Sau cùng Cao Cường vẫn là ném ra đống lớn Hoả Cầu Phù từ khắp bên trong biệt thự ra tới sân vườn. Có điều chỉ là đốt nhà thiêu huỷ xác mà thôi, chứ đống độc chất thì phải mang về xử lý sau.
Lúc này bên ngoài tụ tập đông nghịt người, đúng kiểu phê thuốc nên không biết sợ là gì.
Tiếng súng nổ triền miên nhưng vẫn phải mon men chạy tới hóng hớt mới chịu.
Hay là.. tính toán nhân lúc cháy nhà hôi của? Nghi lắm này.
Ôm eo Tiêu Diễm Phượng ngự kiếm bay ra cho kín đáo, Cao Cường nhìn đám đông tụ tập bên ngoài biệt thự mà có xúc động vung tay quăng đống độc chất vào trong đám cháy.
Các ngươi thích hút hít chích choác sao? Lão tử liền cho các ngươi phê một lần rồi thôi.
Cơ mà đốt lên sẽ khiến dân cư sống tại các toà nhà tập thể kia phiêu cùng đấy.
Vẫn là thôi đi vậy, hắn dứt khoát đẩy nhanh tốc độ phi hành.
Chẳng mấy chốc ngự kiếm bay tới khu nhà tập thể, sau khi tìm được một góc vắng vẻ, Cao Cường liền đáp xuống và lấy ra chiếc Harley Davidson.
“Chưa về vội” – Bất chợt Tiêu Diễm Phượng ngăn cản hắn leo lên xe.
Nhìn ra được nàng ta đang muốn làm cái gì.
Cao Cường trầm ngâm chốc lát, rồi mới chậm rãi nói:
“Thực ra ta từng ấp ủ dự định mỗi tối lang thang hành hiệp trượng nghĩa. Từ quan quân hủ bại tới bè lũ hắc bang, thậm chí cả đám trộm cắp vặt, ta đều muốn giết bằng sạch”
“Có điều trải qua một quãng thời gian tu hành, ta nhận thấy nếu như can thiệp quá nhiều vào đời sống, sẽ gián tiếp tác động, cũng như làm thay đổi số mệnh của nhiều người”
“Trước đây nó chỉ là cảm giác mơ hồ, nhưng khi nãy Phệ Ca trải lòng đã tình cờ đánh tan đi sương mù. Giúp ta nhận thức sâu sắc hơn ý nghĩa và tầm quan trọng của Hắc Ám”
“Hiểu rộng hơn thì mọi thứ diễn ra hàng ngày, dù niềm vui hay nỗi buồn, hoặc phải nếm trải sự bất công. Tất cả đều là thử thách tai kiếp mà vận mệnh đã an bài cho mỗi người”
“Ngay như tu sĩ chúng ta cũng vậy thôi, không có trông gai mưa gió thì sao mà mạnh mẽ? Các cụ ngày xưa đã nói rồi, nhàn cư vi bất thiện. Ai cũng cần động lực để phát triển”
Cao Cường nói đến đây liền ngừng lại.
Trải qua vài phút lặng yên suy ngẫm, Tiêu Diễm Phượng mới lên tiếng:
“Nghe ngươi nói cũng có lý, tu sĩ chúng ta hẳn không nên can thiệp vào cuộc sống của người thường. Nhưng khi chứng kiến những điều tồi tệ diễn ra ngay trước mắt, ta thấy trong lòng phi thường khó chịu. Nếu không mau chóng nhổ đi cái gai này, ta sợ mình sẽ phát điên mất”
“Ai cấm đoán ngươi đâu?” – Cao Cường nhún vai, mỉm cười giải thích:
“Quên mất ta vừa cùng ngươi thiêu rụi hang ổ buôn ma tuý à? Nói chung ý ta là ngươi đừng tự tay trói buộc bản thân vào cái tư tưởng chính nghĩa khỉ gió gì đó. Chứ còn tu sĩ chúng ta vốn là loại người sống tuỳ tiện, nếu thấy ngứa mắt kẻ nào thì cứ việc đánh chết cha hắn thôi”
“Hơi dài dòng nhưng có lý” – Tiêu Diễm Phượng gật gù, xong liền hỏi:
“Ta ngứa mắt cái đám buôn bán lẻ tẻ, rốt cuộc ngươi có đi cùng ta hay không thì nói nhanh một câu?”
“Đương nhiên sẽ đi cùng” – Cao Cường thu xe lại, nhếch miệng cười:
“Đừng nói chỉ là giết vài gã, nếu ngươi muốn tàn sát cả xóm, ta cũng sẵn sàng tắm máu cùng ngươi”
“Đầu óc đen tối bẩn thỉu” – Tiêu Diễm Phượng nghe xong liền trợn mắt lên mà mắng cho hắn một câu.
Không hiểu thấu bị mắng, Cao Cường lập tức hoá hồ đồ. Có điều chưa kịp lên tiếng hỏi cho rõ ràng thì Tiêu Diễm Phượng đã quàng tay qua, rồi cứ thế lôi hắn đi xềnh xệch.
Trên sân thượng một toà nhà tập thể.
Đứng khoanh tay nhìn theo bóng lưng hai người dần đi xa, Hồng Linh híp mắt lẩm bẩm:
“Hay cho câu tu sĩ chúng ta vốn là loại người sống tuỳ tiện. Nhưng mà đụng chạm đến lợi ích của người khác thì không tốt đâu này. Hồng tỷ đành phải có lỗi với hai ngươi a”
Còn chưa kịp hiểu chuyển gì đang xảy ra, thì lại thấy thêm một cỗ sức mạnh vô hình bao trùm cơ thể. Hồng Linh ngay lập tức bộc phát toàn bộ lực lượng để mà kháng cự.
Sau đó dường như bầu trời sụp xuống.
Nháy mắt, Hồng Linh liền quỳ, nặng nề quỳ.
Cay đắng ở chỗ nàng phải quỳ trên một vòng linh văn đồ án, nó cứng vô cùng, đầu gồi muốn tan nát.
Nhưng cỗ sức mạnh vô hình kia còn chưa chịu buông tha, đang không ngừng đè ép xuống. Vấn đề là không làm cái cho xong luôn, lại chơi kiểu nhấn từ từ từng chút một.
Quá mức khốn nạn, quá chó dâm lợn.
Hồng Linh trong lòng ấm ức, khoé mắt trào ra nước.
Có điều ấm ức chỉ chiếm một phần nhỏ, trong nàng lúc này nhiều hơn là sự sợ hãi.
Tất nhiên Hồng Linh đủ thông minh để hiểu ra nguyên nhân vụ việc. Khẳng định hai người trẻ tuổi kia có đại năng bảo hộ, phát giác nàng có ý đồ xấu xa liền ra tay chỉnh sửa.
Nói chung chỉnh nát vườn hoa cũng chẳng sao.
Xin đừng rót xuống một chưởng đánh chết luôn là được.
Hồng Linh trong đầu không ngừng cầu nguyện tổ sư gia chúc phúc.
---
Nửa tiếng đồng hồ sau, Hồng Linh toàn thân ướt đẫm mồ hồi, nằm trên linh văn thở hổn hà hổn hển.
Đến lúc này nàng đã chẳng còn tia chân khí nào nữa rồi, ngay cả thở cũng vô cùng khó khăn luôn đấy. Khổ nỗi người ta chưa chịu buông tha, vẫn đang tiếp tục nhấn xuống.
Chẳng lẽ định ép lão nương thành giấy mỏng?
Không hiểu thế nào là thương hoa tiếc ngọc hay sao?
Lúc toàn thịnh còn chẳng kháng cự nổi, huống chi hiện giờ đã cạn kiệt khí lực. Nỗi tuyệt vọng trong lòng càng lúc càng bành trướng, Hồng Linh cay đắng, khép lại hai mí mắt.
“Hửm..”
Vừa mới nhắm mắt buông xuôi chờ chết thì sức ép kinh tởm kia chợt biến mất. Hồng Linh khẽ giật mình choàng mở hai mắt, vội ngẩng đầu lên dáo dác tìm kiếm xung quanh.
Đáng tiếc không thấy thân ảnh nào cả, thay vào đó là một giọng nói già nua truyền tới tai.
“Trong vòng nửa giờ nha đầu ngươi chưa cút khỏi thành phố Tân Long. Đừng trách lão phu khiến ngươi cũng như cái môn phái lẳng lơ nhà các ngươi sống không bằng chết”
“Tạ ơn tiền bối tha mạng” – Hồng Linh ngay lập tức dập đầu đáp lại.
Dứt lời liền phục dụng một viên đan dược phục hồi chân khí.
Một phút sau, nàng ta đứng dậy hướng lên bầu trời vái chào, rồi mau chóng ngự kiếm phi hành rời đi.
Đứng nép mình trong đám mây, Nhàn lão bất đắc dĩ phát ra tiếng thở dài.
May mà phát hiện đường lối vận hành chân khí của nha đầu này khá quen thuộc.
Mới nhớ tới cái môn phái lẳng lơ mà xú bà nương tàn độc hiểm ác kia xây dựng lên.
Vừa rồi mà một chưởng vỗ chết nha đầu này, khẳng định xú bà nương kia sẽ chạy vào đại lục điều tra. Đến lúc đó phiền toái to, phiền tới mức phải chuyển nhà đi nơi khác.
Vả lại giết hại môn nhân của lão hữu thì còn ra cái thể thống gì nữa?
Hi vọng nha đầu này quật cường, không chơi trò mách lẻo.
Nếu không thì.. đừng hỏi vì sao lại nhức đầu.
---
Sáng hôm sau.
Cao Cường nhìn chằm chằm khối tinh thiết to vật vã nằm trên bàn đe, thật lâu sau mới mở miệng:
“Lửa lò bễ chỉ nung được các loại sắt phẩm cấp thấp mà thôi. Từ trung phẩm tinh thiết trở lên, nung qua lò đã không mấy hiệu quả. Phải sử dụng mồi lửa cao cấp mới được, nhưng thứ này quá hiếm và đắt đỏ, không phù hợp về lâu về dài”
“Nói chung đừng lầm tưởng cứ thợ rèn là phải gắn liền với lò bễ. Giống như luyện khí sư cần có lô đỉnh, chú tạo sư chúng ta trong tay có cây búa là đủ. Giờ tiến hành tinh luyện đi, chỉ cần để tâm cảm nhận, còn muốn đánh sao thì đánh”
Thiếu mỗi bước nung đỏ lên thôi, Cao Cường cũng không có suy nghĩ nhiều. Khẽ gật đầu đáp lại sư phụ xong liền vung búa lên nện đánh.
“CỘP~~~”
“Ui cha!!!” – Nện xong búa thứ nhất, Cao Cường liền buột mồm hô một tiếng.
Căn bản hắn không ngờ tới khối tinh thiết trên bàn đe cứng kinh khủng. Nện búa xuống bị phản chấn chỉ thiếu chút nữa là gẫy xương cổ tay rồi đây.
Nhàn lão nhanh như gió chạy tới bàn đe, nhìn thoáng một cái liền vỗ trán nói:
“Ai gù, già rồi lú lẫn, đặt nhầm khối trung phẩm lên. Tiểu tử ngươi đừng có hiểu lầm sư phụ đấy”
Ăn với suốt ngày bị sư phụ rình rình chơi xỏ, Cao Cường bây giờ ngay cả trò ăn vạ cũng lười làm.
Đợi sư phụ thay khối tinh thiết khác lên đe xong, hắn liền chạy tới cẩn thận sờ mó kiểm tra. Xác định không có vấn đề gì mới yên tâm vung búa.
“ĐANG~~~”
Lần này búa nện xuống, âm thanh nghe ngân vang khác hẳn.
Có điều không nung lửa, tinh thiết khá cứng, lực phản chấn không hề nhỏ.
Đứng ngay bên cạnh quan sát, Nhàn lão gật đầu tán thưởng:
“Vẫn giữ được tư thế đạt tiêu chuẩn, rất không tệ. Cố gắng rèn luyện, sau này quen thuộc rồi thì ngươi sẽ hiểu nung lửa chỉ là bước dư thừa thôi”
Trong phương diện giảng dạy, sư phụ chưa khi nào nói phét.
Bất chợt nghĩ tới một vấn đề, Cao Cường liền mở miệng hỏi:
“Sư phụ, tinh luyện cấp bậc cao hơn tinh thiết mà vẫn gõ chay thế này sao?”
“Đúng mà cũng không đúng” – Nhàn lão mỉm cười giảng giải:
“Tinh luyện từ cương thiết trở lên sẽ phải dùng tới chân khí. Nhưng nếu trình độ ngươi đủ cao siêu, không cần vận dụng chân khí cũng được”
“Ngươi hiện giờ tinh luyện sơ cấp tinh thiết còn chưa xong, đừng nghĩ thứ xa xôi quá làm gì. Tập trung tinh thần học tập những thứ trước mắt đi”
“Không bao lâu đâu sư phụ” – Cao Cường kiêu ngạo đáp lại:
“Không trải qua công đoạn nung lửa, càng dễ cảm nhận thấy vị trí tồn tại tạp chất. Giờ ta thích ứng với độ cứng nữa là tinh luyện ngon lành ngay”
Hắn nói hoàn toàn chính xác, Nhàn lão hài lòng cười tít cả mắt.
Nhưng khen ngợi là tiểu tử này được đà vênh cái mặt gọi đòn lên đấy. Vả lại giáo dục nghiêm khắc mới là đường lối đứng đắn, bởi vậy Nhàn lão liền lớn tiếng quát:
“Ngon lành tiên sư nhà ngươi, chú tạo sư là phải có đức tính tỉ mỉ cẩn thận. Tiểu tử ngươi mà dám nhanh nhảu đoảng thì xác định ăn no đòn đi biết chưa hả?”
Không biết sư phụ ăn nhầm cái gì mà bỗng dưng nổi nóng, nhưng tốt nhất cứ ngoan ngoãn cho lành. Theo thói quen Cao Cường vừa gõ búa, vừa dõng dạc hô:
“Rõ rồi sư phụ!!!”
“Tốt lắm, tập trung tinh luyện đi” – Nhàn lão hài lòng đáp lại, nói xong liền biến mất.
Sư phụ rời khỏi nhưng Cao Cường càng không dám lười biếng. Chiêu trò cố tình lánh mặt để rình rập bắt lỗi này của sư phụ, hắn cũng quá mức quen thuộc rồi đấy.