Hoan Hoan trợn to hai mắt, kéo Nhạc Nhạc trốn sang một bên, cẩn thận tới mức tim đập thình thịch! Trực giác nói cho bé biết là cô Sơ Hàn nhất định là cho thứ gì đó không tốt vào trong bình cà phê! Thấy đó, cô sau khi cho vào rồi, khẩn trương nhìn quanh bốn phía rồi mới vội vã bỏ đi.

Ra khỏi phòng giải khát, Mục Sơ Hàn không có vào phòng thư ký mà đi thẳng tới văn phòng tổng giám đốc. Vừa bước vào liền thấy Cố Bảo Bảo đứng cạnh sô-pha tìm kiếm thứ gì đó, "Trợ lý Cố!" Cô lạnh lùng lên tiếng.

Cố Bảo Bảo còn đang tìm Hoan Hoan Nhạc Nhạc, nghe tiếng xoay đầu lại: "Chuyện gì vậy?"

Cô nhún vai, "Phòng thư ký rất bận, lát nữa khi Hoan Hoan chủ trì hội nghị, làm phiền cô đi pha cà phê."

"Ừ." Cố Bảo Bảo không cảm thấy có gì kỳ lạ liền gật đầu đáp ứng.

Mục Sơ Hàn nói xong liền rời đi, cô cũng ra ngoài, vừa nhìn xung quanh tìm Hoan Hoan Nhạc Nhạc, vừa vào phòng giải khát.

"Mẹ!" Mới rót nước nóng ra, Hoan Hoan Nhạc Nhạc bỗng chạy xô vào, mỗi đứa ôm lấy một chân của cô.

Cô cười ngồi xổm xuống: "Hai đứa chạy đi đâu thế? Mẹ tìm khắp nơi mà không thấy!"

Đôi mắt to chớp động của Hoan Hoan nhìn ra bên ngoài phòng giải khát, xác định không có ai thì tới gần tai Cố Bảo Bảo nhỏ giọng nói: "Mẹ, con vừa mới thấy cô Sơ Hàn! Cô lén lút thả cái gì đó vào bình cà phê đấy ạ!"

Cô sửng sốt, "Thực sao?"

Hoan Hoan nghiêm túc gật đầu, kéo Nhạc Nhạc: "Không tin mẹ hỏi Nhạc Nhạc đi, em cũng nhìn thấy mà!"

Cô lại nhìn Nhạc Nhạc thì thấy Nhạc Nhạc cũng gật mạnh cái đầu nhỏ. Cô đứng dậy bình tĩnh nhìn cái bình cà phê.

Sơ Hàn bỏ thứ gì đó vào trong này, sau đó cố ý gọi cô đi pha cà phê, ý định giá họa cho cô! Vậy thứ mà cô ta bỏ vào trong đây là gì? Chốc lát, Cố Bảo Bảo làm ra một quyết định quan trọng. Mở nắp ra, cô cho thêm cà phê hòa tan vào, rồi sau đó thêm nước nóng.

Hoan Hoan nhìn mà không hiểu, "Mẹ? Sao mẹ lại còn dùng cà phê này để pha nữa?"

Cô vươn tay ra xoa đầu bé, bé không hiểu. Nếu lần này cô đổ cà phê đi, kế của Sơ Hàn chưa thành, sẽ nghĩ ra cách làm càng độc địa đối nghịch với cô. Cô không muốn nói những điều đó với Hoan Hoan, dù sao Mục Sơ Hàn cũng là cô của bé.

"Không có gì đâu." Cô cười nói, "Cô Sơ Hàn chỉ bỏ thêm đường vào trong trước thôi. Mẹ chỉ cần pha là xong ngay à."

Cô đặt cà phê sang một bên, "Hoan Hoan, ba đang ở trong văn phòng chờ con đấy. Ba muốn nói với con nội dung hội nghị, con mau đi đi."

Nghe vậy, Hoan Hoan gật đầu, kéo Nhạc Nhạc ra ngoài.

Nhạc Nhạc nhìn Cố Bảo Bảo, bé như biết là Cố Bảo Bảo muốn làm gì, ôm chân cô không chịu thả ra.

Hoan Hoan bất đắc dĩ, đành phải chạy tới phòng làm việc tìm ba trước.

Cố Bảo Bảo rót lấy một cốc cà phê, lại cảm giác Nhạc Nhạc giựt giựt quần cô. Cô cúi đầu, đối diện với cặp mắt to lo lắng của bé.

Cô sửng sốt, ôn nhu hỏi: "Nhạc Nhạc, con sao vậy?" Nhạc Nhạc nhìn bình cà phê, lại nhìn cô một cái, lắc đầu.

Cố Bảo Bảo vừa mừng rỡ vừa ưu sầu. Hoá ra Nhạc Nhạc đã có thể hiểu rất nhiều chuyện. Thế nhưng hết lần này tới lần khác lại thấy chuyện như vậy!

"Nhạc Nhạc ngoan, mẹ không có sao. Con ngoan nhé!" Nói xong cô liền uống luôn cốc cà phê kia. Cô chỉ là muốn biết Mục Sơ Hàn bỏ cái gì vào trong, chuẩn bị giá họa tội danh gì cho cô. Cà phê đi vào bụng, cô liền đổ bình cà phê kia rồi rửa sạch, pha bình cà phê mới rồi đưa tới phòng họp.

Mười phút sau cuộc họp bắt đầu. Nhạc Nhạc được chủ nhiệm thư ký đưa đi trước. Cố Bảo Bảo phụ trách ghi chép lại cuộc họp, Mục Tư Viễn ngồi bên cạnh làm người hướng dẫn cho Hoan Hoan.

Cô vừa gõ phím, vừa nghi hoặc trong lòng, Sơ Hàn rốt cuộc đã bỏ cái gì vào trong cà phê? Giờ đã hai mươi phút trôi qua, cô thấy thân thể mình hình như cũng không có gì không khỏe cả. Lại qua năm phút, Mục Tư Viễn đẩy tài liệu cho cô, "Trợ lý Cố, chuyển cái này cho các vị đổng sự."

Cô gật đầu, cầm tài liệu đứng dậy, lập tức lại ngồi xuống, sắc mặt liền đỏ bừng.

Trời ạ!…

Cô thiếu chút nữa kêu thành tiếng. Mới rồi khi đứng lên, cô cảm thấy trong bụng như có nghìn vạn con sâu đang ngọ nguậy, chỉ cần cô di động, những con sâu này nhất định sẽ chạy ra.

Mục Tư Viễn nhíu mày, ánh mắt nghi hoặc nhìn cô.

Cô cũng nhăn nhó, cắn răng đứng lên, bụng lập tức đau thắt lại.

"Xin... xin lỗi!" Cô chỉ kịp nói ba tiếng, sau đó chạy nhanh ra khỏi phòng họp.

Các vị đổng sự nhìn nhau, không biết là chuyện gì. Mục Tư Viễn đứng dậy, trầm giọng nói: "Mọi người tiếp tục họp, tôi đi xem." Rồi anh xoa đầu Hoan Hoan, ý bảo bé không cần lo lắng, liền đi ra ngoài.

Trên hành lang đã không còn thấy bóng dáng Cố Bảo Bảo. Anh tới văn phòng mình xem thì cũng không thấy cô đâu cả. Còn đang kỳ quái thì thấy cái người quen thuộc kia ôm bụng bước ra từ phòng vệ sinh. Anh chuẩn bị lên tiếng, cô lại càng đau đớn ôm bụng quay lại toilet.

Cuối cùng thì cô đã biết Mục Sơ Hàn bỏ cái gì vào bình cà phê rồi. Cứ theo tình huống lúc này của cô, nhất định là một lượng thuốc sổ lớn đến kinh người!

Lần thứ hai đi ra, cô chỉ thấy chân mềm nhũn, chống tay vào tường từ từ bước ra, một bóng đen lập tức trùm lên cô.

Cô cật lực ngẩng đầu, nhất thời đầu váng mắt hoa, thanh âm quen thuộc truyền đến: "Em làm sao vậy?"

Cô lại nghe không rõ, lắc đầu hỏi: "Cái gì?"

Mục Tư Viễn nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt, nét mặt không giấu được yêu thương, "Em ăn bậy phải cái gì?" Có thể tiêu chảy đến mức hư thoát như vậy? !

"Em..." Cô giờ mới nhìn rõ người trước mặt là anh, trong lòng hoảng loạn, lắp bắp, "Em không có... không có ăn bậy..."

Anh không nghe cô nói tiếp, khom lưng ôm cô lên.

"Mục..." Cô hốt hoảng lại vô lực đẩy anh, "Đây là... Đây là công ty..." Nhiệt độ trên người anh truyền sang, bao bọc lấy cô, cô bỗng thấy bụng mình như không còn đau nữa.

Cô không nói thêm gì nữa, lặng lẽ áp mặt vào ngực lắng nghe tiếng tim đập mạnh mẽ của anh.

Có phải anh không tức giận? Trong lòng cô thật rất vui.

"Em nghỉ ngơi một chút đi." Anh đặt cô lên ghế sô-pha: "Anh đi gọi bác sĩ."

"Không cần..." Còn chưa dứt lời, bụng lại như thiên quân vạn mã lao ra. Sắc mặt cô cứng đờ, vội nhảy dựng lên, chạy vào toilet trong phòng nghỉ.

Mục Tư Viễn bất đắc dĩ lắc đầu. Đã làm mẹ rồi mà còn như một đứa bé không biết tự chăm sóc cho bản thân! Mặc dù là trách cứ, nhưng ánh mắt anh lại hiện lên ý cười. Lắc đầu, anh lấy điện thoại ra gọi cho bác sĩ.

Cố Bảo Bảo bám vào tương đi ra, ngồi xuống giường, sắc mặt cô đỏ bừng, không muốn đi ra ngoài. Cô không muốn để anh thấy bộ dạng như vậy của mình!

Thế nhưng cửa bị đẩy ra, anh bước vào, "Sao rồi?"

Anh ngồi xuống bên cạnh, sờ lên trán cô, thở dài một hơi: "May là không có nóng lên đấy."

Cô cúi đầu không nói lời nào, nghe anh nói: "Có phải là ăn thứ gì đó ở quán ven biển không?" Nói đến đây anh liền giận, giọng nói mang theo châm chọc, "Em ở cùng với cái tên họ Công ấy mà anh ta lại để em ăn ở quán ven biển? Không phải anh ta rất có tiền sao hả?"

Cô không nhịn được ngẩng lên, muốn phân biện, "Anh đừng nói như vậy, anh ấy..." Không nói được nữa, bụng cô đang kháng nghị mãnh liệt, làm cho cô phải bám víu lấy tường đi vào nhà vệ sinh.

Trở ra, cô không còn khí lực để nói, cả người hoàn toàn mệt lả nằm co rúc trên giường.

Mục Tư Viễn vừa giận mà cũng đau lòng, đắp chăn cho cô xong thì bác sĩ cũng tới. Sau khi kiểm tra, bác sĩ không vội cho thuốc mà hỏi: "Cố tiểu thư, gần đây cô đang dùng thuốc xổ để giảm béo ư?"

Cố Bảo Bảo hỗn loạn, không kịp suy nghĩ vấn đề của ông ta liền lắc đầu.

"Vậy thật kỳ quái." Bác sĩ nhíu mày, "Bệnh trạng này của cô là phản ứng do dùng quá liều thuốc xổ mà ra."

Cố Bảo Bảo ngẩn ngơ, bụng lại bắt đầu như sấm vang dội. Cô vội vã bò dậy, vật lộn chạy vào toilet.

"Ông nói cái gì?" Mục Tư Viễn quay lại nhìn bác sĩ, "Dùng quá liều thuốc xổ?"

Bác sĩ gật đầu, "Tiêu chảy do ăn phải thức ăn không sạch sẽ nào có nghiêm trọng như vậy?"

Ông vừa bơm nước thuốc vào ống tiêm, vừa kỳ quái hỏi: "Cố tiểu thư liệu có nhầm thuốc xổ thành muối ăn?"

Hai mắt Mục Tư Viễn tối sầm lại, trầm mặc không nói.

Tiêm xong, Cố Bảo Bảo bị giày vò liên tục cũng mệt mỏi, mí mắt khép lại như muốn ngủ. Mục Tư Viễn đắp kín chăn cho cô, "Em ngủ một giấc đi, anh đi họp đây."

Nhìn gò má tái nhợt của cô, từng giọt mồ hôi yếu ớt lộ ra, anh cúi người muốn hôn nhẹ cô. Do dự một chút, nhưng vẫn buông tha, xoay người đi ra ngoài.

Cô nghe được tiếng bước chân anh, lại nghe tiếp tiếng đóng cửa, liền cắn răng bò dậy. Cơ thể kiên cường chống đỡ ra khỏi văn phòng, cô bước vào phòng thư ký.

"Sơ Hàn!" Cô gọi, "Cô tới đây, tôi có việc muốn nói với cô."

Mục Sơ Hàn nhìn bộ dạng yếu ớt của cô ta, không khỏi sững sờ. Cô đang chờ dược hiệu phát tác xem chân tập thể các vị đổng sự kia nhũn ra kìa! Không ngờ là đợi mãi mà không có động tĩnh gì, ngược lại Cố Bảo Bảo như đã hư thoát hết mức!

"Làm... làm gì?" Cô chột dạ, cũng không chịu lập tức đứng dậy.

Cố Bảo Bảo nhíu mày, ít lời mà nghiêm túc quát lên: "Cô tốt nhất nên qua đây!" Nói xong, cô đi thẳng hướng phòng giải khát. Mục Sơ Hàn suy nghĩ một chút, vẫn đứng dậy đi theo. Cố Bảo Bảo đi thẳng vào vấn đề, chỉ vào bình cà phê hỏi: "Sơ Hàn, sao cô lại làm như vậy?"

Mục Sơ Hàn hơi biến sắc, "Cô... cô nói cái gì?"

Cô đã ngờ tới việc cô ta không thừa nhận, vịn ghế ngồi xuống mới tiếp tục nói: "Cô thấy tôi đã như vậy mà cô còn không chịu thừa nhận sao?"

Cố Bảo Bảo ngờ vực lại buồn bã, "Sơ Hàn, tôi không muốn làm lớn chuyện lên, nhưng tôi thực sự rất muốn biết, vì sao cô lại ghét tôi như vậy? Dùng phương pháp như thế để hại tôi?"

Mục Sơ Hàn cười lạnh lùng, "Tại sao tôi phải ghét cô, nhằm vào cô? Cô nói gì tôi chẳng hiểu ra sao cả! Tôi cũng không rảnh ở đây lãng phí thời gian với cô!" Nói xong, cô hất đầu muốn đi ra ngoài. Cố Bảo Bảo ôm lấy bụng đang quằn quại đứng dậy, "Cô đứng lại!"

Cô ngăn lại trước mặt Mục Sơ Hàn, "Cô bỏ thuốc xổ vào bình cà phê, còn cho nhiều như thế. Những cổ đông kia là người lớn, có lẽ nghỉ ngơi một hai ngày thì không sao..." Càng nói cô càng phẫn hận, không khỏi lên giọng: "Nhưng cô có nghĩ tới Hoan Hoan không? Nếu thằng bé uống phải thì sẽ có hậu quả gì? Cô chính là cô ruột của thằng bé, sao có thể ác tâm đến như vậy?"

Sắc mặt Mục Sơ Hàn cứng đờ, "Cô... cô đừng có nói lung tung!"

Ban đầu cô quả thực là không có nghĩ Hoan Hoan thế nào, giờ đây liền có chút nóng nảy, nói mà không suy nghĩ: "Hoan Hoan sẽ không uống cà phê, nó từ trước tới giờ không có uống."

Tim Cố Bảo Bảo chìm xuống, không biết buồn hay vui, "Vậy cô thừa nhận, thuốc xổ là do cô bỏ vào trong cà phê?"

Mục Sơ Hàn ngớ ra, tiếp đó nổi trận lôi đình: "Cố Bảo Bảo, cô dám vu oan giá họa cho tôi!"

"Nếu muốn người ta không biết, trừ phi mình đừng làm!" Cố Bảo Bảo lạnh mặt, "Chuyện như thế mà cô cũng có thể làm, tôi không thể nhịn được nữa." Cô thực sự không nhịn được, vịn ghế ngồi xuống.

Mục Sơ Hàn trừng mắt với cô: "Cô muốn thế nào?"

Cô lắc đầu, "Tôi không muốn gì cả, nhưng tôi sẽ nói chuyện này cho lão Mục tổng, chú ấy nói thế nào thì sẽ như thế!"

"Cô dám!" Mục Sơ Hàn đập mạnh lên bàn, "Cố Bảo Bảo. Nếu cô dám nói, xem tôi có xé nát cái miệng cô ra không!"

Cố Bảo Bảo cúi mắt xuống, thản nhiên nói: "Vì sao tôi không dám?"

"Cô... !"

Cơn tức giận xông thẳng vào tim Mục Sơ Hàn. Cô đi lên hai bước, đôi tay như muốn đẩy mạnh Cố Bảo Bảo.

Cố Bảo Bảo cúi thấp đầu nên không thấy. Cô chẳng qua là không chịu được cơn

Đau quặn ở bụng nên đã sớm đứng dậy chạy vào toilet.

Mục Sơ Hàn vỗ vào khoảng không, dùng lực quá mạnh nên lao cả người về phía trước, trán đập mạnh vào góc tủ, vang lên tiếng "bốp".

Cố Bảo Bảo nghi ngờ quay đầu lại liền nghe được tiếng thét chói tai của Mục Sơ Hà. Cô sững sờ, lại nghe thanh âm ngạc nhiên của chủ nhiệm thư ký: "Có chuyện gì thế?"

Chủ nhiệm thư ký chạy đến bên Mục Sơ Hàn đỡ cô ta dậy. Trên trán bị đập của cô ta vỡ ra những giọt máu cứ thế chảy xuống.

Cố Bảo Bảo cũng cả kinh, không rõ sao trán cô ta lại chảy máu được.

"Mục tiểu thư, cô thêa nào?" Chủ nhiệm thư ký lo lắng hỏi.

Mục Sơ Hàn đah đớn che lấy trán, tâm thần bỗng nhiên quay lại. Cô ta ngẩng đầu lên, trên mặt làm ra vẻ nghi hoặc, đau lòng thống khổ.

"Cố Bảo Bảo, cô làm gì mà lại đẩy tôi!" Cô ta nói.

Nghe vậy, Cố Bảo Bảo và chủ nhiệm thư ký sửng sốt. Chủ nhiệm thư ký tỉnh táo lại hỏi: "Chuyện gì xảy ra?"

Mục Sơ Hàn chỉ vào Cố Bảo Bảo, nước mắt tuôn rơi lả tả, "Cô ta đẩy tôi. Tôi phá vỡ quỷ kế của cô ta, cô ta liền đẩy tôi,, hức!"

Tiếng khóc của cô ta như tiếng một đứa trẻ mới ra đời, vang dội nhưng rất chói tai, lập tức đưa tới mấy người trong phòng thư kus.

"Chuyện gì xảy ra vậy?"

"Trời ơi. Mục tiểu thư, cô chảy máu, mau gọi bá sĩ." Khắp nơi đều là tiếng nghị luận, căn phòng giải khát liền trở nên chật hẹp.

"Đừng ồn ào nữa!" Chủ nhiệm thư ký cất cao giọng nói, "Linda cô đi gọi bác sĩ tới đây. Còn mấy người, đi báo cho Mục tổng."

Mục tiểu thư là em gái tổng giám đốc, Cố tiểu thư là trợ lý kiêm mẹ của con anh, đây coi như là việc nhà của Mục tổng đi!

***

Trong văn phòng tổng giám đốc.

Cố Bảo Bảo chóng mặt nằm úp sấp trên ghế nghe Mục sơ Hàn ở bên cạnh khóc lóc lên án. "Em thấy cô ta bỏ thứ gì đó vào cà phê, em liền đi hỏi xem cô ta làm gì, không ngờ cô ta không nói hai lời liền đẩy em..."

Thực sự là đổi trắng thay đen, trái phải lẫn lộn.

Cố Bảo Bảo muốn ngồi dậy nói hai câu, bất đắc dĩ là không làm được.

Mục Tư Viễn nhíu mày, "Em nói cô ấy đẩy em? Còn làm em đập phải hộc tủ khiến trán bị vỡ?"

Trong lời anh đã lộ rõ ba trăm phần trăm không tin. Người sáng suốt đều biết, lúc này Cố Bảo Bảo chỉ sợ ngay cả khí lực đẻ giết một con kiến cũng không có.

Nghe vậy, Mục Sơ Hàn đẩy bác sĩ đang bôi thuốc cho cô ta ra, " Anh, ý anh là gì? Lúc đó chỉ có hai người trong phòng giải khát, không phải cô ta đẩy em, chẳng lẽ em tự làm mình bị thương sao?"

Mục Tư Viễn trầm mặc không nói, lời cô ta không phải là không có lý. Phụ nữ có ai lại nguyện ý để mình bị thương, hơn nữa còn là vết thương ở trên mặt?!

"Cô Sơ Hàn, cô nói dối!" Bỗng, Hoan Hoan đi lên trước, lớn tiênhs nói: "Con và Nhạc Nhạc đều thấy, rõ ràng là cô đã thả cái gì đó vào trong bình cà phê, sao cô lại đổ tội cho mẹ con?"

Trong lòng Mục Sơ Hàn cả kinh, chẳng biết Hoan Hoan nói thật hay giả, vội vàng nói: "Hoan Hoan, con đừng nói lung tung."

Cô vừa lúc mượn cơ hội này chuyện bé xé ra to, chỉ vào Cố Bảo Bảo mắng: "Cố Bảo Bảo, cô xem cô đã dạy Hoan Hoan thành thế nào rồi đây? Trước khi cô quay về, Hoan Hoan chưa từng nói dối."

Cố Bảo Bảo vùng vẫy đứng lên, hai mắt phẫn hận nhìn cô ta, đang muốn nói gì đó, bụng lại quặn đau không chịu nổi.

Bất đắc dĩ, cô chỉ có thể đi từng bước hư nhược vào phòng vệ sinh.

Nhạc Nhạc thấy thế đi theo sát, ôm chân của mẹ như muốn đỡ lấy mẹ.

Cô cười nhợt nhạt, xoa cái đầu nhỏ của của bé, "Nhạc...Nhạc, đừng...mẹ lập tức ra ngay ấy mà."

Thấy thế, Mục sơ Hàn âm thầm cười lạnh lùng. Không hãm hại được cô, cũng phải kéo một lớp da cô xuống!

"Ba!"

Hoan Hoan lo lắng quay ra nhìn Mục Tư Viễn: "Con không có nói dối. Vừa nãy con thật sự đã thấy cô sơ Hàn lén lút thả cái gì đó vào bình cà phê, Nhạc Nhạc cũng thấy mà!"

Bé vội vẫy tay gọi Nhạc Nhạc, "Nhạc Nhạc, em mau nói với ba! Người bỏ thứ gì vào trong bình cà phê không phải là mẹ, là cô sơ Hàn!"

Nhạc Nhạc cũng muốn nói lắm, thế nhưng bé lại không nói được! Bé gấp đến độ nước mắt chảy ra.

Thình lình, bé chạy vụt tới trước mặt Mục sơ Hàn, nắm đấm nhỏ giơ lên đánh về phía cô ta!

"Nhạc Nhạc, con làm gì thế!"

Mục sơ Hàn thét chói tai, đứa bé này dùng lực lớn làm cô rất đau!

Cô ta đưa tay ra đỡ, muốn tránh khỏi Nhạc nhạc.

Thế nhưng, thằng bé rất linh hoạt, cô ta tránh đằng trước, bé chạy tới bên cạnh đánh cô ta. Cô ta tránh bên trái, bé chạy tới bên phải đánh làm cô ta gấp đến độ kêu loạn lên: "Anh, anh, anh xem thằng bé, thằng bé này..."

Trong lòng cô vừa sốt ruột vừa lo lắng, không ngờ việc làm ban nãy trong phòng giải khát bị Hoan Hoan Nhạc Nhạc thấy được! Xưa nay anh thương yêu hai đứa nhóc này, lời nói dối của cô liệu có tác dụng sao?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play