Trong trữ vật giới có quái xà với heo mập, đáng tiếc bởi lo ngại tiềm ẩn bệnh tật như bị dại chẳng hạn, thành ra Cao Cường không dám xẻ thịt chúng đem nấu ăn.

May thay dưới hồ không thiếu cá, Hoàng Đại Hùng liền lặn xuống tóm lên vài chú bự chảng.

Sau đó cả đội ngay tại cửa hang nhóm củi, nướng lên ăn tạm cho nó xong bữa.

Nghỉ ngơi trà nước trong chốc lát thì ngoài trời cũng đã tối đen như mực. Lúc này Cao Cường nháy mắt với Tiêu Diễm Phượng, rồi cả hai sánh vai mà rời khỏi hang.

Hành vi nháy mắt trông có hơi mập mờ ám muội, lẽ tất nhiên bộ ba HKT liền được thể xúm lại ngồi xổm, cùng nhau thậm thụt to nhỏ đoán hươu đoán vượn một phen.

--- 

Vừa ra khỏi dãy núi, xác định bộ ba HKT không lén bám theo, Cao Cường mới lên tiếng dò hỏi:

“Đội trưởng, ngươi cùng ngốc tử bọn họ nói chuyện xong xuôi rồi ư?”

Hiểu hắn đang hỏi đến điều gì, không cần phải nghĩ ngợi, Tiêu Diễm Phượng gật đầu khẽ đáp:

“Ngươi vừa rời khỏi là ta nói với bọn họ luôn. Ban đầu rầu rĩ ghê lắm, còn trách móc đủ kiểu. Sau ta phải phân tích thiệt hơn thì đám ngốc bọn họ mới chịu nghe lời cho đấy”

Chẳng hiểu sao Cao Cường cảm thấy có gì đó hơi sai sai, ngẫm nghĩ một chút liền cẩn thận hỏi:

“Ngươi chỉ nhẹ nhàng phân tích thôi ư? Nhìn trông mặt mũi bọn họ thâm tím ghê lắm mà nhỉ?”

“Có vậy mà còn phải hỏi?” – Liếc mắt lườm hắn cháy xém mặt, Tiêu Diễm Phượng bĩu môi nói:

“Ngốc tử bọn họ cứ cho rằng ta và ngươi tách ra đánh lẻ, giải thích mãi không chịu nghe. Hết cách rồi, lão nương đành phải túm cổ tẩn cho một trận tơi bời chứ sao nữa”

“Chậc.. chậc..” – Liên tục lúc lắc cái đầu, Cao Cường hơi suy nghĩ liền chân thành khuyên nhủ:

“Đội trưởng, tính khí táo bạo một chút chả sao đâu. Cơ mà dữ quá thì sau này ai mà chịu hỏi cưới? Ngươi nên kiềm chế một chút, kẻo phải sống thui thủi đến già đấy”

“Thui thủi đến già?” – Lập tức bĩu môi khinh thường, Tiêu Diễm Phượng hất hàm kiêu ngạo nói:

“Lão nương chỉ cần cười duyên một cái, đống lớn nam nhân liền chạy tới xin chết. Muốn hù doạ ý hả? Ngươi trở về tìm hiểu sách vở, kiếm cái cớ nào đó dễ nghe hơn đi”

Nghe xong hắn liền quét mắt nhìn nàng ta một lượt từ đầu tới chân. Đã đạt chuẩn hồng nhan hoạ thuỷ, với bộ khung hại nước dại dân này thì đúng thật không cần sợ bị ế.

Tuy có vài điểm không tán thành, nhưng Cao Cường vẫn cứ là dứt khoát ngậm miệng cho xong.

Vốn định trêu hắn một câu cái gì mà “sau này lão nương không gả được sẽ bắt đền ngươi”. Có điệu lại sợ bị phản damage, Tiêu Diễm Phượng đành đổi hướng câu chuyện:

“Vậy ngươi gọi ta ra ngoài thế này làm gì? Chẳng phải ngươi muốn độc hành đại hiệp gì đó sao?”

Đưa tay vuốt vuốt mái tóc sớm đã húi cua gần như trọc, Cao Cường ánh mắt mập mờ cười nói:

“Đêm nay tiết trời biết chiều lòng người, không ra ngoài dạo mát ngắm phong cảnh thì uổng phí mất”

Kết quả có thể nghĩ, Tiêu Diễm Phượng lập tức nhào tới kẹp cổ hắn, vừa siết vừa lạnh lẽo hỏi:

“Tiểu tử ngươi không nhìn trời sao? Mây đen dày đặc thế kia mà tiết trời chiều lòng người? Mau mau khai thật ra, kẻo lão nương lại kẹp cho gẫy cổ ngươi luôn bây giờ”

“Vừa phải thôi a” – Bị hai cái khối mềm mềm ép vào mặt, Cao Cường phiền muộn thở dài nói:

“Ngươi cứ thân cận quá đáng thế này ta biết sao đây? Làm ơn để ta được sống một cách lương thiện đi. Ta cũng không muốn phải thi triển những chiêu thức hư hỏng đâu”

“Nguỵ quân tử!” – Hai tay siết càng chặt, Tiêu Diễm Phượng thẳng thừng đốp chát vào mặt hắn:

“Ngươi thừa sức né tránh, sao vẫn để ta kẹp lấy? Ưa thích được ta thân cận thì nói đại đi, lại còn giả bộ ngây thơ trong sáng. Thật không đáng mặt đàn ông một chút nào”

Nàng ta nói phần nào cũng đúng, thế nhưng chưa phải hoàn toàn, Cao Cường lập tức đáp trả:

“Ta không để bị kẹp thì ngươi còn quậy phá đến khi nào nữa? Mà ta chưa bao giờ tự nhận thánh thiện gì đó đâu nhé. Vấn đề cũng không nằm ở thích hay không, mà là ngươi cứ thân mật như thế này, khiến ta rất khó xử. Trêu đùa lời nói được rồi, đừng đụng tay đụng chân”

Siết tay thật chặt thêm vài lần xong, Tiêu Diễm Phượng mới chịu buông ra, bĩu môi kiêu ngạo nói:

“Đừng đụng tay đụng chân ư? Cứ làm như mình cao giá lắm ý. Thứ giai tân chưa gì đã phun máu mũi như ngươi, có cho thêm tiền, lão nương cũng chẳng thèm nhé”

Nàng ta có thiên phú làm Rapper lắm đây này, thấy không hài lòng một cái liền mở miệng Dizz luôn? Thôi nhường nhịn đi vậy, kẻo nàng ta trở về giận cá chém thớt.

Nghĩ đến đây Cao Cường ra hiệu tiếp tục lên đường, sau đó vừa đi vừa nghiêm túc nói:

“Ta phát hiện thấy bảy đầu yêu thú Kim Đan đỉnh phong, thiết nghĩ nên dọn dẹp. Có điều cấp bậc này mình ta hơi khó giải quyết, nói như vậy ngươi đã hiểu rồi chứ?”

Lão nương đầu óc có bị ngu si đần độn đâu? Tiêu Diễm Phượng liền bĩu môi mỉa mai:

“Đánh dấu trên địa đồ, ta nhắc ngốc tử bọn họ tránh ra là được rồi. Ai đó đỡ phải đi xâm lược này nọ”

Đá xoáy lão tử làm cái quần gì thế? Cao Cường xoa huyệt thái dương, buồn bực nói:

“Chúng mò ra ngoài đi săn thì tránh né bằng niềm tin à? Mà thôi, liền để mặc cho ngốc tử bọn họ tự cầu nhiều phúc. Lão tử trở về ngủ một giấc cho nó sướng cái thân”

Dứt lời hắn lập tức xoay người, chỉ có điều liền nghe thấy “Pặc!!!” một tiếng. Lý do hết sức là đơn giản, bởi vì Tiêu Diễm Phượng vừa tóm lấy tay hắn để mà níu giữ lại.

Khung cảnh có phần giống trong phim, vì lý do trời ơi đất hỡi nào đó, nhân vật nam gặp mặt nhân vật nữ và nói chúng mình chia tay đi, sau đó liền phũ phàng quay lưng.

Đúng lúc này trời đổ mưa, nhân vật nữ nhanh như ăn cắp vươn tay níu giữ lại, nước mắt hoà cùng với nước mưa, liên tục hỏi “tại sao? vì sao? cầu xin tha thứ nọ kia”

Giả dụ nàng ta mà xin lỗi thì nói gì cho ngầu giờ? Liền nói ngươi chết tâm đi? Cảm nhận cánh tay bị nắm phi thường chặt, Cao Cường trong đầu hoả tốc suy nghĩ tự hỏi.

5 10 15 giây trôi qua, mãi không thấy Tiêu Diễm Phượng lên tiếng. Cao Cường nghi hoặc ngoái đầu lại, đập vào mắt liền là khuôn mặt phụng phịu với cặp mắt tròn xoe.

Phụng phịu cũng được thôi, hai mắt tròn xoe cũng không sao cả.

Thế nhưng.. vành mắt ươn ướt long la long lanh thì lại là cớ làm sao?

“Chậc..” – Lắc đầu chép miệng ngán ngẩn, Cao Cường buồn bực thở dài:

“Đội trưởng, trông ngươi giả nai giống y hệt Lão Hổ lúc ăn vụng cá. Ăn xong không chịu chùi mép lại còn trưng ra bộ mặt ngây thơ làm như mình vô tội. Nể tình nhóc mèo tinh quái đó, lần này ta không tính toán với ngươi. Đi thôi đi thôi, chúng ta tiếp tục lên đường cho sớm” 

Như một phép màu kỳ diệu, khuôn mặt phụng phịu nai vàng gì đó lập tức biến mất. Tiêu Diễm Phượng mau chóng đuổi theo sánh vai cùng với hắn, vừa đi vừa cười hì hì và hỏi:

“Nhóc mèo mà sao ngươi lại đặt tên là Lão Hổ? Hơn nữa khi nào thì ngươi nuôi mèo? Sao ta chưa thấy bao giờ? Hay là nó thấy ngươi tàn bạo quá liền bỏ đi luôn rồi?”

Hỏi gì hỏi lắm thế không biết? Biết vậy không nhắc tới Lão Hổ cho đỡ mệt.

Vạn phần tỉ phần bất đắc dĩ, Cao Cường đành kiên nhẫn mở miệng trả lời:

“Lão hổ là một đầu miêu tinh, hiện giờ đang trong quá trình tiến hoá thành yêu thú. Cũng không chắc sẽ thành công, cần ba bốn tháng nữa thì mới biết được kết quả”

“Miêu tinh? Ra là vậy” – Tiêu Diễm Phượng có điểm hiểu ra liền cười nói:

“Chắc hẳn vì nghĩ tới Lão Hổ, nên ngươi mới không muốn tàn sát đám yêu thú nơi đây?”

“Không phải như vậy” – Dứt khoát lắc đầu, Cao Cường nhún vai đáp lời:

“Nếu mọi chuyện suôn sẻ, sau này Lão Hổ sẽ cùng ta ngao du khắp thiên hạ, phải giết người hay giết thú là điều không thể nào tránh khỏi. Thôi bỏ qua chuyện này đi”

Vừa mới manh nha dò hỏi, hắn đã ngay lập tức chặn đứng luôn rồi. Tiêu Diễm Phượng liền nâng tay lên quệt mũi, mắt thì lườm lườm ra vẻ ta đây rất không hài lòng.

Khổ nỗi hành động trông phi thường đáng yêu này chẳng thu được nửa xu tác dụng. Hắn cứ thế cắm mặt đi thẳng, Tiêu Diễm Phượng chỉ còn cách buồn bực theo sát.

Bởi tập trung di chuyển, thành ra chẳng mấy chốc hai người tới được sườn đông của dãy núi. Sau đó đi thêm hơn phút thì tiến vào lãnh thổ của đầu cá sấu 99,99%.

Bất chợt thần thức quét thấy vài nhân ảnh đang đi tại đằng trước, Cao Cường không chút chậm chễ vươn tay níu Tiêu Diễm Phượng lại, rồi liên tục thủ thế ra ám hiệu.

“Đằng trước phát hiện bảy Huyền Khí Cảnh, chắc chắn có ý đồ săn giết đầu Cá Sấu ngủ dưới đáy hồ. Chúng ta ẩn nặc khí tức, chơi trò ngư ông đặc lợi một lần xem sao”

Làn da mịn màng khẽ giật giật, Tiêu Diễm Phượng nhấc tay mua như bấm pháp quyết:

“Ngư ông đắc lợi cũng được thôi, nhưng người ta dám tới săn yêu thú Kim Đan đỉnh phong thì làm gì có chuyện thực lực kém cỏi? Ta sợ rằng sẽ lãng phí thời gian vô ích”

Nguầy nguậy lắc đầu, hắn liền đưa cho nàng ta Liễm Tức Phù, rồi tiếp tục ra ám hiệu:

“Đám người này tổng hợp thực lực đúng là rất mạnh, nhưng đầu Cá Sấu kia cũng không đùa được đâu. Vả lại quan chiến cũng là một cách để gia tăng thực lực đấy thôi”

Ngẫm lại thấy hắn nói cũng đúng, Tiêu Diễm Phượng không ý kiến gì thêm. Nàng ta mau chóng dán phù rồi cùng hắn cẩn thẩn từng bước theo sau đám người phía trước.

Rất nhanh thì tiếp cận rất gần hồ nước, lúc này không bám theo bảy người phía trước nữa, Cao Cường ra hiệu với Tiêu Diễm Phượng rồi cả hai ẩn nấp trên cành cổ thụ.

Khoảng cách tận 500 mét, trăng sao bị mây đen che phủ, quan sát có chút khó khăn. Cơ mà hết cách, bởi nấp gần quá rất dễ bị đầu Cá Sấu lúc lên bờ đánh hơi thấy á.

Cao Cường với Tiêu Diễm Phượng vừa ổn định chỗ ngồi trên cành cổ thụ, thì tại ven hồ, nhóm bảy tu sĩ Huyền Khí Cảnh cũng bắt đầu tiến hành bố trí đủ các loại bẫy rập.

Hết bàn chông, lại tới những khối bi sắt, rồi thì phù lục, lưới gai các kiểu.

Một đống đồ vật vớ vẩn mà có tác dụng được sao? Cao Cường phi thường hoài nghi điểm này.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play