gồi trong túp lều đã được Doraemon dùng khăn trùm thời gian sửa lại, cả bọn Nobita quay sang theo dõi hai tù binh người đáy biển đang bị trói chặt như xác ướp.
Nobita một bộ dáng “lão đại là trời, ta là lão nhị” mà quay qua hai người kia nói một câu nói sặc mùi cảnh sát hình sự:
“Sao? Hai người đã quyết định chưa? Nói hay không nói? Nếu không nói sẽ bị tăng mạnh mức án phạt còn nếu như nói sẽ được sự khoan hồng của pháp luật.”
Nhìn một mặt mộng bức hai người, nhập hí Nobita cũng không quan tâm mà vẫn như cũ vào đề:
“Tại sao vừa mới gặp nhau lần đầu các ngươi đã dám tấn công chúng ta? Chúng ta đâu có làm bất kì việc gì xấu đâu? Lí do là gì? Nói đi!”
Nhưng vốn mặt đầy mộng bức mấy người kia lại ngược lại đối với chuyện này lại giữ kín như bưng, quyết không mảy may hé răng ra một tiếng.
Nhìn một bộ thà chết vinh còn hơn sống nhục hai người đáy biển, Nobita cười, cười như một tên nhân vật phản diện trong mấy bộ phim âm mưu đen tối vậy, vừa cười Nobita vừa nói:
“Tốt! Tốt! Ta thích chính là những người cứng miệng như các ngươi.”
Nói xong, Nobita quay qua Doraemon nói:
“Cậu có “thuốc nói thật” không Doraemon?”
Bị Nobita bất ngờ một hỏi làm Doraemon giật mình mà nói:
“Có a, cậu định làm gì… Không phải là cậu định cho hai người này uống nó chứ?”
Nobita một mặt cười rạng rỡ mà nói:
“Có gì không đúng sao? Ai đi nữa cũng cần phải nói thật, nói dối sẽ làm mất niềm tin giữa người và người, là thói quen xấu, cần phải bỏ! Dĩ nhiên, nói dối quá nhiều sẽ bị tạo thành tật, cứ mở miệng ra là nói dối, là bệnh, phải trị! Bởi thế nên thuốc nói thật chẳng qua là thuốc trị bệnh nói dối mà thôi!”
Một mặt chững chạc đàng hoàng nói hươu nói vượn Nobita không nói chứ cũng có lí ra phết, Dorraemon cho dù thấy kì kì nơi đâu đó, nhưng lại không biết thực sự là kì lạ chỗ nào.
Cũng không nghĩ nữa đau đầu, Doraemon cũng muốn biết tại làm sao mấy người đáy biển này lại không hữu hảo với người mặt đất như thế, mà dĩ nhiên chỉ là một lũ trẻ như bọn họ thì Doraemon thực sự cũng không tin được là họ có thể cạy mở miệng mấy người vốn đã chuẩn bị tâm lí chết mang theo bí mật.
Thế là trong khuôn mặt tuyệt vọng của hai người cư dân đáy biển, Nobita tách miệng học ra và nhét… ách! Đừng nghĩ đen tối quá, Nobita là “trai thẳng” á, sẽ là không có hứng thú thổi cái gì kèn với hai tên đực rựa.
Ném hết mấy viên thuốc nói thật vào trong miệng hai người xong xuôi, mấy người cùng nhau sung sướng ngồi chờ sự thật được nói ra.
PS, Mệt quá……………………. Gõ chút chút thôi á, hix. Đứng đợi nơi đại sứ quán từ sáng sớm tinh mơ đến tận trưa trật…… chết mất thôi.
Ngồi trong túp lều đã được Doraemon dùng khăn trùm thời gian sửa lại, cả bọn Nobita quay sang theo dõi hai tù binh người đáy biển đang bị trói chặt như xác ướp.
Nobita một bộ dáng “lão đại là trời, ta là lão nhị” mà quay qua hai người kia nói một câu nói sặc mùi cảnh sát hình sự:
“Sao? Hai người đã quyết định chưa? Nói hay không nói? Nếu không nói sẽ bị tăng mạnh mức án phạt còn nếu như nói sẽ được sự khoan hồng của pháp luật.”
Nhìn một mặt mộng bức hai người, nhập hí Nobita cũng không quan tâm mà vẫn như cũ vào đề:
“Tại sao vừa mới gặp nhau lần đầu các ngươi đã dám tấn công chúng ta? Chúng ta đâu có làm bất kì việc gì xấu đâu? Lí do là gì? Nói đi!”
Nhưng vốn mặt đầy mộng bức mấy người kia lại ngược lại đối với chuyện này lại giữ kín như bưng, quyết không mảy may hé răng ra một tiếng.
Nhìn một bộ thà chết vinh còn hơn sống nhục hai người đáy biển, Nobita cười, cười như một tên nhân vật phản diện trong mấy bộ phim âm mưu đen tối vậy, vừa cười Nobita vừa nói:
“Tốt! Tốt! Ta thích chính là những người cứng miệng như các ngươi.”
Nói xong, Nobita quay qua Doraemon nói:
“Cậu có “thuốc nói thật” không Doraemon?”
Bị Nobita bất ngờ một hỏi làm Doraemon giật mình mà nói:
“Có a, cậu định làm gì… Không phải là cậu định cho hai người này uống nó chứ?”
Nobita một mặt cười rạng rỡ mà nói:
“Có gì không đúng sao? Ai đi nữa cũng cần phải nói thật, nói dối sẽ làm mất niềm tin giữa người và người, là thói quen xấu, cần phải bỏ! Dĩ nhiên, nói dối quá nhiều sẽ bị tạo thành tật, cứ mở miệng ra là nói dối, là bệnh, phải trị! Bởi thế nên thuốc nói thật chẳng qua là thuốc trị bệnh nói dối mà thôi!”
Một mặt chững chạc đàng hoàng nói hươu nói vượn Nobita không nói chứ cũng có lí ra phết, Dorraemon cho dù thấy kì kì nơi đâu đó, nhưng lại không biết thực sự là kì lạ chỗ nào.
Cũng không nghĩ nữa đau đầu, Doraemon cũng muốn biết tại làm sao mấy người đáy biển này lại không hữu hảo với người mặt đất như thế, mà dĩ nhiên chỉ là một lũ trẻ như bọn họ thì Doraemon thực sự cũng không tin được là họ có thể cạy mở miệng mấy người vốn đã chuẩn bị tâm lí chết mang theo bí mật.
Thế là trong khuôn mặt tuyệt vọng của hai người cư dân đáy biển, Nobita tách miệng học ra và nhét… ách! Đừng nghĩ đen tối quá, Nobita là “trai thẳng” á, sẽ là không có hứng thú thổi cái gì kèn với hai tên đực rựa.
Ném hết mấy viên thuốc nói thật vào trong miệng hai người xong xuôi, mấy người cùng nhau sung sướng ngồi chờ sự thật được nói ra.
PS, Mệt quá……………………. Gõ chút chút thôi á, hix. Đứng đợi nơi đại sứ quán từ sáng sớm tinh mơ đến tận trưa trật…… chết mất thôi.
Ngồi trong túp lều đã được Doraemon dùng khăn trùm thời gian sửa lại, cả bọn Nobita quay sang theo dõi hai tù binh người đáy biển đang bị trói chặt như xác ướp.
Nobita một bộ dáng “lão đại là trời, ta là lão nhị” mà quay qua hai người kia nói một câu nói sặc mùi cảnh sát hình sự:
“Sao? Hai người đã quyết định chưa? Nói hay không nói? Nếu không nói sẽ bị tăng mạnh mức án phạt còn nếu như nói sẽ được sự khoan hồng của pháp luật.”
Nhìn một mặt mộng bức hai người, nhập hí Nobita cũng không quan tâm mà vẫn như cũ vào đề:
“Tại sao vừa mới gặp nhau lần đầu các ngươi đã dám tấn công chúng ta? Chúng ta đâu có làm bất kì việc gì xấu đâu? Lí do là gì? Nói đi!”
Nhưng vốn mặt đầy mộng bức mấy người kia lại ngược lại đối với chuyện này lại giữ kín như bưng, quyết không mảy may hé răng ra một tiếng.
Nhìn một bộ thà chết vinh còn hơn sống nhục hai người đáy biển, Nobita cười, cười như một tên nhân vật phản diện trong mấy bộ phim âm mưu đen tối vậy, vừa cười Nobita vừa nói:
“Tốt! Tốt! Ta thích chính là những người cứng miệng như các ngươi.”
Nói xong, Nobita quay qua Doraemon nói:
“Cậu có “thuốc nói thật” không Doraemon?”
Bị Nobita bất ngờ một hỏi làm Doraemon giật mình mà nói:
“Có a, cậu định làm gì… Không phải là cậu định cho hai người này uống nó chứ?”
Nobita một mặt cười rạng rỡ mà nói:
“Có gì không đúng sao? Ai đi nữa cũng cần phải nói thật, nói dối sẽ làm mất niềm tin giữa người và người, là thói quen xấu, cần phải bỏ! Dĩ nhiên, nói dối quá nhiều sẽ bị tạo thành tật, cứ mở miệng ra là nói dối, là bệnh, phải trị! Bởi thế nên thuốc nói thật chẳng qua là thuốc trị bệnh nói dối mà thôi!”
Một mặt chững chạc đàng hoàng nói hươu nói vượn Nobita không nói chứ cũng có lí ra phết, Dorraemon cho dù thấy kì kì nơi đâu đó, nhưng lại không biết thực sự là kì lạ chỗ nào.
Cũng không nghĩ nữa đau đầu, Doraemon cũng muốn biết tại làm sao mấy người đáy biển này lại không hữu hảo với người mặt đất như thế, mà dĩ nhiên chỉ là một lũ trẻ như bọn họ thì Doraemon thực sự cũng không tin được là họ có thể cạy mở miệng mấy người vốn đã chuẩn bị tâm lí chết mang theo bí mật.
Thế là trong khuôn mặt tuyệt vọng của hai người cư dân đáy biển, Nobita tách miệng học ra và nhét… ách! Đừng nghĩ đen tối quá, Nobita là “trai thẳng” á, sẽ là không có hứng thú thổi cái gì kèn với hai tên đực rựa.
Ném hết mấy viên thuốc nói thật vào trong miệng hai người xong xuôi, mấy người cùng nhau sung sướng ngồi chờ sự thật được nói ra.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT