Nghĩ tới việc sắp sửa được chơi trò tập thể đánh dã chiến, con mồi lại còn non tơ mịn màng nữa chứ, nhóm binh lính hứng khởi hò hét cứ phải gọi là vang trời.
“Hưu.. Hưu..” – Đúng vào lúc này có làn gió thổi nhẹ qua.
Hai gã binh lính khống chế cha con tóc vàng hoe vốn đang cười oang oang bất chợt im bặt.
Ngay sau đó liền là hai tiếng “phốc phốc” gần như cùng lúc vang lên, kèm với thủ cấp của hai gã binh lính trông giống hệt như nút chai Champagne bay lìa khỏi cổ.
Trong khi những gã khác ngây người ngơ ngác thì hai gã đứng ngay gần có phản ứng cực kỳ nhanh, đồng thời chĩa súng nhắm bắn hai cha con tóc vàng hoe.
“Đoàng.. đoàng.. đoàng..”
Lạnh lùng tàn nhẫn đến cùng cực.
Tiếng súng chát chúa vang lên không dứt, hai mươi gã giới nghiêm vòng ngoài mới tỉnh táo lại. Đồng loạt nâng cao súng cảnh giác quan sát bốn phía xung quanh.
Không chỉ có nâng cao phòng bị thôi đâu, Cao Cường còn phát hiện những chiếc vòng kim loại đeo trên cổ tay cổ chân bọn chúng lúc này đang liên tục lóe sáng.
Và rồi những chiếc vòng này giống như hóa thành thứ chất lỏng có màu xám bạc, nó lan rộng ra bao phủ lên cơ thể bọn chúng. Trong nháy mắt hình thành cặp găng tay với cả đôi giày kim loại, ngay sau đó liền là nhanh chóng lan dọc theo cánh tay với cả cẳng chân.
Tuy rất muốn biết “iron man” mạnh mẽ tới đâu, nhưng để quân địch đông đúc cũng không ổn cho lắm. Ngồi trên đỉnh núi Cao Cường nâng tay phất nhẹ vài cái.
Từng làn gió thoảng thổi xuống phía dưới, những tiếng “hưu hưu” không ngừng văng vẳng.
Dưới cái nhìn hãi hùng của hai gã bên trong, hai mươi gã giới nghiêm vòng ngoài còn chưa kịp hoàn tất biến thân, thủ cấp đã đua nhau đón gió bay lìa khỏi cổ.
Sau những tiếng rơi rụng bịch bịch xuống cát, chỉ còn lại hai mươi cỗ thi thể không đầu đứng đó với tư thế nâng súng nhắm bắn, và cần cổ phun máu đỏ phè phè.
Đám lính này xong phim, tất nhiên công đoạn mặc giáp sẽ kết thúc.
Chất lỏng xám bạc ngay lập tức co rút, nhoáng cái liền đã biến trở về hình dạng những chiếc vòng.
Hai gã bên trong may mắn hơn nhiều, đã hoàn tất công đoạn mặc giáp. Từ đầu tới chân bao bọc giáp sắt kín mít, không hở ra dù chỉ là một tia mảnh như sợi tóc.
Nhưng nhìn giống Colossus trong X-Men hơn là iron man.
Với cả Cao Cường rất không hiểu kín kẽ thế này thì lấy đâu ra ôxy để thở?
Mặc dù đã phủ giáp ngon lành, nhưng gã khệnh khạng với gã thân tín thừa hiểu địch nhân cố tình chừa lại mạng sống của bọn họ, thành ra muốn vui mừng cũng không làm nổi.
Vả lại chưa kể tới việc đám thuộc hạ bị giết sạch sẽ, riêng cái mai rùa quái quỷ ở đâu chui ra bảo hộ cho cha con tóc vàng hoe đã dọa hai gã sợ hết hồn luôn rồi.
Thứ quỷ này phòng ngự vững chắc kinh người, bắn đến tòe nòng súng mà ngay cả nửa vết xước cũng không lưu lại được. Thử hỏi chiến đấu kiểu gì bây giờ?
Dứt khoát ném đi khẩu súng lục đã bắn hết đạn, hai gã nắm chặt tay thành quyền. Mau chóng đứng dựa lưng vào nhau, dáng dấp mười phần cảnh giác cao độ.
Ngồi trên đỉnh núi, Cao Cường nghi hoặc vê cằm.
Bộ giáp sắt này chắc hẳn chỉ mang tính chất phòng ngự là chính. Hoặc cùng lắm hỗ trợ nâng cao một chút thể năng như là gia tăng tốc độ với sức bật này nọ.
Công kích thử xem sao mới được.
Nghĩ tới đây Cao Cường nâng lên tay phải, trên không trung linh khí mau chóng ngưng tụ thành hai thanh kiếm khí khổng lồ có kích cỡ tương đương cây cột điện.
Phát hiện trên bầu trời xuất hiện hai thanh kiếm khí tím ngắt, hai gã lính mặc dù tin tưởng lực phòng ngự của bộ giáp nhưng cơ thể vẫn cứ là run rẩy như thường.
“Big boss, hay là chạy?” – Gã thuộc hạ kinh hãi hướng gã khệnh khạng run giọng dò hỏi.
“Không kịp, cố trụ vững” – Gã khệnh khạng lắc đầu khẽ đáp, hai tay xiết càng thêm chặt.
Gã vừa dứt lời cũng là lúc hai thanh kiếm khí đâm xuyên xuống. Khổ nỗi tốc độ nhanh cứ như điện xẹt, chỉ trong tích tắc đã oanh kích vào giữa ngực của hai gã.
“Oành.. Oành..” – Hai tiếng nổ đinh tai nhức óc cùng lúc vang lên.
Hai gã lính liền như hai viên đạn pháo bắn văng tận ba bốn chục mét, khi rơi xuống còn phải chịu cảnh lăn lộn va đập tới mười mấy vòng thì mới dừng lại được.
“Hô Ly Siết!!!” – Trên đỉnh núi, Cao Cường kinh ngạc đứng bật dậy hô to một câu.
Công kích vừa rồi đủ để tu sĩ Kim Đan Kỳ khốn khổ khốn nạn đấy. Vậy mà chỉ khiến bộ giáp của hai gã xước xát chút xíu thôi, có thể không kinh ngạc được ư?
Trong khi Cao Cường ngốc trên đỉnh núi há hốc mồm, hai gã lính lồm cồm đứng dậy, rồi mau chóng tụ tập lại với nhau. Gã thuộc hạ mười phần tự tin khẽ nói:
“Big boss, xem ra kẻ này cũng thường thôi, khẳng định không làm gì được chúng ta”
“Ngươi nói không sai” – Gã khệnh khạng gật đầu đáp lại, rồi chỉ tay lên đỉnh núi hung hăng chửi:
“Son of a bitch, tưởng tu sĩ mà ghê? Ngươi có dám vác cái mặt chó xuống đây đánh với lão tử? Lão tử thề đập cho cái đồ chó đẻ ngươi cha mẹ nhìn không ra”
Chửi xong gã liền cùng thuộc hạ liên tục bật lên ngón tay thối. Sau đó còn luôn mồm “ma giờ phắc cơ”, với cả dùng tay làm ra động tác cắt cổ các thứ các kiểu.
Đứng trên đỉnh núi, Cao Cường nhếch miệng cười lạnh.
Khả năng là giáp sắt chỉ duy trì được trong một khoảng thời gian nhất định.
Hai gã sợ bị rơi vào cảnh cá nằm trên thớt, mới phải chiêu trò khiêu khích để liều mạng đánh một trận tìm đường sống. Lòng dạ cũng thâm sâu phết chứ đùa đâu.
Có điều mới đỡ được một kiếm mà đã vội tự tin như thế là rất không nên. Cao Cường trên tay xuất hiện chuôi búa chuy nhỏ xíu, thân ảnh cũng theo đó tan biến.
Đã đến lúc kiểm nghiệm xem Dream Come True cứng cựa đến đâu.
Chỉ là gã còn chưa kịp ngậm miệng lại thì Cao Cường đã hiện thân với hai tay nắm Dream Come True, đầy thô bạo quật thẳng xuống đỉnh đầu thuộc hạ của gã.
“Đoành” – Chỉ với một búa duy nhất, sau tiếng nổ vang dội, gã thuộc hạ và bộ giáp sắt tưởng chừng phi thường cứng rắn liền cùng nhau nổ tung thành bụi phấn.
Đúng vậy đấy, sắt thép máu xương da thịt, tất tần tật đều bị nổ tung thành bụi phấn.
Ngay cả nền cát tại dưới chân gã cũng bị tạc thành một hố sâu mười mét, rộng tới tận hai mươi mét. Kinh khủng ở chỗ là cát trông nhuyễn hơn hẳn khi trước.
Cái này một búa có bao nhiêu bá đạo a?
Không đúng, phải hỏi lại là Dream Come True có bao nhiêu bá đạo? Bởi vì Cao Cường không vận dụng một chút chân nguyên nào, cứ nện bừa một búa mà thôi.
Ngay đến Cao Cường còn ngạc nhiên trợn tròn cả mắt, huống chi là gã khệnh khạng.
Có điều trong lòng gã nhiều thêm nỗi sợ hãi cứ phải gọi là đến vô cùng vô tận.
Liều mạng tìm đường sống ư? Nói đùa cái gì thế?
Lợi dụng dư bá khí lãng thổi bay tận mấy chục mét, vừa rơi xuống là gã ngay lập tức bật dậy bỏ chạy. Tốc độ có thể nói là không hề thua kém tu sĩ Kim Đan Kỳ.
Chỉ một bộ giáp sắt liền giúp thường nhân nắm giữ sức chiến đấu tương đương tu sĩ Kim Đan. Khoa học kỹ thuật đã đạt tới thành tựu phi thường khiếp sợ rồi đây.
Cao Cường vững tin còn có những loại giáp cao cấp khủng bố hơn thế này nhiều.
Đồng nghĩa với sau này rất có khả năng sẽ nổ ra những cuộc chiến tranh rung chuyển đại lục.
Cơ mà thích gây ra chiến tranh là quyền tự do của người ta, việc này chẳng liên quan quái gì tới hắn.
Trước mắt xử lý gã miệng thối này rồi còn tiếp tục lên đường cho nó lành. Nghĩ đến đây Cao Cường nhắm gã khệnh khạng rồi vung tay ném một cú thật mạnh.
Dream Come True xé gió bay đi, không chút huyền niệm nện thẳng vào lưng gã khệnh khạng.
“ĐOÀNH..”
Lại là một tiếng nổ vang dội, gã liền có kết cục tương tự như thuộc hạ, cũng nổ tung thành bụi phấn.
“Sưuuu..” – Dream Come True tự mình bay ngược trở về, rồi phiêu phù lơ lửng ngay trước mặt hắn và liên tục phát ra những tiếng “ông ông” nghe nhức cả đầu.
Mới ném có một cái đã bị nó trách cứ rồi, Cao Cường thở dài không tự nguyện nói:
“Ta hứa sẽ không bao giờ dùng ngươi quăng ném nữa, như vậy đã được chưa?”
“Ông.. Ông..” – Dream Come True ngay lập tức truyền đạt ý tứ nhắc nhở hắn nhớ phải tuân thủ hứa hẹn. Cao Cường nhịn không nổi nữa liền thu nó vào đan điền.
Búa chuy gì đâu mà lảm nhảm lắm lời thế không biết, tốt nhất ít sử dụng nó thì hơn.
Âm thầm đưa ra quyết định xong, Cao Cường mới đi về hướng hai cha con tóc vàng hoe đang nằm. Thuận tiện vung tay đem triệt hồi đi Thần Quy Hộ Thuẫn.
Nói chung hai người bọn họ chẳng bị thương tổn gì nghiêm trọng, nhưng cô con gái chịu không thấu cảnh đầu người bay tứ tung nên sớm lăn ra ngất xỉu từ lâu rồi.
Người cha tuy vẫn giữ được tỉnh táo, có điều hiện giờ đang ngồi ôm con gái mà run lẩy bẩy suốt thôi. Gan đã bé lại còn chạy đến vùng chiến loạn làm gì chứ?
Thoáng chút suy nghĩ, Cao Cường tháo bỏ mũ, để lộ ra đỉnh đầu trọc lốc rồi chắp tay nói:
“Thí chủ nên ngủ một giấc cho bình tĩnh lại, A di đà phật”
Hắn vừa dứt lời là người cha liền lăn ra ngủ ngon lành luôn. Cơ mà là do hắn âm thầm điều động linh khí điểm huyệt người ta, chứ không phải sử dụng âm công.
Hơn nữa còn điểm huyệt cả cô con gái vốn đang bất tỉnh. Bởi vì hắn còn phải xử lý “công vụ”, lỡ như người ta tỉnh dậy rồi nhìn thấy là không tốt lắm đâu này.
Xác định không có sai sót gì, hắn yên tâm từ trữ vật giới lấy ra một chiếc bàn và hai chiếc ghế.
Xếp đặt xong xuôi hắn liền ngồi xuống, mười phần ông kễnh hô to:
“Thăng Đường”
“Hưu.. hưu.. hưu..” – Đáp lại hắn là những cơn gió thoảng nhè nhẹ thổi qua.
Cao Cường: “…”
Thánh họ nhà nó quên mất.
Cao Cường đưa tay vỗ nhẹ lên trán một cái, rồi triệu hồi ra tín vật Phán Quan. Sau đó đặt nó ngay ngắn trên mặt bàn, mới yên tâm một lần nữa ông kễnh mở miệng hô to:
“Thăng Đường”
“Phừng..”
Lần này đáp lại hắn là cách 10 mét trước mặt hiện lên một vòng linh văn đồ án đỏ rực. Trông giống hệt vòng tròn năm xưa gã Bạch Lãnh vận dụng khi mò đến lừa gạt hắn.
Với đường viền chằng chịt đường nét họa tiết yêu ma quỷ quái. Cũng có một khoảng không tối om om, cũng có những tiếng khóc lóc kêu gào thảm thiết nghe lạnh cả gáy.
Tất nhiên không thể thiếu tiếng bước chân “cộp cộp” đang chậm rãi tiến lại gần.
Cứ nghĩ tới gã Bạch Lãnh là Cao Cường lại thấy khó chịu, liền hung hăng lớn tiếng quát mắng:
“Muốn để bản quan phải đợi đến khi nào? Nhanh mẹ ngươi cái chân lên”
“Thuộc hạ tuân mệnh” – Từ trong vòng tròn ngay lập tức truyền ra giọng nói ồm ồm nhưng đầy lễ phép. Rất nhanh liền thấy một gã Quỷ Sai khúm núm chạy ra bên ngoài.
Gã đương nhiên không phải Bạch Lãnh.
Với lại Cao Cường mà dám mắng gã quỷ kia như thế này, khẳng định sẽ bị bóp cổ cho lè cả lưỡi.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT