Sáng sớm hôm sau, mắt Đông Thục Lan như gấu trúc, khiến cho Tiểu Thúy bị dọa sợ không nhẹ, phải biết rằng kể từ khi tiểu thư bị đập đầu, trừ cái đêm bối lặc gia nán lại thì tiểu thư nhà nàng ngày ngày đều ăn ngon, ngủ ngon, tiểu thư đã nói thân thể là tiền vốn, sẽ đi cùng mình hết đời, nhất định phải bảo vệ thật tốt, khỏe mạnh là quan trọng nhất. Rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra, nghiêm trọng đến mức nào mà lại làm cho tiểu thư mất ngủ?

“Tiểu thư? Hôm qua trời lạnh quá, người ngủ không ngon sao?”

“Không phải”. Đông Thục Lan vỗ vỗ mặt, hé miệng: “Ngày hôm qua Tứ bối lặc nói gì ngươi cũng nghe thấy rồi, ngươi nói xem ta có nên tranh thủ đi…?”

“Tiểu thư muốn đi tranh giành vật gì vậy?”

“Hôm qua ngươi không nghe thấy bối lặc gia nói ban đầu ngài ấy định cho ta một ân điển?”

“Có chứ ạ, chẳng phải bối lặc gia đã chuộc lại tất cả đồ trang sức cho tiểu thư rồi sao?”

Thục Lan nhắm mắt lại: “Không phải chuyện này, là chuyện ta có thể tùy ý ra vào thư phòng của ngài ấy để mượn sách đọc”.

“Nhưng cái này có gì khác đâu? Chẳng phải tiểu thư đã có thể mượn sách trong thư phòng của bối lặc gia từ trước sao? Chỉ là thêm phúc tấn đi cùng thôi, hơn nữa, có phúc tấn đi cùng tiểu thư, mấy người ở những viện khác cũng bớt nói xấu, bằng không, vạn nhất trong thư phòng thiếu mất cái gì, tiểu thư cũng không nói rõ được đâu”.

“Đúng thật, may có ngươi nhắc ta. Theo như lời ngươi nói thì ân điển này của bối lặc gia cũng chẳng có chút lực hấp dẫn nào. Mặc dù bây giờ tình hình phúc tấn có chút đặc biệt, thỉnh nàng đi đến thư phòng cùng ta là không có khả năng, nhưng rồi nàng cũng sẽ đẻ con thôi. Hơn nữa bây giờ sách trong thư phòng đã đủ cho ta đọc, cũng có thể đến thư cục để mua sách…” Sau khi nghĩ sâu tính kỹ, Thục Lan tiểu thư quyết định không đi khom lưng uốn gối, nô nhan mỵ chúa nữa, chỉ vì cái ân điển chẳng ra ân điển ấy thì không đáng, nhưng mà còn một vấn đề phải hỏi cho rõ. Cứ như thế, mấy lời Tiểu Thúy nói đã vô tình làm hỏng kỳ vọng của Dận Chân. Con cá suýt mắc câu cuối cùng lại chuồn mất.

Khi Tứ bối lặc mang theo Thập Tam đệ trở về phủ của mình, mới ngồi xuống ghế trong thư phòng thì người gác cửa đã thông báo, nói là Đông thứ phúc tấn có việc cầu kiến. Dận Chân cho đây là chuyện sớm muộn, nhất định là vì chuyện tự do ra vào mượn sách đọc trong thư phòng ngày hôm qua. Vậy nên, Dận Chân đưa mắt nhìn về phía tiểu đệ nhà mình, hy vọng hắn có thể tránh về. Chỉ tiếc, Dận Tường làm bộ như không nhìn thấy, ngồi ngay xuống cái ghế khắc hoa bên cạnh như tuyên bố bản thân rất muốn xem kịch, đầu thì nghĩ: Đông Tứ tẩu này quả thực rất có tính giải trí, chưa bao giờ khiến hắn phải thất vọng, Dận Tường nghĩ như vậy, càng cười khoái trá hơn.

“Tứ gia cát tường, Thập Tam a ca cát tường”.

“Chào Đông thứ phúc tấn”. Dận Tường hơi nâng mông khỏi ghế, khom lưng.

“Sao vậy?”

“Hôm qua vội vàng, đã quên hỏi bối lặc gia một việc”.

“Ừ”.

“Thiếp thân muốn hỏi Tứ gia… về bộ Marco Polo du ký kia…”

Dận Chân có chút bất ngờ, nhíu mày, ý bảo nàng nói tiếp.

“Bối lặc gia xem, sau khi màn đánh cược này kết thúc, có phải nô tỳ sẽ cầm lại bộ sách kia không?”

Dận Chân sửng sốt, Dận Tường cũng khẽ nhếch miệng, bọn họ cũng không ngờ rằng Đông Thục Lan lại hỏi vấn đề này. “Làm càn! Nàng coi Hoàng a mã là ai?”

“Không, không, Tứ gia hiểu lầm”. Đông Thục Lan quỳ xuống đất, hai tay khua lung tung, “Ý của thiếp thân là, nếu như Thánh thượng thích, sách này đưa cho ngài cũng không sao, Thục Lan sẽ tới chỗ các vị linh mục mua lại một bộ. Bởi vì chuẩn bị một bộ cũng không dễ dàng, chẳng những phí tiền còn tốn thời gian. Nếu như Hoàng thượng thích, vậy thì bây giờ thiếp thân cũng có thể đi đặt trước, tiết kiệm được chút thời gian. Nếu như Hoàng thượng không thích, đến lúc đó có thể đem sách trả lại cho Thục Lan, đương nhiên vậy là tốt nhất. Cho nên, Thục Lan mới cả gan…”

“Đông thứ phúc tấn tự tin thật đấy! Thứ phúc tấn khẳng định lần đánh cược này mình sẽ thắng sao?” Dận Tường cảm thán.

“Thập Tam a ca, chẳng lẽ ngài không hy vọng phủ Tứ bối lặc có thêm tiểu a ca?” Trả Thập Tam một đòn.

“Đương nhiên ta hy vọng như vậy, song bây giờ phần thắng cũng chỉ là năm mươi năm mươi”.

“Chỉ e lúc trước Thập Tam gia một nửa lòng tin cũng không có. Nhưng bây giờ sự thật bày trước mắt, vận khí của thiếp thân rất tốt, muốn ngăn cũng không được”.

Dận Tường cười hắc hắc, ánh mắt cầu cứu nhìn về phía Tứ ca nhà mình, nữ nhân này mồm miệng quá lợi hại, đệ không xong rồi, Tứ ca cứu mạng.

“Được rồi. Nàng đi mua một bộ đi”.

“Nhưng mà… nếu Hoàng thượng trả lại sách cho thiếp thân, Thục Lan có hai bộ sách cũng vô dụng”.

“Có vẻ Tam ca rất hứng thú với bộ sách này, đến lúc đó đưa một bộ sách cho huynh ấy là được”.

“Tạ bối lặc gia, vậy thì bối lặc gia hãy nói một tiếng với phòng thu chi, thiếp thân phái Tiểu Thúy đem mười lượng bạc đi mua sách”.

“Chờ chút đã thứ phúc tấn, như vậy thì không ổn. Ngươi có tiền tháng, tiền ngươi mua sách đương nhiên là của mình, sao lại hỏi xin Tứ ca? Bộ trong cung cũng là tiền riêng của ngươi mà”.

“Đúng vậy”. Đông Thục Lan gật đầu bảo phải, “Cho nên mười lượng bạc này chính là tiền bối lặc gia mua sách cho thiếp thân. Dù xét trên phương diện phụ từ tử hiếu hay huynh đệ thân thiết, cũng nên dùng danh nghĩa của gia để tặng sách, về phần thiếp thân, tặng cho nương nương trong cung hay phúc tấn các phủ còn được, chứ tặng cho Thánh thượng hay các a ca thì không ổn lắm. Mà nói bối lặc gia lấy đồ của thiếp thân tặng người khác thì càng khó nghe, Thập Tam a ca, ngài nói xem có đúng hay không?”

Nghe vậy, Dận Tường cũng gật đầu đồng ý.

“Nàng chỉ hỏi có vậy? Không còn chuyện gì khác?” Dận Chân mở miệng.

“Vâng, cũng chỉ là chút chuyện vặt vãnh này thôi, Thục Lan cáo lui, không quấy rầy hai vị làm việc”. Đông Thục Lan vung khăn, lui ra khỏi thư phòng.

Chờ Đông Thục Lan đi xa, thư phòng bỗng chốc yên lặng. Dận Tường liếc Tứ ca, có chút suy tư: “Tứ ca nói xem tại sao Đông Giai Thị nhất định muốn bộ sách kia? Chẳng lẽ trong cuốn sách này có cái gì? Vả lại đó là bản dịch tiếng Anh, nàng ấy biết cả tiếng nước ngoài ư?” Dận Tường suy nghĩ một chút liền cảm thấy nhất định không có khả năng, lắc đầu, “Hay là bên người Đông Giai Thị có người hiểu tiếng nước ngoài? Ban đầu đệ cho rằng nàng chuẩn bị bộ sách này vì nó có công thức làm kem, nhưng bây giờ ngẫm lại, bộ sách này ắt có gì đó cổ quái”.

“Ừ”. Dận Chân nghe xong lời của Thập Tam, trong lòng cũng khẽ động, xem ra cần điều tra một chút về chuyện tiếng nước ngoài này, nếu như bên cạnh Đông Thục Lan có người tài, thì nhất định phải lôi ra sử dụng.

“Hay là để đệ quay lại hỏi xem Tam ca có biết chút gì về bộ sách này không?”

“… Cũng được. Có điều, nếu như Đại Thanh không có bản dịch tiếng Hán thì chắc Tam ca cũng không biết bao nhiêu, đi hỏi các vị linh mục kia sẽ tốt hơn”.

“Tứ ca nói phải”.

Nhưng mà lần này hai người đều nghĩ sai rồi, sở dĩ Đông Thục Lan muốn sách là do nàng còn chưa đọc xong! Tất cả đều là tiếng Anh, hơn nữa có tổng cộng bốn cuốn, mặc dù Thục Lan đời trước có chạy sang nước ngoài mấy lần, mặt dát mấy lớp vàng, nhưng dù sao nàng cũng là người Trung quốc, hơn nữa còn tính toán sau khi về nước sẽ sống cuộc đời của heo, thêm vào đó sau khi xuyên không lại không có điều kiện, tiếng Anh cũng quên kha khá, vì thế tốc độ đọc quyển du ký này sẽ chậm hơn rất nhiều so với những quyển khác, đã vậy còn lúc đọc sách này lúc đọc sách khác, suốt ngày nhìn chăm chăm vào quyển sách cũng khiến cho mắt bị mỏi. Cho nên, bộ Marco Polo du ký kia bạn học Thục Lan mới chỉ đọc được hai cuốn, một nửa còn lại còn chưa xem qua đâu.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play