Có ngày, Ngôn Thâm mua một cây lược giúp chải lông sủng vật về nhà. Cực kỳ kích động muốn giúp hồ ly chải lông.
“Hồ ly, đến, ta giúp ngươi chải lông.” Ngôn Thâm ngồi hành lang ngoài, hướng y phất phất tay, muốn y lại đây chải lông.
[ Lục Ngôn Thâm, ngươi là đem ta trở thành chó hay mèo? ] Hồ ly bễ nghễ nhìn hắn, lão đại khó chịu.
Ngôn Thâm dừng lại, cười nói, “Ngươi đang nói cái gì? Cái gì chó hay mèo, ta chỉ là muốn giúp ngươi chải lông.”
[Ngươi cho ta là sủng vật a ! ] Hồ ly nhíu mày, phất tay áo rời đi.
“Như thế nào tức thành như vậy.” Ngôn Thâm bất đắc dĩ, hắn còn tưởng rằng giúp hồ ly chải lông sẽ rất thoải mái, y chắc sẽ vui vẻ, không nghĩ tới lại là phản hiệu quả.
Nhưng lược cũng đã mua. Ngôn Thâm nhìn chằm chằm lược trong tay, ngẩn người một hồi. Thẳng đến nhóm Tiểu Thức Thần đi qua bên cạnh, cung kính cùng hắn tiếp đón, [ Lục chủ nhân, có trở về trong phòng hay không? ]
“Ân.” Ngôn Thâm ứng thanh, ngẩng đầu nhìn nhóm Tiểu Thức Thần bộ dáng lông xù. Hướng về phía bọn họ cười, hỏi, “Các ngươi muốn chải lông hay không? Rất thoải mái nha.”
Các Tiểu Thức Thần hai mặt nhìn nhau, ánh mắt trao đổi.
Có thể chứ? Như là rất thoải mái.
Có thể đi. Lục chủ nhân, cũng nói như vậy.
Hai Thức Thần ra quyết định, vui vẻ gật đầu. Quyết định muốn cho Lục chủ nhân chải lông cho mình.
“Như vậy ngươi tới trước đi.” Ngôn Thâm chỉ một con trong đó, khiến nó ghé trên chân của mình, sau đó bắt đầu chải lông.
Chải lông đối bọn họ mà nói, quả thực giống như mát xa bình thường, thoải mái đến khiến Thức Thần thiếu chút nữa ngủ. Nhưng động tác Ngôn Thâm dừng lại, đối Thức Thần nói, “Chải xong, thay người.” Thức Thần mới lưu luyến không rời rời đi đùi Lục chủ nhân.
Khi thay người, nhóm Thức Thần ánh mắt lại trao đổi một phen.
Thoải mái sao? Ta xem ngươi sắp ngủ.
Siêu thoải mái. Ta xem đám ngươi một chút cũng sẽ muốn ngủ.
Đổi Thức Thần, Ngôn Thâm bình đẳng đối đãi, từng đứa từng đứa, nhẹ nhàng chải đầu.
Thật sự siêu thoải mái, Thức Thần nheo mắt, thập phần hưởng thụ, cái đuôi đều nhếch lên nhẹ nhàng lay động.
Chải gần xong hết, Ngôn Thâm vỗ vỗ bộ lông xoã tung xoã tung, đối nó nói, “Xong.”
Nhóm Tiểu Thức Thần, song song đáp tạ, [ Cám ơn Lục chủ nhân. ]
“Ân, không khách khí. Các ngươi thật ngoan.” Lại sờ đầu mềm mại của bọn họ một cái. Để cho bọn họ đi bận việc.
Ngôn Thâm vừa quay đầu, thấy đại Thức Thần đứng ở một bên phảng phất đang xếp hàng chờ đợi, hôm nay là chủ nhật, chợ không mở, không cần đi ra ngoài mua thức ăn. Chẳng lẽ nói —— Ngôn Thâm thử hỏi, “Ngươi cũng muốn chải lông sao?”
Đại Thức Thần đột nhiên mặt đỏ lên. Nhưng như trước đứng ở trước mặt Ngôn Thâm, tựa hồ là đoán trúng tâm sự của hắn đang thẹn thùng.
“Nhưng này lược là lược cứng, không thích hợp nhân hình của ngươi.” Ngôn Thâm nói vừa xong, Đại Thức Thần lộ ra biểu tình thất vọng, nếu Đại Thức Thần có cái đuôi nhất định là rủ xuống. Ngôn Thâm không đành lòng, nhìn hắn như vậy, liền nói, “Bọn ngươi chờ ta, ta lấy lược lại đây.” Đứng dậy, quay về trong phòng ngủ lấy lược bản thân dùng ra. Lại trở về hành lang ngoài đình viện, Đại Thức Thần quả thực ngoan ngoãn đứng chờ hắn.
Ngôn Thâm ngoắc khiến hắn tới gần chút, “Lại đây.” Thức Thần tới gần, lại mệnh hắn, “Ngồi xuống.” Thức Thần ngồi xuống.
Ngôn Thâm đứng ở phía sau hắn, giúp hắn chải đầu. Cùng hồ ly tóc dài bất đồng, Thức Thần phỏng theo nhân loại tóc đen ngắn, ngược lại là thân thiết rất nhiều, Ngôn Thâm vừa chải vừa cười nói, “Ta lúc trước đều không biết, thì ra ngươi có tóc tự nhiên.”
Thức Thần không trả lời. Hắn bình thường không nói lời nào. Nhưng lúc này trầm mặc lại như là che giấu thẹn thùng.
[Các ngươi đang làm cái gì ! ] Hồ ly nổi giận đùng đùng xuất hiện, chỉ vào hai người bọn họ.
Ngôn Thâm trong lúc nhất thời quên phản bác. Mà Thức Thần nhanh chóng cúi đầu thối lui, tự giác sấm đại họa.
[ Lục Ngôn Thâm ! Ngươi đang giúp hắn chải đầu ! ] Hồ ly xông lên phía trước, cảm giác thập phần nguy hiểm. Thức Thần cơ hồ là động tác phản xạ, muốn lên phía trước giúp Ngôn Thâm chắn. Ngôn Thâm một bên ngăn cản, không để hắn đi ra. Lại làm cho hồ ly hiểu lầm.
[ Các ngươi thật đúng là ẩn tình mạch mạch. Tốt a, phái Thức Thần cho ngươi sai phái, lại cho ngươi cơ hội ngoại tình. Ta hiện tại liền thu hắn ! ] Hồ ly giận dữ, liền muốn thu Thức Thần.
“Hồ ly, dừng tay.” Ngôn Thâm tiến lên, bắt lấy hồ ly chuẩn bị thi pháp, “Thật là, ngươi rốt cuộc đang suy nghĩ gì?”
[ Ta còn muốn hỏi ngươi đó ! Ngươi rốt cuộc đang suy nghĩ gì? ] Hồ ly rống giận, [ Ngươi cư nhiên giúp hắn chải đầu, ngươi có biết hay không, ngươi có biết hay không —— ] Lục Ngôn Thâm thế nhưng giúp ngoại nhân chải đầu, hồ ly quả thực phải giận điên lên.
“Ta không biết. Hồ ly, ngươi bình tĩnh một chút. Ta chỉ là muốn chải tóc hắn cho thuận mà thôi.” Ngôn Thâm ôm lấy hồ ly đang bạo tẩu, ánh mắt ý bảo, để Thức Thần mau rời đi nơi này.
Hồ ly ôm chặt Ngôn Thâm, đem phẫn nộ hóa thành lực lượng, cơ hồ muốn bẻ gãy hắn, [ Ngươi không cần giúp những người khác chải đầu, ngươi chỉ có thể giúp ta chải đầu. ]
“Hồ ly, ta sắp không thở được.” Hồ ly sức lực lại thêm nặng một chút, hắn về sau cũng không có khả năng giúp người khác chải đầu. Ngôn Thâm nhanh chóng cầu xin tha thứ, “Ta biết, ta về sau chỉ giúp ngươi chải đầu. Không giúp người khác chải. Ngươi —— “
Hồ ly đột nhiên buông tay, Ngôn Thâm chân mềm nhũn, té trên mặt đất thở. Hồ ly đột nhiên tỉnh lại, khẩn trương hỏi, [ Ngươi có sao hay không? Thực xin lỗi, ta khống chế bản thân không được. ]
Không có việc gì không có việc gì. Ngôn Thâm phất tay, nhưng thở hổn hển e rằng không thể nói chuyện. Chờ một lát sau, suyễn khẩu khí, mới nói, “Hồ ly.”
[ Làm sao? Còn có chỗ nào không thoải mái? ] Hồ ly lo lắng hỏi. Vừa rồi kiểm tra qua bụng Ngôn Thâm, quả nhiên bị mình ôm ra ứ huyết, có thể thấy được lực đạo rất lớn. Y nhất thời nóng giận, liền hoàn toàn không có năng lực khống chế.
“Không sao. Cũng may xương sườn còn nguyên.” Ngôn Thâm cười khẽ.
[ Lúc này ngươi còn có tâm tình nói giỡn. ] Hồ ly lườm hắn một cái.
“Được rồi, thực xin lỗi nha. Ta không biết chải đầu là cấm kỵ của ngươi. Ta về sau đều không giúp Thức Thần chải đầu.” Ngôn Thâm nghĩ nghĩ, lại hỏi, “Vậy, chải lông hẳn là còn có thể nhận đi?”
[ Không được. Không thể nhận. ] Hồ ly nghiêm túc trả lời.
Ai, này hồ ly thật đúng là không phải keo kiệt bình thường. Ngôn Thâm than nhẹ, “Ta biết, ta về sau không làm.”
[ nếu ngươi thật sự rất muốn chải mà nói, ngươi có thể chải của ta. ] Hồ ly nói, kéo tóc dài của mình, [ Dù sao đó cũng là giữ lại vì ngươi, ta cũng lười sửa sang lại. ]
“Ta ngày nào không giúp ngươi sửa sang lại?” Ngôn Thâm cười nói. Cũng nắm lên một nắm. Tóc dài hồng diễm mềm mượt sáng bóng, đây chính là bảo bối của hắn. Hôn tóc dài. Có mùi thơm thơm.
[ Ngôn Thâm, Ngôn Thâm, Ngôn Thâm —— ] Hồ ly nhẹ giọng kêu Ngôn Thâm, loại nói nhỏ tình nhân. Khom người, dựa vào Ngôn Thâm rất gần, [ Quên nhắc nhở ngươi một sự kiện. ]
[Không cho phép thích người nào ngoài ta. Hoặc là yêu quái, Thức Thần, quỷ, còn có thần cũng không được. ] Hồ ly nói.
“Oa, bá đạo như vậy a.” Ngôn Thâm cười khẽ, mạnh nhớ tới một cái trong thập giới, ngoại trừ ta ra ngươi không thể có thần khác.
[Chỗ nào bá đạo? Này rất thiên kinh địa nghĩa mà. Chúng ta là người yêu nha. ] Hồ ly phản bác.
Nói cũng phải. Ngôn Thâm nghiêm mặt, nói với y, “Ngươi yên tâm đi. Trừ ngươi ra, không có những thứ khác.” Chủ động ôm lấy hồ ly, cười hỏi, “Thân mến tiểu hồ ly, ngươi cũng là toàn tâm toàn ý với ta sao?” Kỳ thật Ngôn Thâm cũng không phải thật sự muốn nghe đáp án của hồ ly. Hắn nhìn hồ ly chăm chú, hấp dẫn y, hôn môi y.
Hắn nghĩ, bị năng lực đặc hữu mị hoặc của hồ yêu mê đến thần hồn điên đảo, làm không tốt chính là bản thân hồ ly đi? Gậy ông đập lưng ông, gậy ông đập lưng ông. Đáng thương tiểu hồ ly, đại thất sách a.
Như vậy y, còn có thể không toàn tâm toàn ý đối đãi sao. Ngôn Thâm nhẹ cười ra tiếng.
Kết quả hấp dẫn, là Ngôn Thâm bị hồ ly triệt để áp đảo. Thậm chí bỏ lỡ thời bữa tối gian.
Nhờ có như thế, đại Thức Thần trước mắt vẫn là bình yên vô sự sống sót tại hồ ly quý phủ. Đăng bởi: admin
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT