- Cô biết bọn họ? - Chủ nhiệm thư ký sửng sốt, Cổ Tín Dương và Thân Văn Hạo đi tới.

Chủ nhiệm thư ký vội tiến lên đón:

- Chào phó tổng, tôi là thư ký phòng tổng giám đốc.

Cố Bảo Bảo cũng đi lên:

- Chào phó tổng, tôi là trợ lý đặc biệt của tổng giám đốc.

Thân Văn Hạo sớm đã thấy được bóng dáng quen thuộc kia, không ngờ thật sự là cô ấy!

- Bảo Bảo!

Trong mắt anh thoáng hiện lên sự kinh diễm, tiếp đó lại cảm thấy kỳ quái:

- Bảo Bảo, sao em lại ở đây? - Cô ấy không phải đã sớm nghỉ việc ở Mục Thị rồi ư?

Anh cảm thấy kinh ngạc, cô càng thấy ngạc nhiên hơn. Bất chợt những lời Mục Sơ Hàn nói ban nãy lại hiện về.

-- Lẽ nào anh không biết lần này Cổ Tín Dương dẫn theo một trợ lý rất lợi hại tới sao --

- Văn Hạo, anh là... - Cô hỏi. - Trợ lý của phó tổng?

Thân Văn Hạo gật đầu, còn muốn nói gì với cô nữa thì Cổ Tín Dương quay lại nhìn anh:

- Trợ lý Thân, cuộc họp ban giám đốc sắp bắt đầu rồi. Nếu anh muốn ôn chuyện thì có thể tìm thời gian khác.

Giọng anh ta như gió rét trong đêm đông, sự băng lãnh ấy không để cho người ta kháng cự.

- Vâng, Cổ tổng. - Thân Văn Hạo vội vàng đáp, lại vội vã cười với cô mới đi theo Cổ Tín Dương.…

Cố Bảo Bảo lén nhìn Cổ Tín Dương thì thấy anh ta cũng đang nhìn cô, cặp mắt âm trầm khiến cô sợ hãi, cúi đầu cùng chủ nhiệm thư ký đi tới thang máy.

Trong thang máy, bốn người ai cũng không nói câu nào. Sự lạnh lùng của Cổ Tín Dương dường như cũng đóng băng không khí xung quanh.

Cố Bảo Bảo âm thầm nghĩ, mặc dù đôi mắt Mục Tư Viễn lúc nào cũng khiến người ta khó đoán, nhưng tâm tình anh bình thường hay thay đổi.

Vị Cổ tiên sinh này thật đúng là một tảng băng lớn. Từ cặp môi kia là có thể thấy là anh ta sẽ không cười rồi!

Vào phòng họp, Mục Tư Viễn và các thành viên ban giám đốc đã ngồi vào vị trí, thấy Thân Văn Hạo cũng tới khiến anh có hơi kinh hãi.

Sau đó, anh nhìn Cố Bảo Bảo, cất cao giọng nói:

- Trợ lý Cố, vị trí bên cạnh tôi đang để cho cô đấy!

Nói rồi anh vỗ vị trí bên cạnh, bộc lộ sự nhiệt tình không gì sánh được.

Anh đang làm gì thế? Cố Bảo Bảo âm thầm nhíu mày, trước mặt nhiều người lại không thể nói gì được, chỉ đành ngồi cạnh anh.

Các vị trong ban giám đốc cũng âm thầm nhìn nhau, sao tổng giám đốc không giới thiệu phó tổng mới tới trước, cũng không mời anh ta ngồi xuống mà lại bảo một trợ lý làm việc vặt trong cuộc họp ngồi?

Cổ Tín Dương nhìn sang Mục Tư Viễn, thu lại nụ cười đắc ý của anh vào mắt.

Anh ta âm thầm nắm chặt tay lại.

Chủ nhiệm thư ký thông minh thấy không khí có chút không đúng, vội tiến lên kéo ghế cho Cổ Tín Dương:

- Phó tổng, mời anh ngồi!

Thân Văn Hạo cũng đi lên, sau khi cám ơn chủ nhiệm thư ký thì đặt những thứ tài liệu cần cho cuộc họp lên bàn rồi ngồi xuống.

Cuộc họp bây giờ mới chính thức bắt đầu.

Đầu tiên là Mục Tư Viễn phát biểu, Cố Bảo Bảo vội đặt những lời cần nói tới trước mặt anh, anh lại vung tay ý bảo không cần, chậm rãi đứng dậy.

Anh muốn làm gì vậy?

- Các vị. - Anh cao giọng nói. - Vị phó tổng hôm nay tới, nói vậy mọi thành viên trong ban giám đốc đều biết rồi, anh ta chính là Cổ Tín Dương con trai của cô tôi.

Nghe vậy, tất cả mọi người đều khẽ mỉm cười với Cổ Tín Dương, coi như là đã biết.

Cổ Tín Dương lại không chút biểu tình, tay đang nắm tài liệu cũng chặt lại, như là dự liệu được những gì Mục Tư Viễn sẽ nói tiếp.

Quả nhiên, Mục Tư Viễn dừng một chút, đột ngột chuyển đề tài:

- Mọi người đều biết, Mục Thị là xí nghiệp gia tộc, vị trí tổng giám đốc chưa bao giờ truyền cho người khác họ, cho nên mời anh ta tới đảm nhiệm chức phó tổng, chỉ bởi vì gần đây công ty có một hạng mục lớn cần hợp tác với anh ta. Sau khi hạng mục này chấm dứt, anh ta sẽ rời khỏi công ty!…

Nói xong ánh mắt anh chuyển sang anh ta:

- Phó tổng giám đốc Cố, anh nói sao?

Các ngón tay nắm lấy tài liệu gần như trắng bệch, anh ta chậm rãi ngẩng lên, vẫn là ánh mắt lạnh lùng kia, nhưng ẩn sâu trong đó là ngọn lửa giận dữ.

- Anh nói đúng! - Anh ta khống chế rất tốt giọng điệu của mình. - Đến lúc đó, lúc nào cũng phải đi...

- Vậy được rồi! - Mục Tư Viễn cắt ngang. - Hạng mục này sẽ phải vất vả tới phó tổng giám đốc Cố rồi. Vậy giờ mời phó tổng giám đốc Cố giới thiệu một chút về hạng mục này.

Nói xong, anh ngồi xuống, bắt chéo hai chân.

Bàn hội nghị này hình chữ nhật, Cổ Tín Dương hòa Mục Tư Viễn ngồi hai đầu đối cạnh nhau, có thể thấy được hai chân đối phương ở bên dưới làm gì.

Nhìn anh bắt chéo hai chân, cơn tức trong lòng Cổ Tín Dương càng tăng lên, nhưng anh ta vẫn cố nén lại, bắt đầu nói về hạng mục mà anh ta giành được này.

Mục Thị từng cạnh trang hạng mục này với công ty anh ta nhưng lại thua, hôm nay có thể nói là mất mà lại được hồi báo, các vị trong ban giám đốc đều rất nghiêm túc lắng nghe. Cố Bảo Bảo cũng cực kỳ ghi lại cặn kẽ.

Bỗng cô có cảm giác. Trên đùi truyền lại cảm xúc khác thường, cô cúi xuống thì thấy tay Mục Tư Viễn lại đang đặt trên đùi mình vuốt ve nhiều lần qua làn váy.

Cô kinh hãi ngẩng lên, âm thầm trừng mắt với Mục Tư Viễn ý bảo anh mau thả tay ra.

Thế nhưng anh lại đang nghiêm chỉnh nhìn Cổ Tín Dương, dường như rất nghiêm túc nghe giới thiệu về hạng mục mà không phải là đang "sờ mó" cô. Bàn tay đang đặt trên đùi cô như không phải là của anh vậy!

Anh sao có thể trêu đùa cô ngay lúc này được cơ chứ?

Tay trái Cố Bảo Bảo từ tốn cho xuống dưới bàn, chạm vào tay anh, véo mạnh một cái.

Song cái véo này không đuổi được anh đi mà còn để tay anh càng làm bậy hơn, luồn hẳn vào trong váy cô ma sát với da thịt cách tất da bên trong.

Cơn rùng mình từ đùi lan rộng, cô không thể ức chế nhớ lại cái đêm lễ tình nhân kia, những nụ hôn dịu dàng và tỉ mỉ âu yếm của anh, khi cái thứ nóng rực của anh ở bụng dưới cô, cảm giác nó như bây giờ vậy...

Cô cắn mạnh vào môi để mình tỉnh táo lại, trong trường hợp như thế này sao lại nhớ tới những điều đó?

Cô rất xấu hổ thầm trợn mắt nhìn anh, dùng hết sức để véo anh nhưng tay còn chưa đụng tới anh thì anh đã hơi đổi người, cứ như là có ai đó véo mạnh anh vậy.

Cô ngẩn ngơ, Cổ Tín Dương hòa Thân Văn Hạo cũng ngẩn ngơ, sau đó bọn họ lập tức thấy được chỗ mà Mục Tư Viễn đặt tay!

Sắc mặt lạnh lùng của Cổ Tín Dương càng thêm giá rét, anh ta nắm chặt tay, hận không thể bầm thây vạn đoạn Mục Tư Viễn!

Mà lời giới thiệu của anh ta dừng lại cũng khiến thành viên ban giám đốc kỳ quái nhìn sang hướng này.

Thân Văn Hạo vội thu lại ánh mắt tức giận, tiếp đó nói với Cổ Tín Dương:

- Nửa phần trước thì phó tổng giám đốc Cố đã giới thiệu, nửa phần sau tôi xin phép làm nốt.

Cả hội nghị liền trở lại như thường. Mục Tư Viễn nhìn Cổ Tín Dương, tay đặt trên đùi Cố Bảo Bảo cũng rút về.

Cố Bảo Bảo ngẩn ngơ.

Đóng cửa lại, lần này không cần anh dùng điều khiển khóa thì Cố Bảo Bảo cũng tự khóa cửa lại.

Thấy Mục Tư Viễn vào phòng nghỉ, cô chạy theo hỏi:

- Mới vừa rồi anh làm gì vậy hả?

Mục Tư Viễn nhếch môi cười, mở tủ lấy áo choàng tắm lại không đáp.

- Tôi hỏi anh đó! - Cô đã nhịn suốt cuộc họp, đã cực kỳ tức giận rồi.

- Vừa rồi? - Anh cuối cùng cũng lên tiếng, nhưng lại chậm rãi. - Cố Bảo Bảo, không ngờ... Cách tất da mà vẫn cảm giác được làn da của em...

Anh áp sát lại cô, liếm môi, phớt qua gò má cô, thốt lên hai từ:

- Trơn nhẵn!

- Hạ lưu! - Cô tức giận mắng, giơ tay ra như muốn tát anh bị anh tránh được.

Gò mà bị anh phớt qua đỏ ửng, tim cô vì động tác mờ ám của anh mà rung động, cũng cảm thấy tủi thân.

- Mục Tư Viễn! Anh cứ phải khi dễ tôi như vậy sao? - Cô nói, vành mắt bắt đầu đỏ.

Mục Tư Viễn mềm lòng:

- Tôi sao lại khi dễ em? - Anh muốn giải thích, lời ra tới miệng lại thành: "Cả người em có chỗ nào mà không bị tôi sờ? Sao có thể gọi là khi dễ em?

Nói xong anh cởi áo khoác, ném lên giường.

Uất ức và phẫn nộ vì động tác này của anh mà tạm ngưng, cô lui về sau:

- Anh... Anh làm gì thế?

Khi đang nói thì anh vậy mà bắt đầu cởi cúc áo sơ mi, mới cởi hai cúc phía trên, bắp thịt cường tráng của anh đã lộ ra không sót chút nào.

Cô liền cảm thấy miệng đắng lưỡi khô, muốn trốn ra ngoài mới phát hiện anh đứng ở cửa, mà cô thì đứng cạnh giường.

- Mục... Mục tổng. - Cô lắp bắp. - Bây giờ... Đang giờ làm việc!

- Ừ hử? - Anh hừ nhẹ, cởi áo sơ mi đặt lên giường, bắt đầu cởi dây lưng.

Cô cảm thấy cả người nóng lên, lý trí nói rằng cô không thể ở đây, bước chân bắt đầu đi tới.

- Mục tổng, tôi ra ngoài trước.

Nói rồi cô bước nhanh hơn, muốn né anh sau đó mở cửa ra ngoài.

Song anh vậy mà đưa tay ra cản, kéo cô vào lòng.

Do xung lực quá lớn, trán cô đập mạnh vào lồng ngực anh, cơn đau làm nước mắt cô ứa ra.

- Em chạy cái gì? - Nhìn cô đau đớn cau mày, Mục Tư Viễn vừa bực mình vừa buồn cười. - Sợ tôi ăn em sao?

Chẳng lẽ không đúng sao? Cô cúi xuống, quần dài của anh đã cởi đến mắt cá chân, quần lót nam đen in chữ vàng đập vào mắt, cô vội nhắm lại.

- Đừng giả bộ xấu hổ. - Phản ứng của cô khiến anh không cho là đúng, lại không biết cô không phải đang xấu hổ mà là đang kiềm chế mình không nghĩ bậy bạ.

- Mở mắt ra. - Anh đẩy cô. - Tôi đi tắm...…

Hử? Cô nhìn anh, nghe anh nói:

- Lát nữa tôi có hẹn với một khách hàng nữ.

Anh nhấn mạnh chữ "nữ", còn áp sát lại cô, cường điệu:

- Một khách hàng nữ xinh đẹp!

Nói xong anh cầm lấy áo choàng tắm vào phòng tắm.

Cố Bảo Bảo thở dài một hơi, khuôn mặt đã đỏ giờ lại càng đỏ rực lên.

Cô gõ mạnh vào đầu:

- Bảo mày đừng có nghĩ bậy, bảo mày đừng có nghĩ bậy...

Cô mở lịch trình của tổng giám đốc mà thư ký đưa ra, quả nhiên nửa tiếng sau anh có hẹn với một khách hàng lớn!

Nghĩ lại ánh mắt cười như không cười của anh, cô giật tóc mình.

Lúc này... Bị chơi khăm rồi!

Mục Tư Viễn thay xong quần áo ra ngoài thấy cô đang sắp xếp lại tài liệu, anh nhướng mày:

- Còn không đi theo tôi?

Cô cũng không ngẩng lên:

- Anh đi gặp khách hàng nữ thì chắc hẳn cũng không cần tôi ở đó làm gì!

Đây là sự phục thù của cô vì vừa rồi bị trêu đùa sao? Mục Tư Viễn cười:

- Ngày đầu tiên đi làm mà em đã dám cãi mệnh lệnh của cấp trên, tôi sẽ trừ tiền lương của em.

Cô ngẩng lên nhìn anh đi ra cửa:

- Anh cứ trừ đi!

Anh quay lại nhìn cô.

- Nhưng mà thấy vừa rồi trong cuộc họp ban giám đốc em phối hợp với tôi hạ uy phong của tên họ Cổ kia, tôi sẽ không so đo!

Nói xong anh mở cửa ra ngoài.(L3) Hóa ra là vậy? Hành động quan tâm mời cô ngồi cùng với việc làm hạ lưu kia của anh cũng là vì hạ uy phong của Cổ Tín Dương?

Đây là anh cố ý giải thích cho cô ư?

Dường như cũng là lần đầu tiên, vì cô tức giận mà anh giải thích với cô.

Cô ngồi xuống, thở ra một hơi nặng nề, tâm tình phức tạp, không biết là vui vẻ hay là... Mất mát.

Sắp xếp lại tài liệu xong thì đi tới nhà ăn công nhân viên, trong phòng hiện giờ rất ít người.

Cô lấy phần cơm trưa ngồi xuống cạnh cửa sổ, nhớ lại lúc anh cố ý cường điệu với cô là anh sẽ đi gặp một khách hàng nữ, một khách hàng nữ xinh đẹp -

cô không nhịn được cắn thìa cười:

- Bảo Bảo!

Nụ cười ngưng lại, cô chẳng biết lúc nào Thân Văn Hạo đã tới bên cạnh. cô cảm giác mình như tên trộm bị bắt tại trận, trên trộm thì trộm thứ gì đó, cô cũng trộm lấy sự vui vẻ không thuộc về cô!

Liên quan tới Mục Tư Viễn sao có thể vui vẻ?

- Văn Hạo, anh ăn cơm chưa?

Thân Văn Hạo gật đầu ngồi đối diện cô:

- Anh đoán em sẽ tới nhà anh ăn cơm, cho nên đợi một lúc.

- Vừa hay - cô tiếp lời anh - Em cũng có chuyện muốn hỏi anh. Anh sao lại ở với Cổ Tín Dương? Lại còn bất chợt tới làm việc ở Mục Thị, trước kia cũng không nghe anh nói gì cả.

Thân Văn Hạo cười nhạt.

- Anh với phó tổng giám đốc Cố là bạn bè. Lần này anh ấy tới đây cần một trợ thủ, anh cũng muốn giúp một tay.

Chắc hẳn là bạn rất thân! không ngờ người như Cổ Tín Dương trông rất lạnh lùng mà cũng có bạn thân.

- Bảo Bảo, đổi lại anh hỏi em, sao em lại ở đây?

- Em hả...- Thực sự là một lời khó nói hết. sự ấp úng của cô khiến Thân Văn Hạo sốt ruột - Có phải tên khốn Mục Tư Viễn làm gì em không?

Cố Bảo Bảo lập tức lắc đầu:

- không có, không có.

cô viện đại một lý do:

- Em làm ở đây, không chỉ tiền lương cao mà hàng ngày còn gặp được Hoan Hoan Nhạc Nhạc nữa.

Thân Văn Hạo nhìn cô, như muốn xem thật kỹ lời cô là thật hay giả, lát sau anh nói:

- Em từ chức đi!

cô ngẩn ngơ, anh tiếp tục nói:

- không làm ở đây thì em vẫn có thể Hoan Hoan Nhạc Nhạc mà. Còn về vấn đề tiền lương, nếu em lo lắng thì đó căn ban không phải vấn đề.

không ngờ anh lại nói vậy, mắt cô rũ xuống, khôn biết trả lời như thế nào.

Ánh mắt Thân Văn Hạo ảm đạm, sự trầm mặc của cô không phải đáp lại, mà là do dự:

- Bảo Bảo! - Trong lòng anh run rẩy - Nếu em tới đây làm vì Mục Tư Viễn, vậy anh không còn lời nào để nói.

- Em...

Anh cắt ngang lời cô.

- Nhưng em định để anh ta cứ làm vậy sao? Giống như trong cuộc họp hôm nay? Nếu em thích như thế, anh cũng không thể nói gì được.

cô thích như thế? không, không...

- Văn Hạo, chuyện của em anh đừng xía vào. - cô cố nén nước mắt.

Thân Văn Hạo siết chặt tay.

- Anh ta đang lợi dụng em đó - Anh hét lên, tức giận xen lẫn đau lòng - Anh ta đang lợi dụng em đả kích phó tổng giám đốc Cố, em hiểu chưa? Anh ta làm vậy, có phải đối xử với em như trợ lý không, hay là giống như...

Hai từ kia rất độc ác, anh không nói được.

- Em biết, em đều hiểu! - cô nhìn vào mắt anh, ý anh cô đều hiểu, ngoài miệng hay trong lòng cô đều biết.

Nhưng ai có thể hiểu cho cô?

- Em... - Anh lắc đầu - thật đúng là hết thuốc chữa!

nói xong anh đứng dậy, tức giận bỏ đi. cô thả thìa xuống, thở dài nặng nề.

Khiến anh tức giận dù sao so với theo ý anh, ỷ lại anh, để anh thấy được hi vọng là khá hơn rồi.

Quay về văn phòng tổng giám đốc, không ngờ bàn làm việc của cô đã được mang tới đặt ở trong.

Đây là tiền lệ chưa bao giờ có ở công ty, không ai hiểu được anh muốn làm gì.

cô ngồi lên ghế, cửa mở. Mục Tư Viễn đi vào, cầm trong tay một tập văn kiện.

- Văn kiện gì vậy, có cần tôi sắp xếp không? - cô kỳ quái hỏi, có văn kiện sao lại không qua cho cô trước?

Mục Tư Viễn ném văn kiện lên bàn cô, ra lệnh:

- Ký tên!

cô mở ra xem, đây là hợp đồng dụng công (sử dụng nhân công) của cô, kỳ hạn là... Năm năm?

- Sao thời hạn lại dài như thế? - cô không thể ký - Còn cả những vi phạm nữa, sao lại nhiều như thế?

Mục Tư Viễn thản nhiên nhíu mày.

- Đây là hợp đồng chuyên dùng với trợ lý đặc biệt, không phải là ngay cả việc này em cũng không rõ đấy chứ!

Rồi anh giục:

- Mau ký đi! Ký vào cũng không phải là em bán cho tôi. Chiều nay còn có rất nhiều việc phải làm, lát nữa Hoan Hoan sẽ tới chủ trì cuộc họp cổ đông đấy.

Hoan Hoan sẽ đến! Vừa nghe đến điều này, tâm tư của cô liền phân tán, cầm bút ký tên mình lên hợp đồng, không chút phát hiện trên môi anh xẹt qua nụ cười giảo hoạt.

- Hoan Hoan bao giờ tới? - cô trả lại hợp đồng cho anh, hỏi.

Anh ngồi lên ghế, nhìn bản hợp đồng, tâm tình rất tốt đáp lại:

- Nửa tiếng sau.

- Vậy tôi đi chuẩn bị! - cô vui vẻ ra ngoài.

Nhìn bóng dáng vui vẻ của cô biến mất ở cửa, nụ cười trên mặt Mục Tư Viễn thu lại, muốn từ chức sao, sau này không dễ đâu!

Nửa giờ sau, xe đúng giờ tới trước cửa công ty. Nhìn Hoan Hoan bước xuống, cô vui vẻ tiến lên đón.

- Mẹ! - Hoan Hoan nhào vào ngực cô, hôn lên má cô - Mẹ hôm nay mẹ thật đẹp!

- thật không? - cô hôn lại vào má bé, lại thấy Nhạc Nhạc cũng bước xuống xe.

Cặp mắt to vừa thấy cô lập tức nhào tới ôm cổ cô không chịu buông tay.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play