Thấy anh đi ra từ phòng ngủ cùng nụ cười trên môi, Cố Bảo Bảo đứng dậy.

Phần lớn sự khẩn trương của cô chỉ là lo lắng quan hệ giữa anh và ba càng bế tắc hơn.

Nhưng anh đi đến cầm tay cô. Tiếp theo anh quay sang nhìn mẹ Cố: "Thím ơi, chú đã đồng ý cho cháu đưa Bảo Bảo đi rồi."

Nghe vậy, Cố Bảo Bảo và mẹ Cố đều nhìn nhau.

Có lẽ ba Cố đã đồng ý nên ở yên trong phòng ngủ không ra.

Nếu đã đồng ý, mẹ Cố đương nhiên gật đầu, nhưng vành mắt hơi đỏ. Trong lòng mẹ Cố không nỡ rời xa con gái.

"Mẹ!"

Cố Bảo Bảo ôm lấy mẹ Cố, mẹ buồn, trong lòng cô cũng buồn.

Mẹ Cố vỗ lưng cô, con gái lớn, không nỡ thì sao chứ?

"Con gái ngốc, đây là chuyện vui, đừng có thế!"

Bà buông Cố Bảo Bảo ra, đẩy cô lại phía Mục Tư Viễn. "Đi đi."

"Thím yên tâm, cháu sẽ chăm sóc tốt cho Bảo Bảo!"

Nói xong Mục Tư Viễn kéo cô cùng đi xuống lầu.

Mẹ Cố thở dài, đi ra ban công theo tiếng bước chân của họ, nhìn họ đi vào con ngõ.

Giống như biết bà đang nhìn từ trên ban công, Cố Bảo Bảo quay đầu lại, cất cao giọng: "Mẹ, mẹ nhớ ngủ sớm."

Mẹ Cố gật đầu, phất tay với bọn họ, nhìn theo bóng bọn họ biến mất hẳn trong tầm mắt.

Bảo Bảo, bà nắm tay vịn ban công, nhìn bầu trời khẩn cầu: "Con nhất định phải sống tốt, nhất định phải hạnh phúc!

Cố Bảo Bảo ngồi trên xe, hai tay vỗ vào nhau: "Em cứ để hai tay trống không như này mà theo anh?"

Vừa rồi quá khẩn trương, ngay cả quần áo mặc cũng quên thu dọn.

Anh vỗ đầu cô: "Muốn thu dọn cái gì? Đã chuẩn bị xong hết rồi."

Cố Bảo Bảo sửng sốt, chuẩn bị xong? Anh chuẩn bị gì?

Không phải ngay cả đồ dùng quần áo hàng ngày của cô cũng chuẩn bị xong rồi chứ?

Trên thực tế đúng là như thế, khi anh đưa cô vào phòng ngủ của anh, mở một bên cánh cửa tủ ra, bên trong toàn bộ là quần áo nữ.

Cô kinh ngạc cầm một cái áo lót, im lặng, thật sự là của cô.

Sao anh biết?

Chẳng lẽ như người ta nói, đàn ông đã ra tay là có thể.

Hai gò má cô đỏ lên, vội bỏ áo lót lại vào ngăn kéo.

Vừa xoay người thì chạm ngay vào đôi mắt ngậm cười của anh, không cần phải nói, chuyện mờ ám vừa rồi của cô nhất định đã bị anh thấy.

Cô túng quẫn, vội đi ra ngoài: "Em đi xem Hoan Hoan Nhạc Nhạc đây."

"Đừng đi." Anh kéo cô. "Chúng đã ngủ rồi, sáng mai hẵng đi, còn khiến chúng vui mừng ngạc nhiên nữa."

Lời anh rất có đạo lý, Cố Bảo Bảo gật đầu. "Vậy... vậy anh nghỉ ngơi đi, em... em cũng đi ngủ."

Nói xong cô nhấc chân ra ngoài.

Mục Tư Viễn cười: "Cũng nói là bây giờ nên đi ngủ thì em còn muốn đi đâu nữa?"

Cô nhìn anh nói như chuyện đương nhiên: "Em về phòng khách đó."

Trước kia cô tới đây đều ngủ trong phòng khách.

Cô biết phòng ngủ của anh không phải ai cũng có thể ngủ.

"Ngủ ở phòng khách?" Sự vui vẻ trong mắt anh càng đậm: "Bảo Bảo, em có thấy vợ chồng nào mà lại ngủ riêng không? Hay em đang kể chuyện cười với anh hả?"

Cô sửng sốt, mắt mở to kinh ngạc nhìn anh.

Ý câu nói vừa rồi của anh là cho cô ngủ trong căn phòng này sao?

Cô khó tin, trước kia cô mặt dày mày dạn muốn ngủ trên chiếc giường này còn bị anh đuổi ra ngoài mà!

"Anh Tư Viễn, anh..."

Cô còn vấn đề muốn hỏi? Anh hận không thể dùng cách đặc biệt để chặn cái miệng cô lại, nhưng quan trọng hơn là...

"Này!"

Đột nhiên bị ôm ngang lên, Cố Bảo Bảo kinh hô, anh đã bế cô vào phòng tắm.

"Làm... làm gì vậy?" Cô hỏi.

Mục Tư Viễn nhướng mày: "Tắm chứ làm gì nữa."

Tay anh bắt đầu cởi quần áo cô.

Nhìn cái bồn tắm lớn bên cạnh, Cố Bảo Bảo cau mày, không phải anh muốn cùng tắm với cô đấy chứ?

"Em đoán đúng rồi đó." Anh hiểu rõ thắc mắc của cô, trả lời dứt khoát: "Bảo Bảo, đâu phải em chưa từng cùng anh tắm đâu? Sao còn khẩn trương thế?"

Cô đứng hình.

Cô khẩn trương không phải vì xấu hổ, mà là vì cô còn chưa tin nổi, anh thực sự để cô ngủ trong căn phòng này.

Bồn tắm lúc này đã được đổ đầy nước, anh ôm cô đi vào, sau đó cũng tự bỏ quần áo rồi bước chân vào bồn. ~~ diendanlequydon.com ~~

Nhưng mặt cô đỏ bừng cúi thấp từ đầu đến cuối, không dám nhìn anh.

Chuyện xảy ra giữa trưa trong xe còn khiến cô xấu hổ không chịu nổi đây!

Anh cười khẽ, cố ý rẽ nước tiến lên ôm lấy cô.

"Bảo Bảo." Anh cúi đầu, môi thổi một hơi bên tai cô: "Cuộc sống như thế về sau sẽ rất nhiều, em xấu hổ gì chứ?"

Nghe vậy, cô nhìn anh, lấy dũng khí hỏi: "Anh Tư Viễn, em thực sự ở trong căn phòng này sao?"

Sự dè dặt của cô khiến tim anh đau nhói, Cố Bảo Bảo to gan nghịch ngợm trước đây đã bị anh giày vò thành ra thế này.

"Cô bé ngốc." Anh đau lòng hôn lên má cô. "Em là vợ anh, không ở cùng phòng anh, cùng ngủ trên một chiếc giường thì em còn muốn ngủ ở đâu?"

Lời anh khiến sự vui sướng dâng lên trong lòng cô, nhưng cô vẫn không yên lòng: "Nhưng chúng ta bây giờ còn chưa kết hôn, em..."

Cô thật lắm miệng, anh cúi đầu hôn lên cái miệng nhỏ nhắn, đem lời cô nuốt lấy hết.

Hon lên miệng, môi anh vẫn chưa đủ thỏa mãn, tiếp tục đi xuống gặm nhấm từng tấc da thịt của cô.

Một lúc sau, anh chợt phát hiện lần này cô rất ngoan, không xấu hổ, cũng không từ chối, cơ thể mềm mại bám lấy anh.

Ngẩng lên nhìn gương mặt cô, anh cười.

Hóa ra cô đã thiếp đi rồi.

Hôm nay anh đã khiến cô mệt muốn lả!

"Bé con." Anh yêu thương nhéo chóp mũi cô. "Bây giờ anh bồi thường cho em, có được không?"

Anh nhẹ nhàng kéo cô lại để cô tựa vào ngực mình, cầm khăn nhúng nước nhẹ nhàng lau rửa người cho cô.

Sau đó, anh đổ sữa tắm vào lòng bàn tay.

Bàn tay to lớn xoa lên mái tóc cô tạo nên những bọt nước.

Trước khi nộp đơn vào công ty, cô cố ý cắt ngắn mái tóc của mình, bây giờ nó mới chỉ dài ra đến vai.

Từ nhỏ cô đã thích để tóc dài, mái tóc xõa tung uốn cong là kiểu tóc thích hợp nhất với cô.

Cũng bởi vì anh!

Vì anh, cô đã bỏ qua rất nhiều.

"Bé con, tắm xong rồi." Anh nhẹ nhàng ôm cô lên giường rồi ôm cô vào ngực, do dùng sữa tắm của anh nên bọn họ có mùi hương giống nhau.

Anh hít thật mạnh, khóe mắt ươn ướt giọt lệ vui mừng.

"Bảo Bảo, anh sẽ cho em tất cả của anh."

Anh yêu em.

***

Nằm mơ thấy một giấc mơ đẹp tuyệt rất lâu, di3ndaanl3quysdoon Cố Bảo Bảo duỗi lưng, bỗng từ đầu ngón tay truyền lại cảm xúc khác thường.

Cô cả kinh quay đầu lại, khuôn mặt quen thuộc đang ngủ say khiến cô sửng sốt.

Tiếp đó, những chuyện xảy ra tối qua hiện ra trong đầu.

Cô vui vẻ bật cười nhưng lập tức bịt miệng lại.

Anh còn đang ngủ nên cô không muốn đánh thức anh.

Cô nhẹ nhàng ngồi dậy, hôn lên trán anh một cái rồi đi ra ngoài.

Đứng trước phòng con, cô còn chưa đẩy cửa thì đã nghe bên trong vọng ra tiếng nói chuyện.

"Anh ơi." Là giọng nói không lưu loát của Nhạc Nhạc. "Mẹ, đã về chưa?"

Bé đang hỏi vì sao mẹ vẫn chưa về? Không phải anh nói, chỉ cần hỏi được chỗ của mẹ từ bà ngoại thì mẹ sẽ về sao?

Hoan Hoan nhíu mày: "Nhạc Nhạc, chuyện này không nhanh thế đâu, chúng ta cứ chờ đã nhé được không?"

"Anh, gạt em!"

Nhạc Nhạc hừ mũi, quay người đi không để ý tới anh.

Hoan Hoan thở dài: "Nhạc Nhạc, anh cũng rất nhớ mẹ, nếu bây giờ mẹ xuất hiện trước mặt chúng ta thì tuyệt quá."

Giọng nói của bé nghe thật đáng thương, Cố Bảo Bảo đau lòng, nhanh chóng đẩy cửa vào: "Bảo bối!"

Nghe tiếng, hai bé lập tức mở to mắt xoay đầu lại: "Mẹ!"

Giây tiếp theo, chúng nhảy ra khỏi chăn, cánh tay mở rộng: "Mẹ, mẹ!"

Cố Bảo Bảo ôm chặt lấy chúng: "Bảo bối của mẹ!"

Cô đặt hai đứa vào trong chăn rồi cũng chui vào nằm cùng, Hoan Hoan kéo tay áo cô nói lớn: "Mẹ, mẹ mặc đồ ngủ này, tối qua có phải mẹ ngủ ở đây đúng không ạ?"

Cô hơi sửng sốt, giờ mới phát hiện trên người mình thật sự mặc đồ ngủ.

Hai má cô đỏ lên, nhất định sau khi cô ngủ đã bị anh đổi rồi.

"Mẹ, mẹ." Anh và mẹ nói chuyện, Nhạc Nhạc cũng không chịu kém cạnh, ôm lấy cổ cô. "Không đi, không đi, ở với Nhạc Nhạc."

"Ở với Hoan Hoan nữa!" Hoan Hoan nói tiếp.

Cố Bảo Bảo hôn chúng. "Sau này mẹ sẽ không rời khỏi Hoan Hoan Nhạc Nhạc nữa có được không?"

"Thật không ạ?" Hoan Hoan vẫn không tin, Nhạc Nhạc thì gật đầu lớn tiếng: "Được ạ!"

"Được gì thế?"

Cửa phòng đột nhiên bị đẩy ra, Mục Tư Viễn xoa đôi mắt nhập nhèm buồn ngủ đi vào.

Anh từ trong mơ tỉnh lại thì phát hiện bóng dáng nhỏ nhắn trong lòng không thấy đâu nữa khiến anh hoảng sợ hết hồn!

Xem đồng hồ thì mới chỉ hơn năm rưỡi sáng, đoán rằng cô nhất định tới phòng con nên cũng vào xem.

Trong lúc nói anh đã đi đến cạnh giường, thân hình cao lớn chen vào trong chăn.

Cũng may cái giường khá lớn, bằng không thêm anh vào thì một người lớn với hai đứa bé kia sẽ bị đẩy xuống giường.

Anh đã chen vào chưa tính thì thôi mà còn ôm Nhạc Nhạc đang nằm trong lòng cô đặt sang bên cạnh Hoan Hoan, còn bản thân anh bá đạo ôm Cố Bảo Bảo vào lòng.

Thoáng cái mất đi cái ôm ấm áp của mẹ, Nhạc Nhạc dẩu môi như sắp khóc.

"Anh làm gì thế?" Cố Bảo Bảo đẩy anh. "Mau ôm Nhạc Nhạc lại đây."

Anh lắc đầu nói với Nhạc Nhạc: "Mẹ con là vợ ba, chỉ ba mới được ôm, biết chưa hả nhóc con?"

Nhạc Nhạc không phục trừng mắt lên, mặt đỏ bừng nói: "Mẹ, vợ con!"

Dáng vẻ không chịu thua kia khiến Mục Tư Viễn bật cười. "Vợ con?"

Anh xoa đầu con: "Vợ con còn chưa biết đang ở đâu nữa kìa! Giờ còn sớm lắm, mau đi ngủ đi!"

Nói xong anh xoay người lại, kéo hai đứa bé cho chúng gối lên cánh tay dài của mình.

Cái ôm của ba thực ra cũng rất ấm áp.

Nhạc Nhạc cười thầm, không nói thêm nữa, nhắm mắt vui sướng ngủ thiếp đi.

Cố Bảo Bảo cũng nghiêng người, từ phía sau vòng tay ôm eo anh, nhắm mắt lại, hưởng thụ nhiệt độ ấm áp từ anh.

Trên khóe môi lộ ra nụ cười thản nhiên, sáng hôm nay là buổi sáng tuyệt đẹp yên ả nhất kể từ năm đó.

Cô chỉ cần ba người họ, bởi có họ như có được cả thế giới.

Buổi sáng đưa Hoan Hoan Nhạc Nhạc lên xe, anh cũng chuẩn bị đi làm.

Cô chạy vào nhà thì thấy anh đã ngồi trên bàn ăn.

"Anh có muốn uống cà phê không?" Cô hỏi, đi đến bên cạnh anh.

Anh kéo cô ôm vào lòng. "Cà phê thì không muốn uống nhưng hôn thì muốn rất nhiều."

Nói xong nụ hôn của anh đã úp xuống rồi.

Cô chìa tay ngăn cản: "Bây giờ không phải lúc hôn, em muốn nói chuyện lễ phục với anh, vừa rồi có cửa hàng gọi điện đến, anh đặt hả?"

"Anh chỉ mời nhà thiết kế, kiểu dáng thế nào thì do em quyết định."

Anh nghĩ rồi nói tiếp: "Nhà thiết kế kia vất vả lắm mới đến đây được một lần, trưa nay anh đi cùng em đến gặp anh ta, em muốn bộ lễ phục thế nào đều có thể nói với anh ta."

Còn đặc biệt mời nhà thiết kế từ nơi khác?!

Cố Bảo Bảo lắc đầu: "Còn chưa cần, chỉ là bữa tiệc đính hôn thôi mà, em cứ tùy tiện mặc một bộ váy không mất thân phận là được rồi."

"Như vậy sao được?"

Anh đặt tay lên đầu cô, nói nghiêm túc: "Trong tiệc đính hôn, hơn nghìn người sẽ biết em là vị hôn thê của anh, làm sao anh có thể để vị hôn thê của anh có chút không hài lòng nào với việc lớn này được?"

Anh cười yêu chiều: "Mới chỉ là đính hôn, kết hôn còn nửa năm nữa, đến lúc đó cũng phải may thêm bộ lễ phục kết hôn."

"Anh Tư Viễn."

Cô cúi đầu. "Đừng đối tốt với em như thế, em thấy mình cứ như đang nằm mơ vậy."

Anh cười, bàn tay dày rộng ấm áp vuốt ve mái tóc cô nhưng không nói gì cả.

"Được rồi, trưa nay anh sẽ về đón em." Anh đứng dậy đi ra ngoài.

"Anh Tư Viễn."

Cô đi theo ra cửa, nhìn anh đứng cạnh chiếc xe. "Trưa em sẽ đến công ty tìm anh!" Như sợ anh không đòng ý, vừa nói xong cô liền chạy vào trong.

Mục Tư Viễn cười lắc đầu, nhất định là lo anh làm việc bận rộn nên muốn tiết kiệm thời gian cho anh mà!

Bảo Bảo, anh sẽ để em biết, chuyện liên quan đến em, có mất bao nhiêu thời gian anh cũng không quan tâm.

Huống hồ đây là việc chung thân đại sự của hai người bọn họ.

Cho nên tới trưa, anh tranh đoạt từng giây giải quyết xong công việc, cuộc họp các phòng ban dự định cũng đẩy ra phía sau, đến khi cô đến tìm anh là anh có thể lập tức ra ngay.

Hai người vào thang máy, Cố Bảo Bảo vẫn không yên tâm hỏi: "Anh Tư Viễn, anh thật sự rảnh chứ?"

Trước kia mặc kệ hẹn ước với ai, anh đều vì công việc mà trì hoãn biết bao thời gian.

Hôm nay cô vừa đến, anh liền đứng dậy đi theo cô, ngược lại khiến cô có chút không quen.

Anh kéo cô vào lòng, nhìn xuống: "Việc khác có lẽ anh không có thời gian đâu, nhưng thời gian cho bà xã thì anh có rất nhiều!"

Cô phì cười, từ lúc nào mà anh đã học được mấy lời đường mật này vậy?

Hèn chi phụ nữ đều thích nghe lời ngon tiếng ngọt, bởi vì cảm giác khi được nghe chúng rất tuyệt!

Hai người vào một cửa hàng lễ phục nằm trong khu phố sầm uất, việc buôn bán của cửa hàng này rất tốt, khách đến đặt hàng nối liền không dứt.

Sau khi vào thì lập tức có nhân viên đi đến mời bọn họ ngồi chờ một lúc.

"Anh Tư Viễn." Thấy cửa hàng bận rộn như thế, Cố Bảo Bảo thấp giọng nói: "Hay chúng ta đổi cửa hàng khác đi, em nghĩ cửa hàng khác nhất định cũng có lễ phục đẹp thôi."

Cứ chờ thế này thật không biết còn phải chờ thêm bao lâu!

"Đừng vội!" Cánh tay anh ôm lấy cô. "Nếu mệt thì dựa vào anh ngủ một lúc."

-- dựa vào anh ngủ một lúc --

Câu nói đơn giản nhưng thật ấm áp, cô cười, mặt áp sát lồng ngực anh.

"Tư Viễn!" Đúng lúc này một giọng nữ quen thuộc thình lình vang lên phá vỡ hạnh phúc ấm áp này.

Hai người ngoảnh lại thì chẳng biết Trịnh Tâm Du đã đến từ lúc nào, bây giờ cô ta đang không chút do dự ngồi xuống cái ghế bên cạnh bọn họ.

"Tâm Du." Mục Tư Viễn nghi ngờ hỏi: "Sao em ở đây?"

Cô ta cười nhạt. "Em cần làm một bộ lễ phục cho nên đến đây xem."

Thực ra không phải vậy. Cô ta chỉ tình cờ đi ngang qua, đúng lúc nhìn qua cửa kính thủy tinh thì thấy bọn họ.

Ánh mắt cô ta chuyển sang Cố Bảo Bảo.

Vẫn tư thế đó, khi cô ta ở bên ngoài kính thấy cảnh này nó đã đâm thẳng vào mắt cô ta, bây giờ cô ta đứng trước mặt bọn họ mà bọn họ vẫn duy trì tư thế ấy!

Cố ý khoe khoang hạnh phúc của mình cho cô ta xem à?

Cô ta cười lạnh trong bụng, mặt cũng không lộ vẻ gì khác thường: "Bảo Bảo." Cô ta gọi thật thân thiết, giọng điệu lại mang chút khẩn cầu: "Tôi có thể làm phù dâu của cô không?"

Thấy Cố Bảo Bảo không lên tiếng, cô ta tiếp tục: "Tôi thích nhất là làm phù dâu, có thể cướp hoa cưới đó, cô cũng biết là tôi cũng muốn tìm được một tấm chồng mà."

Cố Bảo Bảo hiểu ra, bản thân mình dù muốn hay không cũng phải từ chối yêu cầu của cô ta, không vì cái gì khác mà vì trực giác cô nói không thể tin tưởng người phụ nữ này!

Nhưng nghĩ tới cô ta cũng từng đối xử tốt với Hoan Hoan, lời quá quắt lại không nói ra nổi: "Nửa năm sau mới cử hành hôn lễ, nếu cô Trịnh có thời gian thì đành làm phiền cô vậy."

Mục Tư Viễn lại nói: "Tâm Du, sao em lại nói thế? Em muốn làm phù dâu cho Bảo Bảo thì bọn anh đương nhiên rất hoan nghênh em."

"Đúng lúc hôm nay anh và Bảo Bảo đi chọn lễ phục, không bằng lát nữa cũng bảo nhà thiết kế vẽ một bộ cho em."

Lúc này nhân viên kia đi đến mời Mục Tư Viễn sang một bên, bọn họ sắp xếp thời gian cụ thể để gặp mặt nhà thiết kế.

"Cô Trịnh." Đợi anh đi, Cố Bảo Bảo không nhịn được hỏi: "Cô có ý gì?"

Cô không ngốc đến mức cho rằng Trịnh Tâm Du thật tâm muốn làm phù dâu cho cô.

Quả nhiên, Trịnh Tâm Du nhìn bóng Mục Tư Viễn cười lạnh lùng: "Tôi có ý gì hả, cô rất nhanh sẽ biết thôi!"

Như thế có thể hiểu là đang thị uy không?!

Cố Bảo Bảo kinh ngạc: "Trước mặt Tư Viễn cô là một kiểu, sau lưng lại là kiểu khác, cô không sợ tôi nói với anh ấy ư?"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play