Ngày hôm sau, khi Đông Thục Lan mở mắt thì bên cạnh đã không có người, “Tiểu Thúy”.

“Tiểu thư, người tỉnh rồi”.

“Tiểu Thúy ơi, ta đói bụng!”

“Đây là bữa tối nô tỳ chuẩn bị cho tiểu thư”.

“Bữa tối? Ta đã ngủ thời gian dài như vậy sao?”

“Vâng thưa tiểu thư, buổi sáng sau khi bối lặc gia đi, phúc tấn phái người đưa tới không ít thuốc bổ, muốn người nghỉ ngơi thật tốt”.

“Viện đã đóng cửa cài khoá chưa?”

“Vẫn chưa, chỉ sợ vạn nhất bối lặc gia…”

“Còn tới? Thử nhìn thắt lưng của ta đi…Trời ơi, tên nam nhân này có hiểu cái gì gọi là thương hương tiếc ngọc không vậy?!”

“Tiểu thư, hay là thì nô tỳ bảo bọn họ chuẩn bị nước nóng để cho người ngâm mình, có lẽ sẽ khá hơn một chút”.

“Tốt, trước đem đến ít thức ăn, còn nữa, lập tức cho người đóng cửa cài khoá, mọi người có thể về nghỉ ngơi”.

“Nhưng mà…”

“Không có nhưng mà, đi, đem đồ ăn đến”. Nói xong, mỗ Lan tiếp tục giả vờ nằm ngay đơ trên giường, xem ra bản thân nàng nói một chút cũng không sai, cái “hoạt động” này đúng là khiến cho người ta mệt mỏi mà, nhìn xem nàng ngủ cả một ngày, toàn thân trên dưới còn giống như là bị xe chẹt qua. Trên sách nói cái gì mà khiến cho người ta cảm giác hưng phấn đến mức tột cùng vân vân tất cả đều không có, chỉ có một kết luận, kỹ thuật của Tứ gia quá kém, những nữ nhân kia làm một đêm, ngày hôm sau còn dung quang toả sáng, thần thanh khí sảng tám phần đều là giả bộ hết! Người nào đó phỉ báng trắng trợn ở trong lòng, Tứ bối lặc đang ở trong cung giúp vạn tuế gia xử lý tấu chương liên tiếp hắt xì mấy cái liền.

“Lão Tứ, sao vậy, tối hôm qua cảm lạnh sao?” Dận Chỉ cùng phê duyệt tấu chương trong phòng ngẩng đầu hỏi.

“Không có việc gì, đa tạ Tam ca quan tâm”.

“Nghe nói hôm qua Hoàng a mã đến phủ của đệ”.

“À, chẳng qua là đến ngồi một chút”. Dận Chân giật giật miệng, hồi tưởng lại trước đó: lão Thập Tam thấy hắn là bộ dạng muốn cười nhưng không cười, Thập Tứ lại càng thẳng thắn, mới gặp liền hỏi Đông cách cách kia có còn sống hay không? Đông Thục Lan này, làm hắn mất hết thể diện trước mặt các đệ đệ!

Cảm giác được lão Tứ phát ra luồng khí u ám, Dận Chỉ có chút kỳ quái, lẽ nào hôm qua Hoàng a mã đã khiển trách lão Tứ? Nhưng hắn đâu thấy chút phong thanh nào, chỉ nghe nói Đông cách cách có công dạy dỗ Thập Lục, ban thưởng thăng làm thứ phúc tấn, nói như vậy thì phải là chuyện vui, không lẽ còn có ẩn tình khác? Chốc nữa hỏi Thập Tứ một chút, Thập Tam cùng lão Tứ giao tình rất mật thiết, không chắc sẽ nói ra.

Ở một nơi khác, Đông Thục Lan sau khi ăn xong, tắm rửa xong liền tiếp tục ngủ, mãi đến sáng sớm ngày tiếp theo mới có chút tinh thần, tiếp đó nàng bảo Tiểu Thúy giúp bản thân thay một bộ trang phục màu khói, trên mặt thoa nhiều thêm chút phấn, cả người nhìn qua có chút tiều tuỵ, cuối cùng mới đến thỉnh an phúc tấn. Theo như Thục Lan nghĩ, tuy rằng làm thế này thanh danh của Tứ bối lặc gia có thể bị đen đi một ít, nhưng nếu thấy nàng cũng đã bị Tứ bối lặc chỉnh cho thảm như vậy, chắc hẳn lòng những oán phụ kia cũng có thể bình ổn đôi chút, hơn nữa đây cũng là sự thật, nàng dù sao cũng đã ngủ suốt một ngày đấy thôi!

Quả nhiên, vừa nhìn thấy Đông Thục Lan, giọng điệu chúc mừng của những phu nhân kia vô cùng chua, nhưng mà khi nhìn lại sắc mặt của nàng thì lại có chút hả hê, ngược lại phúc tấn Ô Lạt Na Lạp Thị năm lần bảy lượt muốn Thục Lan nghỉ ngơi cho thật tốt.

Vừa về tới viện mình, Đông Thục Lan liền thăm dò Tiểu Thúy, cái chức thứ phúc tấn này thực chất có chỗ tốt chỗ xấu nào, ví dụ như tiền tiêu vặt hàng tháng có tăng hay không? Có phải tham gia những bữa tiệc xã giao không thiết yếu hay không?

Vừa mới quá trưa, Thập Lục a ca đã quang quác quang quác chạy vào viện: “Cách cách, Đông cách cách!”

“Làm sao vậy, xảy ra chuyện động trời gì sao?” Đôi lông mày của Đông Thục Lan nhíu lại.

“Nghe nói ngày hôm qua ngươi bị bệnh, vốn hôm qua ta đã muốn tới thăm ngươi nhưng mà Tứ a ca không cho phép”. Vẻ mặt Dận Lộc lo lắng. “Cách cách, ngươi không sao chứ? Ta có mang thuốc bổ tới nha!”

“Bị bệnh? À, đúng, đúng là bị bệnh, vẫn là tiểu Thập Lục biết quan tâm, tới đây hôn một cái nào. Thập Lục cứ yên tâm, nhìn xem ta bây giờ khoẻ rồi”.

“Cách cách bị bệnh gì vậy?”

“Cái… cái này, chẳng qua là hôm trước làm nhiều việc nặng, mệt quá ấy mà…”

“Việc nào chứ? Để cho hạ nhân đi làm không phải tốt rồi sao?”

“Công việc thể lực”. Nàng ho khan một tiếng, cố gắng nhịn cười, tiểu Thập Lục thật là dễ thương, trêu thực thích.

“Công việc thể lực?” Mắt Dận Lộc càng mở lớn: “Công việc thể lực nào mà phải đích thân cách cách ngươi làm mới được? Chẳng lẽ gia đinh trong phủ Tứ ca không đủ dùng? Sao có thể!”

Vừa nghĩ tới cảnh băng sơn Tứ Tứ làm công việc thể lực này với gia đinh, Đông Thục Lan liền ôm bụng kích động cười điên cuồng, nàng ôm cổ Dận Lộc: “Tiểu Thập Lục, ngươi đúng là tri kỷ, Tứ tẩu của ngươi thật cảm động vô cùng!”

“Đông… Đông cách cách ngươi đừng khóc mà, mấy tên ác nô kia bắt nạt ngươi sao? Ngươi nói cho ta biết ai bắt nạt ngươi, ta sẽ giúp ngươi dạy dỗ kẻ đó!” Dận Lộc luống cuống tay chân lau nước mắt trên mặt Thục Lan, sự thật là cười đến điên rồi nên mới bật ra nước mắt.

Bụng đau quá, người nào đó thật sự là nhịn không nổi, một tay ôm bụng, một tay bụm mặt, cười. Dận Lộc tưởng rằng Đông Thục Lan nghe vậy lại càng thương tâm, hắn cũng nóng ruột, nhưng nghĩ lại, Tứ a ca luôn nổi tiếng là nghiêm cẩn, trong phủ khẳng định không thể xảy ra những chuyện như ác nô lấn chủ, vậy nên chỉ có thể là… “Đông cách cách, có phải…có phải tại Tứ ca phạt ngươi làm công việc thể lực cho nên ngươi mới thương tâm hay không?”

Đông Thục Lan gật đầu, ho khan mấy tiếng mới nhịn được tiếng cười xuống bụng.

“Vậy tại sao Tứ ca lại phải phạt ngươi? Ngươi đã làm sai chuyện gì sao?”

Nàng lắc đầu, lại còn lắc kiểu cây ngay không sợ chết đứng: “Tiểu Thập Lục, ngươi cũng biết ta đó, ta cửa chính không ra, cửa sau không bước, chỉ ở trong phòng đọc một chút sách, cùng lắm là đi lại với ngươi cùng Thập Ngũ a ca, ta đâu có làm gì chứ”.

“Ngươi không làm cái gì thì sao huynh ấy lại phải phạt ngươi?”

Nàng lắc đầu, “Ta cũng không biết”. Giả bộ cực kỳ vô tội.

“Vậy chính là Tứ ca không đúng. Nhưng mà huynh ấy đâu giống loại người không phân biệt được đúng sai”. Nhìn lại bộ mặt hoa lê trong mưa đáng thương của Đông Thục Lan, Dận Lộc rất có khí khái nam tử vỗ vỗ vào tay Tứ tẩu: “Không sợ, ta đi hỏi Tứ ca giúp ngươi, nếu quả thật chính là Tứ ca sai, ta sẽ bắt huynh ấy đến nhận lỗi với ngươi”.

“Đợi đã…” Không đợi Đông cách cách, a không phải, đã thăng chức, thứ phúc tấn, không đợi Đông thứ phúc tấn tiếp lời, Dận Lộc đã nhanh chóng đùng đùng lao ra khỏi cửa, chạy về phía thư phòng, muốn đi chất vấn Tứ ca.

“Tiểu thư…” Tiểu Thúy thở dài, “Làm sao bây giờ? Trêu đùa quá trớn Tứ bối lặc lại tức giận cho mà xem”.

“Ta có nói sai cái gì sao?”

“Người nói dối Thập Lục a ca”.

“Có sao? Là tự hắn hiểu nhầm, không thể trách ta được, ôi ta muốn đi xem tình hình thực tế quá, xem xem Tứ bối lặc trả lời chất vấn của tiểu Thập Lục thế nào, nhất định sắc mặt của ngài ấy sẽ rất thú vị”. Hình như được nhìn thấy núi băng biến đổi sắc mặt cũng là mục tiêu mà Tiểu Hùng một lòng theo đuổi*, các nàng ở chỗ này lại được nhìn một ngọn núi băng khác biến sắc, cảm thấy thật tự hào.

* “Núi băng” là nói đến Tezuka, “Tiểu Hùng” là Fuji Shusuke

“Tiểu thư! Người cũng quên trên người đang đau nhức rồi!”

“À ờ… Tiểu Thúy này, bây giờ đóng cửa cài khóa cửa viện có hơi sớm không? Nếu không thì đi đóng luôn đi”.

“Tiểu thư, đây là phủ đệ của Tứ-bối-lặc-gia! Người là thứ phúc tấn của Tứ-bối-lặc-gia! Người cho là đóng cửa cài khoá sẽ hữu dụng sao?”

“Vậy…ăn cơm sớm một chút đi”. Nhận rõ thực tế, chỉ có thể dũng cảm đối mặt.

Một nơi khác, Dận Chân cùng Dận Tường đang ở trong thư phòng thương thảo công chuyện, sau khi nghe thông báo thì cho Dận Lộc tiến vào thư phòng.

“Thập Lục đã đi thăm Đông Giai Thị của đệ rồi à?” Dận Tường hỏi.

“Hừ, đệ đang muốn hỏi Tứ ca đây, Đông cách cách có phải đã làm sai chuyện gì hay không, sao huynh phải trừng phạt nàng ấy?”

Hai mắt Dận Chân hơi hơi nheo lại: “Ta trừng phạt nàng khi nào?”

“Huynh phạt nàng ấy làm công việc thể lực còn gì!”

Dận Tường phun ra cả một ngụm trà, ho khan không ngừng.

“Đông cách cách cũng vì làm việc quá mệt mỏi mới ngã bệnh”.

“Nàng kể với đệ như vậy?”

“Đúng, nàng còn khóc rất thương tâm. Tứ ca, cho dù Đông cách cách có làm gì sai thì huynh cũng không nên bắt nàng ấy làm việc nặng, dù sao nàng ấy cũng là một nữ nhân, rất yếu đuối”. Vẻ mặt Dận Lộc nghiêm túc. Trong lòng Dận Lộc vẫn chưa tin Tứ ca lại vô duyên vô cớ phạt nhầm người, hắn cho rằng nhất định Đông Giai Thị đã làm sai chuyện gì mới phải chịu phạt, chẳng qua hắn cảm thấy bắt một cô gái yểu điệu như nàng làm việc nặng đến lâm bệnh thì hình phạt có vẻ đã hơi quá nặng nề.

Cảm giác được nhiệt độ thư phòng chợt giảm xuống, Dận Tường một phen ôm lấy Thập Lục a ca, quay đầu lại nói với Dận Chân: “Tứ ca, sắc trời không còn sớm, đệ đưa Thập Lục hồi cung trước, chuyện chúng ta đang thương lượng ngày mai lại tiếp tục”. Nói xong, hắn vội vàng lao ra khỏi thư phòng, trời ơi, buồn cười chết mất, hắn phải đến chỗ nào Tứ ca không nghe thấy rồi cười to một hồi mới được.

Đông, Giai, Thị, Thục Lan, thật can đảm! Dận Chân một phen bẻ gãy bút lông sói trong tay.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play