“Từ nay về sau, trong vòng một năm này tôi sẽ đưa Nobisaku đi lên rừng tu luyện, bà đừng lo lắng, sẽ cho Nobisaku trở về thường xuyên thăm bà, còn ăn uống thì sẽ cho bà và Nobisaku thoải mái ăn.”
Quay sang mẹ Nobisaku, Nobita nói. Ở cái thời chỉ cần cho ăn no là có thể bán cho người làm kẻ ở này, không có một hứa hẹn nào hấp dẫn hơn bao ăn no, hai mẹ con không ngần ngại chấp nhận lời đề nghị của Nobita.
Mang theo Nobisaku trở lại đường cũ, dừng lại ở một khu vực gần nơi neo đậu tàu thời gian không quá xa cũng không quá gần Nobita dừng lại hạ lệnh cắm trại.
Doraemon định mang “Khách sạn bồ công anh” mà đã từng sử dụng ở thế giới khủng long ra dùng thì Nobita vội vàng ngăn lại:
“Cậu cần phải biết người thời giờ rất tin vào ma quỷ thần tiên, cậu mà mang nó ra thì ai đi qua cũng tưởng là thần miếu đấy!”
Thế là Nobita đành mượn bộ dụng cụ robison crusoe để làm một căn nhà gỗ, phát huy tối đa bức cách ẩn sĩ, Nobita còn cho phương viên chung quanh mọc đầy trúc và cả vườn hoa, như thế ngoại đào nguyên vậy.
“Còn thiếu con suối a, Doraemon, cậu có gì có thể chuyển con suối chảy qua đây không? Và cả thác nước nữa?”
Nobita còn không biết đủ mà nói với Doraemon, thế là khổ bức Doraemon đành đông chạy tây nháo để kiếm suối và thác kéo về cho Nobita.
Thấy cũng không còn thiếu gì nữa Nobita mới hài lòng vỗ vỗ tay báo cáo xong việc, còn Nobisaku đã hóa đá, tắt máy.
Trong mấy ngày liên tiếp Nobisaku phải nói là ngoan a, sai gì nghe nấy, răn dạy là vâng dạ sửa sai, Nobita cảm giác làm một vị sư phụ thật tuyệt a.
Người ta nói chưa thấy heo chạy cũng đã từng ăn thịt heo a, Nobita kiếp trước hay kiếp này đều không phải là kẻ không cập nhật tin tức sách báo, mấy nguyên lí tập luyện trong phim a, sách nói a, đầy rẫy.
Nobita dạy dỗ Nobisaku đứng tấn, gánh nước, bổ củi, câu cá, hít đất, ngồi thiền thác nước để đặt vững chắc nền móng sau này, Doraemon còn cho chút chất tăng cường vào thức ăn cho Nobisuke ăn để phù hợp với lịch rèn luyện và hoạt động tập luyện được đề ra kín kẽ.
Khi Doraemon đưa ra bảo bối chất tăng cường ấy Nobita là trợn mắt lên, tên này thế mà dấu diếm hắn bảo bối hữu ích như vậy, thế mà làm hắn khổ bức cơ thể không tăng lên tí nào lâu thế không đưa ra.
Ban đêm thì Nobita nhờ Doraemon mở ra tivi thời gian chiếu các trận đánh lớn trên thế giới, dĩ nhiên là thời vũ khí lạnh, như trận thánh chiến Tây Âu a, Tam Quốc chiến a, Trận đánh Bạch Đằng a, vân vân và mây mây, Nobita thì đứng bên cạnh phân tích trận đánh và chiến lược hai phe a, làm một bài học trực quan về chiến trận cho Nobisaku.
Nobisuke rèn luyện là gian khổ, nhưng kết quả là ngay trước mắt, chỉ không quá nửa tháng mà Nobisaku đã cao hơn mười phân, cơ thể đầy vững chắc, nói như Nobita là ăn chất khích thích tăng trọng lợn như vậy.
Kiến thức binh pháp gì gì thì không ra chiến trận không thể nói trước cái gì, nhưng Nobita thấy cậu ta tiếp thu cũng không quá tệ.
Thấy cơ sở đã khá vững chắc Nobisaku, Nobita bắt đầu dạy cơ cở về kiếm đạo, kết hợp kiến thức cao đẳng của bản thân đúc rút của nền móng rèn luyện của các kiếm sĩ cổ đại, Nobita dạy cho Nobisaku là kiếm chiến đấu và sát phạt chứ không dạy quá nhiều chiêu thức tinh mĩ.
“Chịu đựng! Khi cơ thể con đủ mạnh để chịu lực va của thác nước, con sẽ đủ mạnh mẽ trụ lại trước sóng triều quân địch.”
“Con hãy chú ý khi con vung cần câu, để vung được xa thì con phải dùng hết lực vai và cánh tay để vung xa hết mức đó là lực hướng ra phía trước thả mạnh nhất của con, chăm chỉ rèn luyện chỉ cần con vung kiếm kẻ địch có đõ cũng không thể trụ lại mũi kiếm đâm xuyên hắn.”
Mấy ngày làm thầy Nobita đã nhập hí, coi bản thân thật sự là một kiếm thuật đại sư mà dạy Nobisaku.
“Con cần chăm chỉ bổ củi, bổ như thế nào là tiết kiệm thể lực nhất? Là từ trên xuống! Thẳng đuột! Mạnh mẽ! Nhớ chưa?”
“Con cầm thanh kiếm gỗ này tưởng tượng là cần câu! Vung ra! Vung mạnh nữa!”
“Bây giờ hãy tưởng tượng nó là rìu! Bổ xuống! Thẳng nữa!”
“Tốt lắm Nobisaku! Bây giờ con hãy vung mạnh kiếm gỗ như vung cần câu, nhưng giữa đường cố chém mạnh thẳng xuống như bổ củi! Nào! Làm lại! Chưa tròn, con phải chém sao cho kiếm của con phải tạo thành một đường tròn hoàn hảo, lúc đó chỉ cần cầm trên tay một thanh kiếm gỗ thì đá tảng con cũng có thể bổ đôi ra! Làm lại!”
Nhập hí Nobita bỗng biến thành một thầy giáo thực thụ, Nobisaku làm tốt sẽ được khích lệ và cho ăn ngon, làm không tốt sẽ bị “cây thước yêu thương” mà hắn làm từ trúc rừng “chăm sóc” rất “hiền hòa”.
Hai tháng trôi qua, Doraemon và Nobita cảm thấy không có mấy việc cần thiết nữa, Nobisaku đã hoàn thành rất tốt bài tập Nobita ra nên hai người định trở lại tương lai:
“Chúng ta đã rời tiên giới đã lâu! Cần trở lại! Nhưng ngươi không được bỏ bê tập luyện đâu đấy! cứ hai tháng một lần ta sẽ trở lại kiểm tra thànnh tựu Kiếm đạo của ngươi!”
Nói xong Nobita và Doraemon quay đi trong sự không nỡ của Nobisaku, hai người lên cỗ máy thời gian trở về hiện tại sau khi rời khỏi mười phút.
Doraemon thì cảm thấy đã ổn thỏa nên vui sướng chạy đi chơi với Mii-chan của cậu ta đi, Nobita thì nhìn ngược nhìn xuôi thật sự rảnh nhức cả trứng nên quyết định lại trở về quá khứ một chuyến a.
Cưỡi cỗ máy thời gian, Nobita vốn đã học được ngay từ lần đầu thấy Doraemon thao tác rồi, chỉnh máy đến hai tháng sau khi chia tay Nobisaku.
Đến nơi, Nobita tìm lại được căn nhà Nobita đã tạo nên “thế ngoại đào nguyên”, căn nhà rất sạch sẽ, chắc được lau dọn thường xuyên, nhà không có ai cả nên Nobita quay về con đường đi đến nhà Nobisaku, đến nơi Nobita ngạc nhiên khi ngôi nhà đã đổi một dạng.
Mái nhà vẫn là mái tranh nhưng mới tinh và đủ độ dầy, bóng, mưa gió đừng hòng dột. Cả tòa nhà đều được thay thế bằng gỗ mới được đốn hạ và sửa lại ngay ngắn và đẹp đẽ, đi vào trong sân Nobita làm một động tác ho nhẹ mấy tiếng:
“E hèm… Khục.. Khục..”
“A! Sư phó! Ngài đã đến! Ngài không khỏe sao ạ?”
Giọng Nobisaku truyền ra từ trong nhà, Nobita mắt trợn trắng lên: “Cái tai nào của ngươi nghe được ta là không khỏe? Chẳng phải các cao nhân trong truyền thuyết toàn lời ít ý nhiều sao? Chẳng phải toàn ho thay cho nói sao? Kẻ nào nói đứng ra! Ta thề sẽ không đánh chết ngươi!!!!”
Ho một tiếng bớt lúng túng, Nobita lại vào hí một cao nhân đắc đạo:
“Ta đến đây để kiểm tra xem con có bỏ bê tập luyện hay không, Nobisaku! Ta không có nhiều thời gian, rút kiếm ra đi, tấn công ta hết sức đi.”
Uy nghiêm sư phụ là vẫn có, Nobisaku có chút do dự rồi cũng không dám cãi lại, rút từ bên hông ra thanh đao mà Nobita nhờ Doraemon dùng bảo bối tinh luyện quặng sắt mà ra, không đến nỗi vô kiên bất tồi nhưng đặt tại thời đại này cũng có thể nói là thần binh lợi khí chém sắt như chém bùn a.
Nobita chậm chạp rút thanh kiếm điện quang ra, nhìn sư phó cầm thanh kếm không có lưỡi kiếm, Nobisaku đang phân vân có nên thay cây kiếm trong tay này thành kiếm gỗ thì Nobita như đọc được mà nói:
“Không cần thay đâu! Ta đã là Kiếm thần, luyện đến cảnh giới “Trọng kiếm vô phong, đại xảo bất công, nên kiếm trong tay ta không cần lưỡi vẫn vô địch thiên hạ.”
Lắp một câu bức cách bạo lều Nobita cho lever trang bức của bản thân ba mươi hai cái tán, trang phải gọi là trượt a.
Không nhiều lời, Nobisaku quán triệt câu nói của sư phụ:
“Phản phái chết do nói nhiều”. Tuy không hiểu nổi “phản phái” trong miệng sư phụ là ai, nhưng đại khái Nobisaku hiểu là được rồi.
Co khuỷu gối, vận sức tay trảm! Nobisaku phát huy tất cả thực lực của bản thân đánh về phía Nobita, dĩ nhiên Nobita là thư thả mà vung kiếm điện quang trong tay đỡ cả, Nobita cũng không ngừng mà học lỏm chiêu thức của kiếm điện quang.
Đến khi kiếm trong tay Nobisaku bay lên cao cao rồi cắm tại gò đất không xa thì mới chỉ qua năm giây.
Thở dài đáng tiếc Nobita thu kiếm vào vỏ, Nobita không phải đáng tiếc Nobisaku không được, ai rồi đánh với vũ khí tối tân vượt xa của bản thân cả trăm ngàn năm thì cũng vậy cả thôi, Nobita tiếc nuối là chưa thể học được bao nhiêu chiêu thức của kiếm điện quang mà thôi.
“Con hãy cố thể ngộ một trận chiến này! Sáng mai ta sẽ lại đến tìm xem con ngộ được bao nhiêu.”
Lắp một câu bức, Nobita lại quay lưng đi hướng chiếc máy thời gian, vừa đi vừa nhổ nước bọt biết thế mượn cái thắt lưng thời gian của mèo ú có phải tốt hơn không.
Nhanh chóng đến ngày hôm sau, Nobita lại không nhanh không chậm đến trước cửa nhà Nobisaku, đến nơi đã thấy cậu ta ôm kiếm ngồi đó chờ từ trước.
Không dài dòng lôi thôi, Nobisaku bái một lễ của vãn bối với trưởng bối, hô lên một câu chỉ giáo rồi lao vào Nobita.
Lại một tiếng kiếm cắm vào đất rung lên lanh lảnh, đã qua bảy giây có hơn:
“Không tệ! lại tiếp tục ngộ đi! Hai tháng sau ta lại đến.”
Rảnh nhức trứng Nobita là lên máy thời gian chạy đi chạy lại không biết mệt, từ ban đầu chống lại chỉ có năm giây, lên bảy giây, vượt quá chín giây, cho đến khi Nobisaku có thể chống lại Nobita mười phút mà chưa gục thì đã qua sáu năm, Nobisaku đã gần chín tuổi, trông còn lớn hơn Nobita một chút.
“Không tệ! Con đã tìm ra kiếm đạo của chính bản thân con, ra giang hồ có quyền hô lên là đệ tử Kiếm thần ta, nhưng đã trăm năm, giang hồ là nơi người đi trà nguội, chắc sẽ chẳng ai còn nhớ danh hào vang vọng một thời của ta. Trước khi chia tay ta sẽ dạy con chiêu thức cuối cùng đó là “Bạt kiếm thuật”.
Đánh nhiều với Nobisaku, Nobita đã học lỏm chiêu thức của kiếm điện quang thất thất bát bát, chiêu thức của kiếm điện quang là gặp chiêu phá chiêu giống như thái cực quyền hay độc cô cửu kiếm đại loại vậy, thuộc thể loại rất chịu đánh, người ta phải đánh ngươi thì ngươi mới có thể “gặp mà phá” được, hoàn toàn không có chiêu thức chủ động.
Được rèn luyện bằng kiểu chiêu thức đó Nobisaku gặp một chuyện rất bối rối đó là kiếm thuật khá cao siêu nhưng khó mà xuất thủ trước được, xuất thủ trước dễ bị cao thủ xem ra sơ hở.
Bởi vậy, Sử dụng trí nhớ bug của bản thân, Nobita ghép kiến thức kiếp trước về bạt kiếm thuật của Nhật Bản, kết hợp suy diễn về kiếm kỹ của “kiếm điện quang” mà “sáng tạo”( chính xác là đạo) ra “Bạt kiếm thuật”.
Nguyên lí rất đơn giản, sử dụng động năng cực cao khi rút kiếm ra khỏi vỏ cộng với tư thế lướt về phía trước, kiếm sỹ có thể tung ra một chiêu kiếm có tốc độ nhanh chưa từng có, đơn giản kết thúc trận đấu trong chỉ một chiêu.
Động lực to lớn thậm chí có thể xẻ đôi trọng giáp nếu thanh kiếm trong tay bạn không quá tồi, quả là đại sát chiêu a, nhưng cũng rất khó để luyện tập thành tài.
Nobita muốn Nobisaku luyện ngay từ bây giờ để có thể sống sót trong thời chiến loạn không lâu sau sẽ đến.
Đúng! Sống sót! Nobita mới không nghĩ Nobisaku tung hoành vô địch thủ giết quân địch bảy vào bảy ra đâu, có câu “song quyền nan địch tứ thủ”, cũng có câu “loạn quyền đánh chết sư phụ già” a.
Đây là chiến tranh! Không phải quyết đấu công bình! Một trong các đại hiệp pro nhất trong truyện Kim Dung là Quách Tĩnh cũng chỉ có thể nuốt hận dưới vóng ngựa a.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT