Bên trong biệt thự ánh đèn rực rỡ, khách khứa đã đến đông đủ.
Tuy chỉ là sinh nhật của hai cháu trai Mục Phong Minh, lại không tổ chức ở
nhà cũ Mục gia, nhưng điều này cũng không ảnh hưởng đến sự niềm nở đến
dự của mọi người mọi tầng lớp.
Cố Bảo Bảo là nữ chủ nhân nên bởi
vậy vô cùng bận rộn. Chỉ đi theo Mục Phong Minh gặp gỡ thế hệ cha chú
bạn bè, chân cô đã bắt đầu ê ẩm.
"Mệt rồi à!"
Mục Tư Viễn đau lòng nói, "Em mau về phòng nghỉ đi, đừng ra ngoài."
Từ đầu anh đã không muốn cô ra rồi, nhưng cô bận tâm đến mặt mũi Mục Phong Minh nên không nghe lời anh.
"Em không sao", cô cười dịu dàng: "Hôm nay là sinh nhật tám tuổi của Hoan Hoan Nhạc Nhạc, em thật sự rất vui!"
Mục Tư Viễn vuốt tóc cô, ánh mắt chiều chuộng: "Em đấy." Lúc nào cũng dễ thỏa mãn như thế, bảo anh sao không yêu cho được?
Cô nháy mắt dí dỏm, ánh mắt tìm kiếm hai hình dáng bé nhỏ.
Hôm nay chúng mặc lễ phục, mỗi vị khách của họ đều đang đoán xem ai là Hoan Hoan, ai là Nhạc Nhạc? Mà mỗi một người tới đây đều vô cùng vui vẻ mời
chúng chụp chung, làm cho nhà chụp hình bận rộn không ngừng!
"Bảo bối của chúng ta rất được chào đón!" Cô vừa tự hào vừa có chút mất mát. Mỗi ngày chúng càng lớn lên, sẽ có thế giới riêng của mình, người làm
mẹ đây sẽ không thể giữ chúng được nữa.
"Đừng suy nghĩ nhiều", anh biết cô đang nghĩ gì, bóp nhẹ má cô: "Mặc kệ là lúc nào, em đều có anh ở bên."
Đây là cam đoan của anh, cũng là lời thề của anh.
Cô cười hạnh phúc, nhìn Mục Sơ Hàn bế Hi Nhi đi tới.
"Bảo bối Hi Nhi", cô lập tức tiến lên bế cô bé: "Nói cho mẹ nghe nào, con có ăn gì không?"
Hi Nhi lanh lợi gật đầu, cái miệng nhỏ hôn bố trước rồi đến hôn mẹ, mới nói: "Cô cho con ăn một cái đùi gà lớn!"
Cô bé còn vỗ lên cái bụng nhỏ đã phình lên, ăn rất no đấy!
"Hi Nhi", trong tay Mục Sơ Hàn còn cầm một bát rau nhỏ: "Không được ăn mỗi đùi gà không, phải ăn chút rau nữa."
Hi Nhi gật đầu, vâng lời ăn rau cô múc.
Dáng vẻ cẩn thận tỉ mỉ của cô ấy thật khiến Cố Bảo Bảo xúc động: "Sơ Hàn, lời bố nói em đã nghiêm túc suy nghĩ chưa?"
Sau lần bữa tiệc "thuốc xổ" đó, bố và mẹ đã tìm Sơ Hàn nói chuyện riêng,
nội dung chủ yếu liên quan đến việc lớn cả đời của cô ấy.
"Chị dâu, việc này không phải do em làm chủ!"
Cô ấy giả bộ thở dài sâu lắng, "Nó do ông Trời quyết định!"
"Từ lúc nào em tin vào ông Trời vậy?"
Thật không giống như lời cô ấy sẽ nói, có điều, hai mắt Cố Bảo Bảo hơi liếc
về phía cánh cửa: "Biết đâu ông Trời đúng là đã sắp xếp một người cho
em!"
Cô ấy sửng sốt, nhìn theo ánh mắt Cố Bảo Bảo ra cánh cửa, chỉ thấy Lăng Diệp Bân đi vào.
"Anh ta?"
Cô ấy thu ánh mắt về, khinh khỉnh nói: "Chị dâu, chị tha cho em đi!" rồi bế Hi Nhi, "Em lên tắm cho nó, đến giờ đi ngủ rồi."
Hi Nhi còn nhỏ, mỗi ngày nhất định phải ngủ đủ giấc.
Nhưng ngày hôm nay, lý do này sao nghe có vẻ như đang lấy cớ thế nhỉ! Không
phải vì lần trước anh ta nói sẽ dẫn bạn gái đến nên Sơ Hàn cuống cuồng
muốn lẩn tránh đấy chứ?
"Chúc mẹ ngủ ngon!" Cô bé vui vẻ vẫy tay.
"Chúc bảo bối ngủ ngon!"
Cô nói với Mục Sơ Hàn: "Sơ Hàn, lát nữa nhớ xuống, chị còn cần em giúp một tay đấy!"
"Em biết rồi!" Cô ấy mất kiên nhẫn vẫy tay, giống như sợ chạm mặt với Lăng
Diệp Bân đang đi tới phía này, vội vàng vào trong biệt thự.
Cố Bảo Bảo cười thầm, đi nghênh đón Lăng Diệp Bân, phát hiện anh ta dắt theo một cô bé!
"Bà Mục!"
Anh ta nở nụ cười thản nhiên bước tới, đưa hai hộp quà nhỏ cho cô: "Chúc con trai cô sinh nhật vui vẻ!"
"Cám ơn anh! Anh khách khí quá."
Cô cười, lại nghe được giọng nói ngọt ngào của bé gái bên cạnh anh ta:
"Thưa cô, chúc con trai cô sinh nhật vui vẻ!" Câu nói rất có hình có
dạng, hiển nhiên là đã được Lăng Diệp Bân dạy bảo từ trước.
"Cám ơn cả cháu nữa!"
Cố Bảo Bảo khom lưng bóp nhẹ lên gò má trắng mịn của bé gái, mới nhìn rõ
cô bé mặc một bộ váy xinh xắn. Mặc dù mới khoảng năm sáu tuổi, ngũ quan
cũng đã toát lên vẻ thanh tú.
"Lăng tiên sinh, đây là?" Không biết có phải con gái anh ta không?
"Bạn gái của tôi tối nay!"
Lăng Diệp Bân cho cô một đáp án ngoài dự đoán.
Cố Bảo Bảo cười rộ lên: "Đúng là một cô bạn gái xinh đẹp!"
Cô bé nghe xong rất lễ phép nhấc chéo váy, cúi người: "Cháu cám ơn ạ!"
Lăng Diệp Bân cũng cười rộ lên: "Đây là con gái bạn tôi, Mộ Thải Hinh. Bây giờ đang sống cùng với tôi."
Trước mặt bé gái, anh ta nói rất không rõ ràng, nhưng Cố Bảo Bảo cũng đã đoán được phần nào.
Trong lòng không khỏi thương xót, cô nắm lấy tay cô bé: "Thải Hinh, cô dẫn cháu đi chơi với các anh nhé được không?"
Bé gái không quá tin tưởng vào người lạ, nhưng rất lễ phép không giằng tay ra, nhìn Lăng Diệp Bân, hỏi ý kiến của anh ta.
Thấy anh ta khẽ gật đầu cho phép, cô bé mới vui vẻ nói với Cố Bảo Bảo: "Cháu cám ơn cô!"
Nhìn thấy khát vọng lộ rõ trong mắt cô bé, Cố Bảo Bảo không nén nổi thở dài, cô bé này nhất định rất cô độc. Cho nên khi nghe được có thể có bạn
chơi cùng mới phấn khởi và khát khao như thế.
Có lẽ là bản năng người mẹ trong cô nổi lên, hơn thế cô bé này cũng rất thanh tú đáng yêu, Cố Bảo Bảo càng nhìn càng thích.
Từ xa đã thấy Hoan Hoan Nhạc Nhạc và một vài bạn nhỏ đang chơi đùa trên bãi cỏ.
Cô ngồi xuống, hỏi: "Thải Hinh, cháu có thấy hai anh giống nhau như đúc mặc lễ phục kia không?"
Mộ Thải Hinh dùng đôi mắt xinh đẹp nhìn cô: "Cô ơi, mẹ cháu trước kia hay
gọi cháu là Hinh Nhi." Chỉ đi một đoạn đường ngắn ngủi, cô bé đã thích
cô này, bằng lòng nói nhũ danh của mình cho cô biết.
Cố Bảo Bảo cười: "Cái tên này rất hay! Hinh Nhi, cháu tự đi tìm các anh chơi nhé được không?"
Bé gái thấy lạ, không phải người lớn giới thiệu làm quen mà tự mình bắt chuyện, như thế sẽ dễ chơi chung hơn.
Mộ Thải Hinh ngẩng đầu nhìn về phía bên kia. Ban đầu ánh mắt có chút sợ
sệt, bỗng, không biết cô bé thấy ai, khuôn mặt nhỏ nhắn trở nên nhu hòa.
"Cô ơi, cháu tự đi được ạ." Cô bé gật đầu với Cố Bảo Bảo, sau khi cái tay được buông ra, liền đi về phía bên kia.
Ánh mắt cô bé luôn dừng lại trên người một cậu bé, bước chân cũng kiên định đi về phía chỗ cậu ở băng ghế.
Khi cô bé sắp đến nơi, một cậu bé khác thình lình chặn lối đi của cô bé: "Này, em là ai?"
Cô bé sững sờ, nhìn gương mặt cậu bé trước mặt giống hệt với gương mặt cậu bé ngồi trên ghế, cười ngọt ngào: "Em tên là Mộ Thải Hinh!"
"Mục Thải Hinh?"
Cậu bé nghe xong ngạc nhiên mừng rỡ: "Em cũng họ Mục giống anh ư?"
Cậu tiến lên tùy tiện nắm lấy cánh tay cô bé: "Anh tên là Mục Vĩnh Nhạc! Tất cả mọi người đều gọi anh là Nhạc Nhạc!"
"Nhạc Nhạc!"
Cậu bé ngồi trên ghế dài đứng lên, "Em cũng không hỏi xem người ta là 'Mục' nào?"
Nhạc Nhạc gãi đầu: "Còn có rất nhiều 'Mục' sao?"
Bé gái liền hiểu ý của cậu, trả lời: "Em là Mộ trong tiện mộ (ước ao), các anh thì sao?"
Họ có gương mặt giống nhau, dòng họ cũng nhất định giống nhau.
Cô bé này thật thông minh!
Hoan Hoan nhìn cô bé: "Anh tên là Mục Hà Hoan, có thể gọi anh là anh Hoan!"
Cậu nhìn Nhạc Nhạc, lại nói: "Em có thể gọi em ấy là anh Nhạc!"
"Anh Hoan, anh Nhạc!" Mộ Thải Hinh lập tức vui vẻ gọi, lại nói: "Mẹ gọi em là Hinh Nhi, các anh cũng gọi em là Hinh Nhi nhé."
"Hinh Nhi!"
Nhạc Nhạc vươn người, từ chập tối đến giờ chụp ảnh liên tục, bụng cậu kêu
rột rột, "Bây giờ em muốn đi ăn gì đó, hai người có đi không?"
Mộ Thải Hinh không trả lời ngay mà nhìn Hoan Hoan.
Ý thức được hình như cậu không có định đi ăn, cô bé liền lắc đầu: "Anh Nhạc, em không đi."
Không đi?
Nhạc Nhạc lại nhìn Hoan Hoan, hai đứa tâm linh tương thông, sớm chiều ở với
nhau lâu rồi, chỉ nhìn cậu cũng biết Hoan Hoan cũng không đi.
Thế thôi vậy, cậu tự đi ăn một mình.
Bây giờ còn lại cô bé và anh Hoan mặt đối mặt!
Mộ Thải Hinh có chút nhát gan, cắn môi một lúc, mới dè dặt hỏi: "Anh Hoan, em có thể chơi với anh không?"
Hoan Hoan nhìn cô bé, "Tất nhiên là được!"
Cậu ngồi xuống băng ghế, vỗ vào chỗ bên cạnh, bảo cô bé cùng ngồi.
"Em đi cùng ai tới thế?"
Nghe cậu hỏi, cô bé nhanh chóng đáp: "Em đi với chú!" Cô bé chỉ về phía Lăng Diệp Bân: "Đó chính là chú em!"
Ồ, Hoan Hoan nhìn thoáng qua.
Đó không phải chú Lăng lần trước đến nhà ông nội ăn cơm rồi bị cô Sơ Hàn trêu chọc sao?
Vì mối quan hệ quen biết Lăng Diệp Bân, hai đứa như thân cận hơn.
Hoan Hoan lại hỏi: "Chú Lăng là em trai của bố em à?" Cậu biết đấy, em trai của bố gọi là chú.
Mắt cô bé cụp xuống, hàng mi dày như cây quạt che đậy ánh mắt cô bé.
Không biết tại sao, Hoan Hoan lập tức nghĩ tới hai từ: xinh đẹp và đau thương.
"Chú là bạn của bố em." Khi ngẩng lên, đôi mắt cô bé có ánh lệ nhìn cậu: "Anh Hoan, em không còn được gặp lại bố nữa rồi."
Trong lòng cậu kinh sợ: "Bố em đâu?"
"Bố và mẹ đều đã lên Thiên Đường."
Hiển nhiên, cô bé đã biết ý tứ thật sự của lên Thiên Đường, khuôn mặt nhỏ nhắn tràn đầy thương tâm.
Hoan Hoan luống cuống, trước giờ cậu chưa gặp ai có tình huống như thế,
không biết nên nói gì. Nhưng cậu vẫn cố gắng suy nghĩ, bỗng nhiên, cậu
nghĩ ra.
"Về sau anh sẽ không gọi em là Hinh Nhi, có được không?"
"Vì sao?" Cô bé đang đau lòng khó hiểu ngẩng đầu lên.
"Sau này anh sẽ gọi em là Tiểu Mộ Nhi." Hoan Hoan chân thành nhìn cô bé: "Có tên mới, em sẽ không còn buồn nữa, sau này đều sẽ vui vẻ có được
không?"
Mộ Thải Hinh im lặng.
"Hinh Nhi" là tên mẹ đặt cho cô bé, cô bé không muốn quên mẹ, cho nên mới giữ cái tên này. Nhưng cô
bé cũng rất thích cái tên "Tiểu Mộ Nhi", làm sao bây giờ?
Đúng rồi, cô bé biết rồi!
"Anh Hoan, sau này anh gọi em là Tiểu Mộ Nhi nhé?"
Cô bé vì biện pháp mình nghĩ ra vui mừng vô cùng, "Chỉ mình anh gọi em là Tiểu Mộ Nhi, sau này em đều sẽ vui vẻ!"
Nhìn hai cái lúm hiện ra trên má khi cô bé cười rộ lên, Hoan Hoan bất giác cười: "Được!"
Cậu nắm lấy tay cô bé: "Anh dẫn em đi ăn nhé!"
Thật ra cậu đã nghe thấy tiếng bụng cô bé xì xào rồi! Nhưng mà, cô bé vì nói chuyện với cậu nên mới ở lại sao? Trong trái tim nhỏ bé của Hoan Hoan,
vì phát hiện ra bí mật này mà nhảy nhót tung tăng.
***
"Trẻ con rất dễ chơi chung."
Nhìn ba đứa ngồi quanh bàn ăn, Cố Bảo Bảo cười nói, tỏ ý Lăng Diệp Bân không cần phải lo lắng.
Anh ta gật đầu, hàng lông mày nhíu chặt dãn ra: "Hơn hai tuổi nó được đưa
đến cô nhi viện, đến khi tôi biết tin thì đã hai năm sau rồi, vội vàng
đến đón nó, nó đã gầy như một con khỉ con."
"Trong cô nhi viện nó là đứa nhỏ nhất, tính cách cũng rất bướng bỉnh, mỗi khi có người nhận
nuôi đều không chịu đi, ở lại thì bị những đứa lớn bắt nạt."
Đến giờ nhìn cô bé đã hoàn toàn là một đứa trẻ bình thường.
Cố Bảo Bảo thở dài: "Lăng tiên sinh, anh đúng là người tốt." Một người đàn ông độc thân có thể chăm sóc một cô bé tốt như thế, trong đó mất bao
nhiêu tâm sức, cô đã làm mẹ nên hoàn toàn hiểu được.
"Tôi là người tốt?"
Anh ta nghe vậy bỗng nhếch miệng, ánh mắt lướt qua nhìn về phía sau cô, không nói thêm gì nữa.
Cố Bảo Bảo lập tức hiểu là thế nào. Bởi vì giọng nói của Sơ Hàn vang lên
ngay sau lưng: "Họ Lăng tên Diệp Bân kia, không ngờ còn dám xuất hiện
trong phạm vi tầm mắt của tôi!"
Mục Sơ Hàn đứng bên cạnh Cố Bảo
Bảo, khiêu khích nhìn anh ta: "Có phải liều lượng thuốc xổ lần trước
không đủ, anh còn muốn thử thêm?"
Lăng Diệp Bân uống cạn ly rượu
trong tay, không hề né tránh cái nhìn phong tỏa của cô ấy: "Mục tiểu
thư, tôi cho rằng lần trước cô ném giày cao gót từ tầng lầu xuống, khá
là có sáng ý!"
Không ngờ anh ta nói như thế, Cố Bảo Bảo cười "xùy".
"Chị dâu!", cô ấy tỏ ra giận dữ, "Chị đang chìa tay ra với người ngoài đấy ạ?"
"Em đang nói gì thế hả?"
Mục Tư Viễn đi cùng Mục Phong Minh vừa lúc qua đây, nghe vậy kéo vợ vào lòng: "Bảo Bảo, mặc kệ chuyện của họ, đi với anh."
"Anh Tư Viễn, đi đâu đấy?" Cô ngước lên nhìn anh, cơ thể tiếp xúc với nhiệt độ và hơi thở anh, giọng nói cũng trở nên dịu ngọt.
Đúng là muốn cái mạng này mà!
Bàn tay Mục Tư Viễn vòng lấy eo cô, cúi thấp đầu nói bên tai: "Bảo Bảo, nếu em không ngại biến mất nửa tiếng, em có thể tiếp tục dụ dỗ anh."
Cô nào có?
Anh thật là xấu!
Cô thẹn thùng đấm anh một cái.
Ánh đèn trên khu vực sàn nhảy tối đi, hội trường vang lên tiếng nhạc thanh nhã, đã đến giờ khiêu vũ.
"Anh Tư Viễn", cô lập tức chuyển dời sự chú ý của anh: "Hay là chúng ta ra
khiêu vũ đi." Đã rất rất lâu rồi không khiêu vũ cùng anh.
"Việc
này phải để anh mới phải!" Mục Tư Viễn cười, buông cô ra, sau đó phong
độ chìa tay: "Phu nhân xinh đẹp, rất hân hạnh được mời cô nhảy một
bản!", anh còn làm bộ cầm tay cô hôn một cái.
Cố Bảo Bảo thấy thật buồn cười, kéo anh: "Đi mau, nhạc sắp lên rồi."
Bên kia, ánh mắt Lăng Diệp Bân cũng bị sàn nhảy thu hút, nhìn qua rồi trở lại trên người Mục Sơ Hàn.
Không biết anh ta nghĩ gì, sự gian xảo sâu trong đáy mắt lóe lên, vươn tay ra với cô ấy: "Mục tiểu thư, không biết tôi có vinh dự được mời cô nhảy
không?"
Không để cô ấy có cơ hội nói, cũng không cho cô ấy từ chối, anh ta nắm lấy tay cô ấy kéo ra sàn nhảy.
"Rất nhiều người đang nhìn chúng ta đấy!" Cảm nhận sự vùng vẫy của cô ấy,
anh ta cúi đầu cảnh cáo: "Mục tiểu thư nhất định không muốn để Mục gia
mất mặt đâu!"
Mục Sơ Hàn sửng sốt.
Đêm đó bố bị cô ấy làm
tức giận đã ăn không tiêu, bây giờ ông ấy cũng đang nhìn bên cạnh. Quên
đi, quân tử báo thù, mười năm không muộn! Trước mắt, bổn cô nương cứ
nhảy với anh một bản trước!
Giai điệu vô cùng thanh nhã, phối hợp với ánh sao đêm nay càng tăng thêm sức hút với mọi người.
Xoay một vòng, Cố Bảo Bảo kinh ngạc trông thấy bên cạnh lại là Lăng Diệp Bân và Sơ Hàn! Nhìn họ trai tài gái sắc, xứng đôi vô cùng.
"Anh Tư Viễn", tính bà tám ẩn giấu trong cô lập tức thúc đẩy: "Anh nói xem Sơ Hàn và Lăng tiên sinh có hi vọng gì không?"
Mục Tư Viễn vừa chiều chuộng vừa bất đắc dĩ nhìn cô: "Em nên quan tâm đến
ông chồng là anh chưa được ăn no này!" Tuy vậy, anh vẫn nhìn sang bên
đó, rồi gật đầu: "Xem chừng cũng không tệ lắm, nhưng họ Lăng đó sợ không chịu nổi nha đầu thối!"
"Không nhất định!"
Cố Bảo Bảo cười, "Ít nhất họ có một điểm giống nhau."
"Là gì?"
"Đều rất tốt với trẻ con!"
Cô tóm tắt chuyện Lăng Diệp Bân nhận nuôi Mộ Thải Hinh nói với anh, cũng
khiến ấn tượng của Mục Tư Viễn với anh ta có chút thay đổi.
Với
một người đã làm bố, anh càng cảm nhận được công sức Lăng Diệp Bân bỏ
ra. Nhưng mà, "Chuyện của anh ta và nha đầu thối đấy cứ xem duyên phận
thế nào!" Anh tự mình biết mình, nha đầu thối kia của nhà anh, người
bình thường khó mà trị nổi!
Trong lúc nói chuyện, nhạc đã tắt.
Mọi người tản đi, trong sàn nhảy vẫn còn một cặp đứng lại.
"Nhảy xong rồi!"
Mục Sơ Hàn nhắc nhở, xoay người muốn đi lại bị cánh tay mạnh mẽ của anh ta ôm chặt eo thon.
"Anh", cô ấy sửng sốt. Quay đầu nhìn lại, kinh ngạc phát hiện trên khóe môi
anh ta hiện lên ý cười xấu xa. Thậm chí cô còn chưa ý thức được anh ta
đang cười, gương mặt đã phóng to trước mắt cô.
Sau đó, môi cô ấy bị chiếm lấy.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT