Ngày hôm
sau, Đông Thục Lan bởi vì hiện tại sáng sớm mỗi ngày không cần phải đến
thỉnh an phúc tấn nên thường ngủ nướng, hôm nay bỗng tỉnh sớm, ăn điểm
tâm, tập thể dục, sau khi đọc sách một chút, mới đột nhiên nghĩ đến một
chuyện, hơn nữa còn là một chuyện rất nghiêm trọng.
“Tiểu Thúy”.
“Chuyện gì vậy tiểu thư?”
“Ta hỏi ngươi, phúc tấn không ở đây, nhưng mà bây giờ lại có bối lặc gia, sáng sớm chúng ta có phải đi thỉnh an hay không?”
“Chuyện này… Tiểu Thúy cũng không biết. Có điều, tiểu thư, bây giờ người mới lo lắng chuyện này có phải muộn quá rồi hay không? Bối lặc gia đã đi rồi”.
“Đi? Đi đâu vậy?”
“Vào triều sớm ạ. Trời còn chưa sáng bối lặc gia đã đi rồi, đường từ nơi này vào thành cũng đâu phải ngắn”.
“Vậy có trở lại không?” Chuyện này tương đối quan trọng, nhất định phải hỏi rõ ràng.
“Bối lặc gia không nhắc đến, nô tỳ cũng không biết”.
“À, vậy chút nữa ngươi đi làm sữa băng đi, tiểu thư ta muốn ăn vị dâu tây”.
“Vâng… tiểu
thư”. Có điều Tiểu Thúy cũng không vội vàng rời đi, lại còn rất bát quái tiến đến gần: “Tiểu thư, người nói xem buổi tối gia có thể đến không?”
“Ai biết,
ngài ấy không đến mới tốt. Ngài ấy vừa đến, thần kinh của toàn bộ người
trong điền trang liền khẩn trương cao độ, đã thế còn nặn mãi không ra
được một khuôn mặt tươi cười, cứ như chúng ta thiếu nợ tám trăm lượng
bạc không bằng. Có điều, chắc là ngươi phải làm nhiều sữa băng một chút, cất vào trong hầm băng. Tiểu Thập Lục rất thông minh, sau khi hồi cung
nhất định sẽ cho người đi làm, làm không thành, hắn lại không được ra
ngoài, nói không chừng còn cho người mang sách đến đổi, đem vào trong
cung”.
Vừa nói
xong, ngoài cổng đã báo, nói rằng Thập Ngũ a ca phái người đem sách đến. Tiểu Thúy đúng là bái phục tiểu thư nhà mình sát đất, Đông Thục Lan thì lại có một loại cảm giác giống như Đường Minh Hoàng vì Dương Quý Phi
thích ăn vải mà phái người đi ngàn dặm đem vải về, lạnh quá! Thật là
muốn chạy đi nơi khác! Nàng cho người mang sách vào, nhìn qua hắn, gặp
rồi, là tiểu thái giám bên người tiểu Thập Ngũ, tên là Tiểu Lộ Tử, sau
đó nàng lại cho Tiểu Thúy đi làm thêm một chút kem.
“Ngày hôm
qua làm còn lại không nhiều lắm, ta cho Tiểu Thúy làm lượt mới, ngươi
trước tiên cứ chờ một lát. Nếu lần sau a ca muốn ăn, cứ cho người gửi
thư trước, ta sẽ bảo Tiểu Thúy chuẩn bị sớm, làm món này cũng không phải đơn giản, không thể ngay tức khắc mà xong được. Nếu làm quá nhanh, ăn
vào sẽ thành cứng”.
“Vâng, nô tài sẽ truyền lại lời của phúc tấn cho tiểu a ca”.
“Tiểu Thập Lục ngày hôm qua trở về không cho người làm thử sao?”
“Thứ phúc
tấn cũng hiểu rõ tính tình của tiểu a ca, không dám lừa gạt phúc tấn,
hôm qua vừa hồi cung, Thập Lục a ca liền lôi kéo Thập Ngũ a ca của chúng nô tài, cho người đem bánh kem bỏ vào trong hầm băng, sau đó chờ nó
đông lại. Nhưng vị này lại là vị của kem với nước, nhàn nhạt, không mềm
thuần vị sữa như của thứ phúc tấn làm. Vì vậy mà Thập Lục a ca còn mất
hứng một hồi”.
Đông Thục
Lan liếc liếc mắt, đó là đương nhiên, nếu làm dễ dàng như đồ ướp lạnh,
ta còn phải giấu làm gì! “Được rồi, Tiểu Lộ Tử, thân nương Thập Ngũ,
Thập Lục a ca thích ăn trái cây nào?”
“Hồi thứ phúc tấn, là dâu tây”.
“À. Vậy ngày mai, làm phiền ngươi trở lại một chuyến, ta cho Tiểu Thúy làm chút sữa
băng vị dâu tây, đưa ngươi mang đi, tiểu Thập Ngũ, Thập Lục dù sao cũng
không quản được mình ăn bao nhiêu. Ngươi cũng để ý một chút, không cho
bọn chúng ăn một lúc quá nhiều, lạnh bụng sẽ không tốt, mọi người cũng
ăn không ngon”.
“Thứ phúc tấn có lòng, nô tài nhất nhất nhớ kỹ”.
“Còn nữa, hai phần này, mỗi người một phần, mỗi người một quyển sách, nếu như muốn làm nhiều hơn thì phải đưa nhiều sách”.
“Chuyện đó trong lòng Thập Ngũ a ca hiểu rõ”.
“Ta chỉ sợ
tiểu Thập Lục lại ra vẻ nghĩa khí, có đồ tốt phải chia sẻ với huynh đệ,
hai a ca chắc hẳn cũng thân thiết với mấy người học cùng, cứ ngươi một
miếng ta một miếng thì chẳng mấy sẽ hết”.
“Phúc tấn nói phải”.
Quả nhiên
không ngoài dự đoán, tiểu Thập Lục nhất thời không nhịn được, dựa trên
nguyên tắc có đồ phải chia xẻ cho mọi người, vài người chia nhau, thoáng cái đã hết, không nói đến các cách cách trong cung, nữ hài tử đối với
thứ gọi là kem này lại càng vừa yêu vừa hận. Thoáng cái, Thập Lục a ca
trở thành cục cưng trong cung. Như vậy, rắc rối cũng tới, nhiều người,
số lượng kem phải tăng, yêu cầu của Đông thứ phúc tấn đối với sách cũng
nâng cao, Thập Ngũ, Thập Lục không thể liên tục lấy nhiều sách ra để đổi như trước, mà bọn họ càng không thể vì việc này mà tìm đến Tứ ca.
Vậy nên, bất đắc dĩ, Thập Ngũ phái người gửi thư đến cho Đông Thục Lan, hỏi xem có
thể đổi sách thành bạc hay không. Đông Thục Lan cũng rất thẳng thắn hồi
âm cho hắn, nếu như bên ngoài đồn đại Tứ bối lặc ngay cả vợ của mình
cũng không nuôi nổi, vợ còn phải xuất đầu lộ diện, bán đồ ăn nuôi cả nhà sống qua ngày, e rằng đời này bọn họ cũng đừng hòng được ăn sữa băng
nữa.
Thấy thư trả lời, hai vị a ca trầm mặc một hồi, trải qua bàn bạc nghiêm túc, quyết
định cứ y theo phương pháp của Đông thứ phúc tấn, muốn ăn cũng được
thôi, cầm sách đến đổi, nhưng mà không thể trùng nhau, những quyển có
tên trên danh sách không được cầm đến để đổi lại! Nhất thời xôn xao ồn
ào. Lão Khang cũng không ngăn cản, màn kịch này càng diễn càng vui lên.
Đông thứ phúc tấn trong phủ Tứ a ca mặc dù đang đi vắng, nhưng vì chuyện lấy ăn đổi sách mà tên tuổi được lan truyền đến tận trong phủ các đại
bối lặc.
Ban đầu Dận Chân cũng muốn dập tắt chuyện này, nhưng lại bị Khang Hi đoán được nên ngăn cản.
“Dận Chân con cũng biết tội?” Khang Hi nhàn rỗi ngồi trên kháng ở thư phòng.
“Thỉnh Hoàng a mã giáng tội. Nhi thần không nên mang theo Thập Ngũ, Thập Lục đi thăm Đông Giai Thị, để cho nàng thừa cơ lợi dụng”. Dận Chân quỳ một gối
xuống đất.
“Lão Tứ à,
con làm việc trẫm luôn luôn yên tâm, bởi vì con xử lí mọi chuyện thận
trọng, tỉ mỉ. Nhưng mà lần này, con có chút sơ suất rồi”.
“Hoàng a mã dạy bảo phải”.
“Đứng lên đi. Tiểu Toàn Tử”.
Lý Đức Toàn bước lên phía trước, đáp lời: “Hoàng thượng”.
“Đi, cầm hai bát sữa băng tới, cho bối lặc gia nếm thử”.
“Dạ”.
“Tạ ơn Hoàng a mã ban cho”.
Dận Chân ăn
hai ba miếng thì hết sữa băng trong bát, mềm mềm, ngọt ngọt, với hắn mà
nói thì ăn ngon hay không cũng không quan trọng, chỉ xem nó như một loại đồ ngọt thông thường. Đợi Khang Hi từ từ ăn hết bát còn lại, Lý Đức
Toàn vội vàng dâng khăn ăn lên, lau miệng hộ Hoàng thượng.
“Lão Tứ, con còn nhớ rõ lần trước trẫm đến phủ, trước khi đi đã nói gì chứ?”
“Hoàng a mã nói nhi thần tuyệt không dám quên”.
“Vậy hẳn là còn nhỡ rõ trẫm từng nói, con đang bỏ phí của trời?”
Dận Chân hai gối chạm đất: “Nhi thần đáng chết”.
“Đứng lên đi. Lo lắng của con trẫm cũng không phải chưa từng nghĩ đến”.
“Tạ ơn Hoàng a mã không giáng tội”.
“Khi Thập
Ngũ, Thập Lục mang thứ sữa băng này vào cung, trẫm đã từng phái người
điều tra, thế nhưng lại không có ai biết làm, vì thế, trẫm cho người đi
cảnh uyển một chuyến”. Nói xong, Khang Hi chỉ chỉ cái bàn, Lý Đức Toàn
lập tức cầm lấy tờ giấy trên mặt bàn, đưa cho Dận Chân. “Lão Tứ, con nói cho trẫm, con nhìn thấy cái gì?”
“Bút viết này không phải là bút lông thông thường”.
“Vậy là bút gì?”
“Hình như là bút lông chim của phương Tây”.
“Cho nên,
trẫm đã cho tìm vài thầy tu đến, trái lại bọn họ vừa nhìn thấy liền nhận ra. Nói sữa băng này là được một thương nhân người Ý tên là Marco Polo, ba trăm năm trước truyền từ Trung Quốc vào châu Âu”.
“Vậy mới nói, Đông Giai Thị nhất định là đã có được phối phương từ một nơi nào đó”.
“Con nhìn kỹ lần nữa xem”.
“Có chữ
sai…” (có mấy chữ giản thể thiếu tay ít chân. Mặc dù Đông Thục Lan vừa
chép sách vừa học viết chữ phồn thể, nhưng thỉnh thoảng lại lén lười
biếng một chút).
“Vậy cho thấy điều gì?”
“Phối phương này có thể không phải là được chép lại. Nhưng Hoàng a mã, cũng có thể
do người phát minh ra sữa băng trước kia học thức không tốt, cho nên mới viết chữ sai. Mà theo nhi thần được biết, trước khi Đông Giai Thị xuất
giá không được nhận sự giáo dục cao, cũng chỉ biết vài chữ. Cho nên, nhi thần mới có thể cho rằng nàng…”
“Mới có thể cho rằng nàng thu sách chỉ là ngụy trang”.
Dận Chân cúi đầu.
Khang Hi
xuống kháng, đi tới bên người Dận Chân, dùng tay phải vỗ vỗ vai trái của hắn: “Dận Chân, một nữ tử chỉ biết vài chữ không thể nói ra được những
lời như thế. Con nên ngẫm lại cẩn thận. Trẫm tới phủ con nhìn vị Đông
Giai Thị này chỉ là chủ ý nhất thời. Nếu như bảo những lời lúc đó chẳng
qua là nàng tùy tiện nói, vậy thì con thật sự đang lãng phí của trời;
nhưng nếu đúng như sự nghi ngờ của con, tất cả là ngụy trang, vậy bên
cạnh nàng nhất định có người chỉ điểm, con không tìm hiểu người kia là
ai, mà lại mặc kệ như vậy, trừ phi trong lòng con đã nắm chắc”.
“Hoàng a mã giáo huấn phải, là nhi thần sơ sót”.
“Vậy con lui ra đi. Về chuyện sữa băng đổi sách, tạm thời con cố gắng đừng nhúng
tay, trẫm muốn xem hai đứa Thập Ngũ, Thập Lục sẽ làm gì để giải quyết
tốt hậu quả. Hơn nữa, thứ đồ ăn này chờ khí trời chuyển lạnh liền không
dùng nữa”.
“Dạ”.
Quả nhiên,
khi thu dần lạnh, số lượng dùng sữa băng cũng chậm rãi giảm đi, có điều
Đông Thục Lan đã chiếm được không ít sách, có thể đọc thoải mái một thời gian. Đương nhiên, có được có mất, không bao lâu sau cuộc nói chuyện
của Khang Hi và Dận Chân, Dận Chân liền nói với Đông Thục Lan, cho nàng
thời gian ba ngày chuẩn bị trở lại sống ở phủ Tứ bối lặc, sẽ cho nàng
một viện lớn hơn trước để có chỗ mà cất sách. Song Tứ bối lặc cũng cảnh
cáo nàng, ba ngày sau nếu còn không thu dọn tốt, toàn bộ những thứ chưa
được thu dọn sẽ phải để lại, không cho nàng thời gian trì hoãn. Cho nên, ba ngày này, Đông Thục Lan đúng là vội vàng đến tối tăm mặt mũi, chỉ sợ bỏ sót một quyển sách nào đó thì khổ.
Đông thứ
phúc tấn cuối cùng lại phải quay trở về với cuộc sống giấu đông giấu
tây, phòng này phòng nọ, mỗi sáng tinh mơ phải đi thỉnh an phúc tấn.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT