Một tháng
sau, Đông Thục Lan phái người đến nhà thờ hỏi thăm tin tức, không ngờ
rằng hạ nhân kia còn mang cả sách về, còn thuật lại lời nói của linh mục Tạp Đức Áo: một giáo hữu buôn bán chuẩn bị mang theo cuốn Marco Polo du ký lên thuyền để đọc giải sầu, ông ta liền mua thẳng từ trong tay người nọ.
Nếu như vị
linh mục này mà đứng trước mặt, nói không chừng Đông Thục Lan đang vui
mừng đến phát điên đây sẽ nhào tới hôn ông ta hai cái mất. Thấy tiểu thư phấn khích như thế, Tiểu Thúy vô cùng tò mò lật trước hai trang, “Tiểu
thư, đây chính là tiếng nước ngoài sao?”
“Đúng vậy!” Đã bao lâu không nhìn thấy, có phần mới lạ rồi.
“Thế cách
dạy làm món đồ ăn ngọt kia ở chỗ nào vậy tiểu thư? Tiểu thư phiên dịch
trước rồi nói lại để nô tỳ học làm đi”. Tiểu Thúy cũng bị lây sự hưng
phấn của Thục Lan, đồ ngọt của người nước ngoài đấy, không biết khi làm
xong sẽ có những hương vị gì.
“Được rồi, trước tiên ngươi cứ làm việc của ngươi đi, để ta tìm xem, chờ ta viết xong sẽ đưa cách làm cho ngươi”.
“Dạ”.
Đông Thục
Lan bắt đầu hành động quét sách (xem lướt siêu nhanh) lần đầu tiên kể từ khi xuyên không tới nay. Tìm được rồi! Thật quá tốt! Có kem ăn, còn là
kem làm tay! Chảy nước miếng, chảy nước miếng. Nàng lập tức viết phương
pháp làm lên giấy, giao cho Tiểu Thúy, để cho cô bé thí nghiệm, cũng
cương quyết tự đề cử bản thân làm chuột bạch, trước khi ăn thử, nàng
nhanh chóng bắt tay vào thu dọn gian phòng, giấu hết bút lông chim các
loại đi để đề phòng chuyện xấu xảy ra. Căn cứ vào định luật xuyên không, vào lúc mà nữ chính đang làm món gì đó ăn ngon, nhất định sẽ có một
binh đoàn người quen xuất hiện để đoạt ăn, đúng là không biết mũi họ
sinh ra thế nào. Thật sự chưa từng nghe hay thấy trên sách loại lỗ mũi
chỉ có chó mới thính bằng như vậy! Để phòng ngừa rắc rối có thể xuất
hiện, thu dọn đồ lại vẫn là tương đối an toàn.
Quả nhiên,
đúng lúc “chuột bạch” đang khoan khoái ăn thử thành phẩm và cho ý kiến ở phòng ngoài, thì người giữ cửa nghênh tiếp một đoàn người đi vào, dẫn
đầu chính là một vị trung niên có khí chất nho nhã, thế nhưng, đây không phải là binh đoàn người quen mà lại là người Thục Lan không nhận ra!
“Vương gia, vị này là Đông thứ phúc tấn của Tứ bối lặc chúng ta”.
“Bái kiến Vương gia”. Đông Thục Lan vung khăn, nói thầm trong lòng, không biết đây là Vương gia nhà ai.
“Miễn, ngươi không cần giữ lễ tiết làm gì, chúng ta chẳng qua chỉ nghỉ chân nơi này
một lát để đổi ngựa, ngồi một chút rồi lại phải vào thành”.
“Vâng. Thỉnh Vương gia cùng phúc tấn và các vị vào nhà ngồi, nắng ngoài trời không tốt”.
“Được, ngươi cũng vào ngồi cùng một lát đi”.
“Đa tạ ngài ban ngồi”. Sao nàng cứ có cảm giác hắn mới là chủ nhân nơi này thế nhỉ, có điều cẩn thận sẽ giữ được thuyền đến vạn năm*.
* Có thể hiểu là sự cẩn trọng đem lại kết quả tốt.
“Ngươi là người nhà Ngạc Luân Đại?”
“Không ạ, thiếp thân là thứ nữ của Khoa Đại, Đông Giai Thị Thục Lan”.
“Ồ, a mã ngươi khỏe không? Ta cũng đã lâu chưa gặp ông ấy”.
“A mã mạnh khỏe, đa tạ ngài đã quan tâm”.
“Lần sau gặp ông ấy thì hãy nói Thường Ninh chuyển lời hỏi thăm”.
“Dạ. Tiểu nữ xin thay mặt a mã khấu tạ Vương gia”. Thục Lan đang ngồi nửa mông trên ghế nhanh chóng đứng lên, vung khăn thi lễ.
Thường Ninh? Quen tai quá! Ối, chẳng phải đây chính là Ái Tân Giác La Thường Ninh
trong tiểu thuyết Cổ Linh, đệ đệ của Khang Hi đấy ư?! Hắn là thân vương
nào nhỉ? Không nhớ được nhiều. Ở trong tiểu thuyết, vị Vương gia này rất thông minh, yêu cầu tự lo liệu hôn sự, không chỉ có vẻ ngoài đẹp mắt mà còn là cao thủ võ lâm! Lại một lòng với vợ, đúng rồi, vợ của hắn hình
như cũng là con thứ ba của Đông gia, một cô gái đáng thương khiêm tốn,
nhưng đây chỉ là tiểu thuyết thôi, chẳng biết có phải thật hay không?
Trong lịch sử, vị Vương gia này hình như rất đoản mệnh, cũng không sống
quá năm mươi, ừm… nhớ không nhầm thì lẻ ba năm thì chết, lẻ ba năm? Năm
1703, không phải là năm nay sao?! Không đúng! Nhìn hắn rất có sức sống
mà? Ơ… hình như còn là mùa hè, mẹ ơi, bây giờ đã gần hè, mau nghĩ mà
xem, ngày nào đó, nếu hắn mà chết ở chỗ này, vậy mọi người gánh sao nổi? Cho dù không chết ở đây, vạn nhất chết không minh bạch, một khi tra tới chỗ này vậy thì tất cả đều không sống được! Tiễn ôn thần, đúng, phải
ngay bây giờ, ngay bây giờ, phải đưa mấy ôn thần này đi một khắc cũng
không thể trì hoãn, bằng không sẽ phiền toái to!
Nghĩ đến
đây, Đông Thục Lan lại có phần đứng ngồi không yên, ngay cả mặt cũng bắt đầu có chút cứng ngắc. Rất hiển nhiên, Cung Thân Vương đã nhận ra nữ tử trước mắt đột nhiên thay đổi thái độ, có chút kỳ quái: “Sao vậy? Ngươi
có chuyện gì phải đi làm gấp à? Tùy ý đi”.
“Cũng không có chuyện gì khẩn cấp, Vương gia và phúc tấn là khách quý, phải trọng đãi là tất nhiên”.
Nhất thời
không khí trở nên tẻ ngắt, hai bên đối diện nhưng đều không nói gì. Ái
Tân Giác La Thường Ninh chậm rì rì phẩm trà, đồng thời đánh giá phòng
khách nhỏ, phúc tấn cùng mấy ma ma đang chăm sóc các tiểu a ca, tiểu
cách cách. Đông Thục Lan thì cả người căng thẳng, không biết nếu bây giờ nàng nói muốn đi xem xét tình hình đổi ngựa thì có trắng trợn quá
không, có rõ ý đuổi người quá không? Trời ơi, đây chính là đạo lý “phúc
họa gắn liền” sao?! Tại sao người đến không phải là đám người quen chứ?
Bây giờ nàng chẳng thà bị mấy người kia đến giành ăn, còn hơn là phải
tiếp vị khiến người ta phải thấp thỏm lo sợ này, trái tim bị treo lên
như vậy thì chịu đựng kiểu gì!
Cuối cùng,
hạ nhân cũng đi vào bẩm báo thớt ngựa đã đổi xong xuôi, có thể lên
đường, Đông Thục Lan chỉ cảm thấy cả người đã cứng ngắc lại. Từ từ đứng
lên, cung tiễn bọn họ ra cửa, nhìn bọn họ ra đến vườn, mãi cho đến lúc
không nhìn thấy bóng dáng tùy tùng, cả người Đông thứ phúc tấn mới mềm
nhũn, ngồi phịch xuống mặt đất, khiến cho Tiểu Thúy sợ hãi đến mức kêu
lên: “Tiểu thư, người làm sao vậy?”
Thần kinh
căng thẳng đến đỉnh điểm thoáng chốc buông lỏng, Đông Thục Lan chỉ cảm
giác bản thân rất mệt mỏi, vô lực phất tay một cái: “Đỡ ta đứng lên, mệt mỏi quá, ta muốn vào trong ngủ một chút, đợi lát nữa đến giờ ăn, nếu ta vẫn chưa tỉnh thì cứ miễn. Bây giờ ta một chút khẩu vị cũng không có”.
“Tiểu thư, rốt cuộc là sao vậy? Vị Vương gia này đáng sợ thế sao?”
“Đúng rồi, ngươi ra cửa hỏi một chút, vị vừa rồi là Vương gia nào?”
“Ơ? Tiểu thư không biết? Thế mà còn bị hù dọa thành thế này?” Chuyện này khiến Tiểu Thúy cảm thất rất lạ lùng.
Thục Lan thở dài một hơi, “Ta sợ mình đoán sai, nếu không phải là vị mà ta nghĩ trong đầu, đây mới là vận may”.
“Nô tỳ lập tức đi hỏi”.
Chỉ chốc lát sau, Tiểu Thúy vào trong phòng, “Tiểu thư, là Cung Thân Vương”. Sau đó, nàng cẩn thận quan sát sắc mặt của tiểu thư, “Tiểu thư, có cái gì không ổn sao?”
“Cung Thân Vương, đệ đệ của đương kim Thánh thượng, Ái Tân Giác La Thường Ninh?”
“Tiểu thư, không thể gọi thẳng tục danh của Vương gia!”
“Biết rồi, ta muốn ngủ”. Thấy Tiểu Thúy vẫn chưa chịu di chuyển, nàng hỏi “Làm sao vậy?”
“Nô tỳ chỉ
không rõ tiểu thư đang sợ hãi cái gì? Vị Cung Thân Vương này dường như
không có quan hệ gì với chúng ta. Hơn nữa trước kia tiểu thư chưa từng
gặp Vương gia, Vương gia nhìn qua cũng rất ôn hòa”. Tiểu Thúy nghĩ thế
nào cũng không thông.
“Biết nhiều
quá đối với ngươi không có chỗ tốt, hơn nữa là phúc thì không phải là
họa, là họa thì tránh không khỏi, cứ chờ xem sao. Chắc hẳn chúng ta sẽ
không có việc gì, chỉ là ta đột nhiên nghĩ tới một số chuyện khác của
ngài ấy thôi, đừng lo lắng”.
“Nhưng tiểu thư…”
“Ngươi không cần phải lo lắng cho ta, ta ngủ một giấc sẽ không sao. Ngươi lui xuống trước đi”.
“Dạ”.
Thục Lan nằm ở trên giường dốc sức nhớ lại Thường Ninh này rốt cuộc là chết vào ngày nào? Hơn nữa về nguyên nhân cái chết của hắn hình như trên mạng cũng
không nhắc tới. Sở dĩ biết đến hắn hoàn toàn là nhờ quyển sách kia của
Cổ Linh, thế nên mới nghĩ đến chuyện lên mạng tra thêm tư liệu về hắn.
Ngẫm lại, những người như Tiểu Thúy thật hạnh phúc, không biết không sợ, nàng thì… đừng nói là bữa tối, ngay cả điểm tâm cũng không dám cho
người mang ra chiêu đãi, chỉ sợ vị Vương gia này ăn xong lại xảy ra
chuyện gì. Nếu có sự vụ gì không may thật, chôn cùng chính là người
trong toàn viện đó! Rốt cuộc hắn chết ngày nào? Mang theo vấn đề này,
Đông Thục Lan đi tìm Chu Công.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT