Khi Khang Hi bước lên bục cao xem xét đài thi đấu, tất cả văn võ đại thần cùng nhóm
binh lính cầm tinh kỳ đều quỳ một chân trên đất, hạ nhân, nô tài thì hai gối chạm đất, tung hô vạn tuế, thanh thế vô cùng to lớn.
“Đứng lên đi”.
Đợi đến khi
Khang Hi an tọa, mọi người mới rối rít trở về chỗ ngồi. Sách Ngạch Đồ
tiến lên một bước, tuyên bố những hạng mục sẽ tỉ thí ngày hôm nay trước
mặt mọi người. Đông Thục Lan lúc này mới bắt đầu len lén quan sát bốn
phía, đầu tiên là vị trí thượng tọa, chính là người được hậu nhân ca
tụng là “thiên cổ nhất đế” – Khang Hi đại đế. Thật đáng thương cho nàng, xuyên không đến Thanh triều lâu như vậy rồi, thế mà đến tận bây giờ mới được tận mắt nhìn thấy “Lư Sơn chân diện mục(*)” của Khang Hi gia.
Trước kia vì thân phận nên nàng không đủ tư cách vào cung tấn kiến, thực ra bây giờ vẫn không đủ tư cách, cho nên ngay cả Đức phi nương nương –
mẹ chồng trên danh nghĩa, nàng cũng chưa có vinh hạnh được gặp mặt một
lần. Mà lần tiếp kiến duy nhất sau khi Khang Hi gia đi “dựa tường nghe
lén” bị phát hiện cũng là nàng phủ phục trên mặt đất thỉnh an, chỉ dám
nhìn đôi giày thêu tay tinh xảo kia của Khang Hi cùng vạt long bào rủ
xuống phất phơ, đâu dám ngẩng đầu. Vì vậy, hình tượng Khang Hi gia ở
trong đầu Đông Thục Lan từ trước tới nay đều là lấy lời kể trong sách vở làm mẫu, ngẫm lại, con cái Khang Hi gia người người đều xinh đẹp tuấn
tú, công lao của hậu cung mĩ nữ cố nhiên không thể bỏ qua, thế nhưng
chắc hẳn mặt mũi Khang Hi gia cũng không phải quá kém cỏi. Trước nhìn
vóc người, không tệ, rất cân đối, khung xương không lớn như Tứ a ca, vấn đề chính là ông ta lại thoát được nguy cơ phát tướng tuổi trung niên!
Nếu phải nói Tứ a ca giống Khang Hi ở điểm nào nhất, thì câu trả lời
chính là đôi mắt, mắt hai mí giống nhau như đúc, mắt sâu thâm thúy, hẳn
là nhờ rèn luyện, thế nhưng Tứ bối lặc vẫn chưa thể thu phát sự sắc bén
trong mắt một cách tự nhiên, khiến cho người khác đoán không ra nhìn
không thấu như a mã của hắn, thỉnh thoảng, ánh mắt của Tứ a ca lại không cẩn thận tiết lộ tâm tư của chủ nhân.
(*) Một số chữ trong Đề tây lâm bích của Tô Đông Pha:
Hoành khan thánh lĩnh trắc thành phong,
Viễn cận cao đê các bất đồng.
Bất thức Lư sơn chân diện mục,
Chỉ duyên thân tại thử sơn trung.
Dịch:
Nhìn ngang thành dải, xéo thành ngọn;
Nhìn xa, nhìn gần, nhìn từ trên cao, nhìn từ dưới thấp, kết quả đều không giống nhau.
Sở dĩ không nhìn ra bản lai diện mục của núi Lư,
Đều bởi thân ta bị hạn chế ở trong núi này.
Đánh giá
xong thì một màu đen quen thuộc của quần áo thầy tu rơi vào mắt Đông
Thục Lan. Thật không ngờ sự đãi ngộ của Khang Hi với những vị khách từ
Tòa Thánh La Mã lại cao như vậy, còn trên cả công chúa Triều Tiên. Vị
thầy tu thủ tọa đầu tròn mặt tròn, đã thế còn đội một cái mũ cũng hình
tròn nốt, đem so sánh với người cùng tầm tuổi là Khang Hi, bạn học Thục
Lan thầm cảm thán: đúng là không thể, so sánh thế nào được khi một người dáng vóc cân đối, sinh lực lan tỏa bốn phía, một người thì đầu phì
những mỡ, lại mặc trên mình một bộ áo choàng thầy tu rộng thùng thình,
nhìn làn da kia xem: bóng nhẫy phát sáng, xem ra mấy ngày qua được chăm
sóc không tệ.
Để so sánh
thì vị thầy tu ngồi ngay sau ông ta dễ nhìn hơn hẳn, tuy rằng tướng mạo
có chút bình thường, nhưng người này lại sở hữu một mái tóc vàng óng,
đôi mắt màu ô liu kia cũng thật đẹp, hơn hết, người này không tạo cho
người đối diện cảm giác có thể ép lấy dầu trên mặt làm rau xào như vị
trước đó. Trên thực tế, Thục Lan hẳn phải biết vị thầy tu này, ông chính là người đã bán bản dịch Marco Polo du ký cho nàng – thầy tu
Tạp Đức Áo, cũng là người được Tòa Thánh La Mã đặc biệt mời làm phiên
dịch cho chuyến đi này. Đáng tiếc, đối với Thục Lan thì đừng nói là tên, ngay cả diện mạo của vị thầy tu chỉ mới gặp mặt một lần này đều đã được phân loại đến hàng ngũ người qua đường lâu rồi.
Nhìn trang
phục của hai vị khác đi đằng sau giống như võ sĩ quý tộc của châu Âu
thời xưa, người đi trước tóc nâu mắt nâu, bên dưới chiếc mũi ưng tọa lạc hai chùm ria mép, xem ra cũng xấp xỉ tuổi tác của Tứ a ca, người còn
lại trẻ tuổi hơn một chút, tóc đen và có hơi hướng quả đầu “rong biển
cuộn” của anh bạn nhỏ Kirihara(*) trong Hoàng tử tennis.
Thất vọng
quá, mặc dù bạn học Thục Lan đã sớm có chuẩn bị về tinh thần rằng thực
tế và mơ tưởng có thể khác nhau, nhưng thế này cũng quá xa xôi cách trở
rồi! Nàng cũng không yêu cầu đến Tezuka, Fuji, Yukimura trong anime,
nhưng chí ít cũng phải được như Leonardo DiCaprio, Pierce Brendan
Brosman, dù có già cũng phải như Sean Connery, nàng cũng coi như miễn
cưỡng chấp nhận! Chẳng ngờ chỉ một góc của bọn họ thôi cũng không bằng!
Kế tiếp
chính là mỹ nữ duy nhất tham dự buổi lễ ngày hôm nay, một minh chứng nữa cho đạo lý “có thể tin lời đồn nhưng đừng tin tất cả”, vị công chúa
Triều Tiên này đẹp thì có đẹp, nhưng làm sao đẹp được như những gì lời
đồn vẫn khoa trương, so sánh với Niên trắc phúc tấn trong phủ thì còn
kém một bậc, thế nhưng, luận về tướng mạo thì cũng bất phân thắng bại
với Lý trắc phúc tấn, có điều Lý thị lại sở hữu khí chất của mỹ nữ vùng
sông nước Giang Nam – dịu dàng thùy mị có thể chảy ra nước. Hôm nay đóa
hoa Triều Tiên này mặc một bộ đồ cưỡi ngựa tay kiếm bó sát, lộ ra vẻ khí khái hào hùng. Đây chính là nữ nhân đã làm cho hậu viện các phủ trở nên đoàn kết chưa từng có, cùng bày trận nghênh địch, nhất trí đối ngoại,
theo tin tình báo mới nhất của Tiểu Thúy, có người còn gợi ý Hoàng
thượng trực tiếp thu người ném vào hậu cung, những mĩ nhân có thân phận
cùng tài nghệ thế này trong hậu cung có thể vớ được cả nắm to, cũng
chẳng hiếm lạ, việc gì phải khiến cho phủ các a ca gà bay chó sủa không
yên. Đương nhiên cái gợi ý này cũng chỉ lưu truyền trong các phủ mà
thôi, chưa lan đến trong cung.
Đang lúc này thì vị thầy tu thủ tọa béo béo tròn tròn kia bắt đầu mở miệng, một
tràng tiếng Ý lưu loát vang lên hấp dẫn sự chú ý của mọi người. Theo
những gì mà vị thầy tu bên cạnh phiên dịch, đại khái là Tòa Thánh La Mã
hi vọng Hoàng đế Đại Thanh có thể tăng cường xây dựng giáo đường, truyền bá Thiên Chúa giáo rộng rãi hơn. Chỉ tiếc, dù Khang Hi có hứng thú với
văn hóa phương Tây nhưng lại lạnh lùng vô cảm với tôn giáo phương Tây.
Vì thế mà Khang Hi đối với vị thầy tu này lễ phép có thừa nhưng lại
không hề nói một câu hứa hẹn, chỉ liên tục đánh lạc đề hỏi về một số kỹ
thuật mà ông cảm thấy hứng thú. Cuộc chiến công thủ có qua có lại này
thực sự khiến cho Đông Thục Lan phải mở rộng tầm mắt, trong lòng hô to
quá đã, chỉ còn thiếu một cái ghế dựa bên cạnh với vài bịch đồ ăn vặt
thôi.
Thực hiển
nhiên là hai kỵ sĩ phương Tây kia không chờ được nữa, họ cho rằng Hoàng
đế Đại Thanh đang qua quýt lấy lệ, tên tuổi trẻ khí thịnh đầu rong biển
suýt thì đập bàn bật dậy nhưng được tên lớn tuổi hơn kéo lại, hắn suy
nghĩ một chút rồi cũng thẳng lưng đứng lên, khinh thường nói, hắn là
trưởng hộ vệ của Tòa Thánh La Mã, may mắn được hộ tống Giáo chủ đại nhân ngàn dặm xa xôi đi tới Đại Thanh, vừa hay gặp được ngày lễ tỉ võ trọng
đại nên cũng muốn lãnh giáo một hai. Trong lúc vị thầy tu phiên dịch kia nói, giọng điệu dường như có phần chột dạ.
Khang Hi nghe vậy, rốt cuộc cũng lộ ra một chút hứng thú: “Tốt, để trẫm thử xem kiếm pháp Tây dương là như thế nào”.
Hộ vệ đem một thanh kiếm phương Tây tiêu chuẩn dâng lên bàn tiệc.
“Ba Cáp Đề”. Sách Ngạch Đồ thấy Khang Hi khẽ ra hiệu bằng mắt liền điểm tên ngự tiền thị vệ.
Thục Lan
nhìn sang, đó là một người đầu trọc, nhìn dáng dấp giống như là luyện
ngạnh khí công. Dường như những người luyện thiết đầu công và một số
loại ngạnh khí công khác cũng không có tóc, đây là một định luật mà kiếp trước Thục Lan tổng kết được sau khi đọc tiểu thuyết võ hiệp.
Hai người đi tới võ đài dựng bằng một ụ đất cách đó không xa, Ba Cáp Đề chỉ mới ôm
quyền chào hỏi thì người kia đã nâng kiếm đánh trước, Ba Cáp Đề tránh
thôi cũng có chút mệt. Kiếm pháp vị kị sĩ tóc nâu kia vô cùng tương tự
với thứ kiếm pháp Thục Lan thấy ở thế vận hội Olympic hiện đại – phần
nhiều là đâm. Nàng không ngờ khinh công của Ba Cáp Đề lại khá tốt, thân
thể cũng rất nhẹ nhàng, nhiều lần rơi vào vị trí tưởng chừng như không
tránh thoát nổi nhưng hắn vẫn lẩn được như cá chạch, trái tim Đông Thục
Lan bật đến cổ họng lại được an vị về chỗ cũ. Xem được một lúc, người
không biết võ công như Đông Thục Lan liền có chút nghi vấn, nàng liền
khẽ ngả người về phía Đại Nhi Cách bên cạnh, hai mắt vẫn nhìn chăm chú
vào lôi đài, dùng giọng nói trầm trầm hỏi: “Cái người tên Ba Cáp Đề kia
có vẻ không động tay chân nhiều thì phải, vì sao vậy?”
“Không được làm người kia bị thương”.
“Ồ”. Thân
thể lại thẳng về chỗ cũ. Một lát sau, nửa người trên lại tiếp tục ngả
sang trái, “Vậy tại sao không dùng binh khí mềm đoạt kiếm của người kia? Giống như lấy nhuyễn kiếm đâm vào huyệt vị trên cổ tay vậy, khiến cho
kiếm rời khỏi tay đối thủ cũng coi là thắng đúng không?”
Đại Nhi Cách liếc sang vị thứ phúc tấn ngồi bên cạnh một cái, không trả lời, thế
nhưng cả hai bọn họ đều không phát hiện ra tai vị Tứ bối lặc ngồi đằng
trước khẽ giật giật.
Chỉ lát sau, thân người Dận Chân cũng bắt đầu nghiêng sang phải, “Ngũ đệ, đệ nói xem nếu Ba Cáp Đề dùng sợi xích bên kia khóa cổ tay người nọ lại thì có khó không?”
Ngũ bối lặc
có chút kinh ngạc nhìn sang Tứ a ca, phải biết rằng Tứ ca cũng không
phải là người thích nhiều lời, “Tứ ca nói rất đúng”.
Theo Thục
Lan thấy, mặc dù giọng nói của Tứ a ca không nhỏ nhưng cũng chưa đủ để
một người đang tỉ võ đằng xa như Ba Cáp Đề nghe thấy, chẳng qua là sự
thật đang bày ở trước mắt: Ba Cáp Đề thật sự đi lấy sợi xích trên võ đài để đối phó với tên kỵ sĩ phương Tây! Chỉ có một khả năng có thể xảy ra: võ công của Tứ Tứ vô cùng cao cường, vừa rồi hắn đã dùng nội lực truyền lời đến lôi đài! Điều này làm cho kẻ trói gà không chặt như Đông Thục
Lan sinh ra vài phần sùng bái với Tứ a ca. (Chị hoang tưởng quá =,=)
Kết quả đúng như dự đoán, Ba Cáp Đề không phụ sứ mệnh, dùng xích sắt trói cổ tay
phải của đối phương, khiến cho thanh kiếm rơi xuống đất. Hiệp một: võ sĩ Đại Thanh thắng.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT