Ba cái gã tu sĩ Cấm Quân này luôn mồm kêu là phải tập trung giải quyết công sự này nọ. Xong thực tế thì chỉ ăn tục nói phét là giỏi.

Chứ không thì tập trung cái kiểu gì mà lại vừa lái xe vừa cười đùa vui vẻ, thuận tiện nâng bi tâng bốc lẫn nhau nhiệt tình thế hả?

Chạy theo đằng sau, không thiếu lần Cao Cường muốn vọt lên mắng một lũ dở hơi chưa hiểu sự đời.

Nhất là cái gã Tiểu Lộc gì kia học tập kiểu gì tận 5 năm, chỉ hoạ vẽ ra được thứ phù lục kém chất lượng. Đã không biết xấu hổ thì chớ, lại còn tự hào đắc ý khoe khoang?

May mà Cao Cường nín nhịn tốt, chứ không đã rút một xấp phù lục ra đập vào mặt, cho cái đám bọn họ mở rộng tầm mắt rồi đấy.

Nói chung là làm người thì phải biết khiêm tốn, cho nên vẫn là thôi đi.

Vả lại ý tốt cũng đâu có được người ta cảm tạ, chỉ đổi lấy một trận đánh ta sống ngươi chết mà thôi.

Cao Cường cũng không bị ba gã phét lác này tra tấn tinh thần quá lâu. Chẳng mấy chốc chiếc xe Jepp đã tiếp cận ngoại vi khu dân cư thôn Hưng Dương.

Lúc này tấm Truy Tung Phù đầu tiên cũng hết đi hiệu lực, “đàn đom đóm” theo đó mà tắt ngúm. Và tất nhiên Cao Cường lại có cơ hội chê bai mệt nghỉ.

Ngồi trên xe, Diên Lộc lấy ra tấm Truy Tung Phù thứ hai, rồi quay ra sau hỏi ý kiến Tuấn ca:

“Tiếp tục sử dụng phù sợ rằng sẽ bị người dân nhìn thấy, giờ nên làm thế nào Tuấn ca?”

Tuấn ca đưa tay vỗ vai ra hiệu tu sĩ cầm lái cho xe dừng lại, rồi mới lên tiếng trả lời:

“Tiếp tục sử dụng. Một chút ánh sáng mà thôi, không phải vấn đề gì lớn”

Khẽ gật đầu đáp lại, Diên Lộc tức thì ghim tóc và mau chóng đem chân khí quán thâu.

Cả nhóm yên lặng chờ đợi hơn 1 phút, Truy Tung Phù mới bắt đầu thi hành sứ mệnh.

Cung đường mà những đốm ánh sáng bay đi là ngay trên bầu trời khu dân cư thôn Hưng Dương, chạy xe bám theo là không tiện.

Vì vậy nhóm tu sĩ Cấm Quân liền bỏ xe lại bên ngoài thôn, rồi cứ thế chạy bộ mau chóng đuổi theo sau.

Nhóm người này bộ pháp cũng không được tốt cho lắm.

Mặc dù để so với thường nhân thì tốc độ thuộc dạng nhanh hơn khá nhiều lần, xong để so với Cao Cường thì lại kém xa.

Hơn nữa cái cách di chuyển của bọn họ cũng không được linh hoạt. Mỗi khi phải quẹo cua các ngõ hẻm thường hơi khựng lại.

Nói chung thì bọn họ có trình độ bộ pháp ra làm sao cũng không ảnh hưởng gì tới Cao Cường hết cả.

Bọn họ lạch bạch chạy phía bên dưới càng tốt, Cao Cường nhờ đó nhảy qua các nóc nhà bám theo mà không lo bị phát hiện.

Đốm sáng bay rợp bầu trời đúng là đã thu hút sự chú ý của rất nhiều người.

Có điều đêm hôm khuya khoắt còn lang thang ở ngoài đường thì chủ yếu là lứa tuổi đã trưởng thành.

Đưa tay chỉ chỏ trầm trồ một chút rồi thôi, chứ chẳng ai hiếu động tới nỗi chạy theo để mà ngắm nhìn cả.

Rất nhanh đàn đom đóm nhân tạo này bay tới khu vực những vườn trái cây rồi hết hiệu lực và tiêu tán.

Nhóm mấy người Tuấn ca không khỏi thở phào nhẹ nhõm.

Đơn giản vì bọn họ không muốn chiến đấu phát sinh trong khu vực dân cư một chút nào.

Thứ nhất là dễ khiến người dân trong thôn gặp phải thương vong không đáng có. Và thứ hai là công tác khắc phục hậu quả sau đó phi thường phiền toái.

Hiện tại liền tốt rồi, bởi vì những khu vườn cách khu dân cư khá xa. Giờ chỉ cần thông báo cho một đội quân lính tới đây phong toả đường đi nữa là ổn.



Trong khi Diên Lộc sử dụng tới tấm Truy Tung Phù thứ ba, thì Tuấn ca tranh thủ gọi một cuộc điện thoại.

Khi chùm ánh sáng lần nữa xuất hiện và bay đi, nhóm bọn họ cũng ngay lập tức bám đuổi theo sát nút.

Nhìn hướng bay của chùm ánh sáng, Cao Cường không khỏi híp mắt lại. Bởi xuyên qua 3 khu vườn theo phương hướng này là tới vườn cây nhà họ Đoàn.

Từ khi Bình thúc huỷ bỏ hợp tác, tránh bị rơi vào cảnh tiếp tục làm không lương, đám nhân công làm việc cho vườn cây nhà họ Đoàn đồng loạt nghỉ việc.

Khiến vườn cây nhà họ Đoàn theo đó mà hoang phế, vắng vẻ vô cùng.

Hơn nữa là thi thể của ác linh bị chôn dấu trong chính vườn cây nhà họ Đoàn a.

Chạy ở phía đằng trước, phát hiện không ít những cặp tình nhân đang ôm ấp thủ thỉ. Diên Lộc cau mày quay sang nhìn Tuấn ca và nhỏ giọng khẽ nói:

“Như này cũng không ổn, hẳn phải cho người dọn dẹp chứ Tuấn ca?”

Tuấn ca khẽ cười đáp:

“Đợi tìm được ví trí cụ thể của hung thủ, rồi để đám binh lính đem bọn họ đuổi về cũng không muộn”

Nghe vậy Diên Lộc khẽ gật đầu và không thắc mắc gì nữa.

Cả nhóm chạy xuyên qua ba khu vườn thì chùm sáng bắt đầu suy yếu rồi vụt tắt.

Có điều Diên Lộc không vội sử dụng tới lá Truy Tung Phù thứ tư. Bởi vì cả hắn và Tuấn ca hai người đều đã cảm nhận được khí tức tà ác ở phía đằng trước.

Tuấn ca tiếp tục đánh ra một cú điện thoại, sau đó cả nhóm liền đứng yên tại chỗ mà chờ.

Dự định để ba gã tu sĩ Cấm Quân làm kẻ dò đường. Cao Cường tất nhiên không vội vàng làm gì, chỉ chạy vượt lên một đoạn rồi lên cành cây ẩn nấp.

Mãi hơn nửa giờ sau, mới thấy một đội gồm 50 binh lính từ đằng xa chạy bộ hướng tới nơi này.

Từ chế phục quân đội và súng trường quân dụng lăm lăm trên tay, có thể thấy nhóm binh lính này hẳn là được điều động từ doanh trại quân đội nào đó trú đóng ở gần đây.

Đợi cho bọn họ chạy tới nơi, Tuấn ca mới đứng ra lên tiếng hỏi:

“Ai là chỉ huy?”

Một người bước ra khỏi hàng ngũ, đưa tay chào theo nghi thức quân đội và lớn tiếng trả lời:

“Báo cáo thủ trưởng, ta là chỉ huy”

Tuấn ca khẽ gật đầu, rồi lập tức phân phó:

“Hiện tại chúng ta cần xâm nhập vào bên trong khu vườn này bắt một nghi phạm nguy hiểm. Nhiệm vụ của các ngươi là sơ tán toàn bộ những cặp trai gái trong những khu vườn lân cận”

“Sau đó phong toả không cho bất kỳ ai lại gần khu vườn phía trước mặt này. Người đến lập tức đuổi, kẻ nào không nghe quy vào tội phản quốc, cho phép các ngươi được quyền bắn hạ”

“Ngoài ra các ngươi cần ghi nhớ một điều, chỉ cần là kẻ lạ mặt bước ra khỏi khu vườn này, toàn bộ lập tức nổ súng. Cho dù hi sinh tính mạng cũng phải kéo kẻ đó đi theo cùng. Rõ chưa?”

Tuấn ca vừa dứt lời, toàn bộ 50 binh lính liền ưỡn ngực, đồng thanh hô to:

“Rõ”

Thủa đời nhà ai đi vây bắt đối tượng nguy hiểm mà rống rung cả trời như cái đám binh lính này không?

Bà mẹ nó, hung phạm nghe thấy bỏ chạy cha nó mất thì còn bắt con khỉ gì nữa?

Xin thề có trời, ngồi nấp trên cành cây Cao Cường rất muốn chửi cho cái đám ngu ngốc này một trận.

Tuấn ca Diên Lộc bọn họ cũng không khá khẩm hơn Cao Cường là bao. Có điều đây là tác phong quen thuộc của quân đội, không thể nào mở miệng mắng chửi bọn họ được.

Thành ra Tuấn ca Diên Lộc bọn họ chẳng làm được gì hơn ngoài ngán ngẩm đồng loạt đưa tay che mặt.

Thở dài bất đắc dĩ phất tay để nhóm binh lính này bắt đầu thi hành nhiệm vụ.

Xong xuôi nhóm Tuấn ca liền chậm rãi tiến vào khu vườn của nhà họ Đoàn. Và tất nhiên Diên Lộc cũng ngay tức thì sử dụng tới lá Truy Tung Phù thứ tư.

Địa thế của khu vườn nhà họ Đoàn có phần khác biệt so với những khu vườn lân cận.

Nằm tận cùng của khu vườn là một dãy gồm năm ngọn đồi. Ngay phía sau lưng của dãy đồi này thì lại là một nhánh của dòng sông Thổ chảy ngang qua.

Nếu như Đoàn Văn Tiến thực sự ẩn nấp trong khu vườn, hắn mà muốn chạy trốn bằng cách vượt qua bên kia sông, vậy thì có chút khó bắt lại được.

Bởi vì bên kia sông là một mảnh rừng núi rộng lớn bao la bát ngát. Có cử một binh đoàn chạy tới lùng xục cũng chưa chắc đã thu được kết quả khả quan.

Nhìn chung thì Cao Cường hoàn toàn có cơ sở để mà lo ngại.

Nhất là khi chùm sáng do Truy Tung Phù hoá thành, đang nhằm thẳng hướng dãy đồi mà tà tà bay tới.

Khá may mắn khi mà chùm sáng sau vừa tiếp cận dãy đồi liền lơ lửng tại chỗ. Chứng tỏ Đoàn Văn Tiến đang ngây ngốc ở đây chứ chưa có bỏ chạy.

Đồng nghĩa với cơ hội sớm đem gã giải quyết là vẫn còn.

Từ khoảng cách xa còn chưa mấy rõ ràng, tiếp cận một chút liền thấy âm khí bốc lên ngùn ngụt, khiến cả một vùng rộng lớn càng thêm phần tăm tối.

Nhất là tiếng khóc nấc xen lẫn với tiếng cười quỷ dị vọng ra, đến ngay Cao Cường sớm đã chuẩn bị tâm lý mà nghe vào còn thấy rợn hết cả người.

Cao Cường mà còn như vậy thì nhóm tu sĩ Cấm Quân đương nhiên chẳng thế nào tốt hơn nổi.

Chưa đến nỗi chân tay run lập cập, xong mặt mũi bọn họ đều căng thẳng vô cùng. Hầu kết liên tục nhấp nhô chứng tỏ đang không ngừng nuốt khan.

Căng thẳng là vậy nhưng bọn họ không có ý định rút lui.

Sau khi thoáng nhìn nhau một chút, cả ba đồng loạt lấy ra vũ khí, chuẩn bị cho việc chiến đấu.

Vũ khí Tuấn ca và người võ môn tu sĩ kia sử dụng đều là chuỷ thủ, xong phần lưỡi có bản rộng và dầy hơn loại chuỷ thủ thông thường một chút.

Với khí lực của tu sĩ, sử dụng chuỷ thủ dạng này khi công kích sẽ gây ra sát thương lớn hơn nhiều. Còn tránh được trường hợp lực đạo quá mạnh mà khiến vũ khí gẫy hỏng.

Nhìn ra những ưu điểm này, Cao Cường thoáng cân nhắc trở về kiếm mua một cây tương tự mới được.

Về phần Diên Lộc thanh niên huyền môn tu sĩ thì đương nhiên vũ khí là một xấp đủ các loại phù lục. Có điều không gấp xếp hình thù, mà chỉ là từng tấm xếp chồng lên nhau.

Nhìn phong cách này cứ như là cầm một xấp tiền đủ loại màu sắc vậy đó, có chút trông hơi buồn cười.

Càng nghĩ Cao Cường lại càng cảm thấy may mắn.

May mắn vì trong truyền thừa chỉ dẫn phương pháp gấp xếp phù lục thành hình đồ vật. Chứ phải ôm theo một xấp giấy đi chiến đấu thế này thì trông cứ kỳ cục thế quái nào.

“Khặc khặc.. Kiệt kiệt..” – Đúng lúc này tiếng cười quỷ dị truyền tới tai càng lúc càng lớn.

Kèm theo đó còn là tiếng bước chân huỳnh huỵch từ phía dãy đồi vọng ra cũng càng lúc càng gần kề.

Không lâu sau, một bóng người lom khom chậm rãi từ trong bóng tối u ám đi ra. Khi dáng vẻ của kẻ này hiện rõ mồn một trong tầm mắt, Cao Cường cùng nhóm tu sĩ Cấm Quân mấy người bọn họ, không khỏi đồng loạt hít sâu một ngụm khí lạnh.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play