Có hào quang xanh lục từ Thanh Khí Phù toả ra bảo vệ, cả nhóm không cần bận tâm gì đến chướng khí mù mịt bao phủ khắp nơi nữa.
Dưới sự dẫn dắt của Tiêu Diễm Phượng chạy đằng trước, chẳng mấy chốc cả nhóm tiếp cận nhà văn hoá toạ lạc tại trung tâm ngôi làng.
Từ khoảng sân đằng trước mặt, cho tới hội trường rộng lớn bên trong nhà văn hoá, hiện tại đều đã được trưng dụng để làm nơi khám chữa bệnh.
Lều lán tạm bợ, băng ca với người bệnh nằm la liệt khắp nơi. Mùi thuốc sát trùng có thể nói là nồng nặc, hít phải là đầu óc choáng váng nao nao.
Phất tay ra hiệu cho tiểu đội ngừng chân ở cách nhà văn hoá khoảng hơn 100 mét. Tiêu Diễm Phượng tiến thêm vài bước rồi thả ra khí tức tu sĩ của bản thân mình.
Ngay lập tức từ hướng nhà văn hoá bộc phát ra mấy cỗ khí tức khá mạnh đáp lại.
Cả nhóm cũng không phải đợi quá lâu, liền thấy từ trong lều lán đi ra hai lão giả mặc y phục Cấm Quân. Và tất nhiên hai lão giả lập tức hướng phía này mà chạy tới.
“Hai vị y sư, các ngươi tập trung cảm nhận hào quang đang bao phủ lấy chúng ta cái đã”
“Ồ..”
Nghe vậy cả hai lão giả mới để ý quan sát xung quanh. Không khó để họ nhận ra hào quang xanh dịu này đang thanh tẩy những thứ dơ bẩn trong không khí.
Ánh mắt hai lão giả sau cùng hướng tới Thanh Khí Phù trên tay nhóm Tiêu Diễm Phượng. Lão giả bên phải chộp lấy cái trên tay Diên Lộc, thuận tiện hỏi:
“Phù lục sao? Ở đâu ra vậy?”
Ai nể mặt đám y sư này chứ Tiêu Diễm Phượng thì không, nàng ta lạnh nhạt đáp:
“Ở đâu ra các ngươi không cần quản. Biết rằng nó có thể giải quyết vấn đề ở đây là được. Chúng ta phải tiến hành hạ mê dược, các ngươi thu quân ra ngoài đi thôi”
Tiêu Diễm Phượng ăn nói hỗn hào, có điều hai vị lão giả lại không dám tức giận. Xong lão giả bên phải vẫn phải cẩn thận hỏi thêm một lần cho chắc chắn:
“Ngươi khẳng định thứ này có thể giải quyết được sao?”
“Ta chỉ biết nó thanh tẩy được không khí. Có chữa trị được cho người hay không thì chịu. Thế nhưng các ngươi có biện pháp sao? Cho nên đành phải thử một phen”
Hai lão giả thoáng nhìn nhau một chút, lão giả bên trái liền chạy trở về hướng khu lều lán.
Tiêu Diễm Phượng khẽ gật đầu ra hiệu, Hoàng Đại Hùng với Lâm Tiểu Tùng và Đỗ Khải liền di chuyển thân hình. Bọn họ đương nhiên tìm vị trí thuận lợi hạ mê phấn.
Rất nhanh lão giả bên trái trở lại ngoài này, dẫn theo bảy người tu sĩ Cấm Quân khác nữa. Không muốn lãng phí thời gian, Tiêu Diễm Phượng liền phát phù lục cho họ:
“Đợi mê dược đánh gục đám người trong kia, chúng ta sẽ tạo thành vòng tròn xung quanh nhà văn hoá rồi dần thu hẹp phạm vi lại. Một lần đem thứ dơ bẩn kia diệt sát”
---
Trong khi Tiêu Diễm Phượng đứng đó giảng giải cặn kẽ tình huống để nhóm y sư của Cấm Quân được hiểu, thì Cao Cường âm thầm lặng lẽ tiếp cận khu nhà văn hoá.
“Cạch.. Cạch.. Cạch..”
Loa chiếc bộ đàm treo bên hông liên tục vọng ra những tiếng gõ nhẹ, báo hiệu nhóm Hoàng Đại Hùng bọn họ đã rải xong mê phấn. Cao Cường gõ nhẹ một tiếng đáp lại, rồi dùng tốc độ nhanh nhất xâm nhập bên trong hội trường nhà văn hoá.
Hầu hết bởi hít phải mê phấn mà lăn ra ngủ gục.
Chỉ có duy nhất một kẻ nằm trên băng ca với cơ thể không ngừng run rẩy.
Nghe thấy tiếng bước chân càng lúc càng gần, kẻ này rốt cuộc không giả bộ được nữa. Hắn từ băng ca bật phắt đứng dậy, hướng Cao Cường nhe răng rít gào thị uy:
“Khè.. Khè..”
Nhếch miệng khẽ cười, Cao Cường thân ảnh nhoè đi, chớp mắt đã tiếp cận đối phương. Tay phải vươn ra nắm lấy đầu của kẻ này rồi cứ thế nện mạnh xuống mặt sàn.
“Oành..”
“Khè.. Khè..” – Vỡ đầu chảy máu như thể không khiến kẻ này đau đớn. Hắn ra sức vùng vằng dãy dụa, miệng vẫn như cũ nhe ra hàm răng mà liên tục rít gào gầm gừ.
Không biết thức thời sao?
Cao Cường cười nhạt một tiếng, chân khí vận hành. Bàn tay đang ghim lấy đầu đối phương ngay tức thì lập loè lôi quang, đi kèm với đó là những tiếng nổ “tanh tách”.
“Khịt..” - Giật mình khẽ kêu một tiếng, kế đó đối phương liền như tượng đá nằm im không nhúc nhích.
Chẳng những không tán đi lôi quang, Cao Cường còn gia tăng mật độ. Giây lát bao phủ bàn tay hắn là vầng hào quang tím ngắt chói mắt, tiếng nổ càng thêm dồn dập.
Mục đích đe doạ đã thành, Cao Cường lúc này mới lên tiếng tra hỏi:
“Nói, là kẻ nào ra lệnh cho người tác quái ở nơi đây?”
Cặp mắt khẽ đảo, đối phương cất giọng khàn khàn thề thốt phủ nhận:
“Không có ai ra lệnh, là ta muốn tăng trưởng tu vi nên làm liều”
Bàn tay ghì xuống tăng chút lực đạo, Cao Cường lạnh lùng cười nói:
“Phiến Quỷ sâu bọ nhà ngươi cũng dám làm liều? Nếu không muốn bị đày xuống Âm Phủ tiếp tục gánh chịu hình phạt, ngươi tốt nhất ngoan ngoãn khai báo toàn bộ”
“Khịt..” – Đối phương giật mình thon thót, sau cùng đành cắn răng nói:
“Ta là bị một con cửu đầu xà bắt nhốt, nó dùng máu đánh lạc ấn lên ta. Trốn thoát là không thể nào rồi, ta đành phải nghe nó sai xử, biến nơi đây thành một âm ổ”
Hắc thủ sau màn không phải nhân loại?
Trong lòng ngập tràn nghi vấn, Cao Cường cau mày tra hỏi rõ ràng:
“Không phải là đem toàn bộ những người ở đây giết sạch thì việc cải tạo âm ổ sẽ thuận lợi hơn sao?”
“Giết hết luôn thì nồng độ oán khí sao mà đủ? Để những người này thoi thóp càng lâu lại càng tốt. Hơn nữa cửu đầu xà nó rất tự tin, nó tính toán hấp dẫn tu sĩ nhân loại tới đây.. ngươi hiểu”
Ra là vậy.. Mụ nội nó, có nghĩa là lúc trước suy đoán liền bị sai lè lè? Cơ mà như hiện tại cũng được đi, dù sao đối phó yêu tinh sẽ đỡ phiền phức hơn nhiều đấy.
“Cửu đầu xà đang nấp ở đâu?” – Cao Cường tiếp tục tra hỏi, nghĩ nghĩ liền bổ sung: “Nó tu vi gì?”
Không nhất thiết phải che dấu thêm nữa, Phiến Quỷ thành thật trả lời:
“Nó ẩn mình dưới ao nước nằm ở phía cuối làng. Đầu hung xà này thực lực cường hãn, chắc hẳn nó là muốn dựa vào âm ổ để tiến hành kế hoạch ngưng kết yêu đan”
Yêu tộc kết thành yêu đan, cảnh giới tương đương với tu sĩ nhân loại Kim Đan kỳ.
Nếu như Phiến Quỷ không nói dối, vậy vụ việc cũng không quá khó để giải quyết. Phải biết rằng hai lão giả y sư kia tu vi đã đạt tới tầng thứ tương đương Kim Đan rồi.
Trên tay xuất hiện một tấm Độ Âm Phù, đem dán lên vị trí mi tâm của đối phương. Lôi quang bao phủ lấy bàn tay càng thêm dày đặc, Cao Cường thản nhiên cười nói:
“Ngươi là tự nguyện chui vào Độ Âm Phù, hay là muốn ta bẻ gãy cổ kẻ này để bắt lấy ngươi?”
“Phiến Quỷ” nét mặt nồng đậm kinh hoảng, vội vàng cầu xin:
“Những gì ta biết đều đã khai báo toàn bộ với ngươi rồi, làm ơn cho ta được giải thoát đi. Ta thà hồn phi phách tán, còn hơn trở lại Âm Phủ gánh chịu thứ hình phạt khủng khiếp kia”
Khe khẽ lắc đầu, Cao Cường thẳng thừng nói ra nguyên do:
“Không có gì đảm bảo những lời ngươi nói là sự thật. Giúp ngươi kết thúc mệnh khổ, hay để ngươi tiếp tục chịu đựng dày vò, phải đợi ta xác thực sự tồn tại của cửu đầu xà cái đã”
Thở dài đầy nhân tính, Phiến Quỷ hiểu rằng bản thân chỉ là cá nằm trong chậu.
Oái oăm ở chỗ con cá này mặc dù tự nguyện xin chết, xong nó có được chế biến thành một món ngon bày biện lên bàn nhậu hay không thì còn tuỳ thuộc vào người ta tâm tình nữa.
Không thể làm gì hơn, Phiến Quỷ chỉ còn đường ngoan ngoãn nghe theo sắp xếp của Cao Cường. Thông qua tiếp xúc tại mi tâm, nó liền chui tọt vào nội không gian Độ Âm Phù.
Bị quỷ hồn ký sinh mấy tháng kéo dài, người này khi tỉnh dậy đảm bảo đầu óc biến thành ngu si đần độn. Chẳng lẽ vặn cổ giúp hắn giải thoát cho nhanh? Chứ sống cảnh dở hơi thì …
Nghĩ lại thì việc này ẩn ẩn dây dưa tới số mệnh. Có điên khùng ngu ngơ rồ dại gì, cũng phải để hắn gánh chịu thì mới đúng theo sách vở. Cao Cường can thiệp vào liền sẽ không hay.
Việc trong này đã giải quyết xong xuôi, Cao Cường liền mau chóng rời khỏi hội trường nhà văn hoá. Thông qua cảm ứng khí tức, hắn chuyển hướng chạy tìm Tiêu Diễm Phượng.
Đang chậm rãi thanh tẩy dơ bẩn trong không khí, phát hiện hắn hướng phía này chạy nhanh tới. Có điều nắm chắc hắn sẽ tự nói ra, cho nên Tiêu Diễm Phượng không chủ động hỏi.
Cao Cường tới nơi liền sánh vai cùng Tiêu Diễm Phượng chậm rãi bước từng bước. Thuận tiện giảng giải cặn kẽ một lần cho nàng ta biết về những gì Phiến Quỷ mặt hàng kia khai báo.
Nghe tới cửu đầu xà, Tiêu Diễm Phượng rốt cuộc cau mày lên tiếng:
“Loài này theo điển tịch mô tả thì chuyên ẩu náu ở chốn rừng thiêng nước độc. Nó mò tới khu vực gần với thành thị thế này, ngươi không thấy là rất kỳ quặc ư?”
Cao Cường quăng tới ánh mắt như thể đang nhìn “nữ nhân ngu ngốc”:
“Điển tịch mà ngươi đọc là ghi chép từ bao nhiêu vạn năm trước? Bây giờ là thời đại nào rồi? Cây rừng thì bị chặt trộm, thú rừng thì bị săn trộm. Ngây ngốc tại rừng thiêng nước độc gì đó có mà đói nhe răng. Vả lại như Phiến Quỷ khai báo thì con cửu đầu xà này có ý đồ cắn nuốt huyết nhục tu sĩ nhân loại, qua đó mau chóng tăng trưởng tu vi bản thân á”
“Ngươi nói cũng đúng. Nhưng nếu còn nhìn ta với ánh mắt như hiện tại, đừng trách Tiêu Diễm Phượng ta đây trở mặt”
Nghĩ lại cảm thấy bản thân đúng là hơi thất lễ, Cao Cường liền “xin lỗi”, rồi tiếp tục câu chuyện:
“Tuy nhiên Phiến Quỷ nói có đúng sự thật hay không thì còn phải kiểm chứng. Chúng ta nên đề phòng trường hợp ngoài cửu đầu xà thì còn có tu sĩ nào đó nấp ở một bên rình rập”
Gật đầu thể hiện thái độ tán thành, Tiêu Diễm Phượng nói ra một câu khiến Cao Cường thiếu chút ngã ngửa. Chỉ thấy nàng ta nét mặt nồng đượm vẻ bất đắc dĩ:
“Hai lão y sư chiến lực khá một chút thì đỡ phiền. Đằng này tu vi bọn họ là từ nhồi nhét tài nguyên mà thành, trình độ đánh đấm kém cỏi không sao tả xiết. Hơn nữa một y sư có ý nghĩa vô cùng quan trọng, cũng không thể để bọn họ cùng với chúng ta cộng đồng tác chiến được đâu”
Nói như vậy thì hai lão y sư kia chỉ là thứ bao cỏ? Cao Cường thật không biết nói sao cho phải ở tình huống này. Mà thôi, hi vọng Phiến Quý khai báo hoàn toàn là sự thật đi vậy.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT