Cố Bảo Bảo cười: "Chủ nhiệm, cô có thể nói cho tôi biết tình hình hiện tại của cô Trịnh được không?"
Thư ký chủ nhiệm cũng không ngờ cô lại quan tâm chuyện đó.
"Phu nhân"
Cô ấy ngập ngừng một lúc mới nói: "Mục tổng đã dặn trước, anh ấy không muốn nhắc đến chuyện nhà họ Trịnh nữa, cho nên tôi..."
"Chủ nhiệm, không phải tôi muốn hỏi chuyện nhà họ Trịnh, tôi chỉ muốn biết cô Trịnh sống thế nào thôi được không?"
Bất luận trước đây xảy ra chuyện gì, nguyên nhân rất lớn biến Trịnh Tâm Du
thành con người như ngày hôm nay là bởi vì sự lừa dối của Văn Hạo.
Còn mọi chuyện Văn Hạo làm đều là vì cô!
Thấy sự lo lắng trong mắt cô, thư ký chủ nhiệm thở dài: "Phu nhân, bây giờ cuộc sống của cô Trịnh không được tốt lắm."
Cô ấy lắc đầu: "Bà Trịnh đã cho thôi việc quản gia và giúp việc, một mình
sang Pháp. Cô Trịnh ở lại biệt thự còn sót lại của nhà họ Trịnh, không
bao lâu thì phát điên."
Cô ta đã điên thật rồi!
Cố Bảo Bảo cả kinh: "Hiện tại cô ấy ra sao?"
"Tôi nghe bác sĩ nói, bây giờ cô ấy chẳng còn nhận ra ai nữa, trí nhớ giảm sút rất mau, với lại thường xuyên xuất hiện ảo giác."
"Ảo giác?"
Thư ký chủ nhiệm gật đầu: "Cô ấy hay gọi tên chồng, bác sĩ nói đó là vì người chồng luôn xuất hiện trong ảo giác của cô ấy."
Trong lòng Cố Bảo Bảo có chút chua sót.
Cô tin Trịnh Tâm Du đã điên thật rồi, điên vì Văn Hạo.
"Chủ nhiệm" Cô đã có chủ ý: "Tôi có thể nhờ cô giúp tôi một chuyện được không?"
"Giúp cô?"
Cô gật đầu: "Nếu thái độ của Tư Viễn đã rõ ràng, chuyện của cô Trịnh tôi ra mặt thì sẽ không tốt. Cho nên..."
Cô thành khẩn cầm tay thư ký chủ nhiệm: "Xin cô giúp tôi tìm một viện điều dưỡng cho cô Trịnh, chi phí thế nào tôi sẽ trả."
Nghe vậy, thư ký chủ nhiệm có chút do dự. Dù sao thì Mục Tư Viễn đã ra lệnh, trước mặt cô đáp ứng mà sau lưng lại dấu anh làm thế, có phải không tốt lắm không?
"Chủ nhiệm" Cố Bảo Bảo biết sự băn khoăn của cô ấy,
mỉm cười trấn an: "Tư Viễn sợ tôi bị tổn thương nên mới bỏ mặc Trịnh Tâm Du, giờ cô Trịnh trở nên như thế, sao anh ấy có thể không lo lắng?"
Cô vỗ tay thư ký chủ nhiệm: "Không có chuyện gì đâu chủ nhiệm. Cô coi như giúp tôi đi!"
Thư ký chủ nhiệm cúi đầu suy nghĩ, cuối cùng gật đầu.
Làm chuyện đó cũng không khó, chức vụ này của cô ấy cũng có chút quyền hạn. Với lại, Trịnh Tâm Du chỉ bị suy giảm trí nhớ, vẫn còn khả năng tự sinh hoạt, không giống như một số bệnh nhân thường phát điên, cho nên mấy
giờ sau cô ấy đã cho người đưa Trịnh Tâm Du đến viện điều dưỡng tốt
nhất.
"Phu nhân, làm xong cả rồi!"
Nói chuyện với viện
trưởng xong, cô ấy liền báo cáo với Cố Bảo Bảo: "Về việc trị liệu của cô Trịnh, có thời gian tôi sẽ đến gặp mặt nói chuyện với viện trưởng."
"Ừ, cám ơn cô!"
Cố Bảo Bảo nói, lại không có ý đứng dậy rời đi.
Không phải cô không tin năng lực làm việc của thư ký chủ nhiệm, cô chỉ không
yên lòng về Trịnh Tâm Du, dẫu sao vẫn muốn gặp cô ta.
"Đến viện điều dưỡng?"
Thư ký chủ nhiệm kinh ngạc nhìn xuống cái bụng đã hơi gồ lên của cô, "Phu nhân, việc này không tốt đâu!"
Bây giờ cô chính là đối tượng bảo vệ trọng điểm của nhà họ Mục, nếu để Mục
tổng biết cô để phu nhân đến nơi như viện điều dưỡng thì không chém cô
mới lạ!
"Không sao đâu" Cố Bảo Bảo lại trấn an cô ấy, còn nghịch ngợm nháy mắt mấy cái: "Chúng ta cứ lặng lẽ đi rồi về sớm là được!"
Thấy thư ký chủ nhiệm còn không đồng ý, cô đành phải ra đòn sát thủ: "Cũng
được, dù sao tôi cũng biết vị trí của viện điều dưỡng, tự tôi đi được
rồi."
Làm sao cô đi một mình được? !
Thư ký chủ nhiệm liền đứng dậy, "Tôi sẽ đi cùng với cô!"
Mục tổng à, có phải nên tăng tiền lương cho cô không!
***
Với người bệnh mắc bệnh tâm thần, không thể thăm bệnh mặt đối mặt. Cố Bảo
Bảo và thư ký chủ nhiệm chỉ có thể nhìn vào tình hình bên trong phòng
qua ô cửa.
Trịnh Tâm Du lúc này ngồi ngây ngô trên giường, ánh mắt trống rỗng lại lơ lửng, không có điểm rơi.
Thời gian này không được ai chăm sóc nên cô ta đã gầy đi nhiều, ánh hào quang trên mặt đã sớm biến mất.
Thư ký chủ nhiệm khẽ thở dài: "Ngày đó tôi nhìn gần thì thấy trên đầu cô ấy đã có rất nhiều tóc bạc."
Cố Bảo Bảo ngẩn ra.
Là ai từng nói, từ xưa tình là vũ khí làm tổn thương người ta nhất!
Có thể nghe được tiếng động ở cửa, Trịnh Tâm Du bỗng nhiên ngẩng lên, ánh mắt đảo qua.
Hai người ngạc nhiên phát hiện, cô ta hình như nhận ra bọn họ, không ngờ lại đi xuống giường ra cửa.
"Cô Trịnh!" Cố Bảo Bảo kêu lên.
Trịnh Tâm Du đứng bên cửa sổ, bình tĩnh nhìn cô, nói ra ba từ: "Cố Bảo Bảo!"
"Cô ấy nhận ra cô!"
Thư ký chủ nhiệm ngạc nhiên, Cố Bảo Bảo gật đầu, cũng nhìn Trịnh Tâm Du: "Cô Trịnh, cô còn nhớ tôi à? !"
Biết đâu bệnh tình của cô ta không có tệ như bác sĩ nói!
Song cô ta lại không có phản ứng gì với những câu sau đó của bọn họ.
Tuy tầm mắt vẫn nhìn Cố Bảo Bảo nhưng ánh mắt dần trở nên ảm đạm, đến lúc phủ lên một màu xám tàn tạ.
Cô ta quay lại, không về giường mà ngồi xuống đất.
"Cô Trịnh, cô đứng lên đi!" Cố Bảo Bảo lo lắng hô.
Nhưng cô ta hoàn toàn không có phản ứng, ngược lại còn nằm xuống.
Cả người co lại, cô ta ôm chặt lấy chính mình rồi nhắm mắt.
"Cái này..." Cố Bảo Bảo nhìn thư ký chủ nhiệm: "Nếu không chúng ta đi gọi y tá lại giúp."
"Không sao đâu phu nhân!"
Thư ký chủ nhiệm vội vàng nói: "Trong phòng có hệ thống sửa, cô ấy sẽ không bị lạnh đâu!"
Cô ấy đỡ cánh tay Cố Bảo Bảo: "Phu nhân, chúng ta đi thôi, sẽ có người chăm sóc cho cô ấy!"
Cố Bảo Bảo thở dài, đành phải đi theo cô ấy.
Xe đi ra khỏi viện điều dưỡng, thấy chân mày Cố Bảo Bảo vẫn nhíu chặt, thư ký chủ nhiệm cố ý dời đề tài sang chuyện khác: "Phu nhân, đứa bé được
bao nhiêu tháng rồi?"
Nghe vậy, Cố Bảo Bảo theo bản năng xoa lên bụng, mỉm cười nói: "Đã hơn ba tháng."
Cô nhìn bụng thư ký chủ nhiệm: "Mà sao cô lại không sinh một đứa đi?"
Thư ký chủ nhiệm le lưỡi: "Cô bảo Mục tổng cho tôi nghỉ một năm đi, thấy bộ dạng đáng yêu của hai tiểu thiếu gia, tôi cũng rất muốn có một đứa!"
Cố Bảo Bảo cười rộ lên: "Mang thai cũng rất khổ, khi bọn chúng được tám tháng, tôi vẫn còn nôn ọe, thật sự không chịu nổi."
"Nhưng mà" Trong mắt cô dập dờn sự hạnh phục khó tả: "Bây giờ chỉ cần được
thấy Hoan Hoan Nhạc Nhạc, mọi buồn phiền đều tan biến."
Thư ký chủ nhiệm không lên tiếng.
Cô ấy có thể hiểu ý nghĩa trong câu nói này, dù sao, gian khổ hơn một năm qua của bọn họ, cô ấy đều biết hết.
"Phu nhân, cô có đói không?"
Bỗng nhiên, thư ký chủ nhiệm lên tiếng: "Hay chúng ta đi ăn chút gì nhé."
Nghe cô ấy nói vậy, Cố Bảo Bảo cũng thấy hơi đói nên gật đầu: "Được!"
Thấy đồ ngọt trên menu, Cố Bảo Bảo thiếu chút nữa chảy nước miếng, nhưng bác sĩ đã dặn phải cố gắng ăn ít đồ ngọt nên cô buộc phải cắn răng ăn trái
cây.
Thư ký chủ nhiệm vừa buồn cười vừa cảm động: "Phu nhân, đây có phải đau khổ mà cũng hạnh phúc?"
Cố Bảo Bảo vô cùng đồng ý, còn nói mấy quy định không được phép của Mục Tư Viễn cho cô ấy nghe.
Tất nhiên cái điều không được tắm một mình sẽ được lược bỏ, nếu không sẽ rất xấu hổ.
Thư ký chủ nhiệm nghe xong cười: "Phu nhân, Mục tổng càng ngày càng chu đáo."
Cố Bảo Bảo nghe xong, trong lòng thấy ngọt ngào nhưng ngoài miệng vẫn
khiêm tốn: "Nào có! Anh ấy thích đứa bé trong bụng tôi thì đúng hơn,
hừ!"
Nghe thôi cũng biết đây là lời trong lòng nghĩ một đằng nói
một nẻo của cô gái đang hạnh phúc, song nghĩ lại chuyện trước kia, thư
ký chủ nhiệm vẫn có hơi cảm khái.
Có lẽ đến bây giờ, Cố Bảo Bảo còn chưa biết chuyện lúc Cổ Tín Dương còn ở công ty!
Thời gian trước cô ấy vì chuyện của Trịnh Tâm Du mà xảy ra mâu thuẫn với Mục tổng, nhất định cũng cho rằng Mục tổng không yêu cô ấy!
"Phu nhân, thực ra tôi... tôi có chuyện muốn nói với cô."
Bọn họ đến được với nhau không dễ dàng, lần này hãy để cô thành kẻ lắm lời đi!
"Cô còn nhớ thời gian Cổ Tín Dương còn làm Phó tổng không?"
Cố Bảo Bảo gật đầu, kỳ quái nhìn cô ấy, không hiểu vì sao cô ấy nhắc đến chuyện đó.
Cô ấy cười khẽ, "Mục tổng luôn dặn tôi không được nói cho cô biết, nhưng tôi nghĩ, tôi nên nói chuyện này ra với cô."
Mục Tư Viễn có chuyện gì gạt cô sao? !
Cố Bảo Bảo nhìn cô ấy chăm chú, nghe cô ấy kể...
***
Bên ngoài cửa xe, mặt biển gợn sóng lăn tăn, ánh mặt trời chiếu rọi xuống tựa như vàng chảy về phía trước.
Nhưng Cố Bảo Bảo không có lòng dạ nào thưởng thức cảnh đẹp ấy.
"Khi đó cô Hai lén gây ra nhiều chuyện hãm hại cô, Mục tổng đều biết."
"Anh ấy dùng chuyện này để xa lánh cô, đẩy cô rời khỏi mình thật ra là có nỗi khổ."
Trong đầu cô hiện giờ chỉ là những điều mà thư ký chủ nhiệm mới nói, "Lúc đó
chúng tôi nhận được tin chính xác, Cổ Tín Dương vì tranh giành quyền nắm giữ Mục Thị nên đã thuê xã hội đen, bất cứ lúc nào cũng có thể ra tay
với người thân nhất bên cạnh Mục tổng."
"Mục tổng lo cô bị hại
cho nên chỉ có thể tạm thời xa lánh cô, đồng thời âm thầm phái rất nhiều người bảo vệ cô và hai tiểu thiếu gia."
"Cô có còn nhớ buổi vũ
hội trên du thuyền không? Tuy đêm đó Mục tổng tỏ ra không lạnh không
nhạt, nhưng pháo hoa chòm sư tử đó đều do Mục tổng đích thân lựa chọn để đốt nó lên cho cô."
"Năm năm trước tôi thay thế chức vụ của cô
làm việc bên cạnh Mục tổng, tuy trước đó xảy ra chuyện gì tôi cũng không biết, nhưng chuyện xảy ra trong năm năm tôi đều thấy rõ ràng."
"Khi đó, phu nhân mà Mục tổng chọn mặc dù là cô Trịnh, nhưng tôi không thấy
Mục tổng có tình yêu gì với cô ấy mà chỉ thấy tình thân là nhiều."
"Phu nhân, có người nói bền vững không ngại nhiệt tình, cô nhất định tán
thành cách nói này, bởi vì tình cảm mà Mục tổng dành cho cô cũng như cô
dành cho Mục tổng chính là vậy đấy."
"Mục tổng không cho tôi nói
với cô là sợ cô lo lắng cho anh ấy, nhưng tôi nghĩ bây giờ không còn
chuyện gì có thể ngăn cản hai người, sự đắn đo của anh ấy có thể buông
bỏ."
"Phu nhân, đến rồi!"
Tiếng tài xế cắt ngang suy nghĩ của cô, cô phục hồi tinh thần, nhìn qua bên ngoài cửa sổ.
Bóng dáng quen thuộc ấy giờ đang đứng ở bậc thang, mặt mũi bừng bừng giận dữ.
Chết rồi! Trong lòng cô lộp bộp!
Ban nãy cô nói dối anh là muốn ăn sủi cảo nên bảo anh đi xếp hàng, không ngờ anh lại về nhà trước cả cô!
Phải làm sao bây giờ?
"Cố Bảo Bảo, em ra đây!" Anh chạy ra, còn gõ mạnh cửa xe.
Trong văn bản sáu điều không được phép có quy định là không được ra ngoài một mình!
Cô biết mà còn làm sai, anh nhất định tức giận!
Cô kiên trì xuống xe, lập tức ôm lấy cánh tay anh làm nũng: "Anh Tư Viễn,
em... em ra ngoài đi lòng vòng, hít thở không khí chút thôi..."
Mục Tư Viễn không để ý tới cô, cũng không đẩy cô ra mà xoay người đi vào nhà.
Cô bám theo sát, đồng thời nói: "Anh Tư Viễn, anh có mua được sủi cảo không vậy? Em rất muốn ăn..."
Cô xoa lên bụng, "Bé con cũng muốn ăn nữa!"
Hai người vào trong phòng khách. Mục Tư Viễn không nói chuyện với cô, ngồi xuống sofa, cầm báo lên đọc.
Người giúp việc đi từ phòng bếp ra, "Thiếu phu nhân, cô đã về rồi!"
Cô ấy vui vẻ nhìn Cố Bảo Bảo: "Tôi đã hâm nóng lại sủi cảo rồi, cô có muốn ăn luôn không!"
Cố Bảo Bảo vội gật đầu, ngồi cạnh Mục Tư Viễn cười ngọt ngào: "Anh Tư
Viễn, anh đừng giận nữa, em cam đoan chỉ có lần này, sẽ không có lần sau nữa đâu!"
Mục Tư Viễn làm bộ không nghe thấy, cầm báo lật sang trang khác.
Rõ ràng anh đang giở chiến tranh lạnh đây mà!
Cô nên làm gì bây giờ?
Còn đang lo sợ thì cô thấy người giúp việc lén vẫy tay với cô, trên mặt nở nụ cười.
Cô đứng dậy đi ra.
"Thiếu phu nhân" Người giúp việc kéo cô vào nhà ăn, nhỏ giọng nói: "Thiếu gia về sớm, đợi cô rất lâu, rất là sốt ruột!"
Cô ấy vỗ tay cô: "Cô ăn trước đi, thiếu gia đã chờ cả tiếng đồng hồ mới mua được đấy, cô ăn đi rồi cậu ấy sẽ vui."
"Không sao đâu! Mẹ muốn ngủ thêm một lát nữa rồi mới ăn."
Khuyên can mãi mới dỗ được Nhạc Nhạc xuống.
Nhưng mà mười lăm phút sau, cửa phòng ngủ lại bị đẩy ra, lần này là Hoan
Hoan, trên tay còn bưng một cái khay nhỏ đựng một đĩa rau và một bát
cơm.
"Mẹ ơi ăn cơm!"
Hoan Hoan cẩn thận đặt khay xuống đầu giường, "Mẹ không ăn thì em bé sẽ đói đấy!"
Cô nghiến răng.
Cái tên Mục Tư Viễn này! Khốn kiếp! Cô không ăn đấy thì làm sao!
Hừ!
Cô để nguyên cái khay, đi tắm rồi gội đầu, sau đó sấy khô rồi ngủ tiếp.
Ngủ rất thoải mái, nhưng cái bụng đói thật khó chịu.
Cố Bảo Bảo khó chịu mở mắt ra, phát hiện trong phòng tối om, còn anh thì ngủ ngay bên cạnh.
Chẳng lẽ cô đã ngủ đến hơn nửa đêm?
Hèn chi đói đến vậy!
Thế mà anh còn ngủ được, chẳng hề quan tâm cô và bé con có đói không!
Tính tình phụ nữ có thai vốn không ổn định, lại còn hay suy nghĩ, cô thật sự cảm thấy tủi thân cùng cực, cuối cùng liền khóc òa.
Đây cũng không phải là giả vờ, nước mắt to như hạt đậu tuôn rơi lã chã.
Rốt cục, anh có phản ứng, ôm chầm lấy cô: "Đói bụng rồi à?"
Giọng điệu vẫn còn dữ dằn thế đấy!
"Anh bỏ ra, em không cần anh lo!"
Cô đẩy anh thì bị hai cánh tay anh giữ lại: "Đừng ồn ào!"
"Em nào có ồn ào?" Cô tức tối bất bình nhìn anh chằm chằm: "Chính anh không quan tâm đến người ta, cũng không quan tâm bé con!"
Mục Tư Viễn bất đắc dĩ thở dài, mở đèn, lau nước mắt cho cô: "Vì sao em lại không nghe lời lén lút ra ngoài? Còn đến cái nơi như viện điều dưỡng
nữa chứ? Nếu bé con sợ hãi thì làm sao giờ?"
"Chờ đã" Cô sửng sốt, "Làm sao anh biết..."
Cô rõ ràng đã bảo lái xe không thể nói cho anh mà!
"Em đấy." Anh búng vào mũi cô: "Lái xe thân với anh hơn hay là thân với em hơn?"
"Hừ!"
Cô quay mặt đi, không để ý đến anh.
Anh cũng không nói gì, đứng dậy đi xuống lầu. Đến khi quay về thì trên tay có một bát mì nóng.
"Wow!" Dạ dày của cô lập tức đầu hàng, cầm lấy ăn liền.