Ngàn năm trước Cao Cường mượn lực năm vị Tán Tiên, đánh xuống một chưởng không những thổi bay hải đảo cổ chiến trường, mà còn lưu lại chưởng ấn khổng lồ trải dài gần năm mươi vạn dặm, ăn sâu hơn bốn mươi ngàn mét dưới đáy biển.
Có điều tình hình sau đó quá hỗn loạn, lại thêm lớp vỏ bề mặt Thiên Nhãn tinh cầu dịch chuyển loạn xạ, thành ra rất khó để xác định chính xác vị trí cổ chiến trường đã từng tọa lạc, hay nói đúng hơn là chẳng mấy ai còn tâm trí mà đến tìm hiểu.
Thế nhưng Phạm Thành Văn với Trư Hào thì lại khác.
Trong khi nhóm đệ tử Tiên Các và cặp sư huynh muội họ Diệp mau chóng rời đi, Phạm Thành Văn cho thuyền ẩn nấp trong mây, kiên nhẫn chờ đợi đến khi sóng yên biển lặng thì cùng Trư Hào với gấu đen Hắc Hùng lặn xuống biển xem sao.
Kết quả là phát hiện chưởng ấn khổng lồ cùng với Dream Come True nằm trơ trọi tại giữa đáy.
Của đáng tội là dùng hết sức bú bình cũng không nhấc nổi chuôi búa chuy bé xíu này lên.
Qua một hồi bàn bạc, Phạm Thành Văn liền bố trí trận pháp che giấu búa chuy. Sau đó mới lên cạn bắt tay vào công cuộc thực hiện di nguyện của hắn.
Bởi vậy về sau này mặc dù có rất nhiều cường giả chạy tới thăm dò, nhưng đều phải thất vọng rời đi.
Còn nhóm Phạm Thành Văn trải qua mấy trăm năm bôn ba mệt mỏi, liền âm thầm quay trở về kiến tạo nơi ẩn cư, cho đến nay đã được gần trăm năm.
Cụ thể là dùng trận pháp bao phủ phạm vi tới trăm ngàn mét vuông, ẩn bên trong là không gian rộng lớn được cải tạo nhìn giống như thôn làng nho nhỏ.
Có dược điền, có vườn cây, có ao cá, có ruộng lúa, và có vài căn nhà gỗ đơn sơ mộc mạc.
Lúc này dưới ánh sáng từ những cụm quang đăng chiếu rọi xuống, Tả Thủ Lão Nhân Phạm Thành Văn cầm cần trúc, ngồi buồn một mình tại bờ ao cá.
Chỉ là ngồi còn chưa ấm mông, lão chợt thấy nguyên thần thoáng rung động.
“Bảo bối chủ động truyền tin?” – Phạm Thành Văn khẽ lẩm bẩm một câu, nét buồn bã trên mặt tan biến không còn, liền vội lấy ngọc phù ra để kiểm tra.
Vừa đưa thần thức vào xem nội dung, đôi mắt lão lập tức trợn tròn, chỉ thiếu chút là rớt khỏi tròng.
Không tin nổi vào những gì thần thức vừa thấy được, lão phải cẩn thận nhìn lại một lần nữa.
Và rồi Phạm Thành Văn đứng phắt dậy, ngửa cổ gào thật lớn:
“Đám khốn nạn các ngươi mau ra đây, có tin mừng, có tin mừng, ha ha ha haaaa..”
Ngay sau tiếng cười như điên dại của lão, liền thấy sáu thân ảnh lao ra từ những căn nhà gỗ, và chẳng mấy chốc thì bọn họ đều đã chạy tới bên bờ ao.
Trong sáu thân ảnh này ngoại trừ béo một thân mỡ Trư Hào, cùng với cao to đen hôi Hắc Hùng, còn có một lão giả cao lớn vai hùm lưng gấu, một trung niên mặt lạnh như tiền, một thanh niên mặt thộn mập ú, và cuối cùng là một đứa bé mặt mũi kháu khỉnh.
Ngoại hình khác biệt là vậy, nhưng cả sáu đều có đặc điểm trung là một thân nồng nặc Yêu Khí.
Kỳ thực nếu Cao Cường ở đây, sẽ dễ dàng nhận ra toàn là thân quen với hắn.
Trong đó lão giả vai hùm lưng gấu chính là lão Vương Hổ ở tại trung tâm khu rừng biên giới, trung niên mặt lạnh là Hắc Giao Long thủ hộ vương quốc Đông Hải. Thanh niên mặt thộn là chuột béo, còn đứa bé kháu khỉnh thì là Lão Hổ ăn mãi không thấy lớn.
Nếu kể ra lý do bọn họ gặp gỡ cũng như tụ lại với nhau thì hơi bị dài dòng, thôi để sau đoàn tụ rồi nói.
Không khiến ai phải cất tiếng hỏi, Phạm Thành Văn lập tức quán thâu chân nguyên vào ngọc phù.
Theo đó giọng của Phạm Tuyết Nhàn liền từ ngọc phù vọng ra:
“Lão gàn dở, đừng có vội lầm tưởng ta đã hết giận lão rồi nhé, chẳng qua ta tại học viện Hỏa Phượng Kim Vân Thành gặp được một người khá kỳ quái nên mới truyền tin cho lão đó thôi. Chuyện là người đó kỳ thực chỉ là đứa bé trai sáu tuổi, nhưng lại …”
Mới đầu còn tưởng là chuyện vớ vẩn không đâu, nhưng cả đám nghe một hồi mặt mũi liền ngơ ngác.
Đến khi từ ngọc phù chiếu ra hình ảnh đứa bé trai đứng chắp tay sau lưng, Phạm Thành Văn, Trư Hào, Lão Hổ và chuột béo ngay tức thì khóc rống lên.
Trong lòng có đôi chút ngờ ngợ, Vương lão nhíu mày dò hỏi:
“Các ngươi khóc um tỏi như thế.. chẳng lẽ đứa bé này là tiểu tử kia?”
Phạm Thành Văn gật đầu cái rụp, vừa lau nước mắt vừa nói:
“Khi xưa gặp ta với Trư Hào tại Tiên Y Đảo, thiếu gia cũng đang bé xíu hệt như này. Cái dáng đứng đó, cái ánh mắt đó, tuyệt đối không nhìn lầm được”
“Ta chung nhận định như Phạm lão” – Lão Hổ vội nói xen lời:
“Cái ánh mắt ngốc ngốc kia không bao giờ thay đổi, ta dám khẳng định chính là Cường Cường. Đi thôi, chúng ta hãy mau chạy tới Đông Châu gặp hắn”
Phạm Thành Văn nghe vậy liền khẽ lắc đầu, nghiêm mặt nói:
“Tuyết Nhàn bị đan dược thần kỳ làm mờ mắt thì cũng thôi, chẳng lẽ các ngươi không nhìn ra thiếu gia giả bộ không nhớ mình là ai? Cái này rõ ràng là ngầm báo tin để ta biết thiếu gia chưa sẵn sàng lộ diện, tốt hơn hết hãy ngoan ngoãn ở đây mà chờ đợi”
“Thế nhưng chuyện kia..” – Lão Hổ không chịu từ bỏ ý định, ngặt một nỗi nói chưa được hết câu thì Phạm Thành Văn liền dứt khoát xua tay ngắt lời.
“Aizzz..” – Khẽ thở dài một tiếng, Phạm Thành Văn trầm giọng nói:
“Có vội vàng báo tin cũng chẳng giải quyết được vấn đề gì, thiết nghĩ hãy để thiếu gia toàn tâm toàn ý khôi phục tu vi. Vả lại chúng ta lười nhác thời gian quá dài, thực lực đều mai một ít nhiều, việc nên làm là rèn luyện củng cố trước khi thiếu gia triệu tập”
Lão Hổ lặng yên suy nghĩ một hồi, rất lâu sau mới gật đầu thở dài:
“Phạm lão nói không sai, cần phải chuẩn bị cho thật kỹ lưỡng mới được”
Lão Hổ dứt lời liền quay sang lôi kéo chuột béo mặt thộn đi rèn luyện, nhoáng cái đã chạy tới bãi đất trống ở tận “cuối thôn” rồi lao vào đấm đá nhau túi bụi.
Trư Hào đứng nhìn xem được một lúc, đành phải buồn bực nói ra:
“Thôi ta về bếp rèn luyện nấu ăn, đánh đấm kiểu này ta kham không nổi”
Đợi cho Trư Hào đi khuất, Phạm Thành Văn mới hạ giọng khẽ nói:
“Ta ra ngoài tìm đầu cá voi kia luyện tay một chút, các ngươi ở lại canh chừng đừng để đám nhóc chạy lung tung. Có gì thì bóp ngọc phù ta sẽ về ngay”
Không đợi ai lên tiếng trả lời, Phạm Thành Văn nói xong là như làn khói tan biến mất.
Để lại Vương lão với Hắc Giao Long và Hắc Hùng đứng đó, hết ta nhìn ngươi lại tới ngươi nhìn ta.
“Tu cái mả cha ngươi chứ tu, còn dùng ngoại ngữ thì đừng trách lão tử rút gân làm ná bắn chim”
“Vương lão” – Đúng lúc này Hắc Hùng mở miệng khẽ gọi, sau đó rụt rè dò hỏi:
“Tiểu tử xấu xa kia sống lại rồi, ngài nghĩ cha ta liệu có được cải tử hoàn sinh không?”
Ta có phải thần tiên đâu mà biết? Vương lão thầm mắng một câu, thở dài nói:
“Đoán chừng Phạm lão với ba đứa nhóc kia có chuyện dấu giếm chúng ta, có thể là điều cấm kị, cho nên đừng gặng hỏi. Về phần cha ngươi sống lại hay đứt hẳn thì lão tử có một cách, nhưng mà hiệu quả không cao, hơn nữa hao tốn rất nhiều thời gian”
Không chút đắn đo, Hắc Hùng chắp hai tay, cảm kích cúi đầu nói:
“Vương lão, xin ngài chỉ điểm cho, dù tốn bao nhiêu thời gian cũng không thành vấn đề”
“Hiếm kẻ có hiếu được như ngươi” – Vương lão điềm nhiên trả lời:
“Kỳ thực đơn giản thôi, từ tình huống tiểu tử kia là đủ hiểu. Bây giờ ngươi giành thời gian xông vào các khu rừng tìm gấu con rồi gọi cha thử xem sao đi”
“Vương lão, ý tưởng của ngài rất không tồi, có điều nghĩ lại mới thấy nên để cha ở trong rừng, dù sao thì phát triển theo quy luật tự nhiên vẫn tốt hơn đấy”
“Toẹt..” – Hắc Giao Long liền nhổ nước miếng, hướng Hắc Hùng dựng lên ngón giữa, bĩu môi nói:
“Săn ọp dơ bích”
Hắc Hùng nghe hoàn toàn không hiểu, nhưng từ thái độ là biết bị chửi rồi, khỏi cần phải nghĩ, lập tức xông tới tẩn cho Hắc Giao Long một trận tím mắt.
- --
Kim Vân Thành, học viện Hỏa Phượng, phòng y tế.
Phạm Tuyết Nhàn ngồi chờ mãi mới thấy nguyên thần rung động, vội vàng lấy ra ngọc phù kiểm tra.
Thần thức vừa thẩm thấu vào, liền nghe được giọng Phạm Thành Văn oang oang cười nói:
“Tuyết Nhàn bảo bối, cuộc đời cha mong mỏi nhất chính là được nhìn cái vẻ mặt như ăn phải mướp đắng của hắn, nhân lúc hắn còn chưa khôi phục hãy giúp cha ra sức ban ân huệ. Chỉ cần làm tốt việc này cha sẽ giao Lão Thiên cho con nắm giữ, cứ vậy nhé”
Mỗi vậy thôi?
Không hỏi thăm tình hình sức khỏe, yêu đương gì chưa, hoặc là bao giờ lấy chồng?
Phạm Tuyết Nhàn thầm nghĩ mà tức giận muốn sôi cả máu, có điều đoạn tin nhắn vừa rồi đã đủ để hiểu tiểu tử kia với lão gàn dở là bằng hữu thâm giao.
Nếu không thì lão gàn dở đời nào chịu đem Lão Thiên ra làm tế phẩm.
Mặt mướp đắng.. Ban ân huệ.. Dễ thôi, chăm sóc như con là xong ngay chứ gì?
Nghĩ tới đây Phạm Tuyết Nhàn liền mỉm cười đứng dậy, rồi nhanh chóng rời khỏi phòng.
- --
Mười phút sau.
Phạm Tuyết Nhàn dẫn Cao Cường đi tới khoa chú tạo luyện khí.
Nhìn chung khoa chú tạo luyện khí nằm trong khuôn viên có diện tích mặt bằng vào khoảng hai mươi ngàn mét vuông, ở một nơi có thể nói là khá hẻo lánh.
Với bức tường cao hai mét quây xung quanh, bên trong bao gồm sân vườn, khu nhà ở kiểu chung cư sáu tầng, và khu giảng đường liền kề sân lò rèn.
Nhìn qua cứ ngỡ không tệ, nhưng thực chất hoàn cảnh không được một phần mười của khoa khác.
Tuy nhiên vấn đề cốt lõi là thế quỷ nào chẳng thấy khí tức của một ai ở đây?
Thấy hắn liếc mắt nhìn sang, Phạm Tuyết Nhàn nhún vai tỉnh bơ nói:
“Nghe tin ta chuyển tới đây ở một thời gian, đám ngốc học khoa này rủ nhau chạy hết sang bên luyện khí xin tá túc luôn rồi. Mà ngươi đừng để ý làm gì, chúng chẳng chịu học hành gì đâu. Suốt ngày chỉ ăn với dùng ống nhòm nhìn trộm nữ sinh tắm rửa là giỏi”
Hư hỏng thế nào kệ cha bọn chúng.
Ngươi cái này nha đầu bám dính lấy lão tử làm quái gì?
Khẳng định là do Phạm lão đầu dở trò nghịch ngợm, hiển nhiên đuổi người không được rồi. Cao Cường trong bụng một ổ tức giận, ngước lên trời thở dài.