“Chúng ta phải về thôi!”

Suneo một mặt tràn đầy lo lắng mà nói.

“Đúng thế! Chúng ta không thể nào chiến thắng bè lũ ác quỷ kia được!”

Jaian cũng một mặt nghĩ mà sợ. Gì chứ cậu ta đã cảm nhận được cái gì là “đi dạo một vòng qua quỷ môn quan”. 

Shizuka một mặt lo lắng mà nói:

“Nhưng chúng ta lại sao có thể bỏ mặc cho hai bố con Miyoko chiến đấu một mình với lũ ác quỷ được chứ?”

Suneo một mặt khủng hoảng hét lên:

“Cậu không thấy ác quỷ mạnh ra sao sao? Chỉ một chút xíu nữa, một chút xíu nữa thôi là chúng tớ chết rồi! Chúng ta sao có thể chiến thắng được chứ…”

Nobita nhíu lại lông mày, thế này lại không như kế hoạch của hắn, hắn đang định xử lí tên ma vương cùng đại hành tinh đây, tại thế giới phép thuật xử lí việc này còn dễ chứ đến thế giới hiện thực sẽ khó khăn hơn nhiều.

Tại đây chỉ cần thành đoàn soát Boss là dễ dàng cày vạch máu Boss về không, lại cùng với quang hoàn hàng trí của Nobita thì quả thật thiên y vô phùng, dễ như ăn cháo.

Cơ mà nếu về hiện thế thì đối mặt với cả đám… Không!! Với toàn thế giới là một siêu lớn hành tinh đang lao về trái đất.

Tuy sức mạnh của Nobita bây giờ tính toán cũng có thể diệt tinh đấy, nhưng là một phát khí công pháo cả hành tinh tan thành tro bụi thì không mấy khả thi, cùng lắm thì một phát khí công pháo xuyên qua hạch tâm tinh cầu khiến nó nổ tung thôi, đều là diệt tinh nhưng ý nghĩa hoàn toàn khác nhau.

Mảnh vỡ của tinh cầu kia vẫn cứ lao vào trái đất và đảm bảo diễn ra phiên bản Anime của phim màn ảnh 2012… Mà đó vẫn chưa nói đến Nobita vẫn không muốn bản thân quá lộ liễu.

Thấy Doraemon đã mang ra tủ điện thoại theo yêu cầu thì Nobita nhanh chóng mà nói ra suy luận của bản thân.

“Tớ phản đối! Các cậu phải biết thế giới này vốn dĩ là bản ma đổi của hiện thế, có nghĩa là nguy cơ của nơi đây và hiện thế được đánh giá mức độ không quá khác nhau.”

Nghe Nobita nói vậy vốn đã cầm lên chiếc tai nghe Doraemon ngạc nhiên quay đầu lại, cả đám Jaian, Suneo cũng quay qua Nobita với ánh mắt khó hiểu.

“Có nghĩa là tại nơi đây là ma vương suất lĩnh cả hành tinh ác quỷ xông về trái đất, thì nếu tớ đoán không lầm tại hiện thế sẽ không có ma vương nhưng sẽ là một đại hành tinh đang trên đường tiếp xúc “thân mật” với trái đất, các cậu chạy về đấy để tham gia ngày tận thế sao?”

Nobita vẫn là không nhanh không chậm mà nói, nhưng lời nói bình thản của hắn lại khiến cho đám bạn sợ vỡ mật.

Doraemon thì đang suy nghĩ đến bản thân có bảo bối nào để hất văng một đại hành tinh sắp “cưỡng hiếp” trái đất hay không, Shizuka thì một mặt tuyệt vọng trắng bệch, Suneo thì một bộ tinh thần sụp đổ mà ngồi sụp xuống một bộ mặt “sinh không thể luyến”.

Jaian thì khác, cậu ta hét to lên lấy dũng khí:

“Sợ cái gì? Đó cũng chỉ là Nobita đoán bừa mà thôi, về hiện thế thì có nguy cơ bị diệt thế, còn ở lại đây thì chắc chắn bị hủy diệt.”

Nói xong cậu ta nhanh chóng chạy lại giành tai nghe điện thoại khỏi tay Doraemon định cho thế giới về lại bình thường.

Nhưng đời là hàng loạt các thứ không ngờ nối tiếp nhau, là hàng loạt biến cố bất ngờ mới gợi lên nhân sinh sắc thái, Jaian vừa dùng sức giành điện thoại khỏi tay Đoraemon thì bỗng nhiên xuất hiện động đất to lớn.

Vừa dùng sức kéo tai nghe điện thoại theo yêu cầu về phía bản thân, Jaian bỗng cảm thấy bản thân mất thăng bằng, sàn nhà đang run rẩy kịch liệt, không có kịp phản ứng, Jaian cứ thế mà trượt chân ngã cái bổ nhào, dĩ nhiên ngã theo còn có cái tai nghe điện thoại.

“Pực!!!”

Một tiếng động nho nhỏ vốn chả là gì trước tiếng động to lớn của vụ động đất, nhưng trong tai của những người ở đây lại không khác gì tiếng sét ngang tai…

Dây tai nghe của điện thoại yêu cầu… Đứt rồi!

Sửa đổi quy tắc, bẻ cong luật lệ, sửa chữa thế giới, điếu tạc thiên bảo bối của Doraemon, nếu xếp vào bảng đánh giá của thần tiên trong truyền thuyết thì đã sánh ngang, thậm chí vượt qua cấp bậc của bàn cổ phiên hay tru tiên kiếm mấy thứ hỗn độn linh bảo này chiếc điện thoại theo yêu cầu… bị một thằng bé mười tuổi ngã một cái kéo hỏng rồi…

Đúng! Nó chính là hỏng một cách thanh thoát thoát tục như vậy, nếu như mấy đại lão trong tu tiên thế giới nghe được chuyện này chắc cũng phải cả kinh cắn phải lưỡi chứ? 

Hoặc ít nhiều cũng một tay đặt ngang ngực mà phun một ngụm thuốc đỏ chứ? 

Nghe nói tại mấy thế giới đó đụng cái là tức hộc máu, Nobita là không tin, nói người nơi đó có nhiều thuốc đỏ nên thích thú lại phun một ngụm thì còn nghe được.

Dẫu sao Nobita cũng nhìn mãi thành quen, thuở nhor xem mấy bộ “chưởng” điện ảnh của một quốc gia nào đó, dùng kiếm chém làm rạch một đường vết thương chỗ mu bàn tay cũng phải phun ra một ngụm thuốc đỏ hồ đối phương một mặt… 

Chậc chậc, quả là y thừa lâu năm cổ quốc có khác, đi ra đường hay đánh trận cũng phải ngậm trước thuốc đỏ trong miệng để lỡ bị thương thì… phun kẻ làm bản thân bị thương một mặt.

Nobita chỉ có thể kinh vi thiên nhân tự thẹn không bằng á.

Chém gió nhiều, chỉ đơn thuần một sự thật hiển nhiên đó chính là “điện thoại theo yêu cầu” của Doraemon báo hỏng, tuyên án tù vô thời hạn cho cả đám người nơi đây, mà nhà tù chính là cả thế giới này.

Thở dài một tiếng, Nobita chỉ có thể cảm thán sức mạnh cốt truyện là như thế mạnh mẽ, nó bắt buộc điện thoại theo yêu cầu hỏng thì nó phải hỏng, “nhân vật chính bá đạo chỉ có tác giả mạnh nhất a…”

Thế là Nobita suốt quá trình không khác gì người ngoài cuộc mà xem Jaian cùng Doraemon làm lên ầm ĩ, đáng lẽ theo cốt truyện thì nhân vật chính trong cuộc ầm ĩ này vốn là Nobita và Doraemon, nhưng vận mệnh xoay vòng cuối cùng Jaian lại thay vào chỗ hắn.

Đêm đến, cả nhóm tan rã trong không vui, ai về nhà nấy, Doraemon thì cũng hậm hực chui vào lại cái “ổ” của bản thân rồi quyết tâm không nói lời nào nữa, Nobita chỉ đành thở dài một tiếng rồi cũng đi ngủ, dẫu sao sự việc cũng không bết bát cho lắm, cuối cùng vẫn là hướng theo kế hoạch của hắn mà đi.

Một đêm qua trong mộng mị, Nobita nhập nhèm mắt thức dậy, ngón tay một ngoắc, cả một trận đồ hiện lên cuốn cả người hắn bay xuống nhà, chăn nệm tự xếp lại gọn gàng, lấy kem đánh răng khăn rửa mặt, đồ đạc tự động mặc vào cơ thể, xong xuôi hắn mới ngáp dài một tiếng đi vào bàn ăn sáng.

Đây là “cấm chú” đầu tiên trong quyển 100 loại cấm chú của Nobita sáng tạo. 

Ách! Nếu nói đến uy lực thì cái “cấm chú” này làm nhục các đồng hành cùng cấp khác của bản thân, nhưng nói đến thực dụng và nguyên lí thì đây 100% là cấm chú.

Nó phức hợp nhiều thuật pháp như phép điều khiển nhân ngẫu, thuật hồi phục như cũ, thuật giặt rửa, đánh răng rửa mặt, mặc quần áo cá bộ phận, mà những bộ phận đó là tạo từ tổ hợp các thuật nhỏ khác… và hơn hết là nó cực độ đơn giản để phát ra và hoàn toàn tự động.

Đối với một kẻ lười cặn bã như Nobita thì không có phép thuật nào quan trọng bằng nó cả, bởi thế hắn mới nhọc lòng nhọc sức sáng tạo ra phép thuật cấm chú đầu tiên chính là nó.

Trên con đường đi học Nobita nhận ra được khí hậu bất thường, gió thổi quá mạnh, từ sáng sớm đến bây giờ mà ánh mặt trời vẫn chưa ló dạng, cả bầu trời vần vũ một màu đen u ám, mây kéo đến mịt mùng.

“Trời… Sắp biến đổi rồi, cũng là thời gian này rồi.”

Nobita đứng lặng yên giữa không trung mà lẩm bẩm, gió bão gào thét bên người nhưng quần áo hắn hoàn toàn không lay động, so sánh với mấy đứa trẻ cưỡi chổi bay bay qua bị gió bão thổi thất linh bát lạc tạo ra cùng hoàn cảnh cực độ không phù hợp khung cảnh.

Ps: Cá ướp muối tác giả cũng chỉ có thể cực độ "mặn" một tiếng nói với mọi người, tác đã ra chương... chương tiếp theo có thể là ngày kia, có thể cuối tuần sau, cũng có thể vào luôn ngày mai cũng không chừng... ai biết được.

lúc nào lượng muốii thất thoát đi bớt thì tác sẽ lại dãy một cái tung lên chút bọt nước thể hiện bản thân còn tồn tại rồi lại nằm yên giả chết...

bởi vậy các độc giả thân mến, tác muốn khuyên mọi người một câu:

"Đừng tin tác! Bởi chính tác cũng không tin tưởng bản thân mình!"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play