Cao Cường lấy lý do đã xin được việc làm tận trong trung tâm thành phố. Để đi lại được thuận tiện hơn, hắn cần phải chuyển tới thuê trọ ở gần với nơi làm việc.
Không lớn tiếng ồn ào như trong tưởng tượng, Trương thúc đơn giản khuyên nhủ hắn chăm chỉ làm việc, dặn dò lâu lâu chạy xe về thăm chơi một chuyến rồi thôi.
Vậy là ba ngày sau, ra đi không kèn không trống, không người tiễn đưa.
Cao Cường chính thức chuyển di đồ đạc tới sinh sống trong ngôi nhà tam hợp viện.
Thực tế thì hàng xóm cũng không phải là thiếu, có điều toàn từ tứ xứ tề tụ lại. Sau một ngày làm việc trở về liền đóng cửa im ỉm, chẳng thấy giao lưu cái gì hết.
Ở thời buổi này thì hiện trạng sống theo kiểu đèn nhà ai nhà nấy rạng là rất thường thấy.
Một phần vì quá bận rộn với học hành và công việc.
Một phần vì thói quen ngồi nhà lướt Net nên người ta ngại ra ngoài tiếp xúc.
Nhiều phần vì những vấn đề khác nữa thì kể ra không được hay cho lắm nên thôi bỏ qua đi.
Sau khi xem xét căn nhà lại một lần, Cao Cường quyết định vào ở tại gian phòng phía bên tay phải.
Đây hẳn là gian phòng thuộc về gia chủ, bởi vậy diện tích lớn hơn hẳn những gian phòng ngủ khác.
Trong phòng có sẵn vật dụng như chiếc giường khá lớn, một bộ bàn ghế, cùng một tủ đứng đựng đồ.
Đem đồ đạc sắp đặt ổn thoả xong, Cao Cường liền trở ra bên ngoài. Trong đầu hắn bất chợt nghĩ tới việc đi tìm mua một hai chú chó về nuôi canh giữ nhà.
Chẳng may lúc đi vắng, có trộm cắp trèo tường đột nhập vào, thó mất chiếc Harley Davidson cùng với rương chứa phù lục các thứ thì thôi rồi lượm ơi.
“Rè.. Rè.. Rè..”
Đúng lúc này điện thoại trong túi quần phát rung, Cao Cường lấy ra kiểm tra thì thấy là Lão Phệ gọi tới.
Lướt ngón tay tiếp nhận cuộc gọi, xong vì giữ an toàn nên hắn để điện thoại cách xa vành tai một chút.
Kịch bản không sai một li, ngay tức thì từ trong loa vọng ra giọng nói oang oang như sấm của Lão Phệ:
“Cái đê ma ma nhà ngươi tiểu Cường, mau mau giúp Phệ ca một chuyện, bực mình quá đi mà”
Dùng một tay che trán, Cao Cường ngán ngẩm lên tiếng đáp lại:
“Lão Phệ, có kẻ nào bị chửi như con mà còn ngoan ngoãn chạy đi giúp người không hả?”
Tiếng cười sang sảng truyền tới, Lão Phệ giọng làm lành trả lời:
“Huynh đệ chúng ta mà ngươi tiểu tiết như vậy làm gì? Thôi không nói lời dư thừa. Phệ ca có chuyện khẩn cần tiểu tử ngươi nhọc công giúp một phen đây”
Thở dài thườn thượt, Cao Cường bất đắc dĩ nói:
“Chuyện gì nói luôn đi”
Bất chợt Lão Phệ giọng điệu nghiêm túc hơn hẳn:
“Có muội tử vừa than phiền với ca là khu ký túc xá nàng ta thường xuyên bị trộm đột nhập. Gã trộm khốn nạn chuyên thó đi y phục đang phơi của nàng ta với bạn học. Tiểu Cường, ngươi xem chạy đi một chuyến, tóm cổ gã bệnh hoạn này đập gẫy tay gẫy chân giúp Phệ ca”
WTF?
Lão Phệ gọi điện để nhờ hắn đi điều tra vụ trộm cắp y phục của nữ sinh?
Nếu không phải nể nang, xin thề rằng Cao Cường đã chửi thẳng vào mặt Lão Phệ luôn rồi.
Hít sâu một hơi để bình tĩnh trở lại, Cao Cường chậm rãi nhả ra từng câu hỏi lại cẩn thận:
“Lão Phệ, ngươi không đùa ta đấy chứ? Trộm cắp ký túc xá thì có bảo vệ của ký túc xá giải quyết, không thì bảo nàng ta gọi điện báo quan đi. Ngươi nhờ ta là thế quái quỷ nào?”
Giọng có chút bất đắc dĩ, Lão Phệ thở dài giải thích:
“Đều đã báo hết cả rồi nhưng hơn tháng điều tra mà chẳng thấy kết quả gì. Không thể trông chờ vào cái đám vô tích sự đó. Tiểu Cường, ngươi xem giúp Phệ ca một lần này đi”
Kiềm chế xúc động muốn mắng chửi người, Cao Cường cười lạnh nói vào mic điện thoại:
“Lão Phệ, ngươi là lại khoác loác hứa hẹn với muội tử gì đó rồi phải không?”
Bị hắn bắt thóp xong Lão Phệ không hề cảm thấy hổ thẹn, đã vậy còn lớn tiếng chửi đổng:
“Cái đê ma ma nhà ngươi đó tiểu Cường. Giờ làm sao? Giúp hay không giúp nói thẳng một câu luôn đi”
“Ha ha” – Cao Cường cười sang sảng một tràng, sau đó mới nói vọng vào điện thoại:
“Lão Phệ, cứ phải bố đời mẹ tổ quốc như này thì mới đúng là Lão Phệ ngươi a. Lần sau đừng có diễn cái trò than ngắn thở dài ra nữa, nghe mà buồn nôn”
“Ách..” – Thoáng giật mình sững sờ, sau đó Lão Phệ liền gầm lên như sư tử:
“Cái đê ma ma nhà ngươi đó tiểu Cường. Lại dám trêu đùa Phệ ca? Ngươi là chán sống phỏng?”
“Hắc.. Hắc..” – Thoáng bỉ ổi cười đáp trả, Cao Cường mới vừa cười vừa hỏi:
“Nói đi, rốt cuộc muội tử nào mà khiến Lão Phệ ngươi phải khoác lác hứa hẹn thế hả?”
“Hắc.. Hắc..” – Lão Phệ cũng cười gian một tiếng rồi mới kể chuyện:
“Muội tử này mới gia nhập hàng ngũ convert có mấy tháng gần đây thôi. Người mới mà được Phệ ca vừa ý thì phất nhanh thế nào tiểu tử ngươi biết rồi đó. Nàng ta cũng hiểu điều này nên nhắn tin cảm tạ, nói đi nói lại liền thành bạn tâm giao. Đáng tiếc khoảng cách có chút xa.. Ài..”
Người mới?
Bạn tâm giao?
Bạn câu tiền chứ bạn tâm giao cái quần..
Mà thôi, Lão Phệ mua vui thế nào là quyền của Lão Phệ..
Cao Cường không muốn dông dài vấn đề linh tinh, liền hỏi thẳng luôn chính sự:
“Thế nàng ta học trường nào? Khu túc xá số mấy? Rồi thì phơi đồ ở đâu? Thời gian thường bị mất trộm là vào ban đêm hay ban ngày? Những thứ này ngươi hỏi rồi báo cho ta để còn biết đường xử lý”
Không nghĩ tới Lão Phệ đã nắm sẵn thông tin này, chỉ thấy hắn ngay lập tức đáp:
“Tiểu Cường ngươi ghi nhớ nhé, nàng ta ở khu túc xá G3 thuộc Y Đại Tân Long. Đồ phơi tại sân tầng thượng khu túc xá, bị mất trong khoảng thời gian từ 7 tới 10 giờ tối. Còn phải hỏi thêm gì nữa không?”
Không chút nghĩ ngợi, Cao Cường liền căn dặn thêm:
“Không cần hỏi thêm gì nữa. Nhưng ngươi xem rồi nói nàng ta tiếp tục đem đồ ra phơi. Có như vậy mới dụ được hung thủ, chứ không có mồi câu thì ta có là thần tiên cũng chịu chết”
Có chút lo lắng, Lão Phệ cẩn thận dặn dò hắn:
“Phơi đồ ra không vấn đề gì, nhưng mà tiểu tử ngươi phải chú ý một chút a. Chứ để làm mất nữa thì cái đê ma ma Phệ ca không còn mặt mũi nào nói chuyện với nàng ta đâu đó a”
Hỉ mũi coi thường, Cao Cường huênh hoang vặn hỏi:
“Ta là ai chứ? Ta đã ra tay mà Lão Phệ ngươi còn lăn tăn được sao?”
Đáng tiếc Cao Cường đã kênh kiệu với không đúng đối tượng, Lão Phệ ngay tức thì chửi um:
“Cái đê ma ma nhà ngươi đó tiểu Cường. Học đâu cái thói vênh váo với Phệ ca thế hả? Báo trước để tiểu tử ngươi biết, không giải quyết được cho tốt thì đừng có trách Phệ ca tàn nhẫn”
“Hắc.. Hắc..” – Một lần nữa trưng ra điệu cười bỉ ổi, Cao Cường không muốn dây dưa thêm liền nói:
“Lão Phệ, ngươi nhắc muội tử nhớ phơi mồi câu ra. Tối nay ta sẽ ghé qua Y Đại Tân Long một chuyến. Giờ còn công chuyện nên ta cúp máy trước đây”
“Được.. Tút.. Tút.. Tút..” – Vỏn vẹn đáp lại một câu, kế đó liền là tràng âm thanh báo hiệu kết nối đã ngắt truyền tới. Khỏi cần đoán cũng hiểu Lão Phệ đây là tranh quyền cúp máy trước.
Không ngờ Lão Phệ còn có cái tính hơn thua kiểu dở hơi này, Cao Cường thực sự là bó tay luôn rồi.
Khẽ lắc đầu cười khổ, Cao Cường đem cất điện thoại trở vào trong túi, sau đó mở cổng và ra khỏi nhà.
Thực ra Cao Cường cũng không bận bịu công việc lớn lao gì cả. Hắn chỉ là ra ngoài tản bộ một vòng, thuận tiện ghi nhớ địa hình của tiểu khu mà thôi.
Nhà cửa đường xá cũ nát xập xệ là điều không cần phải bàn cãi nữa rồi.
Thế nhưng có vẻ như tiểu khu này cũng không bị lây dính tệ nạn gì mấy thì phải.
Nói trắng ra thì ngoài một nhóm thanh niên mặt mũi lấc cấc ngồi uống trà đá ở đầu tiểu khu.
Cao Cường không phát hiện được thêm thành phần nào có dáng vẻ nhìn trông bất hảo nữa cả.
Để mà so sánh thì dân cư nơi đây na ná như xóm trọ của Trương thúc. Khác là ở chỗ nhà trọ tách biệt hẳn ra, cùng với có sự đa dạng nghành nghề.
Sau khi đã thông thuộc toàn bộ địa hình của tiểu khu, cũng như ghi nhớ một vài điểm nổi cộm cần phòng ngừa. Cao Cường liền quay đầu đi trở về nhà.
---
Rất nhanh trời trở tối.
Đúng 6 giờ 30 phút, Cao Cường thay đổi bộ y phục dạ hành rồi rời khỏi nhà.
Từ tiểu khu tới Y Đại Tân Long chỉ mất khoảng nửa giờ vòng vèo qua mấy khu dân cư lân cận.
Chạy xe cũng chẳng nhanh hơn là bao, lại còn gây sự chú ý không cần thiết. Thành ra Cao Cường lựa chọn phương án chạy bộ men theo bóng tối.
Chỉ cần là những đoạn vắng bóng người, Cao Cường đều gia tăng tốc độ.
Bởi vậy dù phải vòng vèo ngang dọc, Cao Cường cũng chỉ mất 10 phút là tới cổng phụ Y Đại Tân Long.
Thành thật mà nói thì không có Lão Phệ gọi điện nhờ vả đi chăng nữa. Cao Cường vẫn sẽ phải cất công lần mò tới mái trường xưa này một chuyến.
Đơn giản là vì ở Y Đại Tân Long này, có một kẻ mà Cao Cường muốn tàn nhẫn xử lý.
Có điều hiện tại đã nhận lời trợ giúp Lão Phệ, Cao Cường tạm thời gác bỏ ân oán cá nhân sang một bên.
Mặc dù có thể công khai tiến vào trường, xong Cao Cường vẫn lựa chọn phương án âm thầm đột nhập.
Không mấy khó khăn để qua mặt mấy chục chiếc camera an ninh cài cắm che dấu. Chẳng mấy chốc mà Cao Cường tiếp cận khu ký túc xá dành cho nữ sinh.
Có năm toà nhà sáu tầng nằm thành một dãy hàng ngang. Mỗi toà nhà cũng chỉ cách nhau một khoảng 15 mét. Nói chung chẳng khác gì khu ký túc xá nam.
Lúc này toà G1 G2 chỉ lác đác vài phòng có ánh đèn.
Trong khi đó toà G3 G4 G5 thì hầu hết các phòng đều sáng chưng.
Điểm này không khó hiểu, bởi số hiệu toà nhà đại diện cho năm học của sinh viên. Năm nhất năm hai còn đang giai đoạn nghỉ hè nên ký túc tối om là phải.
Cao Cường vốn là định chạy lên tầng sân thượng toà nhà G3, ẩn nấp đâu đó ngồi rình hung thủ mò tới.
Có điều sau khi cân nhắc cẩn thận thì Cao Cường thấy không được ổn cho lắm. Đường lui quá thiếu thuận tiện, lỡ còn nhóm điều tra nào khác thì phiền.
Tính tới tính lui, sau cùng Cao Cường liền leo lên cây xà cừ đứng sừng sững chính diện toà nhà G3.
Ngồi ẩn mình trong tán lá vừa kín đáo, vừa có thể bao quát toàn bộ sân thượng các toà nhà. Hơn nữa khi rút lui, hắn sẽ không vướng tay vướng chân một chút nào cả.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT