Hôm nay là thứ hai, ngày nắng, có gió nhẹ.
Như thường lệ Nobita sáng sớm đã dậy đi học,
Dù sao cũng kiếm cớ nghỉ được một thời gian rồi,
Không thể nghỉ mãi được.
Tuy nghỉ là nhiều chút nhưng với trí nhớ bug của bản thân thì kiến thức thầy giảng trên bảng chả là cái gì cả,
Hắn lúc rảnh rỗi đã xem cả mấy luận án tiến sĩ cơ mà,
Chút kiến thức sơ cấp này bõ bèn gì.
Hôm qua Nobita đã dụ Doraemon cho hắn mượn máy “ảnh tạo mốt” chơi,
Thực ra là hắn mục đích chỉ là thay đổi ngoại hình bộ sáo trang Pacman thôi.
Tuy chỉ là một sáo trang trong anime nhưng không thể không phòng bị có người nhìn nhận ra rồi liên tưởng lung tung được.
Bộ sáo trang Pacman bây giờ tuy chức năng không khác gì nhưng tạo hình thì khốc tạc thiên.
Được hun đúc trước các siêu phẩm của siêu anh hùng DC và Marvel Nobita biểu thị tác giả Fujiko tạo hình quá sơ sài a,
Tuy chỉ là bộ truyện dành cho trẻ em.
Mũ Pacman bây giờ như là một chiếc mũ đầy khốc huyễn công nghệ cao có hình đầu rồng được cách điệu chỉ che nửa mặt trên,
Áo choàng thì ngoài phía trên có in hình thần long xoay tròn nuốt mây nhả khói ra hai cái khuy đính vào áo cũng có hình thần long cuộn tròn.
Huy hiệu Pacman thì biến thành long thần huy hiệu.
Quả thật là Nobita bị ám ảnh về rồng a.
Mà cũng đúng, tiền thân của Nobita là một người Việt Nam có nguồn gốc từ thời xa xưa thần thoại là “Con Rồng Cháu Tiên” mà,
Chấp nhất một tí cũng có thể hiểu được.
Nobita còn đặc biệt phân một bộ đồ áo quần theo kiểu khá cổ trang nhưng có đầy đủ tính linh hoạt của áo quần hiện đại làm bộ đồ kèm theo a.
Ít nhất không thể như trong Pac man biến hình xong vẫn quần đùi áo cộc được.
Áo cổ cao và có tà dài như bộ đồ thần bài Twisted Fate,
Quần liền giày đầy tính thực dụng như của Master Yi.
Tuy bộ quần áo chỉ được cái mã bề ngoài chứ không thể tăng thêm chút nào sức chiến đấu nhưng “đẹp là chân lí a”.
Chỉ cần đẹp đến một mức độ nào đó có thể bỏ qua hết thảy những điều vô lí mà cái đẹp đó mang lại.
Đặc điểm tiện lợi nhất của bộ sáo trang pacman là có thể cuốn thành một cục nhỏ mang tùy thân bên người được,
Nên Nobita luôn mang nó bên thân.
“Nobita-kun…”
“A, Shizuka-chan, sớm..”
Thấy Shizuka chạy đến Nobita tự giác thả chậm bước chân lại đợi cô ấy đi đến song song rồi hai người cùng bước.
“Nobita-kun đã khỏe chưa vậy?
Cậu làm tớ lo muốn chết..”
Theo kịp Shizuka vừa vỗ bộ ngực nho nhỏ vừa oán trách.
Nobita chỉ có thể cười làm lành đáp lại:
“Không sao đâu mà,
Nobita của cậu mà cậu còn không biết sao?
Khỏe như trâu ấy..”
Lại theo thói quen tú một tú chọc cười Shizuka,
Đường đến trường cũng không quá tẻ nhạt a.
Trường học vẫn vậy, Nobita có chút buồn ngủ a,
Chờ mãi chờ mãi, cuối cùng chờ được chuông reo tan học.
Lũ trẻ tiếp tục phải chiến đấu với đống cơm dinh dưỡng nhà trường phát xuống.
Bỗng Nobita thấy Suneo và Jaian ghé lại phía mình và Shizuka thì có chút tò mò.
“Bọn này lại định làm gì nữa đây?”
Lại gần, Suneo làm một mặt thần bí nói:
“Này Nobita-kun, Shizuka-chan, tan học hai cậu qua nhà mình tí được không?
Mình có cái này hay lắm muốn cho các cậu xem.”
“Ồ, cái gì mà muốn cho bọn tớ xem đấy?”
Shizuka ngạc nhiên hỏi.
“Bí mật, chiều qua nhà tớ tớ sẽ chỉ cho,
Nhé?”
Suneo cắn chắc không nhả ra là cái gì.
Nobita cũng bị khơi dậy tính tò mò,
Là cái gì mà làm Suneo giữ kín thế kia chứ.
Chắc chắn là một vật rất quý giá để Suneo khoe khoang thần khí thì mới đáng để hắn bỏ ra công sức như vậy mời mọc.
Đi guốc trong bụng Suneo, Nobita trả lời:
“Đi chứ, nhất định đi.”
Được đáp án mình muốn Suneo một mặt đắc ý cười trở lại vị trí chỗ bàn học của mình đi.
“Cậu nghĩ đó là thứ gì Nobita?”
Shizuka một vẻ mặt nghi hoặc hỏa Nobita.
“Làm sao tớ biết được,
Nhưng chắc là rất quý giá đi,
Suneo từ trước đến nay có vật gì quý mà chả mang ra khoe lấy le.”
Nhún nhún vai, Nobita trả lời Shizuka,
Hắn cũng muốn biết a,
Nhưng hắn lại không đọc tâm thuật đành chịu thôi chứ biết sao được.
Tan học,
Về nhà cất cặp sách,
Doraemon chắc lại đi tìm Mimi của cậu ta đi, không thấy ở nhà.
Nobita xin phép ra ngoài chơi rồi đi một mạch đến nhà Suneo.
Nhà Suneo phải nói là biệt thự thì đúng hơn,
Nhiều khi Nobita cũng hâm mộ lắm chứ lị.
Nhưng nghĩ đến bản thân có Doraemon mà Suneo không có lại cân bằng trở lại.
Đến nhà Suneo, Nobita mới nhận ra mình đến sớm,
Ngồi trên ghế salon ở phòng khách đợi chừng năm phút Nobita mới thấy Shizuka và Jaian lật đật đến.
Thấy đã đến đông đủ người Suneo một mặt trịnh trọng như tổng thống đọc diễn văn trong tổng tuyển cử nói:
“Vào thời nguyên thủy cách đây hàng triệu năm…
Trái đất khi ấy còn rất hoang sơ,
Loài người chưa xuất hiện.
Thống trị mặt đất lúc đó là loài khủng long Tyrannosaurus.”
Nói đoạn Suneo đưa một chiếc hộp đã chuẩn bị từ trước ra và nói:
“Đây là móng chân hóa thạch của nó.
Người ta đã đào được cái móng này ở công viên khảo cổ Utal bên hoa kỳ.”
“Bố tớ đã mua lại nó với giá rất cao trong buổi tham quan triển lãm hồi hè năm ngoái đấy.”
Tú một tú cảm giác ưu việt xong xuôi, Suneo đưa hộp cho mấy người Nobita xem.
Nói hóa thạch quý giá thì chỉ thật sự quý giá cho người biết hàng,
Còn đối với người không biết thì nó chỉ là một cục đá không hơn không kém mà thôi.
Thế nhưng vì bị Suneo tiêm nhiễm cái móng này quý thế này, quý thế kia khiến Shizuka và Jaian cảm thấy cái móng đá này thật không tầm thường.
“Thật khó tin… cái móng này mà có tuổi thọ cả trăm triệu năm ư?”
Jaian một mặt ngưng trọng như nâng một kho báu nói.
“Xin lỗi nếu cậu đi ra đường nhặt bất kì cục đá nào đều có tuổi thọ xấp xỉ cục đá trên tay cậu” Nobita nhả rãnh trong lòng.
Không có một quan niệm thâm căn về đồ cổ Nobita thật sự không hiểu nổi cái cục đá nho nhỏ đó thì có gì quý giá,
Thà rằng cả một bộ xương nguyên vẹn như thả trong viện bảo tàng thì mới thấy đồ sộ, trực quan,
Chứ một mẩu hóa thạch bé tẹo mà được nâng lên như vàng như kim cương thì Nobita biểu thị:
“Anh mù, không phân biệt được kim cương và đá khác nhau ở chỗ nào.”
“Nhìn cái móng, tớ như đang thấy trước mắt cảnh trái đất thời xa xưa…
ở đấy có những con khủng long to lớn, gầm thét ngang trời….”
Nhập hí Shizuka cũng một mặt mơ mộng nói.
Nobita chỉ có thể nhả rãnh trong lòng:
“Nhìn cái móng hóa thạch mà có thể như thấy cả thế giới thì chắc đi vào bảo tàng hóa thạch sẽ nhìn thấy tinh không, thậm chí hệ ngân hà luôn quá.”
“Thôi, tớ đi cất đây chứ mẹ tớ sắp về rồi.”
Thấy hai người xem không sai biệt lắm Suneo không đợi Nobita xem đã lấy lại mang đi cất.
Nobita mới không thèm quan tâm đến cái móng bé tẹo ấy đấy.
Nhưng bị coi như thằng hề chọc tức không có tì khí là không thể.
Nobita một mặt khinh thường nói:
“Hừ, chỉ là một cái móng mà thôi,
Tớ mà muốn thì có thể có một con khủng long sống luôn ấy chứ.”
Đang cất móng hóa thạch Suneo bỗng như mèo ngửi thấy mùi cá chạy ngay lại.
“Thật a Nobita. Hay cậu chỉ khoác lác?
Nên nhớ là khủng long cách đây đã trăm triệu năm a,
Làm sao kiếm a…”
Khích tướng, trần trụi khích tướng,
Nhưng biết nội dung vở kịch Nobita chỉ có thể biểu lộ:
“Cậu bé, diễn sâu.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT