Để tránh bị lọt vào không gian loạn lưu, sau khi phi hành hơn trăm dặm trên không trung, Bạch Tuyết liền quyết định đáp xuống đỉnh một ngọn núi cao chọc trời.

Lửa giận trong lòng vẫn chưa lắng xuống, nhân lúc hắn đang thở không ra nổi hơi, nàng lắc mạnh đầu một nhát, hất hắn bay thẳng tới vách núi đá cứng rắn.

“Oành.. Rào.. Rào.. Rào..”

Sau một tiếng va đập nặng nề, Cao Cường lẫn lộn cùng đống đá vụn rơi rụng xuống.

Khốn nạn ở chỗ Bạch Tuyết ra chiêu quá mức hung ác, đất đá liền đắp cho hắn một nấm mồ thật to, trong khi đó Cao Cường chẳng còn sức lực để chui ra.

Nàng lên cơn gì đây?

Cao Cường không hiểu nổi lý do, lại thêm quá đỗi mệt mỏi, dứt khoắt nhắm mắt ngủ luôn một giấc.

Về phần Bạch Tuyết mặc xong y phục, thông qua thần thức thấy hắn đang nằm im lìm, cảm giác hối hận liền dâng lên trong lòng, lửa giận không cách mà bay.

Nàng lập tức gạt bỏ đất đá lôi hắn ra ngoài, rồi vỗ một chưởng đánh mở hang động ăn sâu vào lòng núi, sau đó xách cổ hắn tiến vào trong để tránh mưa tuyết.

Nếu vứt hắn nằm trên đất đá lạnh lẽo thì kể ra có hơi quá đáng.

Cơ mà bụi bặm bám đầy người thế này sẽ làm bẩn nệm giường mất thôi.

Cứ coi là tiểu tử chín mười tuổi đi vậy, Bạch Tuyết đầy quyết đoán bày ra đống vật dụng, nhanh chóng đun nước nóng rồi giúp hắn tắm rửa sạch sẽ thơm tho.

- --

Hoàn toàn không rõ bản thân đã chìm nghỉm bao lâu trong giấc ngủ, Cao Cường chỉ biết là do cảm giác đói bụng cồn cào đã kéo ý thức hắn trở về với thực tại.

Thường thì mỗi khi thức giấc luôn có những giây phút mơ mơ màng màng.

Thế nhưng nhận thấy mình bị lột sạch y phục, Cao Cường đầu óc tức thì tỉnh như sáo.

Hiển nhiên Bạch Tuyết sợ giường nệm lấm bẩn, liền nhúng bản quan vào nước gột rửa một trận.

Nói chung chẳng hơi đâu bận tâm vụ lộ hàng, cơ mà xúc cảm mềm mại kèm theo nhiệt lượng ấm áp không ngừng truyền tới, Cao Cường lập tức lúng túng.

Thế quỷ nào nàng lại đem bản quan ôm vào lòng cứ như con?

Thành thật để mà nói thì Cao Cường cũng thấy thích thích.

Nhưng cứ nghĩ tới thứ tình cảm giả tạo do thiên phú hút gái khốn nạn tạo thành, hắn trong lòng cảm thấy hết sức khó chịu, không có nổi dù chỉ là nửa xu vui vẻ.

Nói ra thì lại bảo hắn dở hơi, có phúc không biết đường mà hưởng.

Nhưng tận sâu thẳm trong lòng, Cao Cường ước gì cái thiên phú trời ơi đất hỡi đó biến mất.

Thôi quên đi, dù sao thì tiên lộ đầy rẫy hung hiểm, nay sống mai có thể chết. Không nên lãng phí tâm tư và thời gian vì những khúc mắc trong chuyện tình cảm.

Nghĩ tới đây Cao Cường buồn bực lên tiếng:

“Ngươi định ghì siết cho ta nghẹt thở mới thôi đấy à? Mau buông ra đi”

Hắn đúng là không biết Bạch Tuyết ăn nhầm cái gì mà lại ôm mình ngủ, nhưng khi tỉnh dậy hắn từng khẽ nhúc nhích, bởi vậy nàng cũng sớm thức giấc luôn rồi.

“Hẹ.. Hẹ.. Hẹ..” – Đáp lại hắn liền là tiếng cười mười phần nguy hiểm.

Cơ hội hiếm có thế này, Bạch Tuyết không đời nào để bỏ lỡ, nàng dứt khoát gia tăng sức lực, mạnh bạo ấn đầu hắn vào giữa bộ ngực no tròn nảy nở của mình.

Sau giấc ngủ mới hồi phục được chút khí lực nhỏ nhoi gần như không đáng kể, hiển nhiên hắn hiện giờ chống cự không nổi, đành phải nằm im mà hưởng thụ.

Muốn dùng chiêu “món ngon bày ra trước mắt nhưng không ăn được” để chỉnh bản quan sao?

Hồng Linh còn hung ác hơn nhiều, dăm ba cái trò tì đè cỏn con này đã ăn thua gì.

Của đáng tội là hắn đã quá xem nhẹ độ gan lì của Bạch Tuyết, cũng như đã đánh giá quá cao bản thân, thế rồi cọ cọ một hồi cơ thể liền nóng bừng như lò lửa.

Cặp hung khí căng tròn tràn ngập co giãn của nàng lực sát thương quá lớn, lại còn hương thơm lạ lùng xộc vào mũi gây xao xuyến khó tả, không ổn đâu này.

Vả lại nàng là Yêu, không phải là Người, quan niệm thể xác có lẽ khác biệt hoàn toàn.

Nhưng chẳng lẽ lại mở miệng nhận thua? Tuyệt đối không thể mất mặt như vậy được. Cao Cường liền liều mạng vươn tay chộp vào ngực nàng thử xem sao.

“AAAAAAAAAAAAAA.. Oành.. Xiuuu.. Rầm.. Rào.. Rào.. Rào..”

Kết quả đổi lấy một tiếng hét thất thanh thoát ra từ miệng Bạch Tuyết.

Nói chung đúng như hắn kỳ vọng, nàng ngay lập tức đẩy hắn ra xa. Ngặt một nỗi nàng còn nhấc chân tặng kèm cho hắn một cước thật mạnh vào giữa bụng.

Cao Cường liền như chớp bắn thẳng tới vách hang, cứ thế ăn sâu chục mét vào lòng núi. Nếu nhục thân yếu kém thì sẽ phải nằm liệt vài tháng là cái chắc đấy.

Aizz, hóa ra nàng cũng quái gở giống như hết thảy nữ nhân thông thường.

Mới nắn nhẹ một cái đã dở quẻ, vậy mà lúc ấn đầu bản quan vào ngực sao không tỏ ra ngại ngùng?

Bất quá biết e thẹn là tốt rồi, Cao Cường mau chóng chui ra, liếm môi cười nói:

“Ngươi hãy nhớ ta không phải là bậc chính nhân quân tử, nếu còn dám bày ra những trò như vừa rồi, cẩn thận đến lúc ta lớn lên một chút liền sẽ làm ngươi”

Đáng tiếc hắn đã hù dọa lầm đối tượng.

“Xùy...” – Bạch Tuyết liền ném cho hắn cái bĩu môi khinh thường, cười nhạt nói:

“Tỷ đây biến về bản thể, tiểu tử ngươi còn làm nổi không?”

Biến về bản thể? Bạch Điểu trắng muốt khổng lồ? Xin lỗi chứ bản quan có phải là điểu trống đâu mà đòi đạp mái? Cao Cường chán nản cúi đầu, thều thào nói:

“Ngươi thì ghê gớm rồi, thôi ta nhận thua”

- --

Mười phút sau.

Trong khi Bạch Tuyết ăn uống nhỏ nhẹ và từ tốn như quý tộc, thì Cao Cường bưng bát cháo đưa lên miệng húp sùm sụp, dáng vẻ nhìn trông rất chi là bần.

Căn bản hắn đói bụng muốn chết, không còn lòng dạ giữ gìn hình tượng.

Mà ở cái nơi lạnh giá thế này, còn gì tuyệt vời hơn khi được xì xụp bát cháo gà nóng hổi?

Đây lại còn là Bạch Tuyết đích thân nấu cháo cho hắn bồi bổ nữa chứ? Mặc dù không đạt hiệu quả bằng thịt khô do Trư Hào chuẩn bị, nhưng ngon miệng hơn.

Chỉ có điều Bạch Tuyết là “điểu” lại đi giết “gà” nấu cháo, việc này có vẻ hơi kỳ quặc thì phải.

Rốt cuộc hắn cũng vét sạch nồi cháo, Bạch Tuyết liền nhíu mày khẽ nói:

“Tỷ nghĩ mãi vẫn không hiểu tại vì sao ngươi bộc lộ thực lực trước mắt kẻ thù. Đáng lẽ phải ấn giấu mới phải đạo chứ nhỉ? Có nguyên nhân đặc biệt nào đó à?”

Nàng phán đoán không hề sai lầm, hắn chính là cố tình phô trương sức mạnh.

Chứ cái đám Tà Tu bồi dưỡng theo kiểu gà công nghiệp kia thì ném ra vài món Phù Bảo là diệt sạch.

Cao Cường dùng khăn cẩn thận lau sạch miệng, rồi mới nhún vai nói ra:

“Ngươi cũng biết nhóm Mạc Quân Vương đưa ra quyết định tránh xung đột rồi đấy, việc này khiến ta rơi vào tình huống khó xử. Sau cùng ta đành phải mạo hiểm triển lộ thực lực. Còn bây giờ ngồi chờ đợi xem Tiên Các phản ứng như thế nào rồi mới tính tiếp được”

“Tỷ hiểu rồi” – Bạch Tuyết liền gật đầu đáp lại, sau đó mỉm cười khẽ nói:

“Thâm tâm ngươi không muốn kết thù với Tiên Các chứ gì?”

Cũng chẳng có gì để mà phải giấu diếm, Cao Cường thẳng thừng nói ra:

“Trước đây sư phụ từng nói rất lâu rồi không có tu sĩ phi thăng, nhưng ta được biết hiện giờ việc đó không quá khó khăn. Chứng tỏ Tiên Các có biện pháp câu thông với Thiên Giới, hiển nhiên Tiên Phủ có đủ sức gọi nhịp với Tiên Các là bởi vì có thể làm điều tương tự”

“Khác biệt là Tiên Phủ câu thông với Âm Giới, nơi hội tụ những mặt âm u hắc ám nhất thế gian. Cũng có nghĩa Tiên Các hiện đang giữ trọng trách bảo vệ tinh cầu này, đương nhiên không nên kết thù, thậm chí nếu nó thể thì ta đây luôn sẵn sàng sánh vai chiến đấu”

“Tỷ nghĩ ngươi đoán không sai” – Bạch Tuyết nghe xong ngưng trọng nói:

“Theo huyết mạch truyền thừa, tỷ được biết tinh cầu chúng ta đang ở từng một lần gặp họa diệt vong, phải qua hàng tỷ năm mới lại lần nữa có sự sống trở lại. Thứ còn tồn tại từ thời kỳ đó đến nay là những khu cấm địa, kèm theo những di tích của tu sĩ xưa kia”

“Sở dĩ tu sĩ nhân loại từ đại lục tiến ra Hải Vực có thể nhanh chóng quật khởi chính là nhờ đã thu được truyền thừa trong những di tích này. Chắc hẳn bao gồm biện pháp câu thông Thiên Giới, thành ra tu sĩ nhân loại trong ngàn năm qua mới cường đại hơn hẳn”

Bạch Tuyết phân tích nghe rất hợp tình hợp lý, nhưng thực ra còn có một trường hợp đó là đám ngớ ngẩn trên kia ăn no rửng mỡ chủ động liên hệ tu sĩ dưới này.

Bất quá thực hư ra sao không quan trọng, Cao Cường liền xua tay cười nói:

“Giờ có nghĩ nhiều cũng chẳng ích gì, đối với chúng ta việc trọng yếu là tăng trưởng tu vi, để sau này cường đại rồi lo chuyện bao đồng cũng chưa hề muộn”

Nghe xong tức lộn ruột, Bạch Tuyết vươn tay chọt vào trán hắn mà quát hỏi:

“Thế ngươi còn khoe mẽ trước mặt đám người kia làm cái gì? Tu hành trong yên bình không phải sẽ tốt hơn sao? Giờ bị đuổi giết thì tăng trưởng tu vi kiểu gì?”

Cao Cường không khỏi chép miệng ngán ngẩm, rất lâu sau mới thở dài nói:

“Ta không làm như vậy thì sao biết được Tiên Các là bạn hay kẻ thù? Vả lại có bị đuổi giết cũng tốt thôi, coi như động lực thúc đẩy bản thân càng thêm cố gắng”

Hắn sống yên bình lâu quá rồi nên đầu óc chập mạch đúng không? Bạch Tuyết trong lòng phi thường hoài nghi, liền đặt tay lên trán hắn cẩn thận đo nhiệt độ.

Đoán hiểu nàng đang nghĩ gì trong đầu, Cao Cường đứng lên buồn bực nói:

“Tạm thời lưu lại đây vài ngày, đợi ta khôi phục rồi tiếp tục lên đường”

Dứt lời cũng không đợi Bạch Tuyết đáp lại, hắn lập tức nhảy lên giường ngồi xếp bằng. Ngặt một nỗi chưa kịp vận công, liền thấy nàng lao tới ngồi bên cạnh.

Hít sâu một hơi lấy can đảm, Cao Cường quay sang nhìn nàng, nghiêm túc nói:

“Bạch Tuyết, có điều này ta hi vọng ngươi thành thật trả lời”

“Được thôi, mau hỏi đi” – Bạch Tuyết không nhanh không chậm gật đầu khẽ đáp.

Vái trời không phải, Cao Cường thầm cầu nguyện một câu, rồi mới cất tiếng hỏi:

“Ngươi có ngửi thấy mùi gì lôi cuốn tỏa ra từ ta hay không?”

Bạch Tuyết lập tức chạy ra thật xa, ánh mắt đề phòng nhìn hắn, lớn tiếng quát:

“Tiểu tử bỉ ổi hèn hạ vô liêm sỉ, dám dùng thuốc hòng cướp đi đời con gái của tỷ đây? Mau dẹp bỏ ý đồ bẩn thỉu đó đi, bằng không tỷ liền cùng ngươi liều mạng”

Nàng vào đại lục xem phim nhiều quá hay sao mà đầu óc đen tối thế không biết?

Bản quan hiện giờ bé như ngón tay cái, có làm ăn được gì đâu mà cướp với chả đoạt cơ chứ?

Cực chẳng đã, Cao Cường đành phải mở miệng giải thích:

“Ngươi đừng có vội hiểu lầm như thế, chuyện là ta tu luyện công pháp chuyên về tăng cường nhục thân lực lượng, không hiểu thấu tỏa ra mùi hương mê hoặc nữ giới. Điều này ta đã từng kiểm chứng rõ ràng, nay hỏi ngươi để biết Yêu Tộc có bị tác động hay không”

Bạch Tuyết nghe xong liền nhanh như gió trở về bên hắn, rồi dí sát mũi vào người hắn hít lấy hít để, chán chê mỏi mệt thì mới ngước lên lắc đầu tặc lưỡi nói:

“Tỷ không thấy cảm giác lôi cuốn mê hoặc gì cả, chắc hẳn Yêu Tộc miễn nhiễm”

“Phù..” – Cao Cường nghe xong mừng như điên, liền thở phào một hơi nhẹ nhõm.

Của đáng tội là cái hành động này khiến Bạch Tuyết vô cùng khó chịu, nàng hai mắt chiếu xạ hàn quang, vươn ngón tay chọt chọt vào trán hắn mà gằn giọng hỏi:

“Tiểu tử ngươi thái độ lồi lõm gì đấy? Chán ghét tỷ đây hay như nào nói thẳng đi”

Sao nàng nhiễu sự thế nhỉ? Xin thề có thiên địa chứng giám, lúc này mà khí lực đủ đầy thì Cao Cường chắc chắn sẽ điểm huyệt phong ấn nàng vài tháng luôn.

À, không được, cần nàng dẫn đường nữa đấy.

Thế là Cao Cường đành phải mỉm cười dịu giọng giải thích một phen.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play