Sau khi Dận Chân cùng Ô Lạt Na Lạp Thị tiến hành một cuộc mật đàm vô cùng chi tiết, phúc tấn Ô Lạt Na Lạp Thị liền gấp gáp tới Mẫu Đơn đình nơi Niên trắc phúc tấn đang ở. Người ngoài không tài nào biết được lần đó rốt cục phúc tấn đã nói những gì với Niên thị. Người trong phủ chỉ biết rằng tất cả hạ nhân trước hầu hạ Niên trắc phúc tấn đều bị thay thế, việc canh gác cũng lập tức nghiêm ngặt hơn rất nhiều. Thậm chí phúc tấn còn trực tiếp thông báo cho các thê thiếp trong phủ nếu không có chuyện gì quan trọng thì đừng tới chỗ Niên trắc phúc tấn nói chuyện phiếm, lý do rất quang minh chính đại: trắc phúc tấn có thai. Bởi vì sức khỏe của trắc phúc tấn vẫn chưa tốt hơn nữa lại bị sẩy thai mấy lần trước đó, để có thể an toàn hơn, mọi người nếu không có chuyện gì thì đừng quấy rầy trắc phúc tấn nghỉ ngơi. Nghe qua có vẻ rất hợp tình hợp lý, hợp đến mức nhóm thê thiếp vừa hâm mộ lại vừa ghen tị. Nhìn cảnh trọng binh canh gác ở Mẫu Đơn đình, nhiều người bỗng nảy sinh chút nghi ngờ: có nhất thiết phải như lâm đại địch thế không? Vương gia bây giờ đâu thiếu a ca, việc làm lần này có vẻ như để giam lỏng người nào đó hơn là đề phòng ngoại địch. Nhưng sau đó còn có chuyện kì quái nữa, phúc tấn tuyên bố rằng để mừng trong phủ sắp có thêm thành viên mới, Mẫu Đơn đình nơi trắc phúc tấn đang ở sẽ được đổi tên thành “Lũ Nguyệt Khai Vân”. Nghi ngờ vẫn hoàn nghi ngờ, mọi người sau khi nhìn thấy vẻ mặt nghiêm túc của phúc tấn thì rất tự giác đem nghi ngờ nuốt lại vào bụng, tự thân tiêu hóa. Chủ tử các viện sau khi cho tôi tớ xuất phủ nghe ngóng hỏi thăm mới vỡ lẽ, hóa ra bên ngoài đang lưu hành một cuốn truyện mà những nữ tử đã có chồng không nên đọc tên là Mẫu Đơn Đình, nữ chính Đỗ Lệ Nương trong chuyện vì muốn nam nhân mà tư xuân rồi bệnh chết, nhất định là do ai đó cảm thấy đây là điềm xấu hoặc thấy cuốn truyện này quá dung tục nên mới nhân cơ hội cho đổi tên viện. Dè chừng cẩn thận đến như vậy, có vẻ Ung Vương gia đã sủng Niên trắc phúc tấn lên tận trời rồi!

Cùng lúc đó, Đại tổng quản cười vui vẻ đi đến Thản Thản Đãng Đãng: “Nô tài Khoa Nhĩ Khắc bái kiến thứ phúc tấn”.

“Đại tổng quản khách khí rồi, ngài tới có việc gì không?” Đông Thục Lan hỏi.

“Vương gia mệnh cho nô tài đưa ít đồ đến gửi thứ phúc tấn”.

Đông Thục Lan nhíu mày.

Khoa Nhĩ Khắc quay lại huơ huơ tay, một hạ nhân nhỏ tuổi đằng sau liền bước lên trước cùng một chồng sách đã được đóng bìa chỉn chu trong tay. Tiểu Thúy bên cạnh nhận lấy rồi xoay người khom lưng đưa cho Thục Lan xem. Nàng cầm quyển trên cùng lên, khóe mắt không nhịn được tràn đầy ý cười. Không hổ là chữ viết bút lông của Tứ Tứ, quá đẹp!

Khoa Nhĩ Khắc thấy phấn chấn trong lòng, xem ra lần này Vương gia tặng đúng đồ rồi. “Vương gia còn nói buổi tối hôm nay muốn tới chỗ thứ phúc tấn người dùng bữa”.

“Ta biết rồi”. Nói xong nàng quay đầu phân phó: “Tiểu Thúy chút nữa đi dặn phòng bếp làm mấy món Vương gia thích ăn”.

“Vâng thưa tiểu thư”. Tiểu Thúy nhanh chóng đáp lời.

“Nếu thứ phúc tấn đã không còn gì phân phó thì nô tài xin cáo lui, Vương gia vẫn đang chờ nô tài hồi âm”.

“Tiểu Thúy ban thưởng, nhân tiện thay ta đưa tiễn Đại tổng quản”.

“Nô tài không dám, đa tạ thứ phúc tấn”.

Sau khi tiễn Đại tổng quản Khoa Nhĩ Khắc, Tiểu Thúy có chút ngạc nhiên, “Đại tổng quản đưa tới sách gì mà tiểu thư cao hứng vậy?”

“Là do Vương gia tự tay viết”.

“Vương gia tự tay viết? Chẳng lẽ là thư tình? Còn đóng thành tập sao?!” Tiểu Thúy suy nghĩ một lát rồi lắc đầu, tuyệt đối không có chuyện đó!

“Thư tình? Cho ta? Ngươi nghĩ Vương gia là người biết viết thư tình tặng nữ nhân? Kể cả như vậy thì ngươi không thấy viết thư tình cho ta là quá lãng phí à? Thà gửi ta hai chùm nho còn hơn”.

“Tiểu thư nói rất phải”. Tiểu thư nhà nàng thực tế như vậy đấy, Tiểu Thúy cũng chẳng biết nói gì. “Vậy đây là…”

“Lần trước ngài ấy làm hỏng chút sách, đây là mấy quyển ngài ấy chép lại”.

“Vương gia có lòng đấy chứ”.

“Nam nhân vốn sĩ diện. Có điều như vậy cũng tốt hơn là chỉ nói mấy câu cửa miệng”.

“Vậy tiểu thư không giận Vương gia nữa à?”

“Giận ngài ấy ư? Ta nào dám, với lại tức chết mình cũng chẳng ai thương, không đáng”.

Sau cơn mưa trời lại sáng – đây là cảm nhận của Tiểu Thúy. Đêm đó, Dận Chân đến Thản Thản Đãng Đãng dùng bữa, thỉnh thoảng lại câu được câu chăng tán gẫu với Thục Lan, không khí căng thẳng trước có giữa hai người giờ biến mất không còn gì.

Mãi đến hết năm Niên thị vẫn không lộ diện kể cả trong một số sự kiện mà trắc phúc tấn phải tham gia, Ô Lạt Na Lạp Thị lấy cớ Niên thị đang có thai để miễn trừ, chuyện này dường như hơi lạ lùng, ngay đến phúc tấn lúc mới nghi có Đại a ca cũng đâu miễn tất thảy tục lễ, trừ phi tình hình mang thai của Niên thị thật sự khó khăn, nhưng nhìn Ung Thân Vương mà xem, một chút dáng vẻ khẩn trương cũng không có, chẳng phải ngài ấy rất cưng chiều Niên thị sao? Mọi người hoang mang.

Không bao lâu sau, vào thời điểm giỗ tổ, Khang Hi lại một lần nữa phế Thái tử đã từng được phục lập Dận Nhưng, cấm cố (cấm tham chính) tại Hàm An cung. Chuyện này nhanh chóng khiến tất cả mọi người phải chú ý. Đây chính là đại sự kiện! Đại thần Triệu Thân Kiều tấu rằng Thái tử là nền tảng lập quốc, nên ứng theo thứ bậc để sắc lập. Khang Hi nói lập trữ là quốc gia đại sự, không thể tùy tiện cho xong, vì thế bác bỏ tấu chương của Triệu Thân Kiều. Trong lúc nhất thời chuyện lập trữ khiến cho cả nước trên dưới sôi sùng sục, người ngựa khắp nơi bắt đầu rục rịch muốn động. Dận Chân lại càng trở nên lạnh nhạt với triều chính, cơ hồ cả ngày chỉ nhàn nhã ở Viên Minh viên.

Một ngày, Đông Thục Lan nghe Tiểu Thúy nói Vương gia từ Cửu Châu Thanh Yến chuyển đến Hạnh Thôn Tinh Thế mà trong lòng không khỏi kích động, Tứ Tứ tương đương băng sơn (ý chị là Tezuka), bây giờ băng sơn dọn đến ở “Hạnh Thôn Tinh Thế” (đọc lái đi thành Yukimura Seiichi), cũng chính là nữ thần xứng băng sơn, đây là một cặp đôi hiếm có bậc nào trong truyện đồng nhân Hoàng tử tennis! Nàng phải nhanh chân tới xem mới được!

Thấy tiểu thư chạy vụt ra khỏi viện, Tiểu Thúy vội vàng đuổi theo, nàng rất buồn bực, nàng đã nói chuyện gì đáng để tiểu thư kích động đến thế?

Đông Thục Lan chạy tới Hạnh Thôn Tinh Thế liền dừng bước nhìn về phía vườn rau cách đó không xa, mấy nam nhân đang đổ mồ hôi như tắm đào đất dưới ánh nắng mặt trời chói chang, trong đó có Ung Thân Vương.

“Mọi người đang chuẩn bị cái gì à?” Thục Lan có chút ngạc nhiên hỏi Đại tổng quản đang đứng cạnh khu đất.

Khoa Nhĩ Khắc mặt đầy tự hào: “Vương gia đang trồng thử những giống lúa nước khác nhau để xem loại nào cho sản lượng cao nhất, sau đó đem phổ biến ở Giang Nam”.

“Lúa nước?” Giọng điệu Đông Thục Lan có chút quái lạ, nàng quay đầu lại nhìn Tiểu Thúy vừa mới đuổi tới nơi: “Tiểu Thúy này, chúng ta tới nhầm chỗ rồi à?”

Hiển nhiên cả Khoa Nhĩ Khắc lẫn Tiểu Thúy đều không hiểu được ý Thục Lan: “Tiểu thư, sao lại tới nhầm chỗ được? Nơi này là Hạnh Thôn Tinh Thế mà”.

“Đúng vậy thứ phúc tấn, nô tài cũng không hiểu”. Khoa Nhĩ Khắc đáp.

“Xin thất lễ, nếu chỗ này đã là Hạnh Hoa thôn thì nên là nơi bán rượu*, nào có chuyện đem đi trồng lúa nước, đây đâu phải là Đạo Hương thôn**, hay là Vương gia lại định đánh lừa người nào?” Đông Giai Thị lên giọng.

* Trồng mơ ủ thành rượu.

** Thôn trồng lúa. Thục Lan trào phúng nên nói hoa mĩ là “Đạo Hương” (lúa thơm).

“Bán rượu?” Khoa Nhĩ Khắc mắc nghẹn không biết trả lời thế nào, đưa ánh mắt cầu cứu ra phía ngoài ruộng.

“Nếu chỉ là tên viện thì cho sửa lại là được. Nàng sao lại nói trồng lúa nước chỉ để lừa người?” Dận Chân hùng hổ, vẻ mặt có chút tức giận. Mặc dù là đầu xuân nhưng phải làm việc nông dưới trời nắng vẫn mệt muốn chết.

“Thiếp thân bái kiến Vương gia”.

“Nói!”

“Quá giả tạo”. Đông Thục Lan nghịch nghịch mảnh khăn trong tay, miệng phun ra ba tiếng làm cho mặt Tứ Tứ biến thành màu đen.

Mặc dù đến tận hôm nay hắn mới chuyển từ Cửu Châu Thanh Yến đến Hạnh Thôn Tinh Thế, nhưng sự thật là bọn hắn đã phải làm ruộng suốt mấy ngày trời, thế nhưng đến cùng lại chỉ nhận được ba chữ kia, không tức đến thổ huyết sao được?

“Giả tạo ở chỗ nào?” Thập Tam a ca cũng chậm rãi từ ruộng đi ra, vừa lau chùi vừa tò mò hỏi.

“Thiếp thân không biết là có Thập Tam bối lặc, xin bối lặc gia thứ tội”. Đông Thục Lan vội vàng vung khăn.

“Không sao mà, không sao mà. Nhưng ngươi nói xem chỗ nào lại giả tạo?” Dận Tường thật sự rất tò mò muốn nghe xem vị Đông thứ phúc tấn này có thể lý luận những gì.

“Lúa nước là giống cây trồng ở phía nam, nếu đem mở rộng gieo trồng ở phương bắc thì chỉ luận về lợi ích kinh tế đã là không đáng rồi. Đã thế vừa rồi Đại tổng quản còn nói Vương gia trồng những giống lúa khác nhau để phát triển ở phía nam, vậy thì càng buồn cười. Nam bắc bất luận là thủy thổ hay khí hậu đều có những khác biệt rất lớn, giống Vương gia chọn được ở đây sao có thể áp dụng cho phía nam? Nếu Vương gia thật sự có tâm thì nên chuẩn bị vài mảnh ruộng ở phía nam cho người khác thử nghiệm thì hơn. Vì vậy chỉ còn lại lý do duy nhất là để che mắt thiên hạ”.

Nghe mấy lời nàng nói tựa hồ rất có lý. Mọi người nhìn về phía mảnh ruộng đã được cày xới gần hết chỉ chờ cấy mạ mà có phần nhụt chí. Dận Chân cùng Dận Tường liếc nhau, lập tức thấy bản thân lúc trước đã suy nghĩ không chu toàn, mới chỉ nghĩ đến việc gốc rễ của nhân sinh là lương thực, Tứ Tứ đã đi xuống phía nam nhiều lần, tất nhiên vô cùng cảm động trước nỗi cực khổ của người nông dân.

“Vậy nàng nói xem nơi này trồng gì cho tốt?” Nhiệt độ xung quanh Dận Chân có phần ấm lại.

“Thực tế một chút, thiếu cái gì thì trồng cái đó”.

“Nơi này thiếu rau quả”. Dận Tường đáp. “Có điều rất nhiều loại rau quả không hợp sinh trưởng ở đây”.

“Vậy thì trồng cây nho”.

“Trồng nho?” Tất cả mọi người nhìn chằm chằm vào nữ nhân trước mắt xem nàng lại định nói ra cái gì.

“Đúng vậy. Vương gia, mặc dù mùa đông trong kinh thành không nhiều giống hoa quả nhưng nếu đem số hồng tháng mười trong kinh thành cất vào hầm băng, sang năm lấy ra, không cần giã đông mà trực tiếp cắt thành miếng, ăn vào sẽ xốp xốp giòn giòn như táo vậy. Giống như thế nho xanh mùa đông sẽ có vị như trái táo xanh. Ngài xem, có phải lập tức đã nhiều thêm hai loại hoa quả không? Nếu như có thể thí nghiệm thêm vài phương pháp khác thì cho dù đến mùa đông, kinh thành cũng sẽ không thiếu trái cây nữa. Nếu đủ để biên soạn thành sách thì những hộ trồng hoa quả dù không biết chữ cũng sẽ góp tiền mua một quyển, đấy là chưa kể đến những người yêu thích của ngon vật lạ. Như vậy không chỉ kiếm được tiền hoa quả mà còn kiếm được tiền bán sách, hơn nữa nho còn có thể ủ thành rượu, phải biết rằng nếu mỗi ngày trước khi đi ngủ uống một ly rượu nho thì vừa có thể mỹ dung lại vừa có thể dưỡng nhan, bình thường nữ tử nào chẳng muốn. Chỉ có điều bây giờ đây là hàng ngoại nhập, đồ tốt giá tiền cũng cao, không mấy người có thể chi trả được. Nhưng nếu tự chúng ta có thể ủ rượu nho, giá tiền thấp đi, tự nhiên sẽ có người đến tranh mua. Thêm nữa làm như vậy lại gần với cái tên Hạnh Hoa thôn hơn”. Rượu nho đỏ cùng cá sống thái lát, đúng là tiêu dao tựa thần tiên.

Nhìn nữ nhân vẫn đang ngao du cõi thần tiên trước mắt, Khoa Nhĩ Khắc không khỏi cảm thán, không biết tư duy của thứ phúc tấn hoạt động thế nào, thuận miệng nói mấy câu toàn là chủ ý kiếm tiền.

Dận Chân suy nghĩ một lát: “Hay là… nàng viết quyển sách này?”

“Không có chuyện đó đâu”. Mỗ nữ nhân vội lắc đầu, viết sách viết truyện đều là mấy hoạt động làm khổ con người, nàng lại không có gì tốt, bình thường viết cảm tưởng đều là nghĩ gì viết nấy, không nghĩ không viết cũng chẳng sao, vô cùng tự do.

Dận Chân không miễn cưỡng nữa: “Vậy thì thử trồng những giống nho khác nhau xem sao”.

“Yên tâm, thiếp thân bảo đảm sẽ tiêu diệt toàn bộ”. Nữ nhân nào đó nhất thời quá mức hưng phấn, không nhịn được liền thành giấu đầu lòi đuôi một cách lộ liễu – trong số các loại hoa quả nàng thích ăn nho nhất!

Tập thể nghẹn lời. Dận Chân thì một chút ngoài dự tính cũng không có, nàng ấy nếu không phải vì thích ăn nho thì sẽ chẳng nói một đống đạo lý ấy ra làm gì.

Có điều đêm đó Tứ Tứ vẫn bảo tổng quản tặng hai bình rượu nho đỏ cho Đông Giai Thị Thục Lan.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play