Cố Bảo Bảo sửng sốt, hắn nói vậy, lẽ nào là bởi hắn từng nhớ tới?
"Bảo Bảo," Hắn lên tiếng, giọng đã trở nên khàn khàn, ý nghĩa ẩn dụ làm cả người cô run lên.
Bỗng nhiên hắn đưa tay ra ôm lấy eo cô, lồng ngực áp sát vào cơ thể mềm mại, nhìn sâu vào đôi mắt cô, "Anh có thể hôn em một lần được không?"
Hắn... Hắn có thể không? Tư duy Cố Bảo Bảo như ngừng lại, chỉ còn một bản năng mách bảo -- đó là lại gần hắn. Để hắn tới gần cô, để hắn tiếp nhận cô
đã từng là mục tiêu duy nhất trong hai mươi năm cộng thêm năm tháng của
cô.
Hắn vì sao không thể...?
Cô nhẹ nhàng nhắm mắt lại,
dùng hành động để trả lời nhưng vì vậy mà không biết được sự trào phúng
cùng với âm lãnh hiện lên trên môi hắn.
Cô một lòng đợi nụ hôn của hắn, nhưng lại nhận được một tiếng thét chói tai: "Hai người... Đang làm gì!"
Cơ thể bị tách ra, Cố Bảo Bảo hoảng sợ ngoảnh lại, không biết em gái Mục Sơ Hàn của hắn đứng đó từ bao giờ.
"Cố Bảo Bảo, tôi biết ngay là cô!" Cô ta vọt tới trước mặt Cố Bảo Bảo, lớn
tiếng nói: "Xem ra tôi đoán không sai, mục đích cô trở về đâu chỉ vì
Hoan Hoan, cô có phải còn muốn làm phu nhân tổng giám đốc?"
"Tôi... Sơ Hàn, cô hiểu lầm rồi." Cô vội vã giải thích.
"Hiểu lầm cô?" Mục Sơ Hàn hừ lạnh, "Tôi hiểu lầm tất cả mọi người cũng sẽ
không hiểu lầm cô! Tôi cảnh cáo cô, mặc kệ cô muốn làm gì, cô đừng hi
vọng dựa vào Hoan Hoan quấn quýt lấy anh tôi!"
Lời cô ta làm Cố Bảo Bảo khó chịu nổi, không nhịn được nhìn sang Mục Tư Viễn mới thấy bên cạnh không còn bóng người.
Cô có phần sợ hãi, lo lắng quay ra chỉ thấy hắn đang vào nhà trong, thuận tiện khép cửa lại, dường như...
Mọi chuyện xảy ra đều không liên quan tới hắn.
Vậy thì vừa rồi là sao? Chỉ là ảo giác của cô thôi ư?
"Cô còn nhìn cái gì?" Mục Sơ Hàn thô lỗ kéo cô lại, đẩy cô ra cửa, "Cố Bảo
Bảo, tôi xin cô có chút tự giác mình là phụ nữ có được hay không? Trên
đời này có rất nhiều đàn ông, đừng có chỉ bám dính lấy một người như
thế, đã không chiếm được lòng của đàn ông thì thôi, ngược lại càng làm
người ta cảm thấy mình rất ti tiện đó!"
Ti tiện! Sắc mặt Cố Bảo Bảo liền trắng bệch.
Mục Sơ Hàn dường như cũng cảm thấy mình dùng từ không thỏa đáng, đang muốn nói cái gì thì Cố Bảo Bảo đã vội vàng bỏ đi rồi.
Đi thì đi! Mục Sơ Hàn nhún nhún vai, đi thì càng tốt.
Cô đóng cửa lại thì Mục Tư Viễn đã thay xong quần áo đi ra, "Anh, anh đây là ý gì?"
Cô lên tiếng hỏi trước, "Anh không phải rất phiền cô ta sao? Sao anh còn cho cô ta cơ hội quấn lấy mình chứ?"
Mục Tư Viễn không có trả lời, trong đầu hắn đầu là hình ảnh tối hôm qua --
dưới ánh đèn đường mơ hồ, cô ôm con, chồng cô ôm cô, hôn cô --
"Shit!"
Hắn đấm mạnh xuống bàn làm việc, cô ấy không phải đã nói vô số lần là đời này chỉ yêu hắn thôi sao?
Xem ra phụ nữ đều nói dối, hắn có nên vui mừng vì trước kia mình chưa từng tin tưởng hay không? !
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT