Từ xa cô đã thấy Trịnh Tâm Du đang cầm chai rượu rỗng múa may.

- Cô Trịnh? - Cô tiến tới hét lên, không rõ là cô ấy đang ở trong trạng thái này còn nhận ra được mình không.

Nhưng cô ấy quay lại, cặp mắt say đã đỏ lên nhìn cô.

- Cố Bảo Bảo... Cô... Đã tới rồi!

Cô ấy cười mà còn khó coi hơn cả khóc, nhét một chai rượu vào tay Cố Bảo Bảo: "Tới đây, uống rượu trước nào."

Cố Bảo Bảo đặt chai rượu qua một bên.

- Cô Trịnh, cô uống nhiều rồi, hay là tôi đưa cô về nhé!

- Tôi không về! - Cô ấy lắc đầu, vừa uống vừa nói: "Tôi cò phải chờ... Chờ..."

Cô ấy nói gì Cố Bảo Bảo không nghe được rõ, cảm thấy cánh tay bị ai đó nắm chặt lấy, hơi thở hỗn loạn đầy mùi rượu phả vào cổ cô.

Cô hoảng sợ quay lại, đối diện là cặp mắt sâu như đáy hồ của Mục Tư Viễn.

Lúc này, cặp mắt ấy đang dò xét khắp gương mặt cô, đột ngột lại tức giận: "Cô tới làm gì?" Anh hét lên, kéo cô lại quầy bar.

- Anh buông tôi ra! - Sao anh cũng ở đây?

Anh duỗi chân chặn cô lại làm cô không thể ra, tay giữ lấy khuôn mặt nhỏ nhắn của cô: "Nói, sao cô lại ở đây? Cô đi theo tôi?"

- Đúng thế, tôi đi theo anh đấy. - Cố Bảo Bảo tức giận trả lời: "Anh có thể buông tôi ra được chưa?"

- Vì sao lại đi theo tôi?

Anh vừa mở miệng thì mùi rượu xộc thẳng ra ngoài, Cố Bảo Bảo thiếu chút nữa ngừng thở, đẩy mạnh anh ra.

- Tôi thích đi theo anh đấy, anh quản được sao? Anh buông tôi ra.. Khụ khụ...

Nước mắt cô vì sặc cũng chảy cả ra, không biết là anh uống bao nhiêu rượu nữa!

Nghe vậy, anh cười khà, kéo mặt cô lại gần, cắn vào vành tai tuyết trắng của cô.

Cả người Cố Bảo Bảo run lên, nghe anh thì thầm bên tai: "Cô đúng là con mèo nhỏ khẩu thị tâm phi, tôi phải trừng phạt cô."

Cô hoàn toàn bị dọa, sững sờ không cách nào nhúc nhích, mãi cho đến khi cặp môi anh lướt qua má, bắt đầu gặm mút cái cổ trắng mịn của cô.

- Anh làm gì thế? - Cô tỉnh lại, sợ hãi đẩy anh ra. - Mục Tư Viễn, anh điên rồi sao?

Hay là lại xem cô thành Trịnh Tâm Du?

- Tôi điên rồi... - Anh lặp lại lời cô, ánh mắt chợt biến đổi, lạnh lùng buông cô ra: "Tôi điên rồi, cô mau cút xa ra, cút xa ra..."

Nói xong anh đẩy mạnh Cố Bảo Bảo ra, bước chân cô lảo đảo, rơi vào trong ngực của một người đàn ông khác.

- Bảo Bảo? Em sao rồi? - Giọng nói quen thuộc vang lên, cô sửng sốt.

- Văn Hạo? Sao anh cũng tới đây?

- Anh... - Thân Văn Hạo cũng không hiểu ra sao, anh tới quầy nhìn hai người đã gục, có phần ngạc nhiên: "Rốt cuộc thế nào vậy?"

- Em cũng không biết. - Cô lắc đầu. - Khi em tới thì hai người họ đã say khướt rồi.

Thân Văn Hạo lắc đầu thở dài, tới cạnh Trịnh Tâm Du: "Tâm Du? Tâm Du? Em sao rồi?"

Nghe tiếng, Trịnh Tâm Du ngẩng đầu lên, kinh ngạc nhìn anh một lát, lại giơ tay lên chạm vào má anh.

Khi phát hiện ra người trước mặt là thật mà không phải mình tưởng tượng ra, cô chợt ôm lấy anh.

- Văn Hạo, cuối cùng anh đã tới rồi.

Thân Văn Hạo sửng sốt, từ mùi rượu tỏa ra từ người cô thì cũng đoán được là cô ấy đã say không biết gì nữa rồi.

- Anh tới rồi. - Anh nói theo lời cô. - Bây giờ anh đưa em về.

- Về nhà? - Nghe được hai chữ này, cô dường như tỉnh táo lại. - Em không muốn về, không muốn về.

Cô giãy ra, tìm tòi bốn phía, hét lớn: "Cố Bảo Bảo, Cố Bảo Bảo, cô đang ở đâu?"

- Cô Trịnh? Tôi... Tôi ở đây! - Cố Bảo Bảo cũng không dám tới quá gần, Trịnh Tâm Du sau khi uống say so với lúc bình thường thật như hai người khác nhau.

Ánh mắt theo tiếng nói tìm kiếm cô, Trịnh Tâm Du nhảy xuống ghế, bước chân mặc dù xiêu vẹo, nhưng sức lực lại rất lớn.

- Cô qua đây. - Cô ấy đẩy Cố Bảo Bảo tới trước mặt Thân Văn Hạo. - Văn Hạo, anh nhìn kỹ đi, lần này... Lần này anh có thể nói rồi chứ... Anh thích cái gì của cô ấy?

Thân Văn Hạo ngẩn ngơ, Cố Bảo Bảo sửng sốt, có phần lúng túng tránh né ánh mắt của Thân Văn Hạo.

- Tâm Du, em say rồi! - Thân Văn Hạo đẩy cái tay đang giữ đầu vai của Cố Bảo Bảo ra, lớn tiếng: "Anh sẽ đưa em về, không em lại tiếp tục uống nữa!"

Trịnh Tâm Du không nghe rõ anh nói gì, chỉ biết đây không phải là đáp án mình muốn có.

- Anh nói mau... Nói mau đi... - Cô cuống cuồng, nắm lấy vai Thân Văn Hạo lắc lắc.

- Em điên rồi sao! Thân Văn Hạo không kiên nhẫn đẩy cô ấy ra, nắm lấy tay Cố Bảo Bảo: "Chúng ta đi thôi!"

Cố Bảo Bảo cứ thế bị anh kéo đi.

- Này, thực sự cứ mặc kệ cô ấy thế sao?

Mục Tư Viễn là đàn ông, uống say bí tỉ cũng không cần lo lắng, Trịnh Tâm Du lại say ở đây, e rằng sẽ nguy hiểm.

- Bảo Bảo? - Thân Văn Hạo kinh ngạc nhìn cô. - Đêm hôm khuya khoắt cô ấy gọi chúng ta tới đây chỉ vì cái trò nhàm chán này, chúng ta sao còn phải quan tâm tới cô ấy làm gì?

- Nhưng mà...

- Đừng nhưng nhị gì cả, đi theo anh!

Đúng lúc này thì Trịnh Tâm Du lảo đảo vồ tới.

- Văn Hạo, anh không được đi...

Cô ấy ôm chặt anh, không biết trong lòng nghĩ gì lại khóc tu tu.

- Anh không được đi... Văn Hạo... Anh đừng bỏ em...

Tiếng khóc của cô ấy chạm tới dây thần kinh nhạy cảm nhất trong lòng Cố Bảo Bảo, cô đã sớm thấy trên người Trịnh Tâm Du hình bóng cô năm nào, lại không nghĩ rằng hai người bọn họ lại giống nhau đến thế.

- Văn Hạo, anh đưa cô ấy về nhà đi. - Cô đau lòng nói.

Thân Văn Hạo nhìn cô, nhìn Trịnh Tâm Du, lại nhìn Mục Tư Viễn gục ở quầy, bỗng nói: "Bảo Bảo, em hãy nhớ, nếu em không thích ai đó, vĩnh viễn đừng cho người đó hy vọng."

Nói rồi, anh bất chấp đẩy Trịnh Tâm Du ra, xoay người bước đi.

- Văn Hạo!

Thế nhưng cô ấy lại nhanh hơn. Khi say rượu cô ấy không còn kiềm chế như ngày thường nữa, mọi thứ khát vọng sâu nhất trong nội tâm đều ùa ra.

- Trịnh Tâm Du em buông ra! Buông ra! - Anh giữ lấy vai cô ấy, trừng mắt nhìn: "Anh hỏi em, anh là ai?"

Trịnh Tâm Du mắt lờ đờ nhìn anh

- Văn Hạo, anh là Văn Hạo.

- Tốt! - Sau đó anh quay cô lại nhìn Cố Bảo Bảo. - Bây giờ em nhìn cô ấy đi, cô ấy là ai?

Cô biết, cô biết rõ.

- Là Cố Bảo Bảo!

- Tốt lắm! - Anh buông cô ấy ra, lớn tiếng, từng chữ rõ ràng. - Xin lỗi, anh không thể yêu em. Em hãy nhớ kỹ, người anh yêu là cô ấy...

Rồi anh đưa tay ra ôm Cố Bảo Bảo vào lòng, cúi xuống hôn chính xác lên môi cô.

Cố Bảo Bảo mở to hai mắt, mọi thứ đến quá nhanh, cô thậm chí còn chưa biết là chuyện gì thì lưỡi anh đã cạy răng cô ra, cướp đi tất cả hô hấp của cô.

- A... - Trịnh Tâm Du giơ tay che mặt, đau đớn hét lên.

Ngay sau đó, tiếng hét chói tai vang lên bốn phía, Cố Bảo Bảo chỉ cảm thấy người mình bị mạnh mẽ tách ra khỏi Thân Văn Hạo, ngã vào trong đám người, khi còn chưa đứng vững thì một bàn tay kéo cô lại.

Cô ngẩng lên, lần này đối diện với cặp mắt thịnh nộ của Mục Tư Viễn, một tay anh ôm chặt cô, tay kia thì nắm chặt lại, trên đó còn dính máu của Thân Văn Hạo.

Mà Thân Văn Hạo thì ngã vào trong đám người.

Cô nghe được bên cạnh có người không ngừng nói: "Đánh người rồi, có người gây sự đánh người, mau gọi bảo vệ tới đê..."

Mục Tư Viễn loạng choạng, còn muốn tiến lên tặng thêm cho Thân Văn Hạo một quyền nữa.

Cô liều mạng ngăn anh lại, hét lên: "Mục Tư Viễn, anh điên rồi sao? Anh dừng tay lại..."

"Bốp" Khi đang nói thì Thân Văn Hạo đã đứng dậy xông lên đấm Mục Tư Viễn.

Mục Tư Viễn vốn đã say rượu thì đâu còn chịu nổi lực đạo vậy chứ?

Liên tiếp lui lại sau, cánh tay vung vẩy va chạm vào mấy chai rượu trên quầy khiến chúng rơi xuống đất vỡ tan.

Lúc anh ngã xuống, cả cánh tay bị miếng thủy tinh rơi dưới đất quét vào, máu tươi nhuộm đỏ áo sơ mi trắng.

Cố Bảo Bảo cả kinh, chính anh vẫn còn chưa phát giác ra, nhanh chóng bò dậy, như muốn tiếp tục đánh lại.

Thân Văn Hạo tuyệt không tỏ ra yếu kém, xông lên trước thì bị Cố Bảo Bảo ngăn lại: "Văn Hạo, anh ta say rồi, anh.. Anh đừng..."

Lời còn chưa dứt, eo bỗng bị ai ôm lấy, Mục Tư Viễn kéo cô vào lòng, tức giận trừng trừng Thân Văn Hạo: "Họ Thân kia, anh dám chạm vào người phụ nữ của tôi!"

Nói xong thì tung một quyền vào cằm Thân Văn Hạo.

Thân Văn Hạo lùi lại mấy bước, lập tức xông lên nắm lấy cổ áo anh: "Mục Tư Viễn, anh nói ai là người phụ nữ của anh? Anh mà cũng xứng sao!"

Tay anh đẩy mạnh ra, cả người Mục Tư Viễn loạng choạng, trán "Cộp" một cái đụng vào cái quầy bar làm bằng đá hoa, lập tức máu rịn ra.

- Tư Viễn...

Cố Bảo Bảo bị dọa, vội chạy tới trước mặt anh: "Anh sao rồi? Sao rồi?"

Anh không đáp lại, tay nắm lấy rìa của cái quầy bar, thở hổn hển.

Thân Văn Hạo nắm lấy cánh tay cô: "Bảo Bảo, đừng để ý tới anh ta. Đi theo anh!"

Không đi được, trong đám người chợt nhường ra một con đường, mấy cảnh sát đi tới, hỏi họ: "Có chuyện gì ở đây?"

- Không có chuyện gì đâu! - Thân Văn Hạo lập tức trả lời.

Song, Mục Tư Viễn vẫn đang thở dốc quay lại, cao giọng nói: "Ai nói không có việc gì!"

Anh đỡ lấy ghế đứng dậy, nhìn cảnh sát, chỉ vào Thân Văn Hạo: "Người này... Người này gây sự với tôi... Tôi..."

Còn có hai chữ chưa nói ra, hai chân anh mềm nhũn, cả người ngã xuống đất ngất đi.

Trên giường bệnh, Mục Tư Viễn vẫn say chưa tỉnh lại, nhìn trán anh được băng bó lại với cánh tay phải khâu đến hai mươi mũi, Cố Bảo Bảo bất đắc dĩ thở dài.

- Bảo Bảo? - Ngoài cửa, Thân Văn Hạo nhỏ giọng gọi cô.

Anh lắc đầu.

- Trong 100ml máu có hơn 70mg cồn, đã hoàn toàn say rồi, giờ không nhận ra ai được nữa, còn đang ngồi khóc ở đằng kia.

Cố Bảo Bảo cau mày: "Anh mau đưa cô ấy về đi."

Anh gật đầu.

- Vậy còn em?

Ánh mắt cô lại nhìn vào phòng.

- Trong máu anh ấy có tới hơn 95mg cồn, không biết lúc nào mới tỉnh táo lại.

- Bảo Bảo...

Anh còn muốn nói gì, cô đúng lúc ngẩng lên nhìn anh, nụ hôn xảy ra trong quán bar lại hiện lên, cô lập tức lúng túng nhìn sang chỗ khác.

Thân Văn Hạo thầm than, bây giờ không phải là... Không phải là lúc nói ra những lời trong lòng.

- Vậy em chú ý nghỉ ngơi. - Nói xong anh liền đi.

Đầu đau quá!

Mục Tư Viễn cố mở mắt ra, kinh ngạc phát hiện mình không phải đang ở phòng ngủ. Đây là chỗ nào?

Anh giơ tay lên định vỗ đầu để khiến mình tỉnh táo hơn, mới phát hiện tay mình được quấn băng gạc dày.

Điều này... Rốt cuộc là đã có chuyện gì?

Anh cố nghĩ lại chuyện đã xảy ra trước đó, trừ cơn đau ở đầu ra thì hoàn toàn trống rỗng.

- Anh tỉnh rồi?

Giọng nói quen thuộc vang lên, anh sửng sốt nhìn Cố Bảo Bảo ngẩng đầu lên, nhanh chóng sửa sang lại tóc.

Lẽ nào cô ấy nằm úp sấp như vậy cả đêm?

- Anh thấy sao rồi? - Câu hỏi của cô cắt đứt dòng suy nghĩ của anh.

Anh không trả lời, mà hỏi: "Chuyện gì đã xảy ra?"

Anh giơ cánh tay bị thương lên: "Tôi làm sao vậy?"

Cô nhìn anh, những chuyện sau khi say anh đều đã quên ư? Vừa hay có thể giấu chuyện anh và Thân Văn Hạo đánh nhau.

- Anh uống say, sau đó xảy ra chút chuyện ngoài ý muốn. - cô thản nhiên đáp.

- Ngoài ý muốn? - Anh nhíu mày - Vậy cô sao lại ở đây? Hôm qua lúc trên núi không phải cô đã đi trước rồi ư?

Thấy cô mím môi không nói, anh nhướng mày: “Còn tưởng cô đi thật, hóa ra vẫn đi theo tôi.”

Cố Bảo Bảo không muốn để ý tới, xoay người đi ra ngoài: “Anh đã tỉnh, tôi đi gọi bác sĩ.”

- Gọi bác sĩ không cần cô đi. - Anh nói: “Rung chuông là được! Tôi thấy cô đang muốn trốn tránh vấn đề của tôi!”

cô bực mình quay lại nhìn, anh thản nhiên đang một tay chống đầu suy nghĩ, mắt khiêu khích nhìn cô. Anh khiêu khích? cô có gì mà để anh khiêu khích!

- Phải, tôi đi theo anh đấy! - cô tức giận chống nạnh - Tôi cũng không biết là bằng đôi chân của mình cũng có thể đuổi theo bốn bánh xe của anh!

Nghe vậy, anh ngồi dậy: “Vậy cô thành thật nói xem, tối qua đã xảy ra chuyện gì?”

Cố Bảo Bảo nghẹn giọng. Lại trúng bẫy của anh rồi.

- Anh đã không sao, tôi đi trước. - cô vội muốn chạy.

Mục Tư Viễn nhếch môi cười, thở ra: “cô không dám nói, là sợ tôi tố cáo Thân Văn Hạo?”

Bước chân của Cố Bảo Bảo sững lại.

- Anh dựa vào cái gì tố cáo anh ấy?

Trong lòng rất là lo lắng, cô vẫn ôm một tia hy may mắn, huống chi anh đã say như thế, làm sao còn nhớ rõ được?

Nhưng mà anh lại nói: “Bằng cái tay này của tôi! Với một người đã say, mất đi năng lực hành động mà còn nặng tay như vậy, cô nói xem tôi có phải nên tố cáo anh ta chuyện làm hại tới người khác không?”

Đây là chuyện cô lo lắng nhất. Hôm qua cảnh sát cũng đã nói, mặc dù anh ra tay trước, dựa theo hàm lượng cồn trong máu anh thì lúc đó anh cũng không có bao nhiêu lực công kích.

Nếu anh truy cứu, Thân Văn Hạo cũng coi là phòng vệ, Mà bây giờ, nghe ý anh thì hình như anh cũng không nhớ chuyện xảy ra tối qua.

- Là anh… - cô cãi lại. - Anh ra tay trước!

Anh tới gần cô, sự tức giận và nguy hiểm lóe lên trong mắt.

- Tại sao phải ra tay trước?

- Anh… - cô không trả lời được. không phải vì cô không biết, chỉ là cô không nói ra được. cô khó mà tin.

Anh giữ lấy ót cô, kéo mặt cô lại gần: “Cố Bảo Bảo, lời tôi nói tối qua, cô nhớ kỹ không?”

Hơi thở nóng hổi của anh đều phà lên mặt cô, cô không chịu nổi, tránh mắt sang một bên.

Anh lại thuận thế dán sát vào cô, từng câu từng chữ đâm vào tim cô: “Công Tôn Diệp? Thân Văn Hạo? cô đứng cách xa một chút! Bằng không đừng trách tôi…”

- Anh điên rồi sao? - Cố Bảo Bảo đẩy anh ra, hét lên cắt đứt lời anh, lại bị anh bắt được cổ tay. - Anh buông ra! Buông ra!

cô vừa đá vừa cắn, anh mặc cô làm loạn, tay vẫn giữ chặt, không cho cô có cơ hội vùng vẫy.

- Mục Tư Viễn, anh buông ra!

- không buông! Trừ phi cô chính miệng nói, cô đã nhớ kỹ lời tôi vừa nói!

- Anh điên hả! Tôi yêu hay ở với người đàn ông nào cũng không liên quan tới anh!

Ánh mắt Mục Tư Viễn lạnh lẽo.

- Vậy cô nói xem, muốn ở với người đàn ông nào?

- Anh… cô sững sốt, lập tức đáp: “Dù sao cũng không phải anh!”

- không thể nào! – Cổ tay dùng lực, thân thể cao top khỏe mạnh của anh lập tức bao phủ cô, cúi đầu chuẩn xác tìm lấy môi cô, ngay khi hai người chạm nhau, anh điên cuồng cướp lấy sự kinh hãi trong lòng cô.

cô liều mạng giãy dụa, nụ hôn của anh khiến cô hoảng hốt, trái tim cố tỏ ra kiên cường kia dường như lúc nào cũng có thể sụp đổ, cô không muốn, không muốn…

“Ưm…” Bỗng anh thả cô ra, từ trong họng phát ra một tiếng kêu đau.

Trong lúc cô giãy dụa đã đụng vào vết thương của anh, băng gạc màu trắng lập tức thấm đẫm máu, thấm tới tận lòng cô.

cô đau lòng, hoảng hốt, cô không biết mình còn có thể làm gì - “Anh…” - cô khóc - Cứ phải ép tới điên, anh mới vui vẻ, mới hài lòng đúng không?

Anh vươn tay muốn lau nước mắt, cả người vì nghẹn ngào mà run rẩy, mắt anh rũ xuống, phát hiện trong lòng thoáng qua sự đau đớn.

- Bảo Bảo - Chỉ chốc lát, anh ngẩng lên: “Vừa rồi tôi nói sẽ tố cáo Thân Văn Hạo hết hiệu lực. Em tới công ty làm đi.”

Cố Bảo Bảo sững sốt, cười lạnh lùng: “Anh đang uy hiếp tôi?”|

Uy hiếp? Anh chỉ đặt hai chuyện chung một chỗ thôi mà, chẳng qua, anh chưa bao giờ có thói quen giải thích nên chỉ nói: “Vậy em có tới không?”

- Tôi đi. - cô nói - Tôi xin anh sớm ép tôi điên luôn đi, lúc đó tôi có thể triệt để thoát khỏi anh.

nói xong cô đi ra ngoài.

- Em đi đâu vậy?

Anh đuổi theo. cô cũng không quay đầu lại, giọng nói lãnh đạm: “Tôi đi chuẩn bị đi làm.”

Nhìn bóng lưng cô biến mất cuối hành lang, anh quay về giường, chìa tay ra ấn chuông gọi bác sĩ.

Chính anh cũng không phát hiện, trên môi anh vừa hiện ra nụ cười vui vẻ như một đứa trẻ

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play