Cô kinh ngạc nhìn anh chăm chú, đôi má dần ửng hồng e thẹn. Ánh mắt hốt hoảng, cô không dám nhìn anh nữa.
"Bảo Bảo", anh duỗi tay ôm cô, vô cùng day dứt: "Xin lỗi em, anh hiểu ra quá muộn, khiến em chịu nhiều tổn thương, anh xin lỗi".
Nước mắt không kìm nổi ứa ra.
Cô xoay người trong ngực anh, hai trái tim sát lại gần nhau: "Không sao
đâu, anh Tư Viễn, chỉ cần anh... chỉ cần an biết là tốt rồi. Em cám ơn
anh, cám ơn anh đã không để em đợi quá lâu!".
Thật ngốc!
Đúng là đồ ngốc!
Anh vừa áy náy vừa hạnh phúc cười ra tiếng.
Hai người họ đều là kẻ ngốc.
Nhiều năm qua, anh ngu ngốc chậm chạp không hiểu rõ trái tim mình, còn cô thì ngu ngốc luôn đau khổ chờ đợi.
May mắn làm sao, cô không trở nên thông minh, nếu không, không phải anh đã mất đi cô rồi ư?
Anh thật may mắn!
Chiếc máy bay vẫn đang ở trên bầu trời, cô vùi trong ngực anh ngủ say.
Tuy khóe mắt còn vương giọt lệ, nhưng trên môi lại mang theo nụ cười ngọt ngào.
Bởi vì, cô đem theo lời anh mới vừa nhẹ nhàng nói ra vào trong giấc mộng.
"Có thể có được Hoan Hoan Nhạc Nhạc, cũng không phải một lần đã trúng. Bởi vì đêm đó, anh đã muốn em rất nhiều lần."
"Bởi vì em quá ngọt ngào, quá xinh đẹp, sau khi dược hiệu hết, anh vẫn không nỡ buông."
"Anh nghĩ khi đó, hoặc sớm hơn, anh đã thích em rồi."
Nước mắt lặng lẽ chảy xuống, cô mở mắt, cười vui vẻ.
***
"Tối hôm nay sẽ về nhà lớn ăn cơm, em sẽ đưa... đừng nghịch ngợm... lũ trẻ
qua trước, anh tan ca thì đến thẳng... đừng nghịch mà..."
Anh như một đứa bé, lúc thắt cà vạt vẫn còn muốn động tay đông chân!
"Tối qua anh ăn chưa no!", anh nói thẳng.
Cố Bảo Bảo đỏ mặt, "Anh nói gì thế!".
Cô vỗ đầu vai anh, trong lòng mềm nhũn, không dám nhìn vào đôi mắt nóng bỏng của anh.
"Em đã nói với anh", lấy lại tinh thần, cô tiếp tục nói: "Chúng ta kết hôn
một năm rồi mà mới đến nhà lớn mấy lần, cha rất muốn chúng ta dọn qua ở, ý anh thế nào?".
"Không dọn!"
Mục Tư Viễn trả lời ngay lập tức. Hỏi một trăm một nghìn lần, anh vẫn trả lời như thế.
Cô biết khúc mắc của anh, cũng không miễn cưỡng, "Vậy tối nay anh nhớ đến
đấy, nghe nói có cả nhân vật quan trọng nào đó sẽ tới!".
"Gì mà thần bí như thế!"
Mục Tư Viễn hừ một tiếng, "Có phải em không biết ông già lại kéo tới một gã nào đấy cho Sơ Hàn xem mắt đâu?".
Anh không phải người bát quái, nhưng chuyện này đã trở thành trò cười.
Nếu không phải Mục gia có danh vọng bao trùm, Sơ Hàn nhất định sẽ bị người ta nói thành bà cô già không ai thèm lấy!
Cố Bảo Bảo cười vỗ vỗ hai má anh, tiễn anh xuống lầu đi làm.
Trong phòng khách, Hoan Hoan đã thay xong âu phục ngồi đang đợi.
Hôm nay lại do cậu chủ trì đại hội cổ đông, sắp tám tuổi rồi, cậu cao lên
không ít, khí chất chững chạc thành thục cũng bộc lộ ra.
Nhìn Nhạc Nhạc đang ăn sáng, nhai nuốt nhồm nhoàm, say sưa nhễ nhại, giống như một hảo hán Lương Sơn.
Cô không nhịn được cười, vì sao khuôn mặt thì giống nhau như đúc mà tính cách lại trái ngược thế này.
"Chào buổi sáng, cha, mẹ!"
Hoan Hoan cực kỳ lễ phép chào hỏi.
Nhạc Nhạc nghe tiếng nhìn ra ngoài phòng ăn, quơ chiếc bánh trái cây trong tay: "Cha, cha lại ngủ nướng!".
Bây giờ cậu nói năng lưu loát, không còn lắp bắp nữa.
Mục Tư Viễn nhăn nhó, Nhạc Nhạc này, lúc nào cũng lột trần khuyết điểm của anh!
Hi Nhi, tên đầy đủ là Mục Tiêu Hi, chính là tiểu công chúa tiểu bảo bảo của Mục gia!
Năm nay cô bé đã được hai tuổi rưỡi!
Nói cũng lạ, khi cô bé được hai tuổi đã không muốn bị người lớn gọi là tiểu bảo bảo!
Nếu có ai mà không thức thời, cô bé sẽ dùng món vũ khí lợi hại nhất - khóc nhè - để bày tỏ "kháng nghị" mạnh mẽ!
Cho nên bây giờ tất cả mọi người chỉ có thể gọi cô bé là "Hi Nhi".
"Tiểu thư đang tưới hoa ngoài vườn." Người giúp việc nhanh chóng trả lời.
Thực ra không cần hỏi cũng biết, buổi sáng để người giúp việc đi cùng ra
vườn tưới hoa đã trở thành thói quen của tiểu thư Hi Nhi.
Mọi người ra khỏi nhà, trong ánh nắng ban mai, một bóng dáng nhỏ bé mặc váy công chúa đang bận bịu trong nhà hoa.
Trên gương mặt trắng nõn mang theo nụ cười vui sướng, tuy cô bé còn nhỏ,
không có sức, nhưng mỗi lần đầu múc đầy nước vào muỗng nhỏ, để mấy bông
hoa được uống no nước.
"Hi Nhi giống như một tiên nữ Hoa!"
Nhạc Nhạc cảm thán, chạy thật nhanh đến, đồng thời hô: "Hi Nhi, anh đến giúp em này!".
Nghe tiếng, Hi Nhi bé con ngẩng lên sửng sốt, tiếp đó thì òa khóc.
Cô bé không muốn anh Nhạc đến giúp đâu!
Mỗi lần anh giúp đều giẫm nát lên những đóa hoa mà cô bé yêu thích!
Thấy vậy, Nhạc Nhạc đành phải dừng lại bên ngoài vườn hoa, trên mặt có vẻ xấu hổ.
Được rồi, cậu tự biết rõ mà!
"Em đừng khóc, anh không đến nữa đâu!"
Cậu nói được làm được, ngồi xuống cái ghế bên cạnh vườn hoa, đồng thời cam đoan: "Anh sẽ ở đây nói chuyện với em".
Cái này còn được!
Hi Nhi ngừng khóc, lại cười toe, tiếp tục tưới nước cho hoa.
Mục Tư Viễn và Cố Bảo Bảo nhìn nhau bất đắc dĩ, Nhạc Nhạc này, như một thổ bá vương!
Các cậu bé thống lĩnh thủ hạ gây sự khắp nơi trong khu biệt thự, bây giờ đến em gái của mình thấy cũng sợ!
"Được rồi, anh mau đi làm đi!", đợi thêm nữa sẽ bị muộn mất.
Cô hôn anh, rồi hôn Hoan Hoan, "Bảo bối, làm việc thật tốt nhé!".
Hoan Hoan bị chọc cười, "Tối gặp mẹ nhé!".
"Tối gặp!"
Cô đóng cửa xe cho hai cha con, nhìn theo chiếc xe đã đi xa, mãi mới thu lại ánh mắt.
Ăn sáng với Hi Nhi xong, Cố Bảo Bảo dẫn cô bé và Nhạc Nhạc đến nhà lớn trước.
Hôm qua Mục Phong Minh đặc biệt dặn dò muốn gặp cháu trai cháu gái, hy vọng cô đưa lũ trẻ qua đó sớm một chút.
Cô biết ông thật tâm thương yêu chúng, cũng thật tâm đợi Tư Viễn và cô, bằng không bình thường sẽ không mời họ về nhà lớn ở.
Nhưng Tư Viễn...
Khúc mắc của anh có lẽ cả đời sẽ không giải được.
Nhạc Nhạc và Hi Nhi vừa đến nhà lớn, tất nhiên bị Mục Phong Minh đưa đến
phòng trẻ em chơi, Cố Bảo Bảo thì đành vào bếp, xem có gì cần mình giúp
một tay không.
"Chị dâu!"
Mục Sơ Hàn chạy tới, tò mò hỏi: "Hôm nay có vị khách quan trọng nào sẽ tới à? Vì sao lại chuẩn bị nhiều món như thế?".
Xem ra cô ấy còn chưa biết tối nay mình là diễn viên chính đâu!
Nghĩ đến cũng đúng, nếu để cô ấy biết, còn không tìm cách chạy đi mới lạ?!
Hai lần trước cô ấy đều thế, khiến khách mời đến vô ích, cha xem như sợ rồi.
"Sao hả?"
Cố Bảo Bảo cố tình nhướng mày: "Nhà chị có chị, anh em và bọn trẻ con, không thể ăn nhiều món được sao?".
"Coi như vừa rồi em chưa nói!"
Cô ấy le lưỡi, khoác tay Cố Bảo Bảo: "Chị dâu, em biết có một cửa hàng mới mở, đi với em chứ?".
"Được!"
Phân tán sự chú ý của cô ấy cũng tốt, lát nữa từ cửa hàng về liền vào ăn luôn, xem con bé còn có thể chạy đi đâu!
Lái xe đến bên ngoài cửa hàng, mới phát hiện hôm nay là cuối tuần, lúc này đâu còn chỗ đỗ xe?
Mục Sơ Hàn dạo một vòng ở bãi đậu, cuối cùng, cách đó không xe còn một chỗ trống duy nhất!
Cô ấy nhanh chóng đạp ga, đang chuẩn bị vòng tay lái, không biết từ đâu
bỗng nhiên nhảy ra một chiếc xe, bỗng chốc chiếm cứ trọn chỗ đỗ.
Mục Sơ Hàn sững sờ! Tức khắc nổi giận đùng đùng!
Đây là ý gì?
Rõ ràng cô ấy thấy chỗ này trước.
"Pim pim!"
Cô ấy lập tức bấm còi rung trời. "Sơ Hàn, bỏ đi", Cố Bảo Bảo vội vàng khuyên nhủ.
"Làm sao có thể bỏ được?"
Mục Sơ Hàn thở phì phò đẩy cửa xuống xe, bước đến trước mặt chiếc xe kia, "Này? Anh có biết lý lẽ không hả?".
Thấy thế, Cố Bảo Bảo cũng mau mau xuống xe.
Cánh cửa xe kia mở ra, một người đàn ông cao lớn bước xuống.
Ngũ quan của anh ta cực kỳ đẹp đẽ, nhưng bởi khí chất lạnh lùng mà khiến người ta không dám nhìn thẳng.
Khi ánh mắt của anh ta quét tới, Mục Sơ Hàn cũng không khỏi ngẩn ra, bước giật lùi về phía sau.
Bởi vì người đàn ông đó, trời sinh đã mang theo tấm bảng: người lạ chớ gần, bằng không, giết không tha!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT