai và em dâu của tôi ra đi có được không???
- Anh hãy thả Thiên Kỳ và Tiểu Bối ra đi, tôi sẽ đưa chiếc USB này và chìa khóa xe cho anh..
- Được mày biết điều lắm đấy…đưa đây cho tao…
Tiểu Ngư run run bàn tay, anh đun tay vào túi và lấy chiếc USB
ra, thấy Tiểu Ngư chuẩn bị đưa vật chứng quan trọng cho Cừu
Nham, Thiên Kỳ hét toáng ngăn cản..
- Tiểu Ngư, đừng lo cho em, em sẽ tìm cách để cứu em và
Tiểu Bối thoát thân, anh đừng đưa cái USB đó cho hắn..đừng đưa..
- Mày có im ồm lại không hả, thằng nhãi..- Cừu Nham vung
nấm đấm giáng vào mặt Thiên Kỳ..khiến miệng anh tóe máu..chưa
hết, hắn ta còn ra lệnh cho mấy tên đàn em đấm Thiên Kỳ túi
bụi..
Nhìn thấy cảnh tượng đó, Tiểu Ngư không chịu được nữa, anh hét lớn.
- Làm ơn dừng tay lại, đừng đánh em trai tôi…đây là chiếc
chìa khóa xe của tôi, đây là chiếc USB, tôi giao hết nó cho anh…
Cừu Nham nhanh như chớp đã xoay người giật lấy, cứ như hắn sợ Tiểu Ngư sẽ đổi ý không chịu đưa ra nữa…
- Giờ anh đã có những thứ mà anh muốn rồi, anh có thể cởi trói cho em trai và em dâu của tôi ra không???
- Ha ha…mày tưởng tao dễ dàng buông tha cho chúng mày đến
thế sao? Mày lương thiện quá đấy Lưu Tiểu Ngư à…ta muốn để cho
hai đứa chúng nó nhìn thấy người mà chúng nó yêu thương phải
chịu những gì…- Nói xong, Cừu Nham liền ra lệnh cho bọn đàn em
đánh tới tấp vào người Tiểu Ngư..những cú đánh khiến anh liên
tục phụt máu miệng..Thiên Kỳ và Tiểu Bối nhìn thấy cảnh
tượng đó thì không kìm được nước mắt, sự phẫn uất lên đến
đinh điểm, họ tìm cách tấn công hai kẻ đang đứng cạnh mình và
đã thoát được dây trói, Thiên Kỳ nhảy chồm đến đánh nhau với
bọn người của Cừu Nham, vừa đánh anh phải vừa ra sức bảo vệ
Tiểu Bối..