Mãi mới chớp được cơ hội nói xấu gã ất ơ họ Võ, ngặt một nỗi Tiểu Long Linh im re ngước mặt ra điều đang ngắm nhìn mây trời, có thể thấy con giun này rất tỉnh.

Hết hứng thú trêu đùa, Cao Cường đành phất tay thu hồi tín vật Phán Quan đang lơ lửng trước mặt.

Thực ra hắn sớm phát hiện đồ chơi này sau khi phục hồi không chỉ biến đổi hình thức bề ngoài thôi đâu, mà bản chất trong nó cũng đã gần như khác xưa hoàn toàn.

Trước mắt chỉ có thể sử dụng duy nhất một chức năng mở cổng thông đạo, chứ không thể chuyển đổi sang trạng thái Sổ Phán Quan cũng như giam cầm linh hồn.

Trọng yếu là tự hủy hồn linh đồng nghĩa với truyền thừa Phán Quan cũng biến mất, tóm lại đồ chơi này hiện giờ là thứ hữu danh vô thực, có tiếng không có miếng.

Kéo theo hắn tuy là Phán Quan, nhưng lại không thể thăng đường xử án như người ta.

Quá nhục.

Aizzz, xưa nay có nói với nhau câu nào đâu cơ chứ, giữ nguyên hiện trạng trở về cũng thế cả, tại sao còn đú theo mặt hàng Dream Come True tự hủy đi hồn linh?

Báo hại bản quan phải cất công trợ giúp ngươi dưỡng dục ra hồn linh mới, mà việc này cực kỳ hao tốn thời gian, chẳng lẽ hiện giờ vận dụng điểm hóa cho nhanh?

Của đáng tội là đồ chơi này đẳng cấp quá cao, làm bậy sẽ rất dễ biến lợn lành thành lợn què.

Cao Cường càng suy nghĩ càng thấy buồn bực, đến sau cùng chỉ còn đúng một cách đó là điều động Thần Tướng chậm rãi ôn dưỡng tín vật Phán Quan mà thôi.

Thấy hắn cứ đứng đó than ngắn thở dài, Tiểu Long Linh nhíu mày hỏi:

“Người khác muốn có Tiên Vị còn không được, ngươi một mình ôm hai cái mà buồn gì chứ?”

“Ai bảo chỉ có hai cái?” – Cao Cường liếc xéo nhìn sang, bĩu môi nói:

“Nếu ta đoán không lầm thì Dream Come True là Tiên Vị trực thuộc Thiên Phạt Tháp, chỉ là hiện tại nó đã triệt để biến đổi thuộc tính, có lẽ chức vụ theo đó biến mất”

Hay lắm, tiểu tử này tự tay dát vàng lên mặt cũng quá là điêu luyện đi.

Nhìn hắn vênh váo khoe khoang mà Tiểu Long Linh thấy cực kỳ ngứa răng ngứa lợi, phi thường muốn biến về bản thể trấn áp hắn chục vạn năm cho biết mùi đời.

Cơ mà nghĩ linh tinh một chút vậy thôi, Tiểu Long Linh hiếu kỳ dò hỏi:

“Rốt cuộc ngươi dự định sau này tiếp quản bên nào? Hẳn là Cung Thiên Mệnh đúng không?”

“Tại sao lại cứ phải tiếp quản?” – Cao Cường nhếch miệng cười nhạt:

“Ta được biết đám ất ơ trên kia luôn nhăm nhe tìm kẻ kế nghiệp, nếu ngon ăn sao phải làm đủ mọi cách từ bỏ chức vụ? Nói chung ta không dại ôm rơm nặng bụng”

“Tại vì ngươi không biết gì thôi” – Tiểu Long Linh lắc đầu, tặc lưỡi nói:

“Như chủ nhân của bổn tọa tu vi sớm đã đạt tới cực hạn Thần Giới, hiển nhiên sẽ nghĩ đến việc tiếp tục phi thăng tìm kiếm cơ duyên và truy cầu cảnh giới cao hơn”

Nghe có vẻ hợp lý.

Đã có nhiều “Giới” khác cùng tồn tại, chẳng lý do gì không có “Giới” cao cấp hơn so với Thần Giới.

“Ngươi nói không sai” – Cao Cường hướng Tiểu Long Linh bật ngón tay cái:

“Gã ất ơ họ Võ tu vi cực hạn mà thực lực vẫn thua kém bà bà, cần tiếp tục đi phấn đấu là đúng rồi”

Thánh họ, chủ nhân của bổn tọa đã làm gì nên tội để ngươi chăm chăm nói xấu? Tiểu Long Linh tức giận không ngòi bút nào tả xiết, đành chui trở vào Hạ Long Giới.

Tiểu tử này quá khốn nạn, quá biết cách ăn cháo đá bát.

Hở ra là lại buông lời hỗn láo hạ bệ chủ nhân, tốt nhất giảm bớt giao lưu kẻo sẽ tức chết.

Không ngờ chưa gì con giun này đã vội vàng trốn mất hút, Cao Cường bỗng cảm thấy vô cùng tẻ nhạt, định hỏi thăm thêm vài việc cũng vì vậy mà tạm thời gác lại.

Thôi thì đánh thức Trương Mẫn để còn đi đào móc mỏ tiên mạch cho xong.

Cao Cường liền tiến lại gần lay nhẹ vai nàng, nhỏ giọng khẽ gọi:

“Uây, mau mau dậy đi, tính nằm ngủ tới khi nào đây?”

“Ưmm..” – Đang ngủ ngon thì bị phá, Trương Mẫn không khỏi nhíu mày kêu một tiếng tỏ vẻ khó chịu.

Tuy nhiên nàng cũng không tiếp tục ngủ nướng thêm nữa, mà có chút lười biếng vươn mình ngồi dậy, cái miệng nhỏ nhắn thì mở lớn hết cỡ ngáp một cái thật dài.

Chỉ có điều chợt nhớ tới bản thân hiện đang ở chiến trường, Trương Mẫn cứ thế giật mình thon thót.

Nhất là rõ ràng cảm nhận thấy hắn ở tại ngay trước mặt, nàng đôi gò má liền đỏ chót như quả cà chua, hận không thể đào lấy cái hố để chui xuống cho bớt xấu hổ.

Nhìn nàng nghiến răng ken két, Cao Cường có hơi áy náy, vội nói:

“Xin lỗi nhé, ta tiếp nhận Tiên Vị thuộc vào diện nghề nghiệp đặc thù, phụ tá của ta bắt buộc phải khiến những người không liên quan tạm thời hôn mê. Kỳ thực việc này là để tránh gây ra tình huống vi phạm điều cấm kị, mong ngươi tha thứ, ta hứa không có lần sau”

Hết cách, đành phải chém gió cho qua chuyện, hi vọng bà cô này không có cái tính đa nghi.

Thấy hắn không đoái hoài đến hình tượng mất mặt vừa rồi, Trương Mẫn thoáng thở phào nhẹ nhõm.

Về phần hắn nắm giữ Tiên Vị có phần đặc thù, thực chất không phải là chuyện gì lạ thường.

Bởi theo điển tịch ghi chép thì người sáng lập Thiên Môn là Võ Môn Chủ, hiện là đương nhiệm Tử Thần chưởng quản Địa Ngục, cũng thuộc ban ngành đặc thù đấy.

Hít sâu một hơi đè nén cảm giác xấu hổ, Trương Mẫn mở mắt ra, mỉm cười nói:

“Ta từng xem điển tịch miêu tả về Huyền Môn tu sĩ, biết thoáng qua về những điều cấm kị. Nói chung ta phần nào hiểu được, ngươi không cần áy náy như vậy đâu”

“Đa tạ” – Cao Cường vươn mình đứng dậy, chắp tay cười nói:

“Hiện giờ ta tránh mặt, ngươi tranh thủ thay đổi y phục đi, bộ này lấm lem bụi đất mất rồi”

- --

Nằm cách Thanh Hà Tiên Đình hơn ba trăm dặm theo hướng tây bắc có dãy núi trùng trùng điệp điệp, ngặt một nỗi bởi quá khô cằn nên chưa từng được đặt tên.

Dãy núi vô danh khô cằn chẳng ai thèm ngó ngàng là thế, nhưng thực ra bên trong cất giấu dị không gian rộng lớn do chính Thanh Hà Tiên Tôn đích thân gây dựng.

Tất nhiên đây là sự tồn tại phi thường bí mật, người ngoài hoàn toàn không hề hay biết.

Cho dù là tầng thứ Tiên Tôn toàn lực dò xét cũng khó lòng phát hiện ra.

Chẳng qua Thiên Giới Truyền Kỳ là thứ không thể thiếu, ngay cả Thanh Hà Tiên Tôn còn nghiện nặng, nếu không thì Tiểu Long Linh chỉ còn nước bó tay xin quỳ.

Kể ra cũng phải thôi, bởi đây là nơi lực lượng trung kiên của Thanh Hà tiên quốc sinh hoạt cùng tu hành, không cho phép xảy ra bất kỳ tình huống gây phiền nhiễu.

Và nơi đây được Thanh Hà Tiên Tôn đặt cho cái tên cực kỳ không coi ai ra gì – [Mẫu Nghi Giới].

Nghe là biết ngay bà thím này thuộc hạng người “trọng nữ khinh nam” rồi đấy.

Có điều đây không phải là chuyện đáng để bận tâm.

Trọng yếu là Hồng Liên, Hồng Linh với Mirranda đều đang ở Mẫu Nghi Giới. Và ma xui quỷ khiến thế nào Marie cũng có cơ duyên may mắn được gia nhập nơi đây.

Tất nhiên ba người một quỷ đã gặp nhau, và thông qua cầu nối là Mirranda mà dần trở nên thân thiết.

Sẽ chẳng có gì đáng nói nếu ngày hôm nay Marie không bất chợt nổi hứng làm việc trước giờ lười làm, đó là sờ vào hòm thư cá nhân trong Thiên Giới Truyền Kỳ.

Để rồi phát hiện xen lẫn bên trong muôn vàn bức thư ngỏ lời ái mộ, có vài bức thư đến từ một người mà nàng đã xác định là hoàn toàn không có khả năng gặp lại.

Và người này là Mộc Vân.

Thực ra khi xưa nàng khóc sưng húp mắt để xin phép mang theo Mộc Vân nhưng không được.

Nhưng giờ nghĩ lại liền thấy chưa hẳn đã là chuyện xấu, bởi vì nhờ có vậy nên hôm nay nàng mới biết tin sư phụ còn khỏe mạnh, cũng đã phi thăng lên Thiên Giới.

Theo phong cách của sư phụ thì đây chính là tin tức rất đáng để mở tiệc ăn mừng.

Tuy nhiên, Marie hiểu rằng không được phép manh động, tạm thời giữ kín chuyện này vẫn tốt hơn.

Chí ít cần nắm rõ tình trạng của sư phụ hiện giờ ra sao, chứ hấp tấp vội vàng sẽ khiến người gặp phải phiền hà, chẳng may mang tội khi sư diệt tổ thì hỏng hẳn.

Xem ra chỉ còn cách kêu gọi những người kia trợ giúp một phen.

Nghĩ tới đây, Marie xuất ra điện thoại mau chóng soạn tin nhắn rồi bấm gửi đi.

Xong xuôi liền xuất ra chiếc điện thoại khác bấm mở album ảnh, vừa lật xem vừa khẽ lẩm bẩm:

“Hừ, sư phụ đáng ghét báo hại người ta khóc muốn hết nước mắt, đợi đấy đệ tử sẽ cho ngài biết tay”

- --

Ngay lúc này tại Dạ Vương cổ chiến trường.

Cao Cường cùng Trương Mẫn vừa đi tới khu vực tiềm ẩn mỏ tiên mạch, bỗng thấy ngứa mũi khó nhịn, dứt khoát liền đánh một cái “ách xì” cho thoải mái.

Trương Mẫn ánh mắt có chút cổ quái nhìn hắn cười hỏi:

“Ngươi bị cảm lạnh hay gì mà tự dưng hắt xì thấy gớm vậy?”

“Aizzz..” – Cao Cường không khỏi thở dài, cười khổ nói:

“Thật không hiểu ngươi có cái gì tốt mà đám nhóc kia nhìn ta bằng ánh mắt nồng đậm ghen tị, dám chắc hiện giờ bọn chúng đang xúm vào ngồi nói xấu ta”

“Aizzz..” – Trương Mẫn nghe xong cũng tặc lưỡi thở dài:

“Mấy đứa nhóc hi vọng được ta thu làm đệ tử, luôn cố gắng bộc lộ ra ưu điểm, ngặt một nỗi tiềm lực toàn dưới trung bình, ta đành để chúng phải thất vọng”

Không rảnh quan tâm chuyện người đời, Cao Cường chỉ tay xuống đất, nhún vai nói:

“Mỏ tiên mạch nằm ở độ sâu bảy ngàn mét, bên cạnh còn có một đầu Địa Long, làm phiền ngươi đưa ta xuống dưới, với cả bắt sống con giun đất đó luôn”

“Giun đất?” – Trương Mẫn khẽ nhíu mày, cẩn thận hỏi:

“Là loại linh thú có năng lực bồi dưỡng thổ nhưỡng ý hả? Cơ mà nó tu vi ra làm sao?”

“Chính xác” – Cao Cường liền gật đầu mỉm cười trả lời:

“Tu vi Thượng Thiên Thần tương đương Thượng Tiên, cần dùng tới nên hãy bắt sống”

Trương Mẫn trong lòng có hơi lo lắng, nhíu mày nói ra:

“Nó tu vi chỉ có từng đó thôi thì dễ xử lý, nhưng nếu cao hơn một đại cảnh giới lại là một nhẽ. Căn bản linh thú rất mạnh trong phương diện khống chế linh khí thiên địa. Phải chiến đấu dưới lòng đất, ta không chút nắm chắc có thể bảo hộ ngươi được an toàn”

“Yên tâm đi” – Cao Cường đưa tay vỗ vai nàng trấn an:

“Ta có biện pháp tự bảo vệ bản thân, ngươi cứ việc buông tay đánh cho nó một trận”

Hắn đã nói đến nước này, Trương Mẫn chỉ còn cách tin tưởng, liền gật đầu đáp lại, xong là phóng xuất tiên nguyên bao phủ bản thân mình cùng với hắn.

Ngay sau đó hai người nhanh chóng lặn xuống mặt đất.

Cũng không có gì đặc biệt, đây là Trương Mẫn thi triển Độn Thổ Thuật, một loại thuật pháp gân gà.

Tất nhiên Cao Cường không hề hiếm lạ gì loại thuật pháp này, chỉ là do địa chất tại Thiên Giới quá cứng, tự hắn lặn xuống sẽ phải mất khá nhiều thời gian.

Chẳng mấy chốc hai người đã xuống tới bảy ngàn mét.

Bởi vì Cao Cường chỉ hướng theo lời Tiểu Long Linh nhắc nhở, thành ra bị rơi lọt vào hang động rộng lớn do đầu Địa Long đào bới để dùng làm nơi trú ngụ.

Tuy nhiên, không hề phát sinh xung đột như đã tưởng tượng.

Nhìn đầu Địa Long cuộn tròn ngủ say như chết, toàn thân không ngừng phun trào hào quang nâu sậm, đoán chừng nó đang trong thời khắc đột phá tu vi.

Trương Mẫn tay chỉ hướng Địa Long, quay sang ngập ngừng hỏi:

“Bây giờ.. ta vẫn phải đánh cho nó một trận hay là thôi?”

“Không cần” – Cao Cường lắc đầu trả lời, rồi cúi nhìn đồng hồ và nói:

“Con giun thối tha, mau chui ra xử lý đồng tộc của ngươi”

Dưới cái nhìn đầy nghi hoặc của Trương Mẫn, chiếc đồng hồ bỗng rời khỏi cổ tay hắn, sau đó biến thành khối thiết cầu kích cỡ tương đương quả cầu mây.

Khối thiết cầu này nhẹ nhàng bay tới khoảng không trên đầu Địa Long, và rồi nghe đến “xiu” một tiếng, Địa Long liền cứ thế biến mất không còn tăm hơi.

Trương Mẫn bỗng cảm thấy Địa Long đáng thương vô cùng, dám chắc khi tỉnh dậy thấy mình đang ở nơi lạ hoắc, có lẽ nó không bệnh nhưng vẫn cứ điên.

Trong khi Trương Mẫn đứng một bên cảm thán, Cao Cường hận không thể băm chết con giun đất đó.

Một phần vì nơi đây chẳng có khỉ gì giá trị, một phần vì nó gặm ăn mất một mảng lớn tiên thạch.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play