- Dạ thưa Tổng giám đốc, đây là bản kế hoạch tháo dỡ thôn Đào Hoa đây ạ - David trịnh trọng đặt trên bàn ông chủ của mình một bản kế hoạch có độ dày chừng hơn mười trang, bên ngoải được bao bọc bởi lớp bìa màu xanh.

- Được rồi, David, anh đi ra ngoài đi. Tôi muốn yên tĩnh ở đây nghiên cứu bản kế hoạch này một mình. – Thiên Kỳ nghiêm nghị nói.

David khẽ gục đầu rồi cuối chào quay đi, nhưng đột nhiên anh dừng lại. Quay đầu về phía Thiên Kỳ.

- Anh có chuyện gì muốn nói sao ? – Thiên Kỳ như đọc được suy nghĩ của David.

- Vâng, đúng là tôi có chuyện cần hỏi, nhưng thực sự tôi không dám hỏi.

- Tại sao lại không dám, anh luôn là trợ lý mà tôi tin tưởng nhất, giữa chúng ta ngoài quan hệ chủ tớ còn quan hệ bạn bè mà.

- Được rồi, nếu Tổng giám đốc đã nói như vậy, thì David tôi đây muốn hỏi là tại sao, dự án phá dỡ này anh đã ngưng lại nhưng tại sao bây giờ lại muốn tiến hành trở lại vậy ?

- Tôi biết, thế nào anh cũng thắc mắc điều này. Nhưng tôi làm gì đều có lý do của tôi cả. Vậy anh còn thắc mắc gì nữa không ?

- Vâng, tôi hiểu rồi thưa Tổng giám đốc, tôi cáo lui ạ. Anh cứ ở đây làm việc, cần gì cứ gọi tôi, tôi ở ngay phòng bên cạnh .

- Ừh. – Thiên Kỳ đáp ngắn gọn.

Anh dán chặt mắt vào bản kế hoạch đó..một bản kế hoạch mà trước khi về nước anh đã luôn ấp ủ để thực hiện. Nhưng sau khi đến thôn Đào Hoa vài lần, cảnh vật nơi đây đã khiến anh từ bỏ dự định này. Thế nhưng, bây giờ cũng chính vì cảnh vật và con người nơi ấy lại khiến anh quyết định tái thực hiện quyết định này.

« Tiểu Bối à, tôi sẽ đánh cược với số phận một ván cờ. Nếu như em chính là định mệnh của tôi, em sẽ ngăn chặn được kế hoạch này. Còn nếu như ngược lại..thì có lẽ, tôi đã nhận định sai lầm. Tôi sẽ một lần thử chơi trò cá cược này vì em và cũng vì bản thân tôi ».- Thiên Kỳ nghĩ thầm.

................................................................

- Ôi thật là thoải mái, nằm viện mới có mấy hôm mà đã thấy trong người khó chịu rồi, giờ ra viện thật là thoải mái- Tiểu Ngư vừa vươn vai, vừa nở nụ cười hớn hở nói .

- Con đừng có chủ quan, bác sĩ bảo con chưa bình phục hẳn đâu. Đừng vận động quá nhiều – Mỹ Tú vẫn còn chút lo lắng nói..

- Con không sao đâu mà, con là Tiểu Ngư mà, là con cá của biển mà, một chú cá mạnh mẽ rắn chắc mà, có đúng không Tiểu Bối- Tiểu Ngư vừa nói, vừa quay sang nhìn Tiểu Bối đang đi bên cạnh mình.- Tiểu Bối, em sao vậy ?

- Sao ạ, anh nói gì hả Tiểu Ngư – Lúc nãy giờ Tiểu Bối dường như chẳng nghe thấy Tiểu Ngư nói gì, cô hình như đang đắm chìm trong những suy nghĩ miên man.

- Em đang nghĩ gì vậy, có chuyện gì mà em không cho anh biết đúng không ?- Tiểu Ngư nhìn thái độ của Tiểu Bối lo lắng hỏi..

- À không, có gì đâu anh. Tại em đang nghĩ nên nấu món gì để tẩm bổ cho anh sau khi ra viện thôi mà..- Tiểu Bối đáp...

- Vậy à...anh thì món gì Tiểu Bối nấu cũng đều ngon cả.

- Vâng !, em biết rồi – Tiểu Bối nhìn Tiểu Ngư cười trừ.. « Tiểu Ngư à, em phải làm sao đây, em không biết mình liệu có đủ khả năng để dấu anh sự thật hay không. Nếu như anh biết, mình không phải là con ruột của cô Mỹ Tú anh sẽ như thế nào đây ». Dứt dòng suy nghĩ, cô lại quay sang nhìn chằm chằm vào Mỹ Tú..ánh nhìn ấy của Tiểu Bối khiến Mỹ Tú linh cảm được điều gì đó rất bất an.. « Tại sao hôm nay Tiểu Bối nó lại nhìn mình như vậy, con bé hằng ngày vốn rất hay cười nói, sao hôm nay lại trầm ngâm đến vậy ? lẽ nào nó biết được chuyện gì sao ? không, mình không tin...có lẽ mình nghĩ quá nhiều rồi chăng.. »

Tiểu Ngư nhìn sang hướng mẹ mình, cũng thấy mẹ dường như cũng đang chìm trong những suy nghĩ ngổn ngang. Anh cũng cảm thấy rất lạ, hai người phụ nữ mà anh yêu thương nhất lại đang làm anh cảm thấy bất an..Nhưng Tiểu Ngư đã cố gắng kìm nén, không hỏi lấy một câu. Anh theo bước họ. Ra đến cổng bệnh viện và đón xe trở về..

...................................

...................................................

Bãi biển tại thôn Đào Hoa, buổi chiều khi hoàng hôn dần buông xuống. Tiểu Ngư và Tiểu Bối đang ngồi cạnh nhau..

- Hoàng hôn đẹp quá ! – Mấy ngày rồi anh mới lại được ngắm hoàng hôn.- Tiểu Ngư nói.

- Vâng, hoàng hôn rất đẹp, không nơi nào có thể ngắm hoàng hôn đẹp như trên bãi biển của thôn Đào Hoa chúng ta Tiểu Ngư nhỉ..

- Ừm. Anh nghe người ta nói, nếu một đôi tình nhân yêu nhau, khi cùng nhau ngắm hoàng hôn, thì họ sẽ nghe được nhịp thở và tiếng lòng của nhau..

- Trời đất, anh mới đi bệnh viện về có mấy hôm không lẽ lại thay não rồi. Sao bỗng nhiên lại trở nên lãng mạn thế - Tiểu Bối láu lỉnh châm chọc Tiểu Ngư..

- Ừm, cứ cho là vậy đi. Tại mấy hôm ở bệnh viện được Tiểu Bối chăm sóc nên anh đã được thay não chăng, những ngày qua với anh thật là hạnh phúc đó. Nếu nằm viện mà được Tiểu Bối chăm sóc như thế thì anh nằm lâu hơn cũng được. – Tiểu Ngư nói trong niềm hạnh phúc.

- Anh..anh đừng có suy nghĩ ngốc nghếch như vậy có được không. Nếu anh nghĩ như vậy, thì lỡ như có một ngày không có em bên cạnh, một ngày nào đó em không thể ở bên anh nữa thì anh phải làm sao ? – Tiểu Bối hét toáng lên.

Chính tiếng hét ấy của Tiểu Bối, khiến Tiểu Ngư lo lắng không yên. Rõ ràng là có chuyện gì xảy ra rồi. Nếu không Tiểu Bối sẽ chẳng phản ứng như thế này..

- Tiểu Bối, sao em lại nói những điều như thế. Tại sao lại nói nếu một ngày em rời xa anh là sao ?

- Em...em....em xin lỗi anh. Em không nên nổi nóng với anh như thế. Chỉ là em muốn anh đừng có những suy nghĩ vẩn vơ như vậy thôi mà. Em đâu muốn anh phải vào bệnh viện đâu – Tiểu Bối lại nói dối.

- Lý do chỉ có vậy thôi sao, anh không tin. Nhất định có điều gì em dấu anh đúng không, Tiểu Bối à, anh và em từ nhỏ lớn lên bên nhau, em như thế nào anh đều hiểu..- Tiểu Ngư nhẹ nhàng gặng hỏi.

- Không có, không có thật mà..Hoàn toàn không, anh phải tin em chứ..- Tiểu Bối đáp..Nếu anh không tin em, em sẽ buồn lắm..

- Thôi được rồi. Anh tin mà, anh tin Tiểu Bối sẽ không bao giờ dấu anh bất cứ chuyện gì..- Tiểu Ngư vội vàng dỗ dành Tiểu Bối khi nhìn thấy vẻ bối rối của cô. Anh đưa tay hất nhẹ đầu cô vào vai mình. Vòng tay anh ôm lấy cô..

“ Tiểu Ngư à, em thực sự xin lỗi..nhưng em cảm thấy rất bất an..cái ngày em và anh không còn được bên nhau nữa, liệu sẽ thành sự thật hay không?”

……………………………………

…………………………………………………..

Hôm đó, Mỹ Lệ từ khách sạn Hào Lệ trở về với gương mặt đượm buồn..điều đó đã khiến cho Tiểu Bối hết sức lo lắng.

- Mẹ ơi!..mẹ sao vậy?

Vẫn là một không gian tĩnh lặng bao trùm căn phòng khách đơn sơ…Mỹ Lệ ngồi đó bất động.

- Mẹ có chuyện gì vậy, mẹ nói cho con biết đi, nếu không con sẽ lo lắng chết mất – Tiểu Bối đến ngồi bên cạnh mẹ và giục…

- Có chuyện không hay xảy ra rồi con à ..- Mỹ Lệ bấy giờ mới lên tiếng..

- Chuyện không hay? Là chuyện gì hả mẹ???

- Hôm nay, mẹ nghe được một tin dữ, đó là Tổng giám đốc khách sạn nơi mẹ làm việc, cái người mà con đã gặp đó..anh ta sẽ cho tiến hành tháo dỡ thôn Đào Hoa để làm một hệ thống khách sạn liên hợp..anh ta cho thời hạn là một tháng, người dân trong thôn chũng ta phải dời đi..

Tiểu Bối nghe xong mà cô cảm thấy điếng người, cô dường như không hể tin vào tai mình được nữa. Chuyện gì sắp xảy ra vậy? Cô sắp phải rời xa thôn Đào Hoa ư? Cô sắp phải rời bỏ nơi cô đã sinh ra và lớn lên với những kỉ niệm tuổi thơ sao?. Tại sao lại có chuyện này xảy ra. Và tại sao, người làm điều này lại chính là anh ta, người mang cái tên Hạng Thiên Kỳ…

- Không..không thể nào. Cái tay nhà giàu đó hắn muốn làm gì vậy? Hắn điên rồi sao. Có nhiều nơi khác để chọn tại sao lại nhắm vào thôn Đào Hoa của chúng ta chứ. Không được, con sẽ ngăn không cho hắn làm chuyện này..- Tiểu Bối hậm hực nói..

- Tiểu Bối à, con bình tĩnh, không có được làm gì lung tung. Người ta có tiền lại có quyền nên họ muốn làm gì không được hả con. Những người nghèo như chúng ta thì đành chấp nhận theo sự sắp đặt của họ thôi- Mỹ Lệ nghẹn ngào…

- Không được!..tại sao chúng ta lại phải nghe theo lời cái tên nhà giàu đáng ghét đó. Cái đồ máu lạnh đó, hắn lúc nào cũng chỉ biết có tiền thôi, không được con phải sang nhà Tiểu Ngư tìm anh ấy. Tiểu Ngư thông minh như vậy nhất định anh ấy sẽ có cách- Tiểu Bối nói rồi định chạy đi..

- Con đứng lại đó, không được đi đâu cả ?- Mỹ Lệ lớn tiếng ngăn cản..

- Sao..sao mẹ lại cản con, sao mẹ không cho con đi tìm Tiểu Ngư chứ. Lúc cấp bách thế này chỉ có Tiểu Ngư mới có thể nghĩ ra cách thôi mẹ à..

- Mẹ bảo con đứng lại thì con đứng lại cho mẹ. Con đừng lúc nào cũng một tiếng Tiểu Ngư, hai tiếng Tiểu Ngư như vậy. Nó ….nó…chắc chắn sẽ không giúp được chúng ta đâu…- Mỹ Lệ sốt ruột nói.- Mẹ nghĩ con cũng nên, hạn chế lại tình cảm với nó đi.

Những lời nói của Mỹ Lệ khiến Tiểu Bối vô cùng kinh ngạc..rốt cuộc..linh cảm của cô đã đúng, điều cô lường đoán đã xảy ra, chỉ là không ngờ nó xảy ra quá nhanh. Mẹ cô, đã nói ra điều bấy lâu nay bà vẫn muốn nói..đó là ngăn cản tình cảm của cô và Tiểu Ngư.

- Tại sao hả mẹ, trước giờ mẹ luôn ủng hộ con và Tiểu Ngư mà. Chẳng phải mẹ luôn coi anh ấy như con trai của mẹ sao. Tình cảm của gia đình chúng ta và gia đinh Tiểu Ngư vẫn rất tốt mà mẹ..

- Ừm..thì tốt…nhưng mà…nhưng Tiểu Ngư nó …nó vốn không thuộc về nơi đây…- Mỹ Lệ cuối cùng chẳng còn cách nào khác..đã nói ra điều mà bấy lâu nay bà luôn cố gắng kìm nén..

Tiểu Bối nghe xong thì trời đất quay cuồng, cô dù đã biết trước sự thật, nhưng Tiểu Bối vẫn luôn hi vọng đó là một sự nhầm lẫn, rằng cô đã nghe nhầm, rằng đó chẳng qua là cô đang mơ...Nhưng tất cả lại là sự thật. Một không khí căng thẳng bao trùm…Mỹ Lệ với đôi mắt ướt đẫm nhìn Tiểu Bối…

Cuối cùng Tiểu Bối cũng đã biết sự thật về thân thế của Tiểu Ngư. Rằng anh không phải là con ruột của Mỹ Tú, anh là một đứa bé bị ba mẹ cho đi..và cho đến gần đây ba mẹ ruột của anh đã đến tìm và họ có thể mang anh đi bất cứ lúc nào..

Không những thế, anh không phải là con của một gia đình bình thường, anh thuộc tầng lớp thượng lưu…anh thuộc về một thế giới khác, mà thế giới đó cô không thể bước chân vào…

Nhưng..vẫn có một điều duy nhất mà Tiểu Bối không biết..chắc là vì mẹ cô cũng nghĩ cô có biết cũng chẳng làm gì nên không nói cho cô. Nhưng đối với Tiểu Bối chừng này điều đối với cô là đã quá khủng khiếp rồi. Bản thân cô, còn không thể chấp nhận được sự thật này, thì làm sao Tiểu Ngư có thể. Lại thêm chuyện của thôn Đào Hoa sắp bị tháo dỡ ..sao mọi chuyện không may mắn cứ thay nhau ập đến thế này..

Đêm đó..Tiểu Bối không ngủ…cô nằm khóc lặng lẽ.

…………………………………………………………………………………………

…………………………………………………….

Tiểu Ngư cũng không thể ngủ được, anh vẫn cứ mãi thao thức. Trong anh, đột nhiên cảm thấy có điều đó rất bất an. Thái độ của Tiểu Bối từ lúc anh ở bệnh viện trở về rất lạ, cả cách hành động và ứng xử của cô cũng khác, cô ít cười hơn, ít nói hơn..hơn nữa, cô lại luôn nhìn mẹ Mỹ Tú của anh bằng một ánh nhìn gì đó không giống như lúc trước..

………………………………………..

Sáng sớm…

Bãi biển thôn Đào Hoa đã rộn rã tiếng của những ngư dân chuẩn bị cho những chuyến ra khơi náo nhiệt cả một bến cảng..

Âm thanh tíu tít của tiếng chim…

Bình minh trên biển Đào Hoa cũng thật là đẹp..

Tiểu Ngư rất thích nhìn ngắm bình minh của biển như thế này. Anh và Tiểu Bối cũng đã cùng nhau ngắm bình minh trên biển như thế rất nhiều lần…ở bên cạnh cô, bình minh mang đến cho Tiểu Ngư cảm giác ấm ápvà hạnh phúc..

Nhưng mỗi khi đi mua hàng cho mẹ, anh lại chỉ có thể ngắm bình minh một mình. Khi đó, Tiểu Ngư sẽ dành cho mình những phút giây lắng đọng…

Cũng giống như Tiểu Bối…thôn Đào Hoa là nơi Tiểu Ngư đã lớn lên cùng với những khoảnh khắc tuyệt vời của tuổi thơ. Anh yêu lắm cảnh và người của làng chài mộc mạc này…

Theo thói quen hằng ngày, Tiểu Ngư sau khi đứng ngắm bình minh một lúc…thì anh lại đến đọc bảng thông báo những sự kiện sẽ xảy ra trong ngày của thôn..

Mắt Tiểu Ngư dừng lại khi anh đọc thấy một tờ giấy với dòng chữ “ Tập đoàn Hào Lệ thông báo”..và khi Tiểu Ngư khi đọc những dòng bên dưới hiện ra trước mặt anh là dòng chữ “ Tháo dỡ thôn Đào Hoa…”

Tiểu Ngư dường như không thể tin vào mắt mình nữa. Tại sao lại có chuyện này xảy ra. Tập đoàn Hào Lệ đó tại sao lại muốn hủy hoại quê hương của anh, nơi gắn bó với anh cả một thời ấu thơ. Không, dù bất cứ giá nào Tiểu Ngư cũng sẽ bảo vệ nơi đây. Anh sẽ không để bất cứ ai làm ảnh hưởng đến sự tồn vong của thôn Đaò Hoa.

Tiểu Ngư cố gắng giữ mình thật bình tĩnh, anh bước từng bước chân chậm rãi trở về nhà.

Không giống như bình thường, cả làng Đào Hoa hôm nay bỗng trở nên xôn xao hơn ngày thường, dường như cái thông báo tháo dỡ đó đã đè nặng lên cả dân làng, cuộc sống yên bình nơi đây bỗng chốc bị phá vỡ.

- Tiểu Ngư à, Tiểu Ngư à, xảy ra chuyện rồi - Thím A Mỹ chạy ra níu lấy tay Tiểu Ngư rối rít nói, gương mặt ánh lên vẻ lo lắng cực độ..

- Tại sao chứ, tại sao lại có chuyện này, cái tập đoàn Hào Lệ đó bị sao vậy?- Một người khác nói

- Đúng đó, họ có quyền gì chứ, tại sao họ muốn chúng ta dời đi- Một người khác nói chen vào..

Chưa bao giờ Tiểu Ngư thấy tình cảnh xào xáo như thế này..

Tiểu Ngư bước vào nhà thì anh lại bắt gặp gương mặt thất thần của mẹ. Mẹ anh đang nấu ăn nhưng tâm trí mẹ lại để ở tận đâu.

- Mẹ, coi chừng, cái đó còn nóng- Tiểu Ngư hoảng hốt khi thấy mẹ anh định dùng tay không nhấc nồi canh nóng hổi đang ở trên bếp..

Nghe tiếng gọi của Tiểu Ngư, Mỹ Tú mới định thần trở lại..

- Mẹ, con biết mẹ cũng như tất cả mọi người trong thôn đều đang lo lắng. Nhưng mẹ yên tâm đi, con không để cho bất cứ ai phá hoại nơi này của chúng ta. Hãy cho con một ít thời gian con sẽ nghĩ ra cách..

- Nhưng Tiểu Ngư à…

- Mẹ đừng nhưng gì cả, không sao đâu mẹ. Mọi người ở ngoài cũng đang hoảng loạn, để con ra trấn an mọi người.

Nói rồi Tiểu Ngư nhanh chóng bước ra ngoài, Mỹ Tú định gọi anh lại nhưng không còn kịp..

“ Tiểu Ngư à, mẹ phải làm sao đây, tập đoàn Hào Lệ ấy vốn là của gia đình con, người ra lệnh phá dỡ ấy lại là em trai của con. Mẹ phải làm sao đây, mẹ không muốn anh em con chống đối lẫn nhau, mẹ phải làm sao đây hả Tiểu Ngư” - Nội tâm của Mỹ Tú đang mâu thuẫn một cách quyết liệt.

Một không khí xôn xao bao trùm quán Hảo Tái Lai….

- Mọi người bình tĩnh lại đi được không- Tiểu Ngư đứng giữa quán và hét thật to.

- Tiểu Ngư à, thực sự là không thể bình tĩnh được, đang yên lành thế này lại xảy ra chuyện sao bình tĩnh được chứ..

-Trưởng thôn Hắc Nhân Viên đứng dậy nói, mọi người trong thôn im lặng được một lúc lại xôn xao trở lại…

- Cháu nói mọi người bình tĩnh thì mọi người cứ bình tĩnh đi, cháu hứa là cháu sẽ có cách, xin mọi người hãy tin ở cháu có được không ?- Tiểu Ngư quyết đoán nói..

- Cậu đừng tự tin quá thể, một mình cậu thì làm gì được – Một người đàn ông đeo kính tức giận nói

- Đúng đó..đúng đó..làm sao chúng tôi tin tưởng được..ai mà tin cậu chứ- Mọi người đồng thanh

.................................................................

- Cháu tin, cháu tin Tiểu Ngư sẽ có thể ngăn chặn được việc này –Giọng nói đĩnh đạc của một cô gái cất lên.

Tiểu Ngư quay lại và nhận ra đó chính là Tiểu Bối, anh nở một nụ cười hạnh phúc. Tiểu Bối cũng mỉm cười và bước đến bên cạnh Tiểu Ngư, cô nắm lấy cánh tay anh. Rồi tiếp lời- Mọi người hãy tin vào Tiểu Ngư có được không ạ, Tiểu Ngư thông minh như thế chắc chắn anh ấy sẽ nghĩ cách, mọi người hãy cho chúng cháu ít thời gian, cháu và Tiểu Ngư sẽ cùng nhau nghĩ cách. Vừa nói, tay Tiểu Bối siết chặt hơn bàn tay của Tiểu Ngư..

“ Tiểu Ngư à, em tin anh, dù anh là ai đi chăng nữa, thì với em anh vẫn là một Tiểu Ngư dễ thương tốt bụng, một Tiểu Ngư đưa cơm hộp của quán cơm ngon nhất thôn Đào Hoa, em tin anh sẽ bảo vệ được nơi gắn liền với tuổi thơi của chúng ta, em tin cái tay Hạng Thiên Kỳ đó sẽ không thắng được Lưu Tiểu Ngư “

“ Tiểu Bối à, chỉ cần có em bên cạnh ủng hộ và động viên anh, thì anh tin mình có đủ sức mạnh để chống lại kẻ địch”

Tiểu Ngư và Tiểu Bối không nói gì nữa mà chỉ lặng lẽ nhìn nhau….

- Mọi người à, những gì Tiểu Bối nói là đúng, chúng ta hãy tin vào Tiểu Ngư, thanh niên ưu tú nhất của thôn Đào Hoa chúng ta..

- Được!..chúng tôi đồng ý!

- Được…!- Nhiều người khác đồng thanh..

Mỹ Tú nãy giờ ở trong nhà nhưng đã nghe hết, bà nửa muốn Tiểu Ngư từ bỏ quyết tâm, nửa lại không..

“ Thôi thì, mẹ sẽ cho số mệnh an bài vậy, nếu như số mệnh bắt con phải đối đầu với em trai mình thì hãy cứ để như vậy.. mẹ chỉ mong mẹ không sai lầm khi không ngăn cản con”

……………………..

…………….

Tập đoàn Hào Lệ …

- Đây là quang cảnh của thôn Đào Hoa, tôi đã chụp lại bằng vệ tinh. Mọi người có thể nhìn thấy đây quả là một vị trí rất thuận lợi để chúng ta xây dựng một khu khách sạn liên hợp, ở đó còn có một bãi biển rất đẹp, thuận lợi cho chúng ta kết hợp phát triển kinh doanh du lịch bãi biển. Tôi đã gia hạn trong vòng một tháng, tất cả người dân thôn Đào Hoa sẽ phải dời đi. Họ sẽ được dời đến một địa điểm mới với những ngôi nhà khang trang hơn- Anh dõng dạc và đầy tự tin nhìn vào màn hình và trình bày..dưới sự chăm chú của mọi người trong cuộc họp..

- Hạng Tổng- tôi xin được cắt lời của anh một chút- Một người đàn ông cất lời..

- Anh có ý kiến gì sao phó tổng Cừu ?

- Anh nghĩ trong vòng một tháng liệu có quá nhanh không, khi thời gian khảo sát chưa đủ, liệu anh đã nắm chắc địa hình nơi đó, nếu không nắm chắc thì hậu quả sẽ như thế nào chắc anh thừa biết chứ Hạng tổng- Cừu Nham, một trong những cổ đông của Hào Lệ, người luôn đối đầu với Thiên Kỳ trên thương trường ra vẻ thách thức..

- Điều mà phó tổng Cừu nói, tôi đã tính toán rất kỹ rồi. Dự án này tôi đã nghiên cứu từ trước khi tôi trở về đây. Cho nên xin phó Tổng cứ an tâm. Thế phó tổng Cừu còn có ý kiến gì nữa không?- Thiên Kỳ không chút lo lắng, hất mặt đáp lại.

- À..không, tôi không có ý kiến gì nữa – Cừu Nham hậm hực.. “ Hạng Thiên Kỳ mày được lắm, mày cứ chờ đấy, tao sẽ tìm cách để thắng mày, mày muốn thắng tao à, không dễ đâu” –Cừu Nham nghĩ thầm..

- Vậy giờ chúng ta tiến hành biểu quyết. Ai đồng ý, thì giơ tay.

Thiên Kỳ vừa dứt lời thì tất cả mọi người có mặt trong cuộc họp đều giơ tay lên.

Anh nhếch mép nhìn Cừu Nham cười “ Cừu Nham, anh không đấu lại tôi đâu, không bao giờ. Thứ gì mà Hạng Thiên Kỳ muốn thì chẳng ai có thể ngăn cản được, và cũng không có khả năng cản được”

…………………………………………….

………………………

Cuộc họp kết thúc, Thiên Kỳ trở về phòng làm việc của mình. Khi anh mở cử bước vào thì thấy một cô gái đang ngồi trên chiếc sofa, hình như đợi anh rất lâu rồi..

- Chi Tinh, em đến lâu chưa? Chuyện chúng ta hôm đó, em hết giận anh rồi sao?

- Nếu không hết giận, em đã không đến tìm anh rồi. Dù sao thì em cũng không thể giận anh lâu được.

- Ừm!..thế em muốn nói chuyện gì với anh? – Thiên Kỳ hững hờ hỏi..

- Thật ra, em đến đây là để nói với anh là em rút lại lời em nói, em không có ý định không kết hôn với anh đâu. - Bao năm qua, Chi Tinh đã quá quen với những câu hỏi hờ hững của Thiên Kỳ nên cô cũng đã quen và cô coi đó là điểm hấp dẫn của anh, nên Chi Tinh vẫn bình thản trả lời.

- Em đến đây chỉ là để nói với anh chuyện đó với anh sao. Thời gian này thực sự anh rất bận, đợi sau khi anh giải quyết xong chuyện tháo dỡ thôn Đào Hoa chúng ta hãy bàn đến chuyện này đã..

- Thiên Kỳ…anh có trái tim không vậy, em thực sự không thể hiểu nổi anh đang nghĩ gì nữa. Tại sao với anh lúc nào cũng chỉ có Hào Lệ, chẳng lẽ em không có chút vị trí gì trong trái tim anh sao? – Chi Tinh lớn tiếng..

- Chi Tinh à, anh đâu có nói là anh không đính hôn với em, chỉ là anh bảo sau khi xong việc của thôn Đào Hoa thì chúng ta sẽ tính đến chuyện ấy, chỉ một tháng không lẽ em không đợi được..

- Một tháng…em không phải đợi một tháng..em đã đợi anh suốt hai mươi mấy năm rồi…Thiên Kỳ..em thực sự..quá thất vọng về anh- Nói rồi Chi Tinh tức giận quay đi, cô đóng sầm cửa lại..

“ Thiên Kỳ à, anh có thực sự hiểu tình yêu là gì không ? Tại sao anh lại gây ra vết sẹo này cho em ????”

Chi Tinh đi rồi, Thiên Kỳ còn lại một mình trong phòng.. “ Chi Tinh thực ra anh cũng không biết em có vị trí nào trong anh nhưng nếu như là tình yêu thì liệu có đúng không?” Thiên Kỳ không để mình bị những suy nghĩ ngổn ngang bao vây mình nữa…

Anh nhấn nút vào chiếc iphone…

- David, hãy sắp xếp lại hồ sơ. Ngày mai, hãy đến thôn Đào Hoa thăm dò tình hình rồi báo lại cho tôi..Vậy nhé!..Cuộc gọi kết thúc, Thiên Kỳ cầm chiếc iphone mân mê trong tay “ Tiểu Bối, tôi tin là em sẽ có cách ngăn cản tôi. Nếu như em thắng tôi…tôi sẽ giữ lại em mãi bên cạnh mình” – Tiểu Bối chính là người mà Thiên Kỳ nghĩ đến lúc này…

………………….

Biệt thự nhà họ Hạng….

Thiên Kỳ đang mải mê làm việc bên chiếc lap top, có tiếng gõ cửa:

- Mời vào !

- Thiên Kỳ, ba có chuyện muốn hỏi con..

- Vâng, ba cứ nói. Con nghe đây – Thiên Kỳ đáp, mắt vẫn dán chặt vào chiếc máy tính..

- Thái độ của con là sao thế hả? ba đang nói chuyện với con mà con không thể rời mắt khỏi cái màn hình sao?

- Thôi được rồi, ba có chuyện gì ? ba nói đi . Con nghe đây – Thiên Kỳ vùng vằng, anh gập màn hình chiếc laptop.. Từ xưa đến nay, anh và cha của mình luôn xung khắc..

- Ba nghe nói, con muốn tiến hành phá dỡ thôn Đào Hoa đúng không?

- Đúng. Ba đã biết rồi, thì còn hỏi con làm gì?

- Tại sao con lại chọn nơi đó mà không phải nơi khác hả?

- Ba à, con chọn nơi đó tất nhiên là vì nơi đó để mở rộng quy mô của tập đoàn. Địa thế nơi đó tốt, phù hợp để kinh doanh khách sạn. Ba thấy có gì không ổn sao?

- Con nhất định không được chọn nơi đó. Ba không đồng ý- Ông Chấn Thiên cương quyết..

- Tại sao? Ba à, ba đã giao cho con chức Tổng Giám Đốc rồi, com có quyền quyết định, ba đừng ngăn cản con có được không?

- Ba không muốn ngăn cản con, con có thể chọn bất cứ nơi nào..nhưng trừ thôn Đào Hoa ra …- Hạng Chấn Thiên lòng sục sôi…

- Tại sao? Ba hãy cho con một lý do đi. Nếu không có lý do thì con nhất định không thay đổi ý định của con đâu..

- Ba có lý do của ba, sau này con sẽ biết. Nếu con cho tiến hành phá dỡ nơi đó nhất định sau này con sẽ hối hận…Thiên Kỳ à…xem như ba đề nghị con..từ lúc ba nhường lại chiếc Tổng Giám Đốc ba chưa từng can thiệp vào những chuyện con làm, nhưng lần này ba không thể không can thiệp…

- Lý do riêng của ba, ba không thể nói sao? Tại sao con lại hối hận chứ, con xưa nay không bao giờ hối hận vì những quyết định của mình cả..ba không cản được con đâu..nếu ba nói xong rồi thì bây giờ con mong ba cho con tập trung làm việc..

- Thiên Kỳ..mày…mày có biết ở thôn Đào Hoa đó là nơi mà…- Có tiếng chuông điện thoại của Thiên Kỳ reo lên..- Ba đừng nói gì nữa, con có điện thoại..

Ông Chấn Thiên hậm hực bước ra ngoài…

Ông cảm thấy lòng mình đau nhói..ông có nên nói ra không….ông phải làm gì đây..phải làm sao để hai đứa con trai ông không phải đối đầu nhau đây?...

……………………….

….

12h đêm, đèn trong phòng Thiên Kỳ vẫn sáng..

Lại có tiếng gõ cửa

- Mời vào!- Thiên Kỳ nói..

- Thiên Kỳ à, con uống sữa đi. Làm việc đêm thế chắc là đói lắm rồi.Bà Vu Tịnh nhẹ nhàng mở cửa bước vào, khẽ đặt cốc sữa lên bàn Thiên Kỳ..

- Mẹ cứ để đấy lát con uống, mẹ đi ngủ đi. Mẹ đừng thức khuya quá, phụ nữ lớn tuổi không nên thức khuya..

- Mẹ biết rồi. Mẹ vào đây chỉ muốn nói là con cứ tiến hành phá dỡ thôn Đào Hoa, đừng vì những lời ba con nói mà lung lạc nhé. Mẹ ủng hộ con..!!!!!!!!!!!!!

- Con biết rồi mẹ à, con chưa bao giờ có ý định dừng lại đâu. Mẹ yên tâm…

- Ừ! Vậy mẹ đi ngủ nhé. Con cũng nhớ ngủ sớm đi, đừng thức khuya quá…

- Mẹ khoan đi đã – Thiên Kì cất lời..

Bà Vu Tịnh dừng bước.

- Tại sao từ trước đến nay, chuyện gì mẹ với ba cũng đồng nhất ý kiến, sao lần này mẹ với ba lại không cùng quan điểm. Con cảm thấy rất lạ- Thiên Kỳ thăm dò…

- Mẹ có lý do của mẹ con à. Sau này con sẽ biết…

- Vậy à..lạ nhỉ..ba cũng nói y như mẹ? rốt cuộc sau này con sẽ biết chuyện gì chứ?

- Đừng sốt ruột con à..không lâu nữa đâu…Nói rồi bà Vu Tịnh quay lưng đi “ Con à, nếu như con tháo dỡ thôn Đào Hoa, mẹ sẽ dễ dàng hơn để đưa anh trai con về đây, để hai anh em con đoàn tụ. Mẹ không muốn anh con vì bảo vệ cái nơi nghèo nàn đó mà đối đầu với con. Mẹ muốn cả hai đứa phải cùng nhau tiếp quản Hào Lệ. Mẹ tin nếu Thiên Cường biết Hào Lệ mới là chỗ dành cho nó, nó sẽ trở về…

Bà nhẹ nhàng đặt lưng xuống giường…sau khi nhấn công tắc đèn…

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play