Tất thảy mọi người ai nấy đều cảm thấy vô cùng kinh ngạc. Bất giác, một cậu bé cất tiếng:

- Ôi anh Tiểu Ngư về kìa, hôm nay anh ấy và chị Tiểu Bối cùng đi trên một chiếc ô tô chú không phải là xe đạp. Mà sao anh Tiểu Ngư hôm nay trắng vậy..

- Tiểu Bình, im nào con- Người mẹ trẻ mau chóng bịt miệng cậu con trai lại...

Một không gian im ắng lại bao trùm lên tất cả mọi người. Ai cũng ngầm hiểu, người đang đứng trước mặt họ bây giờ là Tổng giám đốc Hạng, còn Tiểu Ngư thì thực sự đã biến mất không chút sủi tăm.

- Hôm nay, cháu đứng ở đây xin có một vài lời muốn nói với mọi người. Trước kia, là cháu đã có lỗi với mọi người. Là cháu đã làm cho cuộc sống của mọi người bị xáo trộn trong một thời gian. Cũng may, cuối cùng thôn Đào Hoa cũng đã được trả về đúng với những người chủ của nó, nếu không thì bây giờ không biết sẽ xảy ra chuyện gì. Và bắt đầu từ hôm nay, cháu cùng bố mẹ cháu xin cảm phiền mọi người chấp thuận được cư ngụ ở đây, để được trở thành người của thôn Đào Hoa…- Thiên Kỳ cúi gập người thành khẩn nói

- Tổng giám đốc Hạng à, mọi chuyện cũng đã qua rồi, chúng tôi không còn để ý tới nữa. Nay, chúng tôi biết cậu gặp tình cảnh khốn cùng nên chúng tôi không có lý gì mà không giúp cậu được. Hi vọng, cậu sẽ sớm hòa nhập được với cuộc sống nơi đây - Trưởng thôn Hắc nhân viên lên tiếng..- tôi nói thế có đúng không mọi người- Ông quay sang nhìn mọi người xung quanh..

- Tất nhiên..tất nhiên rồi..cậu cứ ở đây…Ông bà Hạng à, mọi người cứ ở đây đi..

Thiên Kỳ cùng bố mẹ của mình đều cảm thấy quá đỗi cảm động trước tấm lòng của người dân của làng chài. Họ không ngờ, thôn Đào Hoa tuy có cuộc sống vất vả nhưng tấm lòng con người thì vô cùng bao la và ấm áp. Giờ thì họ hiểu rằng, tại sao trước kia Tiểu Ngư con trai của họ lại sống chết để bảo vệ nơi này...Nghĩ đến Tiểu Ngư mà vợ chồng Chấn Thiên không khỏi chạnh lòng..

Tiểu Bối và Mỹ Lệ cũng lấy làm vui lây..nhưng rồi họ cũng chợt nghĩ đến Tiểu Ngư…

- Thôi, bây giờ chúng tôi phải về. Cậu đưa bố mẹ vào nhà nghỉ ngơi và để trấn tĩnh tinh thần đi, chúng tôi biết cả ba người đều đã gặp phải sự đả kích quá lớn., chúng ta đi thôi..- Trưởng thôn Hắc Nhân Viên cất tiếng nói

Sau lời hô hào của Trưởng thôn Hắc, mọi người đều cất bước ra về. Tại nơi đây, giờ chỉ còn lại năm con người…

Chỉ còn lại sáu con người…

Mỹ Tú từ lúc nhìn thấy Thiên Kỳ bà cứ đứng trân trân như tượng đá. Môi mấp máy muốn nói điều gì đó nhưng không thể thốt nên lời…

- Mỹ Tú à…bà sao vậy..? – Mỹ Lệ gọi…

Đúng lúc đó, Vu Tịnh đưa mắt ra hiệu, Mỹ Lệ hiểu ngay ra ý của Vu Tịnh, bà bước sang một bên, để Vu Tịnh đến cạnh Mỹ Tú..

- Bà Lưu à, cho tôi xin lỗi, là lỗi tại tôi. Tại tôi tất cả. Nếu như hôm ấy, tôi không làm lớn chuyện lên thì có lẽ Thiên Cường…nó sẽ không phải như bây giờ nó sẽ không trở thành một đứa trẻ sống trong oán hận. Nó bây giờ vẫn là Tiểu Ngư của bà…tôi thực sự rất hối hận…- Vu Tịnh ngậm ngùi nói..

- Tôi không trách bà đâu. Tôi cũng là một người mẹ, nên tôi hiểu được tại sao bà làm như thế - Mỹ Tú bấy giờ mới cất tiếng.

- Ôi, cô Mỹ Tú…cuối cùng cô cũng đã nói chuyện rồi..- Tiểu Bối mừng rỡ reo lên- Mẹ ơi, cô Mỹ Tú đã chịu nói chuyện rồi kìa…

- Ừ..! Mỹ Tú à, tôi thực sự rất vui mừng khi bà chịu nói chuyện đấy..- Mỹ Lệ nói..

- Cô Mỹ Tú à, cháu biết là không đủ tư cách để đề nghị cô việc này. Nhưng cháu vẫn hi vọng có thể xoa dịu đi nỗi đau cho cô. Cháu biết, việc cháu khiến cho Tiểu Ngư ra đi đã khiến cô rất đau lòng. Cháu thực sự xin lỗi cô, vì vậy cháu mong cô, trong thời gian cháu ở đây, cô hãy coi cháu là Tiểu Ngư có được không ạ. Cháu biết cháu không thể nào thay thế được anh ấy, dù cháu có giống anh ấy như giọt nước đi chăng nữa…nhưng cháu chỉ mong cô, hãy cho cháu thời gian..cháu nhất định sẽ trả lại cho cô một Tiểu Ngư nguyên vẹn của ngày xưa…- Thiên Kỳ nhẹ nhàng nói…

Mỹ Tú im lặng một lúc rồi khẽ gục đầu…

- Cảm ơn cô, cô Mỹ Tú…- Thiên Kỳ mừng rỡ reo lên. Trong khi những người còn lại cũng mỉm cười vì hạnh phúc…

- Vậy hãy cho cô ôm cháu một chút có được không - Mỹ Tú nói..

Thiên Kỳ gục đầu và Mỹ Tú ôm chầm lấy anh. Bà siết chặt cánh tay mình trên bờ vai anh. Mặc dù Thiên Kỳ hiểu rằng, dù cái ôm đó chính là Mỹ Tú đang ôm Tiểu Ngư nhưng anh vẫn cảm nhận được sự thương yêu và nhớ nhung của một người mẹ dành cho một đứa con.

Vậy là Thiên Kỳ và bố mẹ của mình sống cùng với mẹ con Tiểu Bối và Mỹ Tú…

“ Thì ra, đây chính là hạnh phúc thật sự. Và tôi biết rằng, mình nên trân trọng mỗi một giây phút này…”- Thiên Kỳ khẽ liếc nhìn nụ cười của Tiểu Bối, giọt nước hạnh phúc của Mỹ Tú cùng bố mẹ mình thầm nghĩ…

…………………………..

Một chiếc xe Limusin màu xanh bạc dừng trước cổng của khách sạn Hào Lệ…

Người tài xế khoảng ngoài bốn mươi tuổi bước xuống. Ông ta bước vội sang phía bên kia, nhẹ nhàng mở cánh cửa bằng tay phải, bàn tay trái đặt lên thành cửa xe :

- Dạ đã đến khách sạn Hào Lệ rồi ạ, mời đại tiểu thư xuống xe.

Và rồi, một cô gái bước xuống. Đó là một cô gái với làn da trắng như bông, dáng hình thanh mảnh. Cô mặc một chiếc váy màu xanh trong thật quý phái. Chân cô mang một đôi giày cao gót cao cấp Chinon của Hàn Quốc. Cô mang một đôi kính râm màu đen nhãn hiệu Gucci. Trên tay cô là chiếc túi xách nhãn hiệu Lacel.

Sự xuất hiện của cô, khiến tất cả các nhân viên bảo vệ và lễ tân có mặt ở trước sảnh của khách sạn đều cảm thấy kinh ngạc. Từ đầu đến chân cô, trên toàn thân người cô đều là hàng hiệu đây chắc chắn là một thiên kim tiểu thư của một nhà tài phiệt hay tỷ phú hoặc cũng đại loại như thế…

Mỗi bước đi của cô là hàng chục ánh mắt dõi theo…trong sự trầm trồ..ngưỡng mộ và ganh tỵ

- Cho tôi một phòng Vip hạng sang nhất của khách sạn này nhé. Một căn phòng cỡ lớn, yên tĩnh và có thể nhìn xuống vườn cây..- Cô cất tiếng…

- Dạ vâng! Thưa tiểu thư…dạ xin cảm phiền tiểu thư kí nhận ạ..- Nhân viên lễ tân nói…

- Được thôi…-Tôi trả trước tiền phòng luôn nhé, còn thừa bao nhiêu, tôi thưởng cho cô, khỏi phải thối…- Kí xong, cô cầm lấy chiếc chìa khóa phòng và bước đi..

Cô vừa đi khỏi, thì nữ nhân viên cầm lấy cuốn sổ giao nhận và rồi như chết lặng đi…Môi như muốn nói điều gì đó nhưng cứ như sao có cảm giác mắc nghẹn ở cô..

- Linh Linh, này Linh Linh, cậu làm sao thế? Đừng có bảo cậu bị sự hào phóng của cô tiểu thư nhà giàu ấy làm cho vui mừng đến á khẩu luôn rồi đấy nhé – Cô lễ tân bên cạnh lay mạnh cô bạn đồng nghiệp của mình rồi nói…

- Cậu có biết, cô gái ấy là ai không? Cô ấy là…là…Đường…Hiểu Phong…

- Hả???- Đường Hiểu Phong- Ngân Nhi cùng một số nhân viên khác có mặt tại đó khi vừa mới nghe thấy cái tên được thốt ra từ miệng của Lịnh Linh thì tất thảy đều căng tròn mắt ngạc nhiên..

Thì ra, cô gái đó chính là đệ nhất thiên kim của đại gia ngành viễn thông Đường Kỳ Khang..đối tác làm ăn lớn nhất của Hào Lệ..Vài ngày trước khi xảy ra những sự việc rắc rối của khách sạn, họ đã nhận được thông tin trong vòng một tháng nữa, khách sạn Hào Lệ sẽ phải chuẩn bị thật chu đáo để chuẩn bị chào đón một khách hàng đặc biệt. Nhưng thật không ngờ, cô tiểu thư này lại đến sớm như thế..Những nhân viên ở Hào Lệ lo lắng cũng phải thôi, nếu như không có chuyện xảy ra với Thiên Kỳ thì có lẽ chuyện hợp tác làm ăn với tập đoàn Đường thị sẽ chẳng có vấn đề gì khó khăn..nhưng bây giờ Tổng giám đốc của họ lại xảy ra chuyện…thì liệu tương lai của Hào Lệ sẽ ra sao??

Chuyện làm ăn với Đường thị sẽ như thế nào….

……………………..

……………………

Sáng hôm sau…

Tại Hào Lệ, từ lúc tờ mờ sáng, các phóng viên đã vây kín đặc. Bởi hôm nay, là ngày mà tập đoàn kinh doanh khách sạn lớn nhất trong nước mở cuộc họp báo để tuyên bố người lãnh đạo mới của tập đoàn...Ai nấy đều không ngừng đưa ra phỏng đoán riêng của mình..

Một số cho rằng, người lên nắm quyền sẽ là Quý Như Phong, là một trong những cổ đông trong công ty và hiện tại anh đang giữ chức phó Tổng, nhưng trước đó giới truyền thông đều đã biết rằng hiện tại Quý Như Phong cùng với vị hôn thê tương lai của mình là Mộc Chi Tinh đang du lịch ở châu Âu sau khi họ chính thức tuyên bố hẹn hò , vậy thì làm sao có thể kịp tham gia buổi họp báo này??

Một số khác lại cho rằng người lên nắm quyền Tổng giám đốc sẽ là Cừu Nham, một mắc xích khác trong Hào Lệ, cũng là con trai của một trong bốn người đồng sáng lập nên Hào Lệ. Rất nhiều nghi vấn đặt ra rằng, Cừu Nham có liên quan đến việc Tổng giám đốc Hạng Thiên Kỳ bị buộc tội vi phạm pháp luật kinh doanh nhưng tất cả chỉ đều là sự phỏng đoán..

8h giờ sáng…

Tin về buổi họp báo cuả tập đoàn Hào Lệ được tường thuật trực tiếp trên ti vi. Lẽ dĩ nhiên, đây quả là một sự kiện lớn và thu hút rất nhiều theo dõi..

Thôn Đào Hoa cũng không nằm ngoài quỹ đạo đó..

Tất cả mọi người trong thôn đều tạm thời dừng công việc của mình và họ chăm chú theo dõi mọi diễn biến qua màn hình ti vi..

“ Xin chào tất cả quý vị khán giả, quý vị khán giả đang theo dõi bản tin nóng hổi được truyền hình trực tiếp tại tập đoàn Hào Lệ. Vào sáng hôm nay, chúng ta sẽ giải đáp được bài toán rằng ai sẽ là người lên nhậm chức Tổng giám đốc thay cho Hạng tổng trước kia..Trước tiên, chúng tôi vừa nhận được tin, phó tổng giám đốc Cừu Nham, sẽ là người thay mặt cho tập đoàn Hào Lệ xướng tên nhân vật bí ẩn này..xin mời quý vị khán giả theo dõi”- Lời của một nữ phóng viên phát ra qua màn hình ti vi..

Ống kính máy quay đang hướng về phía bục cao nhất của đại sảnh phía trước ..

Từ đằng xa, một người đàn ông ngoài ba mươi tuổi đang từ từ bước vào, phong thái rất trịch thượng ..hàng trăm chiếc máy quay và máy ảnh đều nhắm vào anh ta..

Bước lên bục, một tay đưa lên sửa cổ áo. Tay kia cầm lấy chiếc Micro đặt trước mặt mình…anh ta bắt đầu nói:

- Thưa toàn thể các bạn trong giới truyền thông, các cơ quan báo đài. Các đối tác của Hào Lệ và toàn thể các bạn đang theo dõi qua truyền hình. Lời đầu tiên, tôi xin gửi lời cảm ơn chân thành đến tất cả mọi người vì đã dành sự quan tâm đến Hào Lệ. Điều này chứng tỏ, tầm ảnh hưởng của Hào Lệ đối với toàn bộ nền kinh tế quốc dân là rất đáng kể. Vâng, Cừu Nham tôi không muốn để cho tất cả các bạn phải đợi lâu nữa. Hôm nay, vào lúc 8h30 tại Hào Lệ, tôi xin trịnh trọng thông báo, người sẽ lên giữ chức Tổng giám đốc Hào Lệ thay cho Tổng giám đốc Hạng Thiên Kỳ trước kia đó là một thanh niên vô cùng ưu tú, cả về năng lực và trình độ, và nhất là phẩm cách của thanh niên này đều vượt xa Hạng Thiên Kỳ...vâng! tôi xin được nhiệt liệt chào mừng Tân Tổng Giám Đốc của tập đoàn Hào Lệ : Hạng Thiên Cường...- Cừu Nham vừa dứt lời, thì từ phía bên phải của đại sảnh, một người thanh niên đang từng bước tiến vào…quang cảnh bỗng nhiên im bặt đi…có lẽ vì sự ngỡ ngàng của họ..chuyện gì đang xảy ra vậy? Rõ ràng trước mặt họ vẫn là Hạng Thiên Kỳ kia mà. Nhưng sao giờ đây lại biến thành Hạng Thiên Cường…chẳng lẽ Hạng gia lại có đến hai người con trai và họ lại giống nhau đến thế…

Anh bước từng bước dứt khoát, mắt vẫn hướng về phái trước. Khuôn mặt nở một nụ cười đầy thân thiện..

Và rồi, anh tiến lại phía chiếc bục gỗ đặt ở giữa sảnh..Sau khi Cừu Nham bước xuống và nhường chỗ cho mình, anh đặt hai tay lên hai thành của chiếc bục và dõng dạc nói, ánh mắt hướng thẳng về phía trước một cách đầy thách thức, như muốn ám hiệu cho một ai đó..và anh bắt đầu nói:

- Xin chào tất cả mọi người, có lẽ tất cả mọi người ở đây đều sẽ thắc mắc. Rốt cuộc tôi là ai? Và tại sao tôi lại mang họ Hạng, và lại giống Tổng giám đốc trước kia như thế. Và tôi cũng xin nói thẳng, tôi là Hạng Thiên Cường, anh song sinh với Hạng Thiên Kỳ, sở dĩ trước kia không một ai biết đến tôi là vì tôi được bố mẹ cho sống ở nước Mỹ với một người họ hàng để được tiếp thu nền giáo dục hiện đại nhất thế giới để sau này về tiếp quản Hào Lệ. Lẽ ra, phải hơn một tháng nữa tôi mới về đây hỗ trợ em trai mình tiếp quản Hào Lệ này. Nhưng vì em trai tôi bản tính khá cố chấp, nên đã gây ra hậu quả xấu làm ảnh hưởng không nhỏ đến uy tín cũng như sự trong sạch của Hào Lệ. Chính vì thế, hôm nay tôi sẽ là người nắm giữ chức Tổng giám đốc kiêm Chủ tịch của Hào Lệ, do bố tôi cũng đã đến tuổi nghỉ hưu, không thể tiếp tục làm việc.Cũng nhân tiện ở đây, tôi cũng xin nhắc nhở với tất cả mọi người, là để phân biệt giữa tôi và Hạng Thiên Kỳ, xin mọi người hãy gọi là Cường tổng, để tránh nhâm lẫn nhé.. Hơn nữa, tôi cũng xin nhấn mạnh, ngoài khuôn mặt giống nhau thì giữa tôi và Hạng Thiên Kỳ không có một điểm gì giống nhau cả.Và, để có thể đứng ở trên này ngày hôm nay là nhờ một phần không nhỏ sự hỗ trợ đắc lực từ trợ thủ của tôi phó tổng giám đốc Cừu Nham…Tôi tin, chúng tôi sẽ tạo ra làn gió mới hơn, tưoi mát hơn so với những gì mà người tiền nhiệm trước kia đã làm. Thời đại của Hạng Thiên Kỳ đã chấm dứt giờ sẽ là mở đầu thời đại của Hạng Thiên Cường.

Tiểu Ngư vừa dứt lời thì hàng chục phóng viên đã vây kín anh, với hàng loạt những thắc mắc.. Tất cả họ đều muốn biết rõ hơn và sâu hơn về chuyện này…Nhưng tất cả họ, đều không nhận được bất cứ câu trả lời nào từ vị Tân Tổng giám đốc này..và họ cũng nhanh chóng bị giải tán khi có một đội bảo vệ đến ngăn cản..

Tại thôn Đào Hoa…

Tất cả những người dân trong thôn đều hết sức ngỡ ngàng vì sự xuất hiện của Tiểu Ngư, dù anh đã ăn mặc khác đi, ngay cả đến cái tên cũng khác, nhưng nụ cười và ánh mắt của Tiểu Ngư thì vẫn không thể nhầm lẫn với ai khác được. Họ đều không thể ngờ, Tiểu Ngư lại chính là con trai của Hạng gia, là người thừa kế Hào Lệ..Nhưng tại sao anh lại phịa ra cho mình một quá khứ khác..chẳng lẽ Tiểu Ngư đã quên thôn Đào Hoa?? Chẳng lẽ anh đã quên luôn người mẹ của mình…

Mỹ Tú và Vu Tịnh thì xót xa khôn cùng, hai đôi mắt của hai bà mẹ không ngừng tuôn lệ khi khi nhìn thấy ánh mắt như chứa hàng trăm nỗi oán hận của đứa con trai mà mình yêu thương qua màn hình…

Thiên Kỳ thì đau xót vô hạn, anh nắm chặt bàn tay đến nỗi, đôi mắt anh nhắm chặt lại móng tay đâm vào lòng bàn tay chảy máu…

Tiểu Bối cũng như mất đi hồn phách, cô không thể ngờ…Tiểu Ngư hiền lành, thuần hậu của trước kia lại trở nên đáng sợ như vậy..

Ông Chấn Thiên tức giận và đau đớn đến tím cả mặt mày…

Một bầu không khí với những cảm xúc ngổn ngang đang bao trùm lấy thôn chài nghèo.

Sáng hôm ấy, Thiên Kỳ thức dậy thật sớm. Anh vận trên người bộ comle, ánh mắt gợn buồn. Anh bước từng bước chân chậm rãi ra đến mỏm đá ở ngoài bãi biển.

- Hôm nay anh tính đi đâu vậy? Sao lại mặc comle, trời đã bắt đầu trở lạnh rồi, anh ngồi ngoài biển thế này dễ cảm lạnh lắm - Giọng nói của một người con gái nhẹ nhàng cất lên.

Anh khẽ quay đầu lại và thấy Tiểu Bối đã đứng sau lưng mình tự lúc nào..

- Sao em lại biết anh ở đây?- Anh khẽ nở một nụ cười và nhẹ nhàng hỏi.

- Thì em ra chợ mua hàng về giúp cô Mỹ Tú, ghé sang nhà thì không thấy anh đâu cả.

- Em ngồi xuống đi…- Thiên Kỳ vỗ bàn tay xuống phiến đá..

Tiểu Bối nhẹ nhàng ngồi xuống bên cạnh anh…

- Em biết anh nhất định là rất buồn. Không ngờ Tiểu ..à không là Thiên Cường mới đúng chứ, thật là quá quắt, nói dối trắng trợn quá.

- Tuy em nói vậy, nhưng người đau lòng nhất là em đúng không. Người con trai hiền lành chất phác đã cùng lớn lên với em bỗng nhiên lại trở thành một kẻ không từ thủ đoạn như thế..- Thiên Kỳ như đang đi đến tận cùng những ngõ ngách trong bụng Tiểu Bối.

- Vẫn là anh hiểu em nhất. Em thừa nhận điều đó, nhưng anh yên tâm, chính vì vậy mà em mới biết tại sao cuối cùng người em yêu vẫn chính là anh..

- Cảm ơn em, Tiểu Bối. Có câu nói này của em, anh nghĩ mình sẽ có đủ sức mạnh để đứng dậy..và anh cũng muốn cho em biết là hôm nay, anh sẽ đi kiếm việc làm..

Tiểu Bối nghe đến chuyện Thiên Kỳ đi kiếm việc làm thì cô chỉ im lặng không nói gì cả. Nhưng lòng cô thì cảm thấy lo lắng không yên.

Thiên Kỳ nhìn vào vẻ mặt của Tiểu Bối, anh biết cô đang nghĩ gì. Anh lại cười nhạt rồi nói:

- Anh biết là em sẽ lo cho anh. Em lo anh trước đây ở cương vị là Tổng giám đốc của Hào Lệ, là một ông chủ lớn. Giờ lại sắp có thể trở thành thân phận của một người làm công. Nhưng em yên tâm đi, trải qua sự việc lần này anh đã nghiệm ra được một điều. Tất cả mọi sự trên đời này, chẳng có gì bảo đảm là không thể đổi thay cả. Do đó, nên học cách thích ứng là điều đúng đắn nhất - Giọng anh trầm trầm đều đều…

- Nếu anh đã nói như vậy thì em không còn gì phải lo nữa. Anh cố lên, em tin với năng lực của anh thì nhất định không khó để có thể tìm được một việc làm tốt..Cố lên...

Tiểu Bối và Thiên Kỳ nắm chặt bàn tay của nhau.Họ tin rằng, cái nắm tay ấy có thể tạo niềm tin cũng như cổ vũ cho người mình yêu thương…

Và thế là…Thiên Kỳ bắt đầu đi kiếm việc làm. Anh cầm trong tay tấm giấy có in danh sách của gần mười khách sạn lớn nhỏ, có ít nhiều danh tiếng mà trước đây anh đã từng hợp tác hoặc là những đối thủ cạnh tranh..Lúc Thiên Kỳ đi, Tiểu Bối cũng âm thầm đi sau, dõi theo bước chân anh..

Anh bước vào khách sạn đầu tiên trong danh sách…

- Hạng tiên sinh à, bằng cấp cũng như năng lực của anh quả thật rất xuất sắc thế nhưng thông cảm, chúng tôi chỉ là một khách sạn nhỏ, sợ không phù hợp là nơi để anh phát huy tài năng của mình. Tôi cảm thấy rất tiếc…- Một người đàn ông đeo kính dáng người hơi đậm nói…

Lần thất bại đầu tiên…

Khách sạn thứ hai…khách sạn thứ ba...khách sạn thứ tư...đến khách sạn thứ chín.Tất cả đều tìm lí do để từ chối anh. Dù họ nói bằng cách này hay cách khác nhưng anh hiểu, ra cơ sự này một phần là do cái tính kiêu ngạo trước kia của anh đã đắc tội với không ít người nhưng lí do quan trọng hơn đó là khi anh nghe thấy câu nói “ Chúng tôi không muốn đắc tội với Cường tổng.”. Thiên Kỳ vô cùng bực tức..anh vò nát tờ giấy trong tay rồi quăng luôn chiếc bút xuống lòng đường.. “ Hạng Thiên Cường…chẳng lẽ anh…muốn dồn tôi tới con đường cùng thật sao..” – Thiên Kỳ hét lên…

Nắm chặt hai bàn tay lại..Anh bước vào khách sạn cuối cùng trong bản danh sách..đây cũng là tia hi vọng cuối cùng của anh...

Nhìn thấy người con trai mình yêu thương bao lần bước vào rồi vội vã đi ra, Tiểu Bối biết Thiên Kỳ đang tuyệt vọng đến nhường nào...cô cũng như anh, tin vào tia hy vọng còn sót lại này.

- Thật không ngờ, Hạng Thiên Kỳ tiên sinh lại có ngày tìm đến khách sạn của chúng tôi, sự đời quả thật khôn lường- Người đàn ông với bộ râu quai nón, và đôi kính râm màu đen trịch thượng nói..- Không phải trước đây, có người đã từng nói rằng .. “Khách sạn của chúng tôi chỉ phù hợp cho lũ chó mèo ở thôi sao..”..Vậy mà giờ đây, cái khách sạn này cũng khiến anh để mắt tới – Người đàn ông lại cạnh khóe…

- Hồi đó tôi quả thật còn quá trẻ, nên đã đắc tội…nhưng đó là chuyện của trước kia rồi. Nhưng bây giờ, tôi chắc chắn sẽ hoàn thành tốt nhiệm vụ với cương vị là một trưởng phòng phát triển kinh doanh..- Thiên Kỳ nhẹ nhàng nói..

- Xem ra, anh cũng đã biết hối lỗi rồi đấy. Nhìn vào hồ sơ của anh, tôi cũng không thể không công nhận tài năng của anh……...nhưng rất tiếc vị trí mà anh ứng tuyển chúng tôi vừa mới nhận người rồi. Bây giờ, khách sạn chúng tôi chỉ còn khuyết một vị trí thôi, nhưng không biết Hạng tiên sinh đây liệu có đồng ý với vị trí này không?...

- Chỉ cần là công việc chính đáng, thì tôi đồng ý…vậy anh nói đi, tôi sẽ làm gì? – Thiên Kỳ hỏi..

- Nhân viên vận chuyển hành lý..- Người đàn ông đáp gỏn lọn…

Thiên Kỳ nghe xong…anh đứng đó tần ngần một lúc..hai bàn tay lại nắm chặt hơn..

- Sao vậy? có phải Hạng tiên sinh chê công việc ấy quá tầm thường so với tài năng của anh không?-Người đàn ông đó lại khiêu khích

- Công việc nào cũng là công việc..tôi đồng ý…-Sau một hồi đắn đo Thiên Kỳ đáp..vậy bao giờ tôi sẽ bắt đầu làm việc…?

- Ngay bây giờ, anh làm được không?...

- Được..tôi sẽ đi làm ngay..

Thế là Thiên Kỳ được một nhân viên vận chuyển hành lý khác dẫn đến một căn phòng nhỏ và tối, anh thay bộ com lê ra và khoác lên người bộ quần áo của một nhân viên vận chuyển hành lý. Bất chợt, anh nghĩ đến bố mẹ cùng Tiểu Bối..nếu như họ nhìn thấy anh lâm vào tình cảnh này, chắc chắn họ sẽ rất đau lòng..vì thế nên giấu họ chuyện này được càng lâu thì càng tốt..

Anh bắt tay ngay vào công việc..do lần đầu làm, nên tay chân của Thiên Kỳ cứ lóng nga lóng ngóng, anh làm rất chậm..khiến cho các nhân viên khác bực mình gắt lên .. “ Không biết làm việc thì tránh ra cho người khác làm, nhìn tướng người công tử thế kia mà cũng đòi đi làm nhân viên vận chuyển hành lí à..”..Thiên Kỳ biết là mình chưa thạo với công việc, nên anh chỉ im lặng tiếp tục làm việc mặc cho những người đó nói gì..và anh thực sự không ngờ, công việc mà trước đây anh luôn cho rằng tầm thường và thấp kém này quả thật cũng không hề đơn giản và không phải ai cũng làm được…

Riêng về phần Tiểu Bối, khi thấy Thiên Kỳ bước vào cái khách sạn sau cùng ấy, rồi không thấy anh trở ra. Cô ngầm hiểu, cuối cùng ông trời cũng đã chiếu cố anh. Tiểu Bối an tâm trở về...

…………………………………

Tại Hào Lệ…

Trong phòng của Tổng giám đốc, Tiểu Ngư đang ngồi đọc những tập hồ sơ chất đầy như núi..trên mặt tủ đặt cạnh bàn làm việc của anh có thêm một bể cá nhỏ bằng thủy tinh..

Dù thực sự có năng lực về kinh doanh khách sạn, nhưng với đống hồ sơ chồng chất như thế này cộng với nhiều thuật ngữ kinh doanh mà trước giờ anh chưa từng được nghe qua..nên khiến Tiểu Ngư cảm thấy khá vất vả. Những lúc vậy, anh lại cảm thấy hận Thiên Kỳ hơn, nếu như không phải vì sinh ra trước Thiên Kỳ vài phút thì anh tin rằng những gì Thiên Kỳ làm được, anh cũng có thể làm được…

Tiểu Ngư gấp tập hồ sơ đang đọc giở lại..anh đứng dậy, vươn vai..và cầm lấy chiếc hộp nhỏ..thì ra đó là chiếc hộp để bột cá..

- Cốc cốc..- Có tiếng gõ cửa..

- Mời vào…- Tiểu Ngư nói…

Cánh cửa bật mở..một người đàn ông trong bộ veston lịch lãm bước vào..

- Thật không ngờ, Cường tổng của chúng ta lại là một người yêu động vật đến vậy ..- anh ta nói…

- Anh tìm tôi có việc gì không? Chắc không phải chỉ là đến khen tôi đấy chứ..- Tiểu Ngư đáp…

- Cường tổng quả thật rất thông minh, không uổng công tôi tín nhiệm anh.. Chuyện là thế này, trước khi anh về đây nhận chức thì Hào Lệ chúng ta có một kế hoạch làm ăn với tập đoàn Đường thị…anh đọc qua những hồ sơ chắc biết ít nhiều về tập đoàn này rồi chứ…-

- Rồi sao??

- Theo kế hoạch thì một tháng nữa, Đường tổng của Đường thị sẽ cử cô con gái của ông ta đến đây để bàn luận chuyện làm ăn với chúng ta. Nhưng theo thông tin mà tôi vừa nhận được thì cô ta đã đến đây vào hôm qua. Cho nên, tôi thiết nghĩ Tổng giám đốc và tôi có nên đi gặp cô ta trước không???..Tôi nói cho anh biết, cô gái đó là cô con gái mà Đường Kỳ Khang của Đường thị rất mực yêu thương. Lời nói của cô ta có trọng lượng rất lớn đối với cha của cô ta..cho nên tôi nghĩ nếu như chiếm được cảm tình của cô ta thì việc làm ăn của chúng ta coi như sẽ “ thuận buồm xuôi gió..” chứ nếu không, việc Hạng Thiên Kỳ ít nhiều đã gây tổn hại đến uy tín của Hào Lệ rồi…- Cừu Nham không ngần ngại nói ra những tính toán của mình..

- Vậy ý của phó tổng Cừu là muốn tôi sử dụng chiêu bài tình cảm với cô ta à???

- Đúng thế..anh quả thật rất thông minh đấy Cường tổng..- Cừu Nham mỉm cười tự đắc..

- Tôi không thích, tôi không có hứng thú làm những chuyện như thế. Đi lợi dụng tình cảm của một cô gái tôi lại càng không thể..- Tiểu Ngư từ chối ngay tắp lự..

- Cường tổng !đã bước đến ngày hôm nay rồi, anh nghĩ chúng ta còn có con đường nào khác không? Trên thương trường chỉ có hai từ “thủ đoạn” mà thôi.. tôi biết trước đây anh từng có tình cảm với ai..nhưng anh xem đó, dù anh có là một kẻ tay trắng hay là một người nắm trong tay quyền lực và địa vị thì rốt cuộc cô ta cũng đâu có ở bên anh..vậy thì anh việc gì phải bó buộc mình như thế. Một người đàn ông thành đạt và bản lĩnh không thể để bị đánh bại bởi một đứa con gái…nếu như anh cứ cố chấp thì chẳng mấy chốc vận mệnh của Hào Lệ sẽ xảy ra nguy cơ đấy, đến lúc đó..tôi nghĩ tôi sẽ tự cứu mình trước đấy..tôi không dọa anh đâu..- Cừu Nham ra lời thị uy Tiểu Ngư..

- Anh nói đủ chưa. Anh đừng nghĩ anh dùng những lời nói đó là có thể uy hiếp tôi..tôi biết nhờ sự giúp sức của anh mà tôi mới có thể đứng ở đây hôm nay, nhưng anh đừng quên, tôi có được ngày hôm nay cũng là do sự nỗ lực của tôi hơn nữa những bí mật của anh, tôi là người biết rõ nhất, cho nên lần sau hãy cẩn thận khi nói chuyện với tôi..còn chuyện hợp tác với Đường thị, tự tôi sẽ có cách…bây giờ tôi bận, nên làm phiền phó Tổng tránh đi..- Tiểu Ngư giương mắt nhìn Cừu Nham nói..

- Được! cứ coi như là anh có bản lĩnh, tôi sẽ chờ xem, anh sẽ làm như thế nào. Nên nhớ, nếu có thất bại, thì lúc ấy đừng đến năn nỉ tôi..- Cừu Nham giương mắt nhìn thẳng vào Tiểu Ngư nói rồi hậm hực quay đi..Anh ta đóng sầm cửa lại.. “ Được lắm, nhãi con..tao sẽ chống mắt xem mày sẽ làm được gì..”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play