Mặc dù cuộc
bàn luận về vấn đề bác học với Đông Thục Lan lần trước có phần đả kích
đến hùng tâm tráng chí của tiểu Dận Lộc, nhưng thân là hoàng tử Đại
Thanh, niềm kiêu ngạo này khiến hắn phải càng thêm cố gắng, nỗ lực vươn
lên, không để bị xem thường. Trong thâm tâm trẻ thơ của hắn vẫn luôn
khát vọng được khen ngợi, đặc biệt là được Hoàng a mã khích lệ. Sau khi
biết Đông Giai Thị ở chỗ Tứ gia cũng là một bác học, Dận Lộc liền càng
thích chạy đến phủ bối lặc, thời gian đến chơi ngày càng dài. Hoàng
thượng cùng mấy vị tiểu a ca đều không có mặt ở kinh thành, thời gian
Thái phó dạy học cũng không sắp xếp chặt chẽ như trước vì sợ các tiểu a
ca khác sau khi trở về kinh không theo kịp tiến độ.
Có điều việc ghé thăm quá mức thường xuyên của tiểu Thập Lục đã dẫn đến sự bất bình
mãnh liệt của Đông Giai Thị Thục Lan. Lý do là hắn tranh kem của nàng!
Kem thì Thục Lan chưa bao giờ có thừa, Dận Lộc vừa đến đã không biết
chia thế nào. Hơn nữa, năm trước hết mùa, “sức nóng” của món kem cũng
qua đi, nhưng đến năm nay, các phúc tấn cùng cách cách của những phủ
không đi Nhiệt Hà nghỉ hè lại thông qua Ô Lạt Na Lạp Thị để đòi hỏi kem, ai bảo đích phúc tấn của phủ Tứ bối lặc nổi tiếng dễ nói chuyện như thế làm gì chứ!
Cho nên một
ngày nào đó, khi Thục Lan thứ phúc tấn đang ngồi ở phòng khách ăn kem,
tiểu nha hoàn Đông Mai ở đằng sau cầm quạt phe phẩy cho nàng, Tiểu Thúy
đáng thương còn đang phấn đấu quên mình trong phòng bếp nhỏ, thì Dận Lộc đến. Đông Thục Lan không còn cung kính như trước nữa, nhưng mà những lễ tiết cần thiết vẫn không thể bỏ, nếu không Tứ gia nhà nàng lại phải
biến sắc.
“Thập Lục a ca cát tường”.
“Thứ phúc tấn cát tường”. Thấy ly kem trên bàn, mắt Dận Lộc sáng lên, đặt mông ngồi xuống, “Tiểu Thúy…”
“Tiểu Thúy không rảnh”.
“Ơ, ta cũng muốn ăn”. Tiểu Thập Lục suy sụp đương trường.
“Không có. Chỗ của phúc tấn vừa mới lấy không ít rồi”.
“Thứ ~ phúc ~ tấn ~”
“Ngươi có vẻ nhàn nhã nhỉ, ngày nào cũng thấy đến đây la cà, lại còn càng ngày đến càng sớm, ngươi không phải đi học sao?”
“Đi chứ. Học cưỡi ngựa, bắn tên, võ thuật…ta vẫn đi, giảng binh thư chiến sách, ta cũng nghe”.
“Những môn khác thì sao?”
“Về chuyện
những môn khác thì ta đã bàn xong với Thái phó rồi, ông ấy cứ giao bài
tập về, ta sẽ hoàn thành, có thể không đến nghe giảng”.
“Tứ ca ngươi đồng ý?”
“Huynh ấy
hả?” Ánh mắt Dận Lộc hơi lảng tránh, “Dù sao chính miệng Thái phó đã
đồng ý rồi. Thái phó nói, chỉ cần ta có thể hoàn thành đúng tất cả bài
tập mà ông ấy giao cho, nếu Tứ ca hoặc Hoàng a mã trách tội xuống các
ông ấy sẽ chịu trách nhiệm”.
“Đã có thời gian rồi, sao ngươi không đi luyện tập thêm một chút võ công, chạy đến chỗ ta làm gì?”
“Ta sợ bài tập có chỗ sai, muốn tìm người xem lại hộ ta một lượt. Tứ ca quá bận”.
“Những người khác đâu, sao lại tìm ta?”
“Ngươi không phải rất nhàn rỗi sao…” Nhìn thấy Đông Thục Lan nâng một bên lông mày
lên, tiểu Thập Lục vội vàng đổi giọng, bao nhiêu cao ngạo vứt hết.
“Bởi vì thứ
phúc tấn bác học đa tài chứ sao, ta cảm thấy ngươi còn lợi hại hơn cả
Thái phó”. Dĩ nhiên, kem Tiểu Thúy làm cũng không thể bỏ qua, câu này bị Dận Lộc nuốt vào bụng.
“Ngươi đang
cười nhạo Thục Lan ta đúng không, ngươi biết rõ thứ phúc tấn ta cầm kỳ
thi họa cái gì cũng không biết, còn dám nói ta đa tài…haizz…xem ra có
người thực sự không muốn ăn kem rồi”.
“Sao Đông
thứ phúc tấn lại nói cầm kỳ thi họa cái gì cũng không biết được chứ, ít
nhất chữ viết bằng bút lông chim của ngươi rất đẹp nha! Chữ “thi” này
tuyệt đối không ngoa. Chắc hẳn cả Đại Thanh cũng không có ai viết đẹp
được như ngươi!”
Mặt Đông
Thục Lan liền giãn ra, nói thừa, lúc trước nàng phải chép bao nhiêu sách đấy! Viết chữ còn không đẹp nữa thì thật không có mặt mũi nào đi gặp
các bậc phụ lão Giang Đông(*), “Mấy ngày không gặp, công phu vuốt mông
ngựa tiến bộ hẳn”.
(*) Một câu nói của Hạng Vũ trước khi
chết: “Tôi dẫn tám nghìn lính Giang Đông ra trận, nay chỉ còn mỗi mình tôi trở về, thì còn mặt mũi nào gặp mặt các bậc phụ
lão Giang Đông”.
“Thứ phúc
tấn! Chính ngươi từng nói nếu ta có cái gì không hiểu thì có thể đến hỏi ngươi mà, chẳng lẽ ngươi định nuốt lời hay sao?”
“Tính toán
ta còn xem giúp ngươi được, chứ thơ ca, sử ký, lễ nghi này nọ ngươi đem
đi hỏi phúc tấn ấy, nhớ không lầm thì nàng ấy trước kia cũng từng làm nữ quan, công lực thi từ của Niên trắc phúc tấn cũng rất mạnh. Ở phủ Tứ
bối lặc này tài nữ nhiều lắm, biết chưa”.
“Oa, ánh mắt của Tứ ca thật là lợi hại”.
“Bài tập của ngươi”.
“À à”. Dận
Lộc vội vàng đưa lên bằng hai tay. Lúc này, Tiểu Thúy cũng đem lên một
chén kem nhỏ mới lấy từ dưới hầm băng, thu được ánh mắt biết ơn sáng như sao của tiểu Thập Lục.
Đầu tiên là
lật quyển số học ra xem, trong đó có một bài tìm hai ẩn, chi chít hai
mặt giấy là bài giải, Thục Lan nhìn qua đã không có ý muốn đọc tiếp rồi. Chuyện này làm cho mỗ Lan nhớ lại một ký ức không mấy tốt đẹp khi xưa,
hồi mới đi du học, nàng làm gia sư cho một cậu bé lớp sáu, cũng là đề
bài tìm hai ẩn như thế này, thằng bé ấy cũng dùng phương pháp tính liều
chết y như Thập Lục bây giờ, lúc ấy nàng còn tốt bụng dạy nó cách đặt ẩn để đơn giản hơn, thế mà nó lại nhất quyết không chịu học, bảo là thầy
nó dạy như thế kia, thật là tức hộc máu!
Thấy tay Đông Thục Lan dừng lại không lật xem tiếp, Dận Lộc bắt đầu lo lắng: “Có bài nào làm sai sao?”
“Không phải, chỉ là ngươi giải quá phức tạp, ta muốn vào thư phòng để tính toán một chút”.
“Ừm”. Dận Lộc hai ba miếng tiêu diệt hết ly kem trên bàn, sau đó chạy theo Thục Lan vào thư phòng.
Nhưng khi
hắn đàng hoàng đứng bên cạnh bàn đọc sách nhìn Thục Lan giải đề, con mắt liền trừng lớn: “Đây là cái gì?” Hắn chỉ vào x, y hỏi.
“Ký hiệu đơn giản thôi. Ngươi đổi thành Giáp Ất Bính Đinh theo thói quen cũng được,
tùy ngươi. Khi gặp loại bài kiểu này, nếu có số chưa biết, ngươi trước
hết cứ đặt cho nó một cái tên, ví dụ là Giáp chẳng hạn, một số nữa chưa
biết, người đặt là Ất, sau đó xếp thành công thức, hai Giáp, ba Ất, rồi
bắt đầu thêm thêm giảm giảm, cuối cùng sẽ ra hai số Giáp và Ất”.
“Oa, đơn giản hơn cách Thái phó dạy bao nhiêu! Sao ngươi lại biết vậy?”
“Hoàng
thượng biết”. Nhớ không lầm thì trong Baidu có nói rằng Khang Hi đích
thân dạy Tứ Tứ đại số, dạy Tam Tam hình học. “Tứ gia cũng biết, hình như là được Hoàng thượng dạy cho”. Đông Thục Lan cố ý nói mơ hồ để Dận Lộc
tự cho rằng môn đại số của nàng là do Tứ Tứ dạy.
Quả nhiên Thập Lục không hỏi tiếp nữa.
Đêm đó, sau
khi Dận Chân đích thân tiễn tiểu Thập Lục hồi cung liền bước đến phòng
ngủ của Hinh Thần uyển. Tứ gia vận khí không tệ, người nào đó còn chưa
đến hẹn với Chu Công.
“Xem ra Thập Lục đệ rất thích ngươi”.
“Đó là vinh hạnh của thiếp thân”. Mỗ Lan thầm khóc thét, thế là xong, chẳng biết hôm nay mấy giờ mới được đi ngủ.
Trong phòng
bao trùm một bầu không khí tẻ ngắt. Dận Chân nhìn Đông Thục Lan đang đem đỉnh đầu đối diện với mình mà có chút buồn bực, trước kia hắn không cảm thấy gì, cho rằng hai người nói chuyện với nhau như vậy là lẽ đương
nhiên, nên tuân thủ lễ nghi. Nhưng mà kể từ khi nhìn thấy sự tự nhiên
khi nàng đối diện với Thập Lục, thấy sự nhiệt tình khi nàng giúp Thập
Tam đệ sắp xếp lại tài liệu đêm đó, những lúc ấy thần thái của Thục Lan
rất chói lọi, tỏa sáng, hắn muốn nhìn thấy một Đông Giai Thị Thục Lan
như vậy! Có điều Tứ a ca không phải là người giỏi tìm đề tài nói chuyện
phiếm nên chỉ còn cách bỏ cuộc.
“Nếu như mỏi mệt thì ngươi cứ ngủ trước đi, ta còn phải đọc một vài tấu chương ở thư phòng”.
“Dạ”. Có
chút bất ngờ, cứ như vậy bỏ qua cho nàng? Nhưng khi thấy Tứ Tứ dừng lại ở cửa phòng, trái tim vừa mới thả lỏng của Thục Lan lại treo lên.
“Đúng rồi,
đề nghị lần trước về vấn đề trị thủy không tệ, hơn nữa cách vẽ bảng biểu cũng coi như lập công lớn. Nếu muốn thứ gì thì hôm nay nghĩ kĩ càng,
ngày mai nói cho ta biết”.
Nhất thời
Thục Lan vẫn chưa phản ứng kịp, “Trị thủy? Vẽ bảng biểu? Không phải đã
ăn cua rồi sao?” Lời vừa ra khỏi miệng, người nào đó đã muốn cắn đứt đầu lưỡi của mình, đồ đưa tới cửa mà không cần, ngu ngốc thế là cùng!
“Không phải
mùa, cua đã lột xác rồi. Ta đã phân phó, đợi đến tháng chín tháng mười
năm nay lại cho người đem một ít cua nữa về. Lần này chẳng qua là muốn
thưởng cho ngươi vì đã giúp Thập Tam sắp xếp lại tài liệu. Phương pháp
vẽ bảng biểu rất hữu ích. Là ngươi nghĩ ra nhưng ta lại để cho Thập Tam
nhận công, ngươi là người thông minh, hẳn sẽ hiểu nỗi khổ tâm của ta”.
“Đó là đương nhiên, thiếp thân vô cùng cảm kích sự an bài của Tứ gia”. Thục Lan cũng nói thật lòng. Thập Tam a ca được một cái hư danh, còn thêm một đống
phiền toái, người tâm địa thiện lương như hắn đương nhiên sẽ coi như nợ
Thục Lan một món nợ ân tình, nói không chừng hắn còn cho rằng bản thân
còn nợ cả Tứ ca hắn nữa, bởi vì Tứ ca là người đã hai tay đem phần công
lao này đưa cho hắn. Theo Đông Thục Lan đồng học thì lần này nàng cùng
Tứ gia đã buôn bán có lời.
“Vậy thì nghĩ cho kĩ”. Nói xong, Dận Chân chính thức rời đi.
Tiểu Thúy
vẫn đóng giả pho tượng từ nãy tới giờ cuối cùng cũng được thở phào nhẹ
nhõm, sau đó hai mắt sáng lên: “Oa, Tứ bối lặc đúng là người thưởng phạt phân minh nha. Tiểu thư định xin Tứ gia cái gì?”
“Chúng ta thiếu vật gì không?”
“Tạm thời có vẻ không thiếu cái gì. Nếu tiểu thư thích sách, chi bằng yêu cầu một vài cuốn đi”.
“Quá lãng phí, khó có được cơ hội như thế này”
“Không thì
muốn cái gì bây giờ? Châu báu đồ trang sức tiểu thư đều không thích. Hay là đòi một đứa bé…” Thấy vẻ tức giận của Thục Lan, Tiểu Thúy vội vàng
lấy hai tay che miệng mình, “Nô tỳ không nói gì cả!”
Lúc này ngọn nến bên tường bỗng nổ bụp một cái, ánh mắt của Thục Lan chợt lóe, nhảy phắt lên: “Ta nghĩ ra rồi!”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT