Cũng chưa rõ sau buổi nói chuyện bên bàn ốc luộc có thu được hiệu quả gì không, sau khi thả Tiểu Dương xuống trước cửa hàng, Cao Cường liền lòng vòng mua thức ăn rồi trở về nhà trọ.
Nấu nướng xong xuôi ăn tạm một chút rồi leo lên giường đi ngủ. Đúng 8 giờ tối chuông hẹn giờ ở điện thoại reo, hắn mới dậy và như thường lệ ẩn mình trong bóng tối chạy ra hướng bãi bồi.
Có điều tối nay Cao Cường cần phải đi tìm một bãi bồi khác để còn lần nữa dọn dẹp sân bãi, chứ tiếp tục tu luyện ở chỗ cũ thì chỉ sợ chẳng đánh đấm được gì ra hồn đã bị mùi thối hun chết rồi.
Phải lần mò tìm tòi thật phiền toái, giá như có chiếc thuyền để chèo lái ra bãi nổi ở giữa dòng sông Thổ thì tốt biết bao. Nếu tu luyện ở chỗ vắng vẻ rộng lớn như thế thì tuyệt vời không còn gì hơn.
Đáng tiếc là không có thuyền, mà cởi đồ bơi qua đó thì mùa hè còn hợp lý, chứ hiện tại đêm đông xuống sông thì có mà lạnh sun hết cả vòi. Cao Cường đành chăm chỉ tìm tòi trên bờ cho lành.
Được cái ông trời không phụ lòng người, chẳng mấy chốc Cao Cường tìm được một chỗ khá ưng ý để làm nơi tu luyện. Nơi này mặc dù không được xa hẳn như những bãi cát bồi, nhưng cũng cách khu dân cư ở gần nhất khoảng 2 tới 3 dặm đường.
Đã vậy nơi này còn có cây cối bụi rậm um tùm, nhìn thoáng qua đã thấy rợn cả người, dám chắc ngay cả kẻ bạo gan cũng ngần ngại tiến vào. Không như những bãi cỏ lau, thi thoảng lại có cặp tình nhân nào đó chui vào hú hí. Nói chung tìm ra nơi kín đáo thế này Cao Cường khá hài lòng.
Nói thì là như vậy xong Cao Cường cũng hiểu đạo lý được cái này thì mất cái kia. Bởi vì nhiều bụi rậm và cây cối luôn đồng nghĩa với việc sẽ không thiếu những loài động vật đông tây trú ngụ. Cóc nhái chim chuột gì đó thì không tính, chứ rắn rít này nọ thì hắn phải hết sức đề phòng.
Đến lúc này Cao Cường cũng nhận rõ lợi ích sau khi thể chất có đột phá. Không chỉ khí lực mạnh mẽ vượt trội, mà mọi giác quan của hắn cũng nhạy bén hơn hẳn.
Nhiều cây cối bụi rậm khiến cho nơi này tối tăm vô cùng, thế nhưng Cao Cường lại có thể nhìn rõ ràng từng nhánh cây ngọn cỏ trong khoảng cách 5 mét xung quanh hắn.
Rồi ngay cả những tiếng động rất nhỏ phát ra từ những lùm cây bụi cỏ ở khoảng cách khá là xa, Cao Cường cũng có thể nghe rõ mồn một, không bỏ sót bất kỳ một thứ gì.
Đáng tiếc tầm nhìn hơi ngắn, thành ra có nghe được từ khoảng cách xa thì Cao Cường vẫn cứ chẳng biết được động tĩnh là do gió thổi hay là do loài động vật nào đó gây ra.
Bẻ một cành cây khá dài, Cao Cường như thể tướng sĩ cầm thương ra trận. Hắn liên tục đâm chọc khua khoắng xua đuổi rắn rết, thuận tiện vạch phá bụi rậm để lấy lối đi.
Mò mẫm chán chê thế nào Cao Cường lại tới được một vườn cây ăn trái. Có điều vườn trái cây này trông khá hoang tàn, chắc hẳn đã lâu rồi không có người chăm sóc tới.
Đất khá cằn cỗi nên không có nhiều bụi rậm như bên ngoài, nhưng với kinh nghiệm 7 8 năm ngây ngốc ở nông thôn như Cao Cường thì hắn biết vườn cây này đầy rẫy nguy cơ.
Đặc biệt là những cây táo cây ổi thường xuyên có các loài rắn độc quấn ở trên cành. Lỡ mà để bị cắn cho một cái thì có mà chết mục xương ở đây cũng chẳng có người nào hay.
Nguy hiểm nhưng nơi này cũng là chỗ khá lý tưởng để tu luyện. Vả lại Cao Cường chưa bao giờ sợ rắn, không thấy thì thôi chứ để hắn bắt gặp thì chuyển hoá thành nồi thịt rắn thơm ngon bổ dưỡng nha.
Ngặt nỗi lần này ông trời không chiều cái bụng thèm ăn thịt rắn của hắn. Vác cành cây thần thương đi chọc ngoáy khắp vườn, đến con chuột cũng chẳng thấy chứ đừng nói là rắn độc này nọ.
Không hiểu đám bò sát này là chui rúc hang ổ nào đó ngủ đông, hay là do nơi này chẳng có gì ăn nên chúng không thèm trú ngụ nữa. Mang theo tiếc nuối Cao Cường đi tới trung tâm khu vườn.
Nơi này là một bãi đất trống rộng rãi, không bị vướng víu cây cối hay bụi rậm gì cả. Cao Cường chỉ phải bỏ ra thêm vài phút dùng cành cây gạt đi những mỏm đất đá gồ gề, liền có thể bắt đầu tu luyện.
Trước mắt còn chưa có sự biến chuyển đặc biệt nào, Cao Cường vẫn như thường lệ ra sức tập luyện bằng bộ võ kỹ có tên bìa cùi bắp đến không thể cùi bắp hơn được, đó là [Luyện Thể Cơ Sơ Tổng Quan].
Mặc dù chỉ là quyền cước căn bản, thế nhưng Cao Cường phải tốn biết bao nhiêu công sức mới có được một chút thành tựu nha. Vì thế hắn vui mừng lắm, đến nỗi nãy giờ vẫn cười không khép nổi miệng vào.
Mà cũng phải thôi, vài bữa trước còn ngã vập mặt liên tục, hôm nay ra quyền ra cước gió rít cứ vù vù. Dám chắc bất kỳ ai ở vào hoàn cảnh này cũng phải mừng rỡ muốn chết chứ không chỉ riêng mình hắn.
Quyền cước thi triển càng lúc càng mượt mà, cơ thể hắn cũng theo đó mà nóng bừng bừng. Có điều không gây ra cảm giác khó chịu nào cả, thậm chí Cao Cường còn cảm thấy phi thường thoải mái.
Trong hướng dẫn đã chỉ rõ rành rành rồi, cứ khi nào hắn tu luyện võ kỹ hoặc thổ nạp thì sẽ thúc đẩy các tế bào trong cơ thể hấp thu dưỡng chất với tốc độ nhanh hơn gấp nhiều lần so với thông thường.
Và khi kết hợp đồng thời tu luyện cả võ kỹ lẫn thổ nạp thì cái tốc độ hấp thu dưỡng chất kia lại càng nhanh hơn nữa. Điều đó đồng nghĩa với việc cường độ thể chất của hắn cũng sẽ đề thăng nhanh chóng.
“Phù.. Phù.. Phù..” – Từng tiếng hít thở ồ ồ quanh quẩn không gian vườn cây.
Tuy còn xa mới đạt đến trình độ hoàn hảo, nhưng dù sao hắn thi triển quyền cước cũng ra hình ra dáng rồi. Cho nên Cao Cường chẳng ngần ngại kết hợp luôn cả thổ nạp vào trong quá trình tu luyện.
Vừa phải thi triển quyền cước vững vàng chuẩn xác theo chiêu số, lại vừa phải hô hấp với tần suất biến đổi không ngừng như trong công pháp hướng dẫn.
Có thể nói sự kết hợp đồng thời võ kỹ và thổ nạp, là công việc đòi hỏi Cao Cường phải trải qua một quá trình dài hơi tập luyện với tinh thần tập trung cao độ.
Quyền cước liên tục vấp phải sai sót, nhịp thở cứ chốc lát lại mất đi sự ổn định. Để cho Cao Cường nhận ra dự định vừa niệm kinh vừa luyện quyền đêm qua là ý nghĩ ngây thơ biết nhường nào.
Học theo mấy thằng main trong truyện tiểu thuyết để chơi trò “nhất tâm nhị dụng” mà khó khăn quá. Có điều một lúc làm hai việc cũng không phải hư cấu, trên ti vi không thiếu những lần nói tới người có khả năng cùng lúc một tay vẽ hình tròn một tay vẽ hình vuông nha.
Mà khó khăn cũng chẳng có gì ngạc nhiên cả, tu luyện dễ dàng thì siêu nhân chạy đầy đường lâu rồi. Hơn nữa nếu như kết hợp không được thì đã chẳng có cái phương pháp tu luyện thế này sinh ra. Người khác đã có thể tu luyện thành thì Cao Cường hắn cũng có thể.
Nhất là công pháp thổ nạp tầng thứ hai này không bắt buộc phải toạ thiền một chỗ như tầng thứ nhất. Chỉ cần Cao Cường muốn thì hắn có thể thổ nạp bất cứ lúc nào ở bất cứ nơi đâu.
Một khi đã hình thành được thói quen thổ nạp mọi lúc mọi nơi ngay cả trong giấc ngủ, thì việc kết hợp cùng với tu luyện võ kỹ đã không còn là thứ xa vời tầm tay của Cao Cường nữa rồi.
Có suy nghĩ là vậy nhưng Cao Cường cũng không thay đổi phương thức tu luyện hiện tại. Loạng choạng mắc lỗi gì đó cũng mặc kệ, sớm thích ứng làm hai việc cùng một lúc mới là thứ cần phải ưu tiên.
“Tít.. Tít.. Tít..” – Tiếng chuông báo thức phát ra từ chiếc đồng hồ đeo trên cổ tay, Cao Cường không nghĩ tới mình lại mải mê tu luyện đến nỗi quên cả giờ giấc thế này đâu.
Nhìn đồng hồ số đã hiện 3 giờ sáng, lại thêm bụng đói kêu òng ọc, Cao Cường không còn cách nào khác là mau chóng chạy trở về phòng trọ ăn uống tắm rửa để còn đi làm.
Cao Cường rời khỏi không bao lâu, cách khoảng đất trống mà hắn tu luyện không xa, một bóng đen vẫn luôn ẩn nấp đằng sau thân cây mít mới khẽ lẩm bẩm:
“Không hiểu thứ sư phụ kiểu gì lại để mặc đệ tử tự mò mẫm tu luyện kiểu này. Mà thôi.. Mà thôi.. Ài..”
---
Ăn uống tắm rửa xong, Cao Cường hí hửng mau chóng lái xe tới chợ. Hôm qua đả thông tư tưởng tên nhóc Tiểu Dương rồi nha, không khéo hôm nay liền có tin báo hoàn thành nhiệm vụ cũng nên.
Đem dựng khoá xe cẩn thận, Cao Cường xắn tay áo đi tới cùng với đám đồng nghiệp đem hàng hoá bốc dỡ xuống. Thế quái nào hắn một lần nữa phát giác bọn họ lại dùng ánh mắt rất đểu liếc nhìn mình.
Bà mẹ nó, chẳng lẽ tiểu tử kia hôm qua trở về nói gì không đúng? Cao Cường phi thường hoài nghi sắp sửa có tai hoạ đổ lên đầu mình, mà khởi nguồn của vụ việc một tỉ phần trăm là từ tiểu tử Tiểu Dương.
“Bà mẹ con gián kiaaaaaaa..” – Âm thanh kêu gào mắng chửi đầy phẫn nộ từ trong cửa hàng vọng ra.
Cao Cường còn chưa hiểu cái mô tê gì thì đã thấy Bình thúc hùng hục chạy từ trong ra ngoài. Nhanh như chớp ông lao thẳng tới túm cổ áo như thể muốn nhấc bổng Cao Cường lên vậy.
Có điều Bình thúc cao còn chưa tới 1 mét 7, muốn nhấc cổ áo người cao hơn 1 mét 8 như Cao Cường thì đúng là chuyện nực cười. Tuy hơi lúng túng xong ông vẫn không chịu buông ra mà cứ thế gào lên:
“Con gián nhà ngươi cho Đại Dương của ta ăn cái gì mà thằng bé tiêu chảy suốt từ qua tới giờ hả?”
WTF? Tiêu chảy? Ăn có mấy con ốc cũng tiêu chảy? Cao Cường có chút bó tay với khả năng miễn dịch yếu ớt của Tiểu Dương. Xong vẫn là phải ăn ngay nói thật đi, vì thế hắn liền thẳng thắn:
“Mấy con ốc nhồi chứ có cái gì to tát đâu. Nói không phải chứ Bình thúc nên xem lại, bớt chiều chuộng o bế đi thì thằng nhóc Tiểu Dương mới phát triển khoẻ mạnh cứng cỏi được a”
Mặc dù Cao Cường nói cũng không sai, mấy con ốc mà thôi có gì đâu mà không ăn được. Thế nhưng cứ nghĩ tới Tiểu Dương bé bỏng phải làm bạn với WC suốt từ chiều qua tới giờ là Bình thúc lại tức đến ngứa răng ngứa lợi.
Nếu không phải Cao Cường có công trong việc Tiểu Dương bé bỏng đã chịu mở miệng nói chuyện với Bình thúc. Xin cam đoan rằng giờ này Bình thúc đã tẩn cho Cao Cường một trận rồi đâu.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT