Hai ngày sau trôi qua trong thái bình, Đông Thục Lan cũng đã trở nên rất quen thuộc với công việc phục thị (dĩ nhiên phần lớn công việc đều bị Đại Nhi Cách tranh làm). Hôm nay, nhân lúc nghỉ giải lao, Thục Lan báo cáo Tứ a ca một tiếng rồi mang theo Đại Nhi Cách đi vệ sinh cùng, vì nhất định phải có người đi theo canh chừng nên cũng không thể làm khác. Loại chuyện này mà để cho Tứ bối lặc phụng bồi thì chẳng cần đến nửa ngày, tin đồn Tứ bối lặc chuộng nam phong sẽ truyền khắp kinh thành, hơn nữa, Đông Thục Lan cũng rất biết thân biết phận, nàng có yêu cầu thì Tứ a ca cũng sẽ quăng nàng đi mà thôi.

Đông Thục Lan đi tới một khoảng cây rậm rạp, mắt đảo tứ phía, sau khi gật đầu với Đại Nhi Cách một cái liền chui ngay vào bụi cỏ. Tốc chiến tốc thắng, giải quyết nhanh gọn trong vòng ba mươi giây, đúng lúc nàng định đứng dậy kéo quần thì định luật xui xẻo của nữ chính xuyên không lại ứng nghiệm – sâu trong bụi cây truyền đến tiếng nói chuyện thì thầm. Trời…trời ơi…không phải chứ?! Đông Thục Lan khóc không ra nước mắt, đã chạy đến tận đây để nói chuyện thì chắc chắn là không muốn ai nghe được, bây giờ bất kể nàng có hiện thân hay không kết quả đều như vậy, bọn họ nhất định sẽ cho rằng nàng đã nghe được cái gì đó. Căn cứ vào nguyên tắc thà giết nhầm còn hơn bỏ sót thì nàng sẽ không thể sống sót ra về, trừ phi từ đầu đến cuối đều không bị ai phát hiện ra! Thế nhưng, điều kiện tiên quyết để không bị phát hiện chính là: một, thời gian bọn họ nói chuyện không thể quá dài, nếu không một khi Đại Nhi Cách gọi, nàng lại không lên tiếng, hắn đi tìm, hai người chết chắc; hai, nàng không được động đậy. Bạn học tiểu Đông đáng thương hai tay nắm cạp quần, một mảnh lớn da thịt lộ ở phía sau vừa đủ cho đám muỗi trong bụi cỏ ăn no nê. Đông Thục Lan hung hãn lườm nguýt hai nam nhân đã đẩy nàng vào tình cảnh xấu hổ hiện giờ, bắt đầu ổn định lại tinh thần rồi quan sát kĩ trang phục của bọn họ, hình như là người Triều Tiên, thế nhưng khi nghe bọn họ nói chuyện nàng lại có chút mơ hồ: tại sao lại giống tiếng Nhật Bản? Nàng vẫn nhớ kiếp trước khi làn sóng Hàn Quốc tràn vào, khí thế rầm rộ, mọi người đều chạy theo thời đại, cả nói chuyện lẫn ca hát đều thích chen thêm vài từ tiếng Hàn, mà nàng thuộc hội tiếng Nhật nên từ tiếng Hàn duy nhất học được chính là “oppa”, vốn tiếng Nhật của nàng thì được song song hun đúc bởi anime thiếu nữ cùng phim truyền hình mà tiến bộ vượt bậc, đương nhiên “tiến bộ” của việc tự học không chuyên này chỉ có hạn mà thôi, giống như kiểu biết nghe mà không biết nói, dù nghe được cũng chỉ đại khái sơ sơ.

Mặc trang phục Triều Tiên nói tiếng Nhật Bản đã kì quái vô cùng rồi, thế nhưng hai người này còn kì quái hơn nữa: họ đang bàn bạc việc ám sát Khang Hi! Nhất định là nàng không nghe nhầm thì cũng hiểu nhầm rồi! Chuyện này cũng rất bình thường, tiếng Nhật của nàng muốn tệ bao nhiêu có bấy nhiêu mà. Trong lòng bạn học Đông Thục Lan thầm đem kĩ năng tiếng Nhật của bản thân xếp đến đáy sâu lịch sử, lại càng khát vọng từ trước nay mình không biết tiếng Nhật.

Vất vả lắm mới chờ được hai người kia rời đi, bạn học Thục Lan cũng mang vẻ mặt tro tàn bò ra khỏi bụi cây. Đại Nhi Cách còn đang bất mãn, nhưng khi nhìn thấy sắc mặt của Thục Lan thì lại có chút bận tâm: “Sao vậy? Tiêu chảy hả?”

Bạn học Đông liếc nhìn Đại Nhi Cách, một chút cảm hứng nói chuyện cũng không có, đầu cúi giọng buồn cất bước trở về. Vừa đi Thục Lan vừa suy ngẫm chuyện mới xảy ra.

Cái tình tiết này đúng là quá quen thuộc, giống y như sự việc Ngô Tam Quế đưa con trai thượng kinh, rồi đám người Mộc vương phủ ám sát trong Lộc Đỉnh Ký. Nhưng giờ thì Ngô Ứng Hùng chuyển thành công chúa Triều Tiên, Mộc vương phủ chuyển thành thích khách Nhật Bản, chỉ có điều Mạc Phủ Nhật Bản mà lại ngu ngốc thế sao? Lẽ nào ở đây có âm mưu nào khác, ví dụ như nghi binh chẳng hạn? Hay là ở Triều Tiên có kẻ nuôi dã tâm với vương vị? Hành thích Khang Hi, giá họa cho Nhật Bản? Đông Thục Lan lắc đầu thật mạnh, chuyện này thì liên quan gì đến nàng chứ, chẳng phải nàng hoàn toàn có thể giả bộ như mình không nghe thấy bất cứ điều gì sao? Thục Lan không muốn lừa dối chính mình, Khang Hi luôn là vị Hoàng đế mà nàng ngưỡng mộ, bất luận chuyện này là thật hay là giả, nàng đều không hi vọng nó xảy ra, khiến cho thần tượng của nàng lâm vào nguy hiểm.

Thục Lan đang mải mê suy nghĩ mà quên không nhìn đường, đột nhiên nghe thấy Đại Nhi Cách bên cạnh lớn tiếng hô lên: “Tứ gia cát tường, Thập Tam a ca cát tường”. Thục Lan vì chưa có chút chuẩn bị tinh thần nào liền giật thót, thiếu chút nữa ngã úp mặt xuống đất, may mà Dận Chân đã kịp thời đỡ lấy cánh tay nàng.

Nhìn thấy bộ dạng kinh hồn bạt vía của Thục Lan, Dận Chân vốn định trách cứ liền đổi giọng: “Có chuyện gì vậy?” Hắn nhìn về phía Đại Nhi Cách đứng bên cạnh.

Đại Nhi Cách lắc đầu, “Thứ phúc tấn vừa trở lại đã thành như vậy”.

Dận Tường mở to hai mắt, nhìn về phía Tứ ca, việc này thật không giống tác phong đối nhân xử thế thường ngày của Tứ ca hắn.

“Đây là ý chỉ của Hoàng a mã”. Dận Chân nhàn nhạt liếc qua Thập Tam đệ một cái.

“Hoàng a mã?”

“Có lẽ người cũng tò mò”.

Ba người đồng loạt phóng tầm mắt về cái người sắc mặt còn chưa ổn định kia.

Chỉ thấy nữ nhân này hết nhìn đông lại nhìn tây.

“Xung quanh không có người ngoài, nàng có thể yên tâm”. Dận Chân dùng “thuốc an thần”.

“Ta…thiếp thân vừa mới gặp hai người mặc trang phục Triều Tiên…nói chuyện trong rừng cây”.

“Ngươi hiểu được tiếng Triều Tiên?” Dận Tường liền cả kinh.

“Không hiểu”. Thục Lan trả lời rất chắc chắn, “Có điều bọn họ không nói tiếng Triều Tiên, mà là tiếng giặc Oa(*)”.

(*) Cách gọi người Nhật của người TQ xưa.

“Ngươi chắc chắn chứ?” Dận Chân cùng Dận Tường liếc nhìn nhau một cái, đều cảm thấy có chuyện nghiêm trọng xảy ra.

“Chắc chắn. Có không ít từ phát âm khá giống chúng ta”.

“Bọn chúng nói gì?”

“Có nhắc tới Hoàng thượng, không biết có phải định nhân cơ hội hành thích hay không, chuyện này Thục Lan cũng không dám nói lung tung”.

“Hành thích?! Tự tìm chết!” Thập Tam a ca cười nhạt.

“Chuyện này… gặp vua không được đeo binh khí, nhưng nếu sứ giả mang theo ám khí bên người thì có thể điều tra ra sao? Tỷ như giấu ám khí phía dưới tấm giả da đeo ở cổ tay gì đó…” Thục Lan đưa ra một nghi vấn, sau khi nhìn sắc mặt của hai vị a ca, giọng nói liền càng ngày càng nhỏ. Xem phim hành động cũng là một trong những sở thích của Đông Thục Lan ở kiếp trước, dù mánh khóe được sử dụng khác nhau nhưng cái nào cũng thành công. Dẫu sao nàng đã từng là học sinh nên cũng hiểu khá rõ về nghệ thuật gian dối.

“Vấn đề an toàn lần này Hoàng a mã để cho Bát ca toàn quyền chịu trách nhiệm”.

Bạn học Đông Thục Lan lần nữa giơ tay xin quyền lên tiếng.

“Nói”.

“Nếu như chuyện này là có người cố tình nghi binh thì sao? Sứ giả Triều Tiên bị lục soát đặc biệt, há lại không cảm thấy mình bị coi thường?”

“Vậy theo ngươi bây giờ phải làm sao?” Mắt Dận Chân khẽ sáng lên.

“Thiếp thân? Chẳng phải Thập Tam a ca vừa mới bảo vấn đề an toàn lần này Hoàng thượng giao cho Bát bối lặc toàn quyền chịu trách nhiệm còn gì? Thiếp thân làm sao có gan làm chuyện kháng chỉ vượt quyền bậc này, với lại dù có gan cũng không đủ bản lĩnh”.

Dận Tường liền ôm quyền: “Vậy tiểu đệ sẽ đi báo lại sự việc thứ phúc tấn vừa mới kể cho Bát ca, tin hay không, xử lý như thế nào, toàn bộ tùy Bát ca định đoạt”.

“Cái này…Thập Tam a ca…có thể không nói là thiếp thân kể được không?” Đông Thục Lan vẫn kéo ra được chút độ cong từ gương mặt cứng ngắc.

“Ý của thứ phúc tấn là…?”

“Ý tứ của ta chính là: khởi nguồn của tin tức kia không có quan hệ gì đến Tứ gia mới tốt”.

“Nhưng tại sao?”

“Gần đây vụ việc của công chúa Triều Tiên vẫn còn là vấn đề khó giải quyết, Thục Lan không muốn Tứ gia vì chuyện này mà bị nữ quyến trong phủ hờn giận(*)”.

(*) Theo mình hiểu thì chị sâu sợ công chúa kia để ý anh Bốn rồi đòi theo ảnh luôn.

“Khụ…khụ…Thập Tam đã hiểu ý tứ của thứ phúc tấn, cáo từ”. Dận Tường ôm quyền với Tứ ca rồi xoay người rời đi.

Dận Chân quay lại nhìn nữ nhân trước mặt, mang đầy thâm ý đánh giá từ trên xuống dưới một phen: “Lần sau đừng chạy lung tung”.

Chạy lung tung? Nàng chỉ uống một ngụm nước mà nó lại “xuống” quá nhanh, ra ngoài chưa được bao lâu đã đụng phải chuyện này, đúng là không phải xui xẻo bình thường mà! Quả thật theo sát mới là chân lý, coi như là vì an toàn của bản thân, đỡ xảy ra trường hợp vạn bất đắc dĩ. Giống như Tứ a ca đã nói: đi theo sau hắn, không chạy lung tung. Sự việc thật thật giả giả như hôm nay, người có tư tưởng đơn giản như nàng không thể suy nghĩ cẩn thận được. Nếu là thật, nàng chính là vừa từ quỷ môn quan lượn một vòng trở về, nhưng nếu là giả, thì nàng đã bị lợi dụng như một công cụ chuyển lời.

Rõ ràng là nàng đến xem náo nhiệt, sao bây giờ lại thành nhập cuộc rồi? May mà chỉ còn một ngày nữa! Ngày mai nhất định nàng sẽ không uống giọt nước nào, theo sát không rời một bước ở phía sau Tứ bối lặc, như vậy chắc sẽ không có chuyện gì xảy ra, đúng không?

Trời mới biết.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play