Thân Văn Hạo coi như không nghe thấy câu nói đó.

Anh nâng ly lên: "Cám ơn em, Sơ Hàn. Anh cũng hy vọng có thể nhận được lời chúc phúc của em." rồi uống cạn.

Sau đó anh đứng dậy. "Tâm Du ở một mình trong bệnh viện nên anh không ở lại lâu được, anh về trước."

"Anh Văn Hạo..." Mục Sơ Hàn thì thào, tay che mặt.

"Sơ Hàn..."

Cố Bảo Bảo vỗ vai cô ấy, nhìn Thân Văn Hạo đi ra, dứt khoát đứng dậy.

"Phục vụ, làm phiền cô giúp tôi chăm sóc cô gái bên trong, cám ơn!" Cô dặn dò nhân viên phục vụ rồi đuổi theo Thân Văn Hạo.

Ra khỏi quán cà phê, cô bắt kịp anh ở bãi đậu xe.

Thân Văn Hạo như không muốn để cô có cơ hội nói, mở cửa xe: "Bảo Bảo, anh đi trước."

Cố Bảo Bảo chặn lại: "Văn Hạo, vì sao? Vì sao anh muốn làm vậy? Vì sao lại ở cùng cô Trịnh?"

Anh cười nghi hoặc: "Bảo Bảo, câu hỏi của em lạ thật! Anh ở cùng cô ấy thì có vấn đề gì không?"

Cô nhìn vào mắt anh: "Văn Hạo, anh có thể... nhìn vào mắt em và nói cho em biết, anh làm mọi chuyện đều xuất phát từ trái tim mình, anh thật lòng ở cùng với cô Trịnh chứ?"

"Vì sao không thể?"

Anh trả lời nhưng có hơi chần chừ mới ngẩng đầu lên.

Anh không ngừng tự nói với mình, có thể làm được, hoàn toàn có thể làm được.

Anh thật sự nhìn vào mắt cô, từ từ nói: "Bảo Bảo, anh không biết trong lòng em nghĩ gì, nhưng... anh có thể nói cho em biết, em làm mọi việc đều xuất phát từ trái tim mình."

Dừng một lúc, anh cười: "Em biết đấy, cô ấy luôn mong được ở bên ạnh, giống em... hy vọng có thể được ở bên cạnh Mục Tư Viễn, em hẳn nên hiểu bọn anh chứ!"

Cô có thể hiểu, cô cũng hoàn toàn không tiếc lời chúc phúc của mình, nhưng cô nói thế nào cũng không tin khi anh nhắc đến toàn bộ?

"Văn Hạo." Cô dùng ánh mắt kiên định nhìn anh. "Em hi vọng cảm giác của em chỉ là sự hiểu lầm, dù sao đi nữa thì em chỉ muốn nói với anh, anh không nợ em gì cả, anh không cần làm chuyện gì vì em hết!"

Ánh mắt Thân Văn Hạo dần trầm xuống, anh nhìn cô, nụ cười trở lại trên gương mặt.

"Bảo Bảo, anh cũng nói cho em biết..." Dưới ánh đèn mờ, anh dùng giọng nói vô cùng dịu dàng: "Dù anh có làm gì cũng là do anh tự nguyện, không phải vì bất cứ ai!"

Anh vươn tay ra như muốn ôm cô... nhưng cuối cùng anh chỉ nhẹ nhàng xoa mái tóc đã dài đến vai của cô rồi lên xe đi mất.

"Văn Hạo..."

Cô gọi nhưng xe anh đã càng ngày càng xa...

Nhìn qua gương chiếu hậu, bóng dáng quen thuộc càng ngày càng thu nhỏ, co dần lại thành một điểm. Dường như anh lại thấy được cô khi còn học trung học. Dù là mái tóc thẳng đơn giản nhưng mỗi ngày cô lại tết buộc một kiểu khác nhau. Khi tóc cô đã dài đủ để tết đuôi sam, việc anh thích nhất chính là kéo bím tóc của cô.

"Thân Vân Hạo, cậu dừng tay lại ngay!"

Cô lúc nào cũng nghiêm mặt lườm anh. "Cậu có thể lục tung sách của tôi chứ không thể làm rối tóc của tôi."

"Bạn học Cố Bảo Bảo, cậu bảnh chọe quá đấy!"

"Cậu thì biết cái gì? Hừ, tan học tôi phải đi tìm anh Tư Viễn, tất nhiên phải thật xinh đẹp!"

Anh Tư Viễn, anh Tư Viễn...

Bảo Bảo, anh thật sự rất đố kị với anh ta, anh ta chỉ gặp được em trước mà thôi. Anh cũng rất hận bản thân, vì sao không quay về sớm hơn? Nếu anh và anh ta cùng bắt đầu ở vạch xuất phát, nếu khi đó anh không đi Pháp, nếu...

Đáng tiếc đời người không có cái nếu như.

Anh mất cơ hội được ở bên em, nhưng... Anh sẽ tiếp tục yêu em, vĩnh viễn yêu em, đó là phương thức của anh!

Bảo Bảo, em nhất định phải hạnh phúc!

Anh sẽ vĩnh viễn bảo vệ em!

***

Mục Tư Viễn nhàm chán ngồi trên xích đu ngoài vườn hoa, mắt luôn nhìn về phía cổng vào.

Sao đến giờ vẫn chưa về? Đã hơn mười giờ rồi!

Tưởng anh rất rảnh rỗi, dỗ hai thằng quỷ ngủ rồi ngồi đây chờ cô? Trong thư phòng còn không biết có bao nhiêu chuyện cần anh xử lý kìa!

Thật sự trước đó anh đã vào thư phòng một lúc, nhưng nghĩ đến việc cô không ở nhà, anh lại không có cách nào chú tâm vào công việc nổi.

Ngoảnh lại nhìn căn nhà, cho dù đèn sáng choang, nhưng khi cô không ở nhà nó lại có vẻ quạnh quẽ.

Thế nhưng lúc cô đi đã dặn anh không được gọi điện.

Nói gì mà Sơ Hàn có thể có rất nhiều lời muốn nói cùng Văn Hạo, gọi đến sẽ làm phiền bọn họ. Đã vậy mà cô ấy còn nói sẽ tắt máy luôn nữa.

Anh nghiến răng lôi di động ra, anh càng muốn gọi đấy thì sao? Chẳng lẽ nói chuyện cả đêm mà vẫn chưa xong à? Ngón tay anh còn chưa kịp bấm phím gọi thì ngoài cổng có tiếng xa taxi đỗ lại.

Trên mặt anh lập tức hiện lên nụ cười, ngẩng lên nhìn liền thấy cô đi xuống xe, đẩy cổng ra.

Tính trẻ con của anh nổi lên, nhẹ nhàng trốn phía sau bụi hoa.

Khi cô đến gần bụi hoa, anh nhẹ nhàng nhẩy chồm lên, giật giọng gọi: "Bảo Bảo!" Thế nhưng cô lại không có chút phản ứng, tiếp tục đi về phía trước.

d~đ..l[ê]Qu.ý~đ[ôn]

Anh tưởng cô không nghe thấy, lại gọi: "Bảo Bảo!"

Kỳ lạ, cô vẫn không có chút phản ứng.

Anh không chơi nữa, vừa đuổi theo sát vừa gọi: "Bảo Bảo!"

Nói thế nào thì giọng anh cũng lớn, khoảng cách lại gần, cô nên nghe thấy chứ! Nhưng cô vẫn như cũ, cứ đi từng bước.

Anh nheo mắt, cô ấy đang nghĩ gì mà say sưa đến mức độ này?

Không cần nói, vừa rồi cô ấy đi gặp Thân Văn Hạo về, nhất định là đang nghĩ đến Thân Văn Hạo!

Mục Tư Viễn tức giận vượt lên trước, nắm lấy hai vai cô: "Cố Bảo Bảo!" Tiếng nói lần này khá lớn!

Cô hoảng sợ, giật mình nhìn anh, mãi một lúc mà chưa hoàn hồn.

"Thấy anh kinh ngạc đến vậy à?" Anh khó chịu hừ một cái!

"Em... Em không ngờ anh ở đây!" Cô hờ hững nói rồi bước đi tiếp.

Đây là thái độ gì thế?

Anh kéo cánh tay không cho cô đi: "Em làm sao vậy? Vì sao không để ý đến anh?"

Cố Bảo Bảo nao nao, lập tức nói: "Em đâu có không để ý đến anh, em chỉ... chỉ hơi mệt một chút, em về phòng trước nhé được không?"

Anh không cho, giữ chặt cổ tay cô: "Lúc em đi đâu có thế này, có phải Thân Văn Hạo kia lại nói gì với em không?"

Anh ấy nói gì?

Những điều anh ấy nói khiến cô vừa lo lắng vừa áy náy. Kỳ thực cô hiểu, cô có thể đoán ra vì sao anh ấy muốn làm như vậy! Nhưng cô lại không có cách nào ngăn cản. Cho nên trong lòng cô rất hổ thẹn.

Cả với Công Tôn Diệp lẫn Thân Văn Hạo. Bọn họ cho cô rất nhiều nhưng cô lại chẳng thể làm gì vì bọn họ!

Ai có thể hiểu được tâm tình cô lúc này? Ai có thể hiểu đây?

Anh sao?

Cố Bảo Bảo nhìn gương mặt anh mới phát hiện trong đôi mắt anh mang theo sự giận dữ.

"Anh làm sao vậy?"

Cô khó hiểu, giọng điệu có vẻ mệt mỏi. Cô hỏi như thế lại khiến cơn giận của anh phát ra.

"Em còn hỏi anh làm sao?"

Anh hất tay cô ra. "Những lời này lẽ nào không phải để anh nên hỏi em mới đúng à?"

Lực hất của anh lớn nên những ngón tay của cô liền bị đau.

Nhìn lòng bàn tay trống không, cô lại nhìn anh: "Em làm sao? Em làm gì mà anh tức giận cơ chứ?" Cô không rõ, trong lòng mù mờ.

"Em không làm cái gì hết ư?" Anh cũng không rõ tâm tình đang dâng trào lên lúc này là gì.

Tức giận? Ghen tuông? Lo sợ? Hay là bất an?

Dẫu sao thì nó cũng ứ đọng lại trong tim anh. Không để anh nói, không để anh nổi giận thì anh sẽ bị nghẹn chết!

d.đ.l.q.đ

"Anh đợi em cả đêm ở đây mà em vừa về đã làm như không thấy anh, anh gọi em nhiều lần em cũng không để ý đến, lẽ nào anh không nên tức giận sao?"

Cố Bảo Bảo im lặng.

Anh đã đợi cô cả đêm trong vườn hoa!

Anh mới đợi cô cả đêm thôi có đáng khiến anh tức giận không?

Vậy còn cô, đã phải đợi anh bao nhiêu năm, có phải cô nên tức giận nhiều hơn không?

Cô biết nghĩ vậy là không đúng, nhưng cô lại không khống chế được suy nghĩ đó.

Qua nhiều năm nay cô chưa từng có ý nghĩ như thế.

Có lẽ hôm nay, tâm tình cô đã đến giới hạn.

Đúng, nhất định là vậy. Bằng không làm sao cô đột nhiên lại thấy uất ức?

Những chuyện cũ rành rành trước mắt, cô không cảm thấy đau lòng mà chỉ thấy khó hiểu bản thân.

Tại sao cô lại yêu anh lâu như thế?

Không có cô gái nào không hy vọng được người chồng tương lai nâng niu trong lòng bàn tay, không có cô gái nào không hy vọng người chồng tương lai đặt mình trong lòng!

Còn anh, chưa từng dịu dàng, nâng niu, che chở, đem cô đặt trong lòng yêu thương, cho đến giờ anh...

Vì sao cô vẫn còn yêu anh?

Vì sao cô có thể yêu anh không cần đáp lại?

Có phải, từng ấy năm qua, cô chỉ đang thôi miên bản thân, luôn để mình sống trong giấc mộng tự tay mình tạo ra không? Mà cô lại hoàn toàn hiểu lầm chính mình, tiếp tục đến tận bây giờ?

Cô lắc đầu lo sợ, nhìn mắt anh xa lạ mà khiếp đảm, trốn tránh mà hoang mang.

"Bảo Bảo..."

Anh dần phát giác ra điều không ổn. Ánh mắt của người phụ nữ trước mặt bỗng trở nên thật xa lạ. Chí ít trong ký ức của anh, cô chưa từng dùng ánh mắt như thế nhìn anh.

"Bảo Bảo!"

Anh muốn giữ lấy cô thì bị cô né tránh.

Cô vốn muốn né đi nhưng lại không còn đường, chỉ có thể hấp tấp chạy lên lầu.

"Sầm!"

Mục Tư Viễn chạy theo thì đón anh chính là tiếng đóng cửa vang dội.

Anh đẩy một cái nhưng cửa đã bị khóa.

"Bảo Bảo!"

Anh gọi, giơ tay lên định gõ cửa, khóe mắt nhìn sang phòng trẻ con bên cạnh, anh liền rút tay về.

Xuống nhà lấy chìa khóa dự bị, khi anh trở lại, chuẩn bị mở cửa thì cánh cửa lại mở ra.

Cố Bảo Bảo nhìn chìa khóa trong tay anh, áy náy nói: "Cánh cửa tự khóa." rồi cô đi vào trong.

Mục Tư Viễn đi lên trước ôm lấy cô. "Bảo Bảo, em làm sao vậy?"

Thái độ bất chợt xa lạ ấy của cô khiến anh thấy sợ hãi.

"Em không sao."

Cô xoay người lại, cố nặn ra nụ cười: "Em chỉ hơi mệt một chút nên muốn đi ngủ thôi." Nhìn khuôn mặt của cô, quả thực rất mệt mỏi.

Anh hôn lên má cô, dịu dàng nói: "Được rồi, em đi tắm trước đi."

Cô gật đầu vào nhà tắm. Đóng cửa lại, mở vòi nước, Cố Bảo Bảo thở dài.

Cô không hiểu bản thân bị làm sao? Bỗng nhiên có rất nhiều ý nghĩ kỳ quái dâng lên, không giống cô chút nào!

Có lẽ, cô thật sự đã quá mệt mỏi.

Cô để nước nóng phun lên mặt, không muống nghĩ tiếp, để cô tắm rồi sau đó ngủ một giấc thật say.

Nằm lên giường, anh như con bạch tuộc vùi đầu vào cổ cô, thở ra khí nóng: "Bảo Bảo, đừng nghĩ lung tung nữa, ngày mai thu dọn đồ đạc rồi ngày kia chúng ta sẽ đưa Hoan Hoan và Nhạc Nhạc đi Disneyland."

"Disneyland?"

Disneyland gần nhất cũng ở Hương Cảng nha!

Đến đó sẽ mất một tuần, anh không cần đi làm à?

Anh biết cô lo lắng điều gì, mỉm cười: "Anh sắp xếp xong cả rồi, em yên tâm đi."

Nhưng cô vẫn nghi hoặc: "Tại sao anh lại muốn đi?"

Anh cười, muốn nói là dẫn cô đi "hưởng tuần trăng mật nhỏ" nhưng địa điểm hình như không phù hợp chút nào!

Thế là anh nói vòng vo: "Hai tiểu quỷ muốn đi mà!"

Nếu Hoan Hoan Nhạc Nhạc muốn đi thì cô sẽ không nói nữa, gật đầu: "Được, mai em sẽ nói với các con, chúng nhất định sẽ rất vui."

"Vậy em có vui không?" Anh lại hỏi.

Cố Bảo Bảo khẽ nhếch môi: "Vui chứ!"

Tuy cô cũng không biết mình có gì để vui mừng nhưng anh đối tốt với Hoan Hoan Nhạc Nhạc như thế, cô cũng có thể vui một chút!

Yên tĩnh trong chốt lát, hơi nóng lại di động quanh cổ cô: "Bảo Bảo... Anh xin lỗi." Giọng nói trầm thấp của anh vang lên lần nữa.

"Vừa rồi anh đã lớn tiếng với em, nhưng anh..."

Anh vẫn không quen nói xin lỗi, miễn cưỡng nói ra rồi lập tức tìm lý do: "Anh chờ em rất lâu, anh rất lo lắng em có biết không?"

Bản chất đại thiếu gia lại đi ra, Cố Bảo Bảo bất đắc dĩ nhíu mày.

"Được rồi!"

Đại thiếu gia rầu rĩ nói xong, ước gì cô lập tức quên đi, vội tiếp tục nói: "Đừng suy nghĩ lung tung, mau đi ngủ!" Nói xong anh tắt đèn ngủ.

Sau đó cả tay lẫn chân anh đều đè lên người cô.

Nghe tiếng hít thở nhịp nhàng của anh, Cố Bảo Bảo âm thầm thở dài.

Cô thật sự suy nghĩ lung tung.

"Mẹ, mẹ nói thật sao?"

"Mẹ không gạt con chứ?"

Quả nhiên, khi cô bảo ngày mai sẽ đi Disneyland chơi, cả hai đứa bé hỏi cô hết nửa ngày trời chỉ vì muốn xác thực sự chân thực của việc này.

Cố Bảo Bảo cảm thấy buồn cười. "Tất nhiên là thật, hôm nay lúc đi đón các con mẹ đã xin cô cho các con nghỉ rồi."

Điều này không khác gì quả bom nặng ký, Hoan Hoan Nhạc Nhạc nghe xong lập tức hoan hô.

Hoan Hoan vỗ tay: "Con muốn đi xem chuột Mickey."

Chuột Mickey?

Chỉ con gái mới xem, bé còn lâu mới xem! Nhạc Nhạc nheo mắt, bé muốn đi đánh nhau với quái vật! Xem ai lợi hại hơn!

"Được rồi."

Cô bóp má chúng, đưa cho mỗi đứa một cái túi du lịch: "Vây giờ các con đi thu dọn hành lý đi."

"Hành lý?"

Nhạc Nhạc nhìn cái túi xanh hỏi: "Mẹ ơi, hành lý là gì?"

"Hành lý là những thứ con muốn mang theo khi đi du lịch."

À, hóa ra là vậy!

Bé cầm túi chạy vào phòng.

Song một lúc sau, Hoan Hoan chạy ra nói to với cô: "Mẹ, mẹ mau đến xem này, Nhạc Nhạc không nghe lời!"

Cô thấy lạ nên đi lên xem, Hoan Hoan chỉ vào cái túi của Nhạc Nhạc nói: "Mẹ xem kìa, Nhạc Nhạc không mang quần áo và dày giép mà mang đi rất nhiều súng đồ chơi!"

Nhạc Nhạc liếc sang Hoan Hoan, lầm bầm hỏi: "Em mang không được sao?"

Không phải mẹ nói bé muốn mang cái gì đi chơi thì có thể bỏ nó vào túi à?

Cố Bảo Bảo nhìn vào túi của bé, tức khắc thấy buồn cười.

Quả nhiên, trong túi của bé có rất nhiều súng đồ chơi.

"Bảo bối à."

Cô xoa đầu bé. "Sao con lại muốn mang chúng đi chơi?"

Hì, mẹ không biết đâu!

Nhạc Nhạc đứng lên, hai tay giơ lên đầu vắt chéo nhau, lớn tiếng nói: "Con là chiến sĩ công lý! Con muốn đến Disneyland tiêu diệt quái vật!"

Bé nhấc chân đạp vào túi: "Đây chính là vũ khí của chiến sĩ!"

Hoan Hoan và Cố Bảo Bảo đều sững sờ, đây có tính là một câu nói đầy đủ nhất từ trước đến nay của Nhạc Nhạc không?

"Ha ha..."

Bỗng có tiếng cười từ ngoài cửa truyền vào, hai mắt Nhạc Nhạc sáng ngời, hét lớn: "Ba, con là chiến sĩ!"

"Được được!"

Mục Tư Viễn cười. "Để xem Nhạc Nhạc của ba có bao nhiêu sức chiến đấu nào!" Anh ôm lấy Nhạc Nhạc, thả bé lên giường.

"Nhạc Nhạc, bây giờ ba sẽ trốn trong vườn hoa, xem con có tìm được ba không nhé?"

Chơi trốn tìm?

Đương nhiên là được!

Nhạc Nhạc gật đầu. "Con đếm đến một trăm, ba phải trốn kỹ đó!"

"Được thôi!"

Mục Tư Viễn đồng ý, không nói gì kéo Cố Bảo Bảo ra khỏi phòng.

"Hai người ạ?"

Nhạc Nhạc chu miệng, Hoan Hoan cũng bò lên giường: "Nhạc Nhạc, không sao! Anh sẽ đi tìm với em!"

"Vậy cũng được!"

Bé lớn tiếng: "Ba mẹ, con bắt đầu đếm đây, 1, 2, 3..."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play