Ngả lưng nằm xuống giường, Cao Cường hai mắt hướng lên trần nhà, trong đầu không ngừng tự hỏi.
Tại sao hắn cứ ăn với suốt ngày gặp phải hàng khủng?
Hết gã quỷ Bạch Lãnh, lại tới hoàng kim chiến giáp nam tử Lôi, hôm nay thì là Võ Linh Lan. Toàn những kẻ tu vi thực lực siêu việt tầng thứ tại phàm giới.
Ngay cả thanh kiếm đỏ au quỷ dị kia cũng phi thường đáng sợ, hắn vừa chạm tay, Dream Come True cùng với tín vật Phán Quan liền rung lên bần bật.
Không, chính xác là run bần bật, kiểu run rẩy vì sợ hãi.
Mà ban đầu Võ Linh Lan rõ ràng có ý giết người, một hơi kia thổi ra sát khí nồng nặc. Chẳng qua không hiểu vì lý do gì mà giữa chừng quỷ cái này đổi ý.
Nguyên nhân thế nào không quan trọng, chỉ biết càng nghĩ càng cay.
Quỷ cái ngươi cứ nhớ lấy, có ngày lão tử đè ngươi ra hung hăng đánh.
Nói chung có hai vấn đề khiến Cao Cường cảm thấy vô cùng khó hiểu. Thứ nhất là tại sao xương cốt yêu tộc chất thành núi, lại không có nổi lấy một bộ xương người?
Thứ hai là tại sao hắn có thể nhổ thanh kiếm kia ra dễ dàng như vậy?
Mà thôi dẹp, nghĩ nhiều đau cả đầu, kiểm tra xem quỷ cái Võ Linh Lan nhồi nhét cho thứ gì đã.
---
Trời vừa hửng sáng, Cao Cường như thường lệ chạy xuống sân tập luyện. Có điều hắn không luyện quyền như mọi ngày, thay vào đó là túc tắc tập luyện bộ pháp.
Là thứ được Võ Linh Lan truyền thụ, tên gọi tuy không được hoa mỹ cho lắm, nhưng oai như cóc tía. Đạp Thiên Bộ, nghe như thể dẫm đạp lão tặc thiên dưới chân.
Thực ra Cao Cường định bỏ qua, nhưng đọc phần giới thiệu mà thấy ham. Hoài nghi bộ pháp này cùng cấp bậc với Vô Thượng Lôi Kinh, sau cùng thử luyện xem sao.
Khổ một nỗi, rèn luyện tầng thứ nhất của Đạp Thiên Bộ nhàm chán kinh khủng.
“Cường Ca, ngươi luyện tập cái trò quỷ gì đây?” – Đúng lúc này giọng của Lâm Tiểu Tùng truyền tới.
“Này hẳn là bộ pháp đi? Trông hơi kỳ quặc chút” – Nối tiếp liền là giọng Đỗ Khải vang lên bên tai hắn.
Hai tên khốn kiếp giọng điệu cười cợt thấy rõ, Cao Cường dứt khoát bật chế độ ngoảnh mặt làm ngơ. Đợi lão tử tu thành chính quả, lúc đó các ngươi liền lác mắt đi.
“Sáng ra các ngươi đã nói chuyện gì vui vẻ thế?” – Hoàng Đại Hùng lúc này mới chịu đi xuống. Nhìn quả đầu húi cua gần như cạo trọc kia là đủ hiểu lý do hắn chậm chễ.
“Phụt…” – Chứng kiến dáng vẻ tập luyện của Cao Cường, Hoàng Đại Hùng phì cười hỏi: “Ngươi luyện cái gì mà như mấy cụ già tập dưỡng sinh ngoài công viên thế?”
Một đám phàm phu tục tử, ánh mắt quá đỗi kém cỏi. Tiêu Diễm Phượng xuống kia rồi, nàng ta ánh mắt tinh tường, hẳn sẽ nhìn ra được điểm lợi hại của bộ pháp này.
Cao Cường trong đầu tự tin khẳng định, chắc như đinh đóng cột luôn.
Tiêu Diễm Phượng hôm nay mái tóc không còn ướt nhẹp nữa, rõ ràng đã sấy khô xong rồi mới xuống. Nàng ta đúng là bị kiểu cách rèn luyện khác lạ của hắn thu hút.
Có điều đời không như mơ, Tiêu Diễm Phượng liếc nhìn một cái liền cau mày hỏi:
“Ngươi hôm nay bị gì mà đi đi lại lại trông như con khỉ bị thọt thế?”
“Oạch..”
Cao Cường nghe xong liền ngã chổng vó, hốc mắc có chút ẩm ướt. Ngươi nói câu nhìn trông kỳ quặc quái đản là được rồi, cần gì phải ví von hẳn với con khỉ bị thọt?
“Khục.. ” – Bất chợt Tiêu Diễm Phượng bật cười, sau đó vươn tay vỗ vai hắn và nói:
“Trước đây ta học tập bộ pháp, lúc mới luyện đi lại cứ khòng khòng như con đười ươi. Sau chân bước quen thuộc rồi thì mới điều chỉnh lại được dáng đi bình thường. Mà ngươi chắc hẳn hiểu rõ còn hơn ta, cần gì phải mặt mũi nhăn như mướp đắng thế kia”
“Ta tưởng ngươi cũng ngốc như bọn họ” – Cao Cường chép miệng đáp lại một câu, thuận tiện chống tay đứng dậy, sau đó liền tiếp tục dặt dà dặt dẹo bước từng bước.
“Tích.. tích..” – Đúng lúc này bộ đàm Tiêu Diễm Phượng treo bên hông phát tiếng kêu. Nàng ta ngay lập tức tháo ra nghe, là Diên Khánh triệu tập nàng ta lên làm việc.
“Các ngươi tự mình tập luyện” – Kết thúc điện đàm, Tiêu Diễm Phượng tức giận trừng mắt nhìn hắn, xong rồi mới hướng ba người còn lại đơn giản dặn dò một câu.
Nàng ta vừa rời khỏi, bộ ba HKT nhanh như gió bu lấy hắn, Lâm Tiểu Tùng nhanh miệng hỏi:
“Cường Ca, tối qua quậy phá ở đâu mà thấy phó thống lĩnh nhắc tới Hoàng Gia thế?”
Miệt mài với từng bước chân dặt dẹo tức cười, Cao Cường không chút bận tâm thản nhiên nói:
“Tối qua ta đem gã Hoàng đại thiếu gì đó quăng quật, hẳn là gẫy vài căn xương sườn”
“Có mỗi vậy?” – Lâm Tiểu Tùng nghi ngờ hỏi thêm: “Không phải chạy tới Hoàng Gia quậy hả?”
Dự định không nói gì thêm, xong ngẫm nghĩ lại, Cao Cường liền kiên nhẫn giảng giải một chút:
“Đi theo gã đại thiếu ngu ngốc kia là một lão tu sĩ có tu vi Huyền Khí cảnh, điều này quá khác thường. Dám khẳng định Hoàng Gia không hề đơn giản đâu”
“Huyền Khí cảnh?” – Đỗ Khải híp mắt ngưng trọng nói: “Tại thành phố hạng nhất thì không nói, chứ còn thành phố hạng hai như Tân Long thì đúng là kỳ lạ”
“Ý ta chính là vậy” – Cao Cường gật đầu hưởng ứng:
“Thế cục khắp nơi biến chuyển ngày càng rối loạn, tốt nhất nên chú tâm tu luyện tăng trưởng thực lực. Kẻo đi làm nhiệm vụ chết lúc nào cũng chẳng hay”
Những gì cần nói đã nói, dứt lời hắn liền tiếp tục dặt dẹo bước đi.
Hoàng Đại Hùng lúc này mới nghiêm túc lên tiếng:
“Choắt, Hến, ba chúng ta cũng nên tập luyện chăm chỉ hơn chút”
Nặng nề gật đầu, Lâm Tiểu Tùng lập tức đề xuất:
“Ta với Hến một phe, ngốc tử ngươi mạnh hơn liền một chấp hai”
Không chút nghĩ ngợi, Đỗ Khải bật ngón cái nói:
“Ý kiến rất không tồi, ngốc tử ngươi một chấp hai là quá hợp lý”
“Hợp cái quần!!!” – Hoàng Đại Hùng tức giận nói: “Mẹ nó, các ngươi hai cái đều dùng vũ khí, lão tử đánh tay không lại còn chấp hai? Các ngươi khôn lỏi nó vừa vừa”
“No no no!!!” – Đỗ Khải lắc lắc ngón chỏ và nói:
“Đa số thắng thiểu số, cứ dựa theo ý kiến của số đông mà làm”
Đang mải mê dặt dẹo bước đi từng bước, nghe thấy vậy Cao Cường ánh mắt trông thâm nho thấy rõ. Sau đó hắn liền hướng bọn họ cười tủm tỉm và nói:
“Ngốc tử ngươi chấp hai là đúng rồi, như vậy mới cân bằng được”
Ban nãy dám cười cợt ta như cụ già tập dưỡng sinh? Chọc ngươi một dao cho chừa, hắc hắc.
---
Diên Khánh cũng không có trách tội gì, hắn gọi Tiêu Diễm Phượng lên gặp chỉ là để dặn dò cả đội khi ra ngoài xử lý án vụ thì cẩn thận đề phòng Hoàng Gia trong tối trả đũa.
Động thái này của Diên Khánh nói lên khá nhiều điều.
Thành ra bộ ba HKT càng thêm chăm chỉ rèn luyện hơn bao giờ hết.
Qua đó Hoàng Đại Hùng liền bị Lâm Tiểu Tùng với Đỗ Khải quây lại đánh từ sáng tới tối.
Cao Cường cũng muốn dành nhiều thời gian tập luyện Đạp Thiên Bộ, đáng tiếc còn vướng bận hạng mục khắc hoạ linh văn trăm chuôi binh khí, trời vừa tối đành phải về phòng.
Có điều vừa mới lôi vật dụng ra thì một thân ảnh như ma quỷ xuất hiện trong phòng hắn.
“Sư phụ” – Nhìn rõ diện mạo người tới, Cao Cường bật phắt đứng dậy, buồn bực trách cứ:
“Lão nhân gia ngài tại hải vực nuôi dưỡng tình nhân hay sao mà đi lâu vậy a? Ta chờ sốt hết cả ruột”
“Nói linh tinh cái gì?” – Vung tay gõ một cú lên đầu hắn, Nhàn lão trợn trừng mắt, hung dữ mắng mỏ: “Có biết lão phu vất vả cầu xin mỏi hết cả mồm mới nhờ được người luyện dược giúp? Không thì mặc kệ tiểu tình nhân bé nhỏ của ngươi đi nhé? Khỏi cần chữa trị chi cho mệt?”
Nhàn lão đe doạ cho có vậy thôi, dứt lời liền ném cho hắn ba bình thuỷ tinh, rồi chỉ tay từng bình nói:
“Bình màu hồng phấn để pha nước tắm, một bồn cho một giọt. Bình màu đỏ thì cho uống, cũng mỗi lần một giọt. Còn bình màu xanh lục là để chữa bệnh vô sinh. Tình nhân của ngươi nội tại có vài điểm tắc nghẽn, uống này liền tốt, sau có muốn đẻ một đội bóng cũng vô tư đi”
Tối hôm qua vừa chém gió bậy bạ với cái gã Trịnh Thịnh kia là Huyền tỷ sắp chữa khỏi bệnh vô sinh. Không ngờ hôm nay sư phụ mang thuốc chữa trị về thật mới ghê chứ?
Kể ra cũng tốt đấy, nhưng mà..
“Huyền tỷ chỉ là bằng hữu thôi” – Cao Cường phiền muộn nói: “Sư phụ đừng một câu tình nhân, hai câu tình nhân. Để ai nghe thấy lại hiểu lầm linh tinh thì không hay ho gì đâu”
“Giữa nam nữ không có cái gọi là tình bằng hữu” – Nhàn lão bĩu môi khinh bỉ một câu, tiếp đó liền hỏi: “Đàm lão đầu vừa nhở vả ta xử lý tế đàn gì đó, vụ này là như thế nào?”
Không chút chần chừ, Cao Cường liền kể lại đầu đuôi vụ việc cho sư phụ nghe. Tất nhiên bao gồm cả việc hắn lén lút “đào bảo tàng”, nói chung thành khẩn khai báo toàn bộ.
Đợi cho hắn kể xong, Nhàn lão không chút suy nghĩ, liền nói:
“Còn may ta về muộn một ngày, chứ không thì chết mất xác dưới đó cũng nên. Mà thôi, sự việc đã qua, có đào sâu phân tích cũng chẳng để làm gì. Giờ ta mang Đàm lão đầu xuống ngắm xương cốt cái đã. Ngươi tranh thủ cứu giúp tình nhân đi, sớm ra được đứa bé càng tốt”
Không chừa cho hắn một chút cơ hội ý kiến ý cò, Nhàn lão dứt lời liền tiêu tan như làn khói.
Sư phụ cũng thật là, già mà không đứng đắn gì hết. Phiền muộn thu cất đống vật dụng vào trữ vật giới, Cao Cường trong tay cầm khư khư ba bình dược thuỷ rời khỏi phòng.
Một chút chần chừ cũng không, hắn đi tới cư xá của Tiêu Diễm Phượng và gõ cửa.
“Vào đi”
Vào để bộ ba HKT đang tập luyện ở sân lại được thể nghĩ bậy nghĩ bạ à? Cao Cường quyết đoán lần nữa gõ cửa, thuận tiện lớn tiếng hô lên:
“Ngươi ra ngoài này đi, ta cần nhờ chút việc nhỏ”
“Một là vào, hai là biến” – Từ trong phòng vọng ra giọng Tiêu Diễm Phượng đầy đanh thép.
Nghĩ lại thì có làm gì mờ ám đâu mà sợ, Cao Cường dứt khoát mở cửa, đi thẳng vào bên trong với tư thế “ta không vào địa ngục thì ai vào”.
Chỉ có điều vừa chứng kiến Tiêu Diễm Phượng lúc này, hắn nhanh như chớp “rầm” một cái đóng cửa, như tặc tử hạ thấp giọng xuống nói:
“Ngươi ăn mặc kiểu gì đây? Bọn họ mà nhìn thấy thì giải thích kiểu gì?”
Trên người hiện giờ đang mặc có mỗi chiếc váy ngủ màu tím, đã thế lại còn là loại mỏng dính gần như nhìn xuyên thấu. Vậy nhưng Tiêu Diễm Phượng chẳng hề ngại ngùng.