Cô hoảng sợ quay đầu lại, xa xa, một bóng dáng cao lớn đang di động tới,
càng ngày càng gần, khuôn mặt khắc cốt minh tâm dần dần đập vào mi
mắt...
Cô hốt hoảng nhìn sang phía khác, hô hấp dồn dập.
Nhưng xe buýt sớm đã đi mất, cô muốn vẫy một chiếc taxi, giọng nói kia đã tiếp cận bên tai: "Cố Bảo Bảo, em dám đi!"
Cô vì sao không dám?
Thực tế năm năm trước, không phải hắn đã đuổi cô đi sao?
Nước mắt tràn ra, cô mãnh liệt lắc đầu, chạy về phía trước.
Ban đầu cô đã làm tốt chuẩn bị gặp lại hắn, vốn trải qua những lần đau lòng như vậy, cô đã không hy vọng gặp lại hắn nữa.
"Cố Bảo Bảo, em..." Mục Tư Viễn thật không ngờ cô ấy lại trốn!
Mắt thấy cô chạy tới chạy lui ở ngã tư đường, Trịnh Tâm Du đuổi theo tới nói: "Tư Viễn, đừng đuổi theo, như vậy nguy hiểm lắm!"
Mục Tư Viễn nắm chặt tay, "Không được!"
Không người nào có thể trốn tránh hắn, khi hắn chưa cho phép!
Hắn đuổi theo phương hướng Cố Bảo Bảo chạy trốn, lúc này, đèn đỏ tắt, đèn xanh sáng lên, dòng xe bắt đầu chuyển bánh.
Cố Bảo Bảo thả chậm cước bộ, quay đầu nhìn lại, Mục Tư Viễn cũng đã đuổi tới ven đường, chỉ cách cô chừng 5m.
"Cố Bảo Bảo, em dám chạy nữa!"
Hai người nhìn về phía nhau, Mục Tư Viễn tức giận hét lên thì lại thấy lệ
quang trong mắt cô, khuôn mặt nhỏ nhắn gầy yếu đầy sự đau thương.
Bảo Bảo... Trong lòng hắn không hiểu sao rất xót xa, cô quay đầu lại tiếp tục chạy, một tay kéo kính mắt xuống lau nước mắt.
Trong chớp mắt khi cúi đầu, chỉ chớp mắt thôi, cô đã nghe tiếng hét to: "Không..." Một lực va chạm theo đó tới...
Trước mắt cô tối sầm, mất đi tri giác.
Cảm giác như vừa ngủ một giấc thật dài, tỉnh lại thì ngửi được mùi thuốc gay mũi.
Ừm...
Cô cử động tay, cảm thấy từng cơn đau nhức.
"Em tỉnh rồi?" Giọng nói quen thuộc vang lên, cả người cô cứng đờ, ngay cả mắt cũng không dám động.
Nghĩ lại chuyện xảy ra trước đó, vừa rồi mình bị một chiếc xe đụng phải.
"Em cảm thấy sao rồi?" Hắn lại hỏi.
Đây cũng là nhắc nhở cô, cô khẩn trương cử động tay chân,phát hiện trừ có hơi đau nhức ra thì không có gì đáng ngại.
"Tài xế kia kịp thời thắng xe lại, bác sĩ đã kiểm tra cho em rồi, chỉ trầy xước mấy chỗ thôi, không có tổn thương tới xương."
Hắn giải thích cho cô, giọng nói lạnh lùng trước sau như một, Cố Bảo Bảo nghe vào tai lại đau lòng như bị từng con kiến cắn.
"Cám ơn anh," Cô khô khốc nói: "Đưa tôi tới bệnh viện."
Nói rồi ánh mắt cô lơ đãng chuyển ra cửa sổ đã thấy trời đen kịt.
Trời ạ! Nhạc Nhạc còn đang ở trường!
Cô cố gắng gượng dậy, nhanh chóng mặc áo khoác vào.
"Em muốn đi đâu?" Mục Tư Viễn giữ cô lại.
"Tôi..." Cô cúi đầu, không cho hắn thấy được sự hoang mang trong mắt, "Tôi có chút... việc gấp!"
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT