Cao Cường là muốn tra ra gốc gác đám buôn bán đồ “iron man”, đáng tiếc rằng hai gã này không cấp nổi nửa xu thông tin gì hữu ích.
Căn bản mua bán phải thông qua tổ chức khủng bố, khi nào nhóm này giao đủ tiền thì đám kia mới tới tiến hành cấy ghép trang bị.
Ngay cả mặt mũi ra làm sao cũng chưa bao giờ được nhìn thấy.
Chỉ có thể thông qua âm điệu giọng nói, trở về ngồi suy đoán đám buôn đồ là có xuất thân từ những vương quốc phía tây đại lục.
Người ta chế tạo ra trang bị như siêu nhân, chẳng lẽ không chỉnh được giọng? Manh mối này liền là rác rưởi không thể rác rưởi hơn.
Chắc hẳn cái tổ chức khủng bố mà chúng cấu kết sẽ nắm giữ một vài thông tin giá trị.
Khổ một nỗi là cái gã tu sĩ được cha con tóc vàng hoe che chở đã đem tổ chức này nhổ tận gốc rồi.
Quá đáng ở chỗ mặt hàng kia rảnh háng chạy tung tăng khắp sa mạc giết người. Giờ có muốn truy tìm nhóm khủng bố khác cũng không phải việc dễ dàng gì.
Mà theo hai gã này khai báo thì mặt hàng kia hiện giờ đang bị trọng thương rất nặng. Thế cho nên chúng mới triển khai toàn lực truy lùng hòng diệt đi hậu hoạn.
Đã không hỏi thêm được gì, thôi thì tuyên án cho xong vậy.
Nghĩ đến đây Cao Cường mỉm cười hiền lành nói:
“Thú thật là đám các ngươi kẻ nào cũng tội ác tày trời, thấp nhất đã xấp xỉ 20 vạn năm ngâm vạc dầu, nặng nhất lên tới 70 vạn năm. Đó mới là tính riêng tội giết người, chưa kể tội cướp bóc hãm hiếp này nọ với những hình phạt khác. Muốn bào chữa gì không?”
Hai mươi tư linh hồn binh lính lúc này đã tụ tập lại một chỗ, cả đám thoáng nhìn nhau hội ý rồi cùng lúc quỳ rạp đầu xuống cát và đồng thanh hô vang:
“Thưa đại nhân, chúng ta dám làm dám chịu, chúng ta cam tâm tình nguyện tiếp nhận lấy tất cả những hình phạt tàn khốc nhất. Kính mời đại nhân tuyên án”
Chỉ cần ra sức ngoan ngoãn nhận tội, khẳng định sẽ được “đại nhân” giảm cho đống lớn hình phạt.
Lúc này trong lòng hai mươi tư linh hồn binh lính đều vững chắc niềm tin.
“Hắc.. Hắc..” – Cao Cường nghe xong cười xấu xa nói:
“Thực ra bản quan chỉ hỏi lấy lệ mà thôi, các ngươi có bào chữa hay không cũng đều vô dụng như nhau. Bản quan tuyên án toàn bộ các ngươi phải chấp hành gấp mười lần khung hình phạt, kèm thêm 99 lần luân hồi vào kiếp súc sinh. Cứ vậy đi, y án thi hành”
Ách.. Hai mươi tư linh hồn binh lính ngay tức thì trợn mắt há hốc mồm.
John Smith gì kia ngoan ngoãn liền được giảm 9/10, thế nào chúng ta lại bị tăng gấp 10 lên? Với cả 99 lần luân hồi vào kiếp súc sinh là sao? Đi làm chó ư?
Có vài trường hợp rất muốn mở miệng phản đối, khổ nỗi “đại nhân” lại tuôn ra ầm ầm lôi điện nữa rồi. Giờ mà dám ho hoe nửa lời là chết chắc luôn ấy chứ.
Mặc dù bị chính vị “đại nhân” khốn nạn này giết chết, sau đó cũng chính vị “đại nhân” khốn nạn này mở mồm tuyên ra bản án càng thêm phần khốn nạn hơn.
Cơ mà sống dưới dạng hồn ma vẫn tốt hơn là chết triệt để đúng không?
Vậy là nguyên đám dù phẫn hận trùng thiên, nhưng chỉ còn cách ngậm bồ hòn làm ngọt.
Ẩn nấp trong chiếc mũ trùm đầu, Hắc Phong khóe mắt rưng rưng, nghẹn nào nói:
“Đại nhân, gấp mười lần khung hình phạt cũng được thôi. Có điều 99 lần rơi vào kiếp súc sinh, cái này thực sự quá nặng. Ngài sao có thể tuyên bừa vậy?”
Giết ngàn người mới rơi vào một kiếp súc sinh, đằng này phán luôn tận 99 kiếp? Nói câu “quá nặng” là còn phải cố gắng văn vẻ giảm nhẹ đi nhiều rồi đấy.
Xin thề là nếu không vướng víu vai vế cấp bậc..
Hắc Phong chắc chắn sẽ chỉ vào mặt sếp mà mắng “đồ khốn nạn”.
“Ngươi không hiểu” – Cao Cường lắc lắc ngón chỏ, hỏi vặn: “Ngươi tưởng rằng chỉ những người bị chúng giết hại mới khổ sao? Ngươi có vợ không?”
Tự nhiên sếp hỏi vấn đề riêng tư này làm gì a?
Hắc Phong tuy chẳng hiểu ra làm sao, nhưng vẫn thành thật gật đầu.
“Có vợ liền rất tốt” – Cao Cường hài lòng mỉm cười, tiếp tục hỏi: “Giả dụ lỡ như ngươi bị ai đó giết chết, có biết vợ ngươi kết cục thê thảm thế nào không?”
“Đại nhân không nên nói gở như thế” – Hắc Phong bực mình làu bàu.
“Đang giả dụ mà thôi” – Cao Cường mỉm cười thản nhiên nói: “Ngươi vừa chết, vợ ngươi muốn sống liền phải nép vào lòng gã quỷ khác. Nếu như ngươi có con, vậy con ngươi sẽ trở thành một tiểu quỷ mồ côi. Khả năng sẽ bị gã quỷ cường đại nào đó cắn nuốt”
“Trong số nạn nhân của đám binh lính này, khi họ chết đi lưu lại không thiếu những người vợ người con rơi vào cảnh khốn khổ. Chưa kể tới chúng từng ám sát nguyên thủ quốc gia, khiến kinh tế khủng hoảng, báo hại hàng triệu người rơi vào cảnh thất nghiệp”
Nghe xong những lời này, Hắc Phong liền thấy cổ họng đắng chát.
Mặc dù tỉ lệ hắn chết gần như là không, nhưng Quỷ Tộc đúng là chuyên cá lớn nuốt cá bé. Thoáng liên tưởng một chút sẽ thấy sếp nói chẳng sai tẹo nào.
Hắc Phong phần nào đã hiểu rồi đấy, chỉ là sếp chẳng thèm dựa theo khung hình phạt vốn có để mà tuyên án. Hắn trở về biết phải giải thích sao đây?
Nhất là khoản luân hồi, hắn cái này trợ lý xác định sẽ bị bà lão kia đánh cho ươn người. Vừa nghĩ tới đây Hắc Phong nước mắt lại muốn rơi lã chã nữa rồi.
Vốn định nói thêm vài câu hợp tình hợp lý, có điều phát hiện tuyên án bậy hình như sẽ khiến gã thư ký phải ăn nhiều đau khổ, Cao Cường dứt khoát thay đổi ý định. Trên tay xuất hiện một cây búa gỗ, gõ cộp một phát lên sổ Phán Quan rồi vênh váo hô vang:
“Bãi đường”
Hắc Phong nghe xong không khỏi ngửa mặt lên trời thở dài.
Cái này mà cũng gọi là thăng đường xử án? Rõ ràng là ngồi phán bừa vài câu cho đủ thủ tục.
Cứ tiếp diễn thế này thì sớm muộn gì cũng bị mấy vị đại nhân hành chết. Quay trở về phải nộp đơn xin chuyển đổi vị trí công tác ngay và luôn mới được.
Trong đầu đã có quyết định, Hắc Phong mau chóng thu dọn đồ đạc rồi đứng dậy cung kính nói:
“Đại nhân, thuộc hạ xin cáo từ”
Dứt lời Hắc Phong liền ngay lập tức dùng lệnh bài mở ra lối thông đạo, sau đó như thể đang lùa đàn dê, gã lớn tiếng nạt nộ hiệu lệnh 25 linh hồn tiến vào.
Sau đúng ba nốt nhạc là thông đạo biến mất, Cao Cường rất không hiểu gã này gấp gáp cái gì?
Hẳn là vội vàng quay trở về tìm gã Bạch Lãnh tố khổ?
Chẳng buồn bận tâm đến vấn đề vớ vẩn không đâu, Cao Cường thu cất đồ đạc xong liền chạy đi thiêu hủy thi thể, thuận tiện nhặt lấy trang bị “iron man”.
Cơ mà chẳng hiểu sao khi cầm 22 bộ vòng kim loại trên tay, hắn cảm giác hình như đã từng gặp đồ vật có chất liệu tương tự thế này ở đâu đó rồi thì phải.
Rất nhanh hắn liền nhớ rõ ràng, trên tay xuất hiện một vòng kim loại sáng bóng.
Chính xác thì đây là chiếc vòng nẹp tại xương đầu gối của gã Phúc Lâm.
Kiểm tra cẩn thận sẽ thấy chúng có chất liệu khá là tương tự, đều rất bền chắc. Khác biệt là chiếc nẹp đầu gối không có linh văn với cả bo mạch điện tử.
Chắc hẳn mục đích nghiên cứu ban đầu là để áp dụng trong y tế điều trị chỉnh hình. Sau mới biến tướng thành những trang thiết bị phục vụ trong quân đội.
Nghĩ lại thì thấy bản thân cũng khá là giống với công trình nghiên cứu “iron man” này.
Ban đầu tu luyện chỉ để sống sót, nhoáng cái đã trở thành kẻ máu lạnh giết người không gớm tay.
Như một thói quen hắn mau chóng gạt bỏ suy nghĩ linh tinh ra khỏi đầu. Rồi chạy lon ton đi lục lọi mấy chiếc xe quân dụng, qua đó nhặt đống lớn vũ khí.
Đều là chất liệu phi thường không tệ, sau tìm cơ hội nịnh nọt bạch tuộc khí linh đem tái chế giúp.
Thoáng chút suy nghĩ hắn thu năm chiếc xe vào trữ vật giới, còn một chiếc lưu lại cho cha con tóc vàng. Để họ đi bộ tại sa mạc là gián tiếp giết người đấy.
Không còn điều gì phải băn khoăn, hắn liền nhanh chân chạy tới giải huyệt cho cha con tóc vàng hoe. Cũng là lúc phát hiện bọn họ cứ nằm run bần bật.
May mà thăng đường không tốn quá nhiều thời gian, chứ ngồi lảm nhảm lâu thêm một chút nữa là khéo hai cha con bọn họ chết cứng đơ vì lạnh luôn rồi.
Gặp nhau coi như là có duyên đi vậy, Cao Cường từ trữ vật giới lấy ra hai chuỗi tràng hạt đeo lên cổ tay bọn họ. Rất nhanh hai người liền ngừng run rẩy.
Thần kỳ trùng hợp là hắn luyện chế thừa ra đúng hai chuỗi tràng hạt này.
Chẳng hiểu là do lão tặc thiên đẩy thuyền hay như nào?
Có điều phải công nhận bé gái phương tây trổ mã sớm thật. Từ khí tức sinh mệnh thì cô nàng này mới 17 tuổi thôi, nhưng điện nước đã dư thừa rồi đấy a.
Chân dài thon gọn, chỗ cần cong liền cong, chỗ cần nở liền nở. Lại còn thêm cả làn da nâu nữa chứ, mặt xinh dáng đẹp bảo sao đám lính thèm rỏ dãi.
Cơ mà cứ ngồi săm soi khi người ta “ngủ” thế này có vẻ hơi bệnh hoạn.
Cao Cường quyết đoán vung tay vỗ lên mặt mỗi người một cái và lớn tiếng gọi:
“Hai ngươi mau dậy đi, còn nằm nữa liền chết cóng bây giờ”
Tất nhiên lời này chỉ là nói dối, đeo tràng hạt địa hỏa thạch thì chết cóng sao được. Nhưng có hiệu quả cực kỳ tốt, bọn họ bật dậy nhanh như ăn cắp ấy.
Khổ nỗi là hai vị tóc vàng hoe này sau một hồi ngơ ngác, liền đầy sợ hãi nhìn hắn.
Hai cha con này thật kỳ cục, nỡ lòng nào nhìn ân nhân bằng ánh mắt như gặp quỷ. Cao Cường buồn bực chỉ tay về hướng chiếc xe quân dụng rồi nói:
“Cỗ thi thể cùng xe với các ngươi đã bị dập nát tả tơi nên ta phải hỏa thiêu luôn. Các ngươi dùng tạm chiếc xe kia quay trở về đi thôi. Vậy nhé, bye bye”
“Pặc” – Chỉ là hắn còn chưa kịp đứng dậy thì cô nàng tóc vàng hoe đã tóm chặt lấy tay.
Cao Cường đương nhiên thừa sức tránh né, có điều cứ để mặc cho nàng ta tùy ý.
Hẳn là thấy ta anh tuấn tiêu sái, liền bồ kết rồi đúng không? Nghe đồn mỹ nữ phương tây dễ cảm nắng lắm đấy a, phải từ chối như nào cho ngầu bây giờ?
“Ta gọi là Lucy” – Cô gái tóc vàng cúi gằm mặt thẹn thùng giới thiệu, sau đó lí nhí dò hỏi: “Có thể cho ta biết phải xưng hô với ngươi như nào được không?”
Chuẩn phóc luôn rồi, khẳng định cô nàng tóc vàng hoe này phải lòng bản quan.
But i’m sorry, bản quan đẹp trai nhưng không dễ dãi, đành phải khiến nàng thấy thất vọng.
Tuy nhiên, nên cư xử lịch thiệp mới được. Nghĩ đến đây Cao Cường chìa tay ra, mỉm cười nói:
“Hi Lucy, nice to meet you. Cứ gọi một câu Cường Ca là được”
Bản quan thực sự là vô đối, đầu có cạo trọc lốc như sư cọ vẫn khiến gái đổ ầm ầm. Mà khoan đã, lẽ nào cô nàng tóc vàng hoe này là thích ăn boy đầu trọc?
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT