Sau khi trải qua một loạt những cung bậc cảm xúc từ khiếp sợ đến choáng váng, nữ
nhân nào đó rốt cục cũng chấp nhận rằng mình đã mang thai. Chuyện này
với nàng đúng là một kì tích. Theo như những gì nàng biết được ở kiếp
trước thì phàm là những người đã dùng thuốc tránh thai liên tục trong
vài năm, dù sau này có ngừng cũng rất khó mang thai, bởi vì khi đó cơ
thể họ đã tự động tránh thai theo thói quen. Nghĩ đến chuyện mình đã
uống thuốc tránh thai trong thời gian quá dài (mãi đến khi Ô Lạt Na Lạp
Thị mất mới ngừng), lại thêm chuyện tuổi tác của nàng và Dận Chân, Đông
Thục Lan liền đem chuyện sinh nở vứt ra sau đầu: nếu muốn sinh thì cũng
là trách nhiệm của Hoằng Thời!
Không ngờ…
Nàng thầm đem tổ tông mười tám đời của Tứ Tứ ra thăm hỏi một lượt, sau
đó lại ngồi nghiêm túc suy nghĩ: hình như nàng không thể ngồi đây trách
ông xã nhà mình được. Ngẫm lại, cha chồng nàng sau sáu mươi tuổi còn
sinh một Nhị Thập Nhị a ca, sau đấy còn có thêm Nhị Thập Tứ a ca, vậy
nên năng lực của Dận Chân so ra còn kém cha mình lắm. Thế nhưng, vì cớ
gì nàng đến tuổi này rồi còn mang thai?! Đây chỉ có thể là do ông trời
không cam lòng nên lại lấy nàng ra làm đồ chơi! Chuyện là: nữ nhân nào
đó trước khi xuyên không là một sâu gạo cả ngày chỉ biết ôm máy vi tính, ông trời không chịu nổi lối sống không có chí tiến thủ như vậy nên bắt
nàng xuyên không, chẳng ngờ nàng quá trơ lì kiên định, sau khi xuyên
không tới Thanh triều chỉ thấy lười hơn chứ không giảm, nghiêm túc chấp
hành phương châm và chính sách “sống đời sâu gạo” mà bản thân đề ra,
tiện thể còn ảnh hưởng tới một số người xung quanh, thiếu chút nữa thì
thay đổi lịch sử, tạo thành đại họa. Vậy nên, có lẽ vì vấn đề thể diện,
ông trời nhất định phải phá hoại bằng được cuộc sống biếng nhác của
người nào đó. Đông Giai Thị Thục Lan trừng mắt nhìn trời xanh, ngón tay
giữa giương cao, nhân tiện hỏi thăm qua tổ tông mười tám đời của lão
thiên gia.
Sau khi nàng quay đầu lại thì phát hiện ra tất cả những người xung quanh đang nhìn
chằm chằm vào bụng mình, hai mắt tỏa sáng, Đông Thục Lan rất sáng suốt
nuốt xuống ba chữ “Ta không sinh” đang trực ra khỏi miệng.
Sau đó,
Triệu Giai Thị lấy quyền uy của người từng trải, đưa cho Thục Lan hai
danh sách dài dằng dặc: một là thực phẩm cần kiêng cùng thuốc bổ phải
uống mỗi ngày, hai là những điều cấm kỵ của phụ nữ có thai.
Danh sách
những điều cấm kỵ có thể bỏ đi làm giấy vụn, thế nhưng sau khi Đông Giai Thị Thục Lan nhìn sang danh sách thực phẩm, thì khóe miệng lại không
kìm được méo xệch, “Mấy người không biết là nhìn cái danh sách này xong
tâm trạng của phụ nữ có thai sẽ kinh khủng lắm à?” Thục Lan quơ quơ tờ
giấy, “Tâm tình mẹ không tốt thì sẽ ảnh hưởng trực tiếp đến cục cưng đó
~!”
“Vậy nên?” Giọng nói Dận Chân có phần đè nén, không biết nữ nhân này lại định làm trò gì.
Vậy nên phải nhân lúc này “ép thiên tử tuân mệnh chư hầu” chứ sao nữa! Chỉ cần đứa
bé được sinh ra rồi, địa vị của nàng nhất định sẽ tuột dốc không phanh.
“Vậy nên điều đầu tiên là phải tìm một đầu bếp thật giỏi, dù sao bây giờ là một người ăn hai người bổ”.
“Chuyện này
thì đương nhiên, ta đã sai người đi tìm lão Dư rồi, trước ông ta từng
làm trong ngự trù, giờ đang dưỡng lão tại thành Dương Châu”. Long Khoa
Đa giành nói trước.
“Chuyện thứ hai là dưỡng thai”.
“Dưỡng thai?!” Mọi người cùng đồng thanh.
“Đúng. Đứa
trẻ trong bụng mẹ dù chưa thành hình nhưng cũng có cảm giác. Nó nhìn qua mắt của mẹ, nghe qua tai của mẹ, thông qua cơ thể mẹ để cảm nhận thế
giới bên ngoài. Vậy nên từ giờ không được nặng lời với ta, không được
làm ta sợ, nếu không ta sẽ sinh ra một tiểu quỷ nhát gan; không được
buông những lời tục tĩu vì khả năng học tập của cục cưng rất tốt; không
được làm mặt lạnh,” vừa nói Thục Lan vừa cố tình liếc nhìn Dận Chân một
cái, sau đó chuyển sang Long Khoa Đa: “Phải như đại bá này, lúc nào cũng tươi cười. Còn nữa, trên tường phải treo các bức họa trẻ con đáng yêu,
có như vậy thì cục cưng sinh ra mới xinh xắn dễ thương được. Mấy người
không muốn cục cưng sinh ra suốt ngày mang vẻ mặt khó đăm đăm đâu”.
Nữ nhân này đúng là càng lúc càng to gan!
“Không thành vấn đề, không thành vấn đề. Ta lập tức cho người đi vẽ thật nhiều tranh trẻ con đáng yêu”. Long Khoa Đa coi như không nghe thấy câu nói cuối
cùng. Sau đó lão xoay người, sai bảo Đới Đại, “Truyền xuống: cho đến khi cục cưng ra đời, không ai được phép buông lời tục tĩu”.
Cả phòng đen mặt.
Đông Thục
Lan giơ tay, tát nước theo mưa: “Đại bá, sau khi cục cưng sinh ra lại
càng không được nói lời thô tục! Bây giờ còn đang có một tầng ngăn cách, đến khi ra đời không phải sẽ học càng nhanh sao?!”
“Đúng,
đúng, đúng. Cục cưng ra đời rồi cũng không được nói lời thô tục. Còn
cháu nữa,” Long Khoa Đa quay sang Tứ Tứ, bây giờ lão cũng không sợ hắn,
“Ta bảo này cháu rể, cháu cũng nên bắt đầu luyện tập cơ mặt đi thôi, cả
ngày mặt mũi không biểu cảm như vậy e rằng sẽ dọa sợ cục cưng”.
Cũng nhờ sự
ủng hộ tuyệt đối của Long Khoa Đa, mọi người đối với người đang mang bảo vật chí tôn là Đông Thục Lan có thể nói là muốn gì được nấy. Điều này
càng khẳng định suy đoán của Đông Thục Lan: sau khi cục cưng được sinh
ra, nhất định nàng sẽ bị cho ra rìa, phải nhượng lại chức vị chí bảo nhà họ Trần cho cục thịt trong bụng.
Đúng như dự
đoán, sau khi được hoài thai mười tháng và hành hạ toàn phủ từ trên
xuống dưới không sót một ai, tiểu công chúa Trần phủ rốt cục cũng quá bộ đến nhân thế. Từ một con khỉ nhăn nheo bẩn thỉu, đứa trẻ dùng tốc độ
“sau một ngày thay đổi nhỏ, sau ba ngày thay đổi lớn” để biến thành một
bảo bối trắng trẻo mập mạp, người gặp người thích, ôm mãi không chán.
Đến lúc này mọi người mới miễn cưỡng thừa nhận cách thức dưỡng thai của
người nào đó là đúng.
Mọi người
lại lần nữa tập trung ở đại sảnh Trần phủ để giải quyết một vấn đề hệ
trọng – đặt tên cho tiểu công chúa Trần phủ. Bởi vì năm đó Tiểu Thúy đã
tận mắt chứng kiến cảnh Đông Giai Thị Thục Lan đặt tên cho vị quan phiên dịch tiếng Ý, vậy nên quyền đặt tên của Thục Lan bị bác bỏ thẳng thừng. Bị tước quyền đặt tên cho con không đồng nghĩa với việc nàng không được phủ quyết, nói trắng ra là: nàng vẫn còn quyền bắt lỗi.
“Hinh Vũ được không?” Triệu Giai Thị hăng hái bừng bừng phát biểu ý kiến đầu tiên.
“Tinh phong huyết vũ*?” Mỗ Lan mắt chớp chớp.
* Hinh Vũ là mùi hương của cơn mưa, nhưng chữ “Hinh” lại nghe giống chữ “Tinh” trong Tinh phong huyết vũ (gió tanh mưa máu) =))
“Mọi người
vẫn nói ‘bình thản mới là phúc’, vậy chi bằng ta chọn tên nào nhàn nhạt
một chút?” Tiểu Thúy vội vàng đề nghị trước khi nhiệt độ trong phòng
giảm mạnh, rủi như cục cưng vì lạnh mà sinh bệnh thì không tốt chút nào.
“Đản Đản hả? Đản ở đây là trứng gà hay trứng vịt*?”
* Tiểu Thúy bảo đặt tên “nhàn nhạt” (phát âm là [dàndàn]), nhưng từ này lại phát âm giống “Đản Đản” (đản là quả
trứng) nên Thục Lan (cố tình) nghe nhầm.
Tiểu Thúy trốn vào một góc, cách “chống lạnh” của nàng không có tác dụng rồi.
“Khụ”. Cuối
cùng lão Đại cũng phải lên tiếng, “Tiểu Lan cầm kì thi họa đều không
thông, chi bằng ta lấy đó làm tên, ví dụ như tình thơ ý họa, lấy tên là
Thi Ý, mọi người thấy thế nào?” Long Khoa Đa mở lời.
Mọi ánh mắt
trong phòng đồng loạt chuyển hướng về phía Thục Lan, xem nàng có ý kiến
gì không. Nữ nhân nào đó trông có vẻ như không chịu nổi ánh mắt quá
nhiều người xung quanh, khẽ lách người qua một bên, chỉ có điều nàng vẫn tiếp tục sự nghiệp bắt lỗi của bản thân, chẳng qua là đổi từ cách nói
thẳng toẹt hùng hồn sang thì thầm nhỏ nhẹ: “Thi Ý? Đổ tràng đắc ý, tình
tràng thất ý (đỏ bạc đen tình – Thục Lan nói vậy vì “Thi Ý” phát âm
giống “thất ý”)? Cuộc đời nữ nhân quan trọng nhất là được gả cho một phu quân tử tế, mấy người sao lại ác độc đến mức nguyền rủa tiểu bảo bối
của ta ‘tình tràng thất ý’. Lại còn…”
Long Khoa Đa bị mấy tiếng thì thầm của Thục Lan đánh bại, lập tức chuyển đến chỗ
ngồi cách xa Thục Lan nhất để tự kiểm điểm bản thân.
“Chi bằng đặt tên là Thi Ngữ, được không? Trình Thi Ngữ?” Để làm dịu không khí, Dận Tường hiền lành cũng tham gia trợ trận.
“Thi Ngữ… thất ngữ (mất tiếng – phát âm giống “Thi Ngữ”)…” Hai mắt Đông Thục Lan bắt đầu phát sáng: “Tên này hay. Sau này con bé
sẽ không cưỡng từ đoạt lý, không tranh giành cãi cọ, tính tình sẽ giống
như a mã của nó”. Chỉ làm không nói, mặc dù sau khi lập gia đình có thể
sẽ chịu thiệt một chút, nhưng mà a mã của con bé nhất định sẽ chọn cho
nó một nam nhân tốt, điều này nàng không cần lo lắng.
Nghe Thục
Lan nói xong, tất cả mọi người đều thở phào một hơi, thế nhưng mấy lời
bình luận của nàng đúng là… không còn gì để nói. Đến khi nào mới xuất
hiện một người mồm miệng lợi hại đủ để lấn át nàng đây?
“Vậy thì chọn tên Trình Thi Ngữ”. Dận Chân giải quyết dứt khoát.
Đông Thục
Lan không chú ý đến ánh sáng lóe lên trong mắt hắn, có điều lão hồ ly
Long Khoa Đa thì nhìn thấy. Thực ra, có một ngạch nương mồm miệng như
Thục Lan, thì Trình Thi Ngữ sau này trở thành một người ăn nói vụng về
mới là chuyện lạ, trừ phi con bé bị đưa ra ngoài từ nhỏ. Nói không chừng cháu gái lão (Thục Lan) lần này sẽ
bị gậy ông đập lưng ông cũng nên! Long Khoa Đa lại nhìn sang Dận Chân,
không thấy hắn có biểu cảm gì, có điều lão chắc rằng sau này Dận Chân
cũng sẽ như lão, yêu chiều tiểu công chúa này hết mực, đây cũng là để
thêm chút niềm vui cho cuộc sống bình thản về sau.
Long Khoa Đa cười gian, bắt đầu tính toán kế hoạch dạy dỗ tiểu bảo bối sau này.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT