Sau bữa điểm tâm buổi sáng, trong khi Phạm Thành Văn ra ngoài tìm hiểu thế cục Băng Tuyết Thành, Trư Hào tiếp tục loay hoay cải tạo vườn rau, thì Cao Cường tại sân hậu viện bố trí lò rèn.
Có điều bày biện vật dụng ra sẵn vậy thôi, chứ hôm nay hắn không cầm búa gõ leng keng, thay vào đó là ngồi tháo dỡ nghiên cứu chiếc “phi thuyền” do Bạch Tuộc Lô luyện chế.
Nhìn chung đồ vật tại Hạ Giới được chia làm ba loại cấp bậc.
Từ thấp tới cao lần lượt theo thứ tự Pháp Khí đến Pháp Bảo và cuối cùng là Linh Bảo.
Có thể luyện chế ra “pháp khí” phi hành, trình độ luyện khí của bạch tuộc khí linh là vô cùng bá đạo, nhưng cũng chứng tỏ nó bẩn tính không ai có thể sánh bằng được đâu.
Để hình dung được rõ ràng, liền ví chiến thuyền Hồng Phi lưu lại là chiếc Honda chính hãng, còn “thuyền giấy” do Bạch Tuộc Lô luyện chế là hàng nhái của thương hiệu Loncin.
Với bộ khung cấp bậc pháp khí, hiển nhiên sau vài lần xuyên toa hư không sẽ báo hỏng là cái chắc.
Tóm lại bạch tuộc khí linh cố tình luyện chế cho hắn chiếc phi thuyền có hạn sử dụng siêu ngắn.
Cơ mà Cao Cường vốn dự định tự mình luyện chế pháp bảo phi hành theo sở thích cá nhân, cho nên chiếc “thuyền giấy” này là hàng xịn hay lởm đều không mấy quan trọng.
Chẳng mấy chốc chiếc phi thuyền đã bị tháo tung thành những mảnh nhỏ bày la liệt trên khắp mặt bàn. Đến tận lúc này Cao Cường mới nhấc một mảnh lên cẩn thận quan sát.
Nhìn chung cỗ máy vận hành dựa vào bốn loại linh văn gồm phi hành, gia tốc, tụ linh và không gian.
Cao Cường mười phần tự tin có thể dễ dàng khắc họa được chúng.
Ngặt một nỗi khi khắc họa linh văn còn phải quán thâu không gian pháp tắc, mà hắn thì vẫn chưa đụng chạm đến phương diện này, bởi vậy quan sát để tìm cảm ngộ là chính.
Của đáng tội không gian pháp tắc không phải là thứ có thể nắm bắt dễ dàng.
Hắn ngồi nghiền ngẫm có hơn một giờ mà đầu óc đã choáng váng quay cuồng rồi đây.
Nhanh chóng thu cất đống mảnh ghép phi thuyền vào trữ vật giới, xong xuôi Cao Cường lấy ra giấy bút, rồi ngồi vẽ phác họa món phi hành pháp bảo theo ý muốn của bản thân.
Thực ra chiến thuyền Hồng Phi lưu lại sang chảnh miễn chê, nhưng nó không thích hợp dùng để chạy nhông nhông khắp nơi, vả lại Cao Cường thích ngồi siêu xe hơn nhiều.
Căn bản hắn xuất thân là thanh niên thành thị hiện đại, mê siêu xe là chuyện hết sức bình thường.
Bởi vậy dù biết rằng sẽ rất lạc quẻ đối với thị hiếu ở tu hành giới, Cao Cường vẫn quyết định luyện chế phi hành pháp bảo theo tạo hình chiếc siêu bò - Lamborghini Reventon.
Có điều trước mắt chỉ là phác họa bản thiết kế để còn tính toán khắc họa linh văn, cũng như lựa chọn ra vị trí xếp đặt các nòng pháo sao cho thuận tiện khi phát sinh chiến đấu.
Chứ với trình độ hiện tại thì Cao Cường chưa thể bắt tay vào luyện chế ngay được.
Chí ít cần phải lĩnh ngộ được đôi chút pháp tắc không gian cái đã.
- --
Mãi tới khi Trư Hào bày biện bữa trưa lên bàn xong xuôi thì mới thấy Phạm Thành Văn trở về.
Dường như ra ngoài nhặt nhạnh được đồ tốt gì đó, lão Tà Tu không xứng chức này vậy mà tươi cười cứ như hoa, đã thế lại còn chu mỏ huýt sáo mới kinh dị chứ.
Trong lòng hiếu kỳ khó nhịn, lão vừa vào bàn là Cao Cường liền quay sang cười hỏi:
“Phạm lão, hôm nay ra ngoài lừa gạt được thứ gì tốt hay sao mà ngươi trông có vẻ hớn hở thế?”
Phạm Thành Văn gắp một miếng thịt cho vào miệng, vừa nhai nhồm nhoàm vừa nói:
“Không dối gạt thiếu gia, trong tay ta nắm giữ Thiên Tinh đan phương vốn đã thất truyền từ lâu. Loại đan dược này có công dụng mở rộng không gian đan điền, mà chủ dược là Trích Tinh Thảo lại quá hiếm, thành ra hôm qua ta mới cùng tiểu nha đầu kia tranh chấp”
“Vừa rồi trên phố lần nữa chạm mặt, không ngờ nàng đem cả mười cọng tặng lại cho ta, cái này có muốn không vui cũng khó lòng làm được. Để ta bế quan đem luyện chế, chúng ta mỗi người ăn vào một khỏa, dám khẳng định thực lực sẽ đề thăng trên diện rộng đấy a”
Gì chứ mở rộng không gian đan điền thì Phạm lão đầu vui mừng hớn hở cũng phải thôi.
Là kẻ có không gian đan điền lớn vượt bậc, Cao Cường hiểu rất rõ giá trị của Thiên Tinh Đan.
Thế nhưng cô nàng kia đem tặng mà không đòi hỏi gì, cái này đánh chết Cao Cường cũng không tin.
Bị hắn liếc xéo dựng hết cả tóc gáy, Phạm Thành Văn đành phải thành thật nói ra:
“Nha đầu kia muốn thỉnh thoảng tới đây chơi, thiết nghĩ cũng không có gì bất tiện, ta liền gật đầu đồng ý. Hi vọng thiếu gia sẽ không vì việc cỏn con này mà trách tội”
Nàng ta muốn đến đây chơi?
Có cái quỷ gì đâu mà đòi chơi với bời?
Không rõ nàng ta trong bụng ấp ủ mục đích gì, chỉ biết hoàn cảnh yên tĩnh sẽ bị phá hư là cái chắc rồi. Cao Cường lúc này rất muốn mắng Phạm lão đầu một trận.
Thánh họ tiên sư cha.
Đang yên đang lành tự dưng rước phiền toái về nhà làm cái quái gì không biết.
Ngặt một nỗi hôm qua vừa ra lệnh đánh chết kẻ lật lọng giữa chợ, bây giờ ép Phạm Thành Văn hủy kèo, vậy có khác nào bản quan tự tay vả vào mặt mình đâu này?
Thật đúng với câu “không sợ địch nhân mạnh như hổ, chỉ sợ đồng đội ngu như bò”.
Thôi, chuyển chủ đề kẻo lại bị tức chết, nghĩ tới đây Cao Cường bực bội hỏi:
“Thế ngươi thăm dò được đến đâu rồi? Tình huống tòa thành này ra sao?”
Vuốt ngực thở phào nhẹ nhõm một hơi, Phạm Thành Văn cẩn thận giảng giải:
“Thiếu gia, theo những gì ta nghe ngóng cũng như đích thân đi dò xét, Băng Tuyết Thành được cai quản bởi liên minh gồm năm thế lực gia tộc. Trong đó cường đại nhất là Lâm Gia hiện nắm quyền thành chủ, có một vị lão tổ tu vi Đại Thừa sơ kỳ ẩn cư tọa trấn thủ hộ”
“Có thể thấy thực lực của năm gia tộc này gộp lại còn không sánh bằng cái Tiên Y Môn nho nhỏ kia, nhưng bởi giữ vững lập trường đoàn kết là trên hết, với cả được Luyện Đan Sư hiệp hội chống lưng, thành ra bọn họ nắm quyền thống trị đã qua hơn vạn năm”
“Muốn cường đại cũng không thể” – Cao Cường nghe xong liền cười nhạt nói:
“Ta cảm nhận thấy pháp tắc thiên địa cực kỳ hỗn loạn, hẳn là bị ảnh hưởng bởi vết nứt không gian hay xuất hiện bên trong cấm địa. Chưa kể tới hàn khí lấn át hết những hệ linh khí còn lại. Nói chung nơi đây không tiện tu hành, tu vi càng cao càng có nhiều trở ngại”
“Ách, thiếu gia cũng quá thần đi” – Phạm Thành Văn mở to mắt, kinh hãi nói:
“Thảo nào đêm qua ta ngồi tọa thiền đến ê cả mông mà vẫn không tề tụ được nửa tia linh khí, cứ tưởng tu luyện ra vấn đề làm sợ gần chết đây, giờ nghe thiếu gia nói mới biết là pháp tắc thiên địa hỗn loạn. Vậy thiếu gia có biện pháp khắc phục vấn nạn này không?”
Biện pháp đương nhiên là có.
Dùng linh thạch nuôi tụ linh trận là được rồi.
Thế nhưng với tu vi Đại Thừa viên mãn, có bạo tay chi ra cả mỏ linh thạch hạ phẩm cũng không đủ để Phạm Thành Văn hấp thu tu luyện trong vài phút đâu nhé.
Tóm lại được không bù nổi mất, Cao Cường dứt khoát lắc đầu, tặc lưỡi nói:
“Ngươi hiện tại tu vi viên mãn, ta thấy không cần thiết phải tích lũy huyết khí. Chi bằng ưu tiên gia tăng rèn luyện nâng cao lực lượng nhục thân, làm tốt chuẩn bị đột phá Độ Kiếp Kỳ. Vả lại nếu muốn tiến cảnh xa hơn, thứ không thể thiếu chính là thân xác cường đại”
Bản thân là tà tu, Phạm Thành Văn tự tin khẳng định có nhục thân cường đại hơn tu sĩ thông thường.
Thế nhưng khi ngấm ngầm dò xét thiếu gia, lão cay đắng nhận ra mình thua xa tít tắp.
Có lẽ thiếu gia nắm giữ “bí mật” nào đó, bởi vậy mới luôn quá mức chú trọng việc rèn luyện nhục thân. Phạm Thành Văn chợt thấy máu trong người như sôi sục.
Bởi vì lão rất muốn tiến cảnh xa hơn.
Cái này hẳn là bị thiếu gia tiêm nhiễm mộng tưởng?
Không ai đánh thuế giấc mơ, nghĩ tới đây Phạm Thành Văn nghiêm mặt nói:
“Đa tạ thiếu gia chỉ điểm, ta đã biết mình phải làm như thế nào rồi”
Hoàn toàn không hiểu lý do vì sao Phạm lão đầu bỗng hung hăng như ăn phải chất kích thích, bất quá Cao Cường vẫn khe khẽ gật đầu một cái, rồi tiếp tục hỏi:
“Tình huống những đối tượng từ nơi khác đến đây tầm bảo thì thế nào?”
Không chút chần chừ, Phạm Thành Văn lập tức trả lời:
“Hôm qua đi dạo thiếu gia đã thấy toàn kẻ tu vi lẹt đẹt rồi đấy, nói chung lưu lượng người ra vào thành khá lớn, nhưng chủ yếu là tán tu, hoặc môn nhân của những thế lực nhỏ. Còn người của thế lực lớn chỉ vào thành khi nào gặp phải tình huống thực sự cấp bách”
“Dù sao thì Băng Tuyết Thành có Luyện Đan Sư hiệp hội chống lưng, các thế lực lớn nghiêm cấm đệ tử vào thành gây chuyện sinh sự cũng phải thôi. Có điều tại cấm địa không ai quản, thấy bảo bên trong đó chém giết ác liệt lắm, mười kẻ tiến vào chỉ có một trở ra”
Nghe xong những lời này, Cao Cường không khỏi lâm vào trầm tư suy nghĩ.
Ba năm trước hắn cần nhất là một nơi an ổn để khôi phục tu vi, nhưng giờ đây đó không còn là điều quá quan trọng nữa. Thậm chí ngồi một chỗ chưa hẳn đã tốt.
Các cụ nói rồi, “nhàn cư vi bất thiện” đấy a.
Cô nàng gì kia còn đòi tới đây chơi nữa chứ, cái này phiền toái quá mức to lớn.
Trọng yếu là hắn hiện giờ đã có lý do vô cùng chính đáng để sớm tiến vào cấm địa lịch lãm.
Cao Cường dứt khoát quay sang nói với Trư Hào đang cắm mặt ngấu nghiến đồ ăn:
“Trư Hào, gấp rút chuẩn bị cho ta mười tấn thịt khô gác bếp, ba ngày nữa ta tiến nhập cấm địa”
“Được” – Trư Hào ngẩng lên đáp lại một tiếng, rồi lại cắm mặt tiếp tục tiêu diệt đồ ăn.
Cứ vào bữa là heo mập giành hết tâm tư cũng như sức lực trong công cuộc ăn uống, ba năm qua nhìn mãi cảnh này sớm đã quen rồi, chẳng hơi đâu chấp nhặt.
Cao Cường liền quay sang nói với Phạm Thành Văn:
“Phạm lão, ngươi với Trư Hào lưu lại Băng Tuyết Thành, cấm lén lút bám theo. Lấy kỳ hạn là ba năm, nếu ta vẫn chưa về thì các ngươi không cần chờ đợi nữa”
Trong lòng có chút lo lắng, Phạm Thành Văn vội nói:
“Thiếu gia, ta cho rằng bây giờ còn quá sớm. Hay là đợi tới tu vi Hóa Thần rồi hãy tiến vào đó?”
Cao Cường dứt khoát lắc đầu, nhếch miệng cười nói:
“Tiên lộ vốn luôn đầy rẫy hung hiểm, không dám liều lĩnh hơn người thì sao có thể cường đại hơn người? Vả lại thực lực của ta thế nào ngươi thừa hiểu rồi còn gì”
“Ài..” – Phạm Thành Văn khẽ thở dài, nghiêm túc nói:
“Ta không ngăn cản thiếu gia nữa, chỉ có điều kỳ hạn ba năm là quá ngắn, thôi thì mười năm sau nếu thiếu gia chưa về, ta sẽ dẫn Trư Hào đi tìm nơi để ẩn cư”
“Đừng lo” – Cao Cường vươn tay vỗ vai lão, cười nói:
“Dăm ba cái cấm địa phọt phẹt, sao có thể làm khó được bản thiếu gia. Ở nhà nhớ chăm chỉ rèn luyện, đợi ta quay trở về sẽ dẫn các ngươi đi nơi khác quậy phá”
Giờ cùng nhau vào cấm địa quậy phá luôn thì đã sao nào? Việc quái gì phải chờ đợi sau này?
Cảm thấy thiếu gia hứa hẹn không đáng tin chút nào, có điều Phạm Thành Văn chẳng dại gì nói ra.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT